ntd
Ngọc Tiên Duyên - Tập 2
Chương 19 - Tùng Lâm Yêu Vật
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch thuật: Lãnh Huyết
Sâm Lâm vốn đã u ám, đến đêm lại càng duỗi tay không thấy năm ngón. Những cây đại thụ thẳng tắp cao chót vót tựa hồ như đã che lấp cả bầu trời, tinh không quang đãng trên đỉnh đầu cũng biến mất khỏi tầm mắt, bốn bề toàn là một màn tĩnh lặng như tờ.
Xoẹt xoẹt xoẹt...Sâu trong rừng mơ hồ truyền lại tiếng động qua lại cấp tốc như thoi đưa, trong đêm đen hoang vắng lộ ra vẻ ghê rợn khiến người ta sởn gai ốc. Hoa Lân hét lên: "Ra đây!...Còn giả thần giả quỷ nữa thì đừng trách ta không khách khí!" Vừa nói, Hà Chiếu kiếm trong tay tán phát hồng quang mờ mờ, chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ.
Diệp Thanh cũng tập trung tinh thần chú ý nghe ngóng động tĩnh xung quanh, nàng vốn định đề nghị thi triển 'Thảo Thượng Phi' để trốn chạy nhưng như vậy còn hung hiểm hơn, vì mỗi ngọn cây đều rất có khả năng sẽ cuốn lấy mắt cá chân mình, lúc đó có thể sẽ chết nhanh hơn! Đang suy tư thì những tiếng xoẹt xoẹt vang lên ngày càng to, mật độ ngày một dày, phảng phất như hàng ngàn hàng vạn con kiến đang lao nhanh đến.
Trước mặt chợt tối sầm lại, với công lực hiện nay của hai người mà vẫn không nhìn thấy chút ánh sáng nào, chỉ còn điểm hồng quang mờ nhạt tỏa ra từ Hà Chiếu kiếm trong tay Hoa Lân như ngọn minh đăng dẫn đường. Điều kì quái là ánh sáng phát ra từ Hà Chiếu lại không thể vươn xa, bốn bề vẫn chìm trong một màu đen như mực. Không chỉ có vậy, tà áo của Hoa Lân và Diệp Thanh không gió mà động, một lực kéo mãnh liệt như muốn lôi tuột hai người vào bóng đêm hắc ám.
Vù vù vù...Dường như có vô số "vật" bắn vọt tới từ bốn phương tám hướng, Hoa Lân gầm to một tiếng, kéo Diệp Thanh xoay nhanh người, Hà Chiếu kiếm dốc sức bổ ra. Kiếm quang cuồn cuộn làm chấn động không gian, lập tức những tiếng đổ gãy vang lên "răng rắc".
Cùng lúc này, thiên không tăm tối đột nhiên xuất hiện những điểm đen rợp trời, tới tấp phủ xuống đầu Hoa Lân và Diệp Thanh. Nếu không phải công lực hai người cao tuyệt, chỉ sợ muốn phát hiện ra những sát thủ trong bóng tối này quả là muôn vàn khó khăn.
Diệp Thanh biết kiếm khí của Hoa Lân đã xuất ra, khẳng định là không kịp thu hồi. Trong lúc hiểm nguy ập xuống một sớm một chiều này, thân thể yểu điệu của nàng bất chợt tán phát ra từng vòng sáng tím, miệng hét: "Trận...!"
Chỉ thấy ngọc thủ của nàng đánh lên trên, tử quang trên thân nhấp nhoáng, hình thành ba vòng sáng tím, bọc lấy người nàng và Hoa Lân vào trong. Những lưỡi dao sắc bén hình trường mâu dày đặc xạ vào vòng sáng tím của Diệp Thanh, làm gợn lên từng tầng sóng dập dờn, nhưng không thấy chúng rớt xuống mặt đất mà lại bất ngờ hút lấy vòng sáng, bạt mạng chui thẳng vào bên trong. Đồng thời, âm thanh dao động không ngừng truyền lại, bóng đen vô biên vô tận từ xa xạ tới, Diệp Thanh run rẩy từng chặp, không kìm nổi rên lên vài tiếng sầu muộn, khuôn mặt bị ngột ngạt đến mức đỏ rực, đã có dấu hiệu kiệt sức. Nhưng vòng sáng tử sắc mà nàng thi triển vẫn chưa bị công phá, trong đó hình thành nên trạng thái chân không, bên ngoài lại giống như một con nhím toàn thân cắm đầy dao sắc, nếu không phải gần đây Diệp Thanh tu chân đã có tiểu thành, chỉ sợ nàng đã không ngăn trở nổi từ lâu rồi.
Còn Hoa Lân nắm lấy khoảnh khắc Diệp Thanh đang chống cự, dựa vào cảm giác của bản thân, hắn lập tức phán đoán ra yêu vật đứng sau phát động thế công đang nấp bên phải, chỉ vì hắc ảnh ở mặt phải là đông đúc nhất. Sau đó không nói một lời, Hoa Lân rung kiếm đâm tới hắc ảnh đang khoét vào trong vòng sáng của Diệp Thanh. Hai người phối hợp trong im lặng, kiếm quang của Hoa Lân xuyên thấu qua vòng sáng tím chém ra, một chuỗi những tiếng "răng rắc" vang vọng, áp lực đè lên Diệp Thanh giảm đi mau chóng.
Hoa Lân không chút do dự, ôm eo Diệp Thanh nhào sang bên phải, trường kiếm trong hữu thủ liên tiếp đánh bay hắc ảnh phía trước. Nhưng vừa chạy được một đoạn không xa, áp lực trước mặt trở nên mạnh mẽ kì lạ vô bì, không thể tiến thêm được nửa bước. Cảm giác thấy yêu vật đang ở ngay phía trước, Hoa Lân hú to, thân thể bỗng dừng lại, chợt hóa thành hai thân ảnh, chân khí toàn thân ngưng kết thành hình, một "hóa thân" nâng bảo kiếm, không hề chùn bước chém tới chính diện, thật không ngờ đó lại chính là "Phân Thân Trảm" danh chấn thiên hạ...
Đây là chiêu thức Hoa Lân tự sáng chế trong tình cảnh vạn phần nguy hiểm, lại kết hợp với "Đào Mệnh đại pháp" lĩnh ngộ được từ Huyết Ma mà ra, chỉ thấy 'phân thân' đó không còn chịu bất kỳ sự ràng buộc nào, hung mãnh mở ra một con đường máu, những kẻ cản đường đều bị chém cho tan nát...
Cũng chỉ có hồng quang loang loáng, con đường phía trước đã bị cắt ra thành một thông đạo chân không nhỏ hẹp. Diệp Thanh không thẹn là người tâm ý tương thông với Hoa Lân, trong giây phút nguy ngập này nàng không còn thời gian mà kinh ngạc, trong đường tơ kẽ tóc, nàng và Hoa Lân nhào lên theo bước 'Phân Thân Trảm", khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi những lưỡi dao sắc bén trùm kín cả đất trời ở đằng sau.
Hoa Lân tức tốc đề khí, hoảng sợ phát hiện ra không thể vận khởi chân khí toàn thân, thầm nghĩ có lẽ công lực của mình không đủ thâm hậu, nếu không thi triển Phân Thân Trảm mấy lần liền, còn ai dám coi thường tài năng của hắn?...
Diệp Thanh kéo Hoa Lân xông lên trước mười mấy trượng, bỗng thấy trước mặt không còn đường nữa, tuy đã thoát ra khỏi hắc ám, nhưng lại bị một mảng rừng rậm đen kịt chặn lại. Nàng kinh hãi phát hiện ra trước khoảng rừng kia, một phụ nhân hung dữ khuôn mặt đầy nếp nhăn vô cùng xấu xí quái dị đang đứng cách đó không xa, trừng trừng nhìn hai người. Chỉ thấy lão phụ đó bên bụng trái bị toạc một đường rất rõ, hiển nhiên đã bị Phân Thân Trảm của Hoa Lân lúc nãy chém trúng. Nhưng điều kì quái là vết thương trên người mụ ta phanh ra lồ lộ, phảng phất như sâu không thấy đáy, huyết dịch chảy ra lại có màu xanh sẫm, trong không khí còn thoang thoảng một mùi tanh rất khó ngửi.
Song phương đều đứng chết trân, lão phụ nhân đó không ngờ hai người này lại có thể vượt ra khỏi trận, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ phẫn nộ rất dữ tợn, "A li hô lạp...", mụ rống lên vài từ nghe không thể hiểu nổi. Xung quanh lại u ám, rừng rậm đằng xa tiếp tục vây đến. Ngay khi trước mắt vừa tối mịt, hắc ám một lần nữa quay trở lại. Toàn thân Hoa Lân lóe hồng quang, miễn cưỡng đề khởi nửa thành chân khí, biết rằng đối phương sẽ lại xuất thủ, hắn tức giận rống lên một tiếng, giơ cao bảo kiếm, một đạo Phân Thân Trảm bổ ào ào tới vị trí vừa nãy của lão phụ nhân...
Vì hắn biết lúc này chân khí của mình và Diệp Thanh đều không có cách nào chống đỡ được, chỉ hy vọng một kiếm chém chết tên đầu sỏ, nếu không...
Ngoài dự liệu của hắn, uy lực lần này của Phân Thân Trảm quá nhỏ, chỉ chém ra được hai trượng đã tan biến thành mây khói, chỉ nghe thấy trước mặt truyền lại tiếng cười khanh khách cực kì khó nghe. Mặt đất dưới chân đột nhiên vươn ra vô số cây mây cuốn lấy mắt cá chân, tứ phía, những tiếng "xoẹt xoẹt xoẹt..." xé gió lại vang lên liên hồi...
Diệp Thanh và Hoa Lân cuống quýt gọt những cây mây bám trên chân, nhưng đối mặt với những cành mây vướng víu không hình thể trồi lên không ngớt này, cả hai đều luống cuống chân tay, vừa định đằng không nhảy lên thì những mũi nhọn rợp trời đã trùm xuống, căn bản có muốn tránh cũng không tránh được.
Hoa Lân và Diệp Thanh lo sợ vô cùng, ra sức hất bay những mũi nhọn đầy trời, lại phải lo đến đám mây dưới chân, cuối cùng không gắng gượng nổi nữa, hai chân tức thì bị cây mây cuốn chặt lấy. Chỉ trong phút chốc, ngay cả song thủ cũng bị trói lại, đã bước vào thời khắc nguy cấp quyết định đến sinh tử tồn vong...
Hết chương 19.
Ngọc Tiên Duyên - Tập 2
Chương 20 - Nghĩa Kết Kim Lan
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch thuật: Lãnh Huyết
Đột nhiên, ngoài trời vọng lại một tiếng thét: "Yêu nghiệt...chớ có hại người!"
Chỉ thấy trời đêm u ám nhấp nhoáng tinh quang dày đặc, một loạt những tiếng "leng keng" vang lên gấp gáp, những mũi nhọn như vật thể sống đó đều bị tinh quang đánh rơi sạch, phủ kín cả mặt đất. Cảnh vật xung quanh nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, bầu trời đầy sao lại hiển hiện trên đỉnh đầu.
Hai nhân ảnh màu trắng hạ thân từ trên xuống, trong đó có một người đáp xuống cạnh Hoa Lân, người kia lại trực tiếp ập đến lão yêu vật xấu xí gần đó. Ngay sau đó một đạo kiếm quang chớp hiện, những cành mây trên thân Hoa Lân và Diệp Thanh lần lượt rơi rụng. Yêu Tiên trận chỉ trong giây lát đã bị phá hủy.
Hoa Lân kích động tưởng rằng Nhược Uyên đến cứu nguy, ai ngờ khi định thần nhìn lại, người cứu mình hóa ra là hai nam tử anh tuấn chưa từng gặp mặt. Hắn đang định đi lên cảm tạ, lại nhìn thấy bạch y nam tử kia đang giao đấu với yêu vật khó rời ra được, ánh mắt liền bị cuốn hút vào trận đấu...
Bạch y nhân tay cầm một thanh kiếm to dày, đối mặt với những cành mây quấn tới từ bốn phương tám hướng mà vẫn ung dung không cấp bách, kiếm như bôn lôi, bên người lóe lên từng vòng cung sáng chói lọi, cây mây xung quanh đều nhất tề bị chặt đứt. Chưa hết, trong tiếng hú dài, thân hình bạt không bay lên, hất văng những mũi nhọn trên đỉnh đầu, thân thể hơi dừng lại giữa không trung, biến hóa ra vô số phi kiếm lấp loáng hàn quang xạ xuống yêu vật dưới đất, phạm vi của đòn công kích này rộng đến vài trượng. "U...u..." kiếm quang xuyên thấu qua đám dây mây hỗn loạn, một luồng hàn quang vụt qua, trên mặt đất như bị cắm chi chít phi kiếm, đó chính là "Vạn Kiếm quyết" lừng lẫy thiên hạ của Thục Sơn kiếm tông.
Trên mình yêu vật đó lại hiện thêm vài lỗ thủng trong suốt nhưng vẫn chưa chết, "vù" một tiếng đã chui vào trong lòng đất, thân dán sát mặt đất, hình thành một đám đất cấp tốc trốn chạy theo hướng tây nam.
Hoa Lân vô cùng căm tức nó, Hà Chiếu kiếm rời tay bắn ra, cắm phập vào đám đất đang di động đó một cách chuẩn xác phi thường. Diệp Thanh mừng rỡ reo: "Oa...trúng rồi!"
Hoa Lân đang tự đắc ý thì đám đất đó đã sụp "rào" xuống, Hoa Lân bật thốt: "Hỏng, để nó chạy mất rồi!"
Diệp Thanh không tin nói: "Cái gì chạy cơ?..."
Hoa Lân vọt người lên, bắt lấy Hà Chiếu, rạch tung mặt đất, quả nhiên bên dưới trống không. Hắn căm hận dẫm chân liên hồi nói: "Ta nhất định phải tìm diệt ngươi!"
Chỉ nghe thấy một tiếng cười sang sảng: "Yên tâm đi! Nơi đây chính là hang ổ của 'Thiên Niên Thụ Yêu', nó có chạy cũng chẳng tới nơi nào khác đâu!"
Hoa Lân và Diệp Thanh nghe tiếng đều nhìn ra, bấy giờ mới bắt đầu dò xét hai vị ân nhân đã cứu mạng mình. Chỉ thấy bọn họ anh tuấn phi thường, tuổi tác dường như không lớn hơn mình là bao, hai người không khỏi khâm phục bản lĩnh biến ảo khó dò của họ.
Người vừa nói chính là nam tử đã đấu với Thiên Niên Thụ Yêu, y tiêu sái quăng trường kiếm lên trên cao, "soạt" một tiếng, kiếm đã rơi vào hộp kiếm sau lưng. Động tác phóng khoáng khiến Hoa Lân không thể không thán phục.
Người kia thì lại thập phần nho nhã ôn tồn, eo giắt một chiếc ngọc phiến óng ánh khoảng nửa thước, một tia linh khí uốn lượn trên mặt phiến, hiển nhiên không phải phàm vật, khuôn mặt sáng rỡ đang lộ ra một nụ cười ôn nhu mê hoặc lòng người. Hoa Lân trong lòng rúng động, thầm nghĩ: Sao người này trông hơi quen quen? Quay đầu nhìn Diệp Thanh bên cạnh, vừa khéo cũng bắt gặp nhãn thần nghi hoặc giống mình.
Chỉ thấy văn sĩ nho nhã kia vô tình nhìn vào Hàn Tinh kiếm trong tay Diệp Thanh, cười ha ha nói: "Có vẻ như là người một nhà!...Chúng ta đúng là có duyên!"
Hoa Lân động tâm, vội vàng cung kính nói: "Vãn bối Hoa Lân, ra mắt hai vị tiền bối!...Còn chưa biết ân nhân cứu mạng xưng hô ra sao, hôm khác xin được báo đáp thỏa đáng!"
Vị kiếm khách tiêu sái cười hào sảng nói: "A! Ngươi từ Thiên Sơn xuống phải không? Sao ngay đến tổ sư gia mà cũng không nhận ra?"
Diệp Thanh vừa thi lễ xong, nghe thấy những lời này cũng chấn động, lập tức đoán ra người tới là ai. Nàng rụt rè nói: "Diệp Thanh tham kiến tiền bối!...Chỉ e rằng võ công của tiền bối cao tuyệt, công tử nhà tôi có khi vĩnh viễn cũng không cách nào báo đáp cái ân cứu mạng hôm nay..." Diệp Thanh không muốn để Hoa Lân bị gánh nặng bởi ân cứu mạng này nên mới âm thầm cẩn thận trước một chút.
Văn sĩ nho nhã kia nào có ngờ rằng tiểu cô nương thông minh lanh lợi này đang mưu tính cho bản thân, liền cười ha ha nói: "Người của mình còn nói những điều này làm gì? Mau tới bái phỏng vị Thục Sơn Cốc Thanh Phong tiền bối này mới đúng. Nếu làm cho ông ta vui, không chừng các ngươi sẽ được chỉ điểm cho vài chiêu tuyệt học đó! Ha ha..."
Cốc Thanh Phong ngớ người, vội mắng: "Này!...Tên ngụy quân tử đáng chết! Biết ngay là ngươi định cho ta vào tròng mà, bọn nó là hậu bối chân chính của ngươi, chẳng lẽ ngươi không cho chúng được hai viên Thanh Vân đan à?" Cốc Thanh Phong nói đi nói lại nhưng vẫn lộ ra dáng vẻ chờ người khác tới bái lạy.
Hoa Lân và Diệp Thanh đành phải cung cung kính kính hành đại lễ với Cốc Thanh Phong, ông ta hòa hoãn đỡ hai người dậy, lôi từ trong ngực áo ra hai thanh bảo kiếm nhỏ nhét vào tay hai người, ghé vào tai thầm thì: "Bảo bối tốt nhất của Thượng Quan Truy Vân là 'Thanh Vân đan', mau tới bái kiến sư tổ của các ngươi đi!...Khà khà!"
Cốc Thanh Phong cũng là kẻ cao tay, câu này kỳ thực là nói với Thượng Quan Truy Vân ở cạnh đó.
Hoa Lân và Diệp Thanh bất đắc dĩ lại xoay mình hành đại lễ với Thượng Quan Truy Vân, Hoa Lân còn thấp giọng nói: "Lẽ ra vãn bối nên làm lễ bái lạy yết kiến sư tổ, nhưng giờ đây Lân nhi đã bị trục xuất khỏi Thiên Sơn, mong tiền bối lượng thứ!"
Những lời này của Hoa Lân tự có đạo lý của nó, phải biết rằng Thượng Quan Truy Vân vốn cho rằng hắn là đồ tôn của ông, sau khi bái kiến nói không chừng hắn sẽ được ban cho vài viên tiên đan cứu mạng. Nhưng hắn thực tại đã thoát li khỏi Thiên Sơn, nếu bây giờ vô duyên vô cớ lại được bảo bối Thanh Vân đan của ông thì hoàn toàn trái với ý nguyện của hắn.
Thượng Quan Truy Vân nghe vậy quả nhiên sững người, sắc mặt trở nên có phần khó coi. Tâm niệm chuyển động nhanh chóng, ông thầm mắng: "Hạng Mạc Thiên làm chưởng môn kiểu gì thế này? Tên Hoa Lân này vừa nhìn đã biết là kỳ tài bất thế, vậy mà sao lại bị trục xuất khỏi bản môn kia chứ?" Dựa vào hành động của Hoa Lân vừa nãy tự nói rõ mình đã rời khỏi Thiên Sơn, không chịu nhận quà của ông, có thể đoán chắc hắn là một thiếu niên chính trực. Đáng tiếc cho Thiên Sơn kiếm phái lại mất đi một tuyệt thế kỳ tài, sao không khiến ông đau lòng cho được? Ông thầm nghĩ lão tử đã gặp phải chuyện này, không thể không quản đến, nhất định phải bắt Hạng Mạc Thiên đưa ra một câu trả lời xác đáng.
Thượng Quan Truy Vân suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi rút từ trong ngực áo ra một lọ ngọc tinh xảo tỏa hàn khí lạnh lẽo, dốc ra bốn viên linh đan, nở một nụ cười ôn hòa đưa cho Hoa Lân và Diệp Thanh.
Đầu tiên Hoa Lân ngửi thấy một mùi hương thơm mát, toàn thân khoan khoái nhẹ nhàng, cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực đều bị quét sạch, biết rằng linh đan này là loại tuyệt phẩm. Do vừa rồi đã lưu ý tới vẻ mặt buồn bực của Thượng Quan Truy Vân, hắn hiểu nhầm là ông không muốn cho, liền vươn người ngạo nghễ nói: "Tiểu tử đã bị trục xuất khỏi cửa Thiên Sơn, đã lập thệ sẽ không tiếp nhận bất cứ vật gì của Thiên Sơn nữa, xin tiền bối thứ lỗi!"
Thượng Quan Truy Vân nghiêm mặt, trịnh trọng nói: "Ta tin ngươi là đứa trẻ tốt, có oan khuất gì cứ nói rõ với ta, ta nhất định sẽ làm chủ giúp ngươi!"
Hoa Lân thấy ánh mắt thành khẩn của ông, lập tức đã tin đến một nửa, nhưng vẫn không chịu tiếp nhận ân huệ này. Phải biết luyện khí dễ thành, luyện đan khó cầu. Hoa Lân khom người nói: "Cảm ơn ý tốt của tiền bối, nhưng tiểu tử đã lập thệ, tuyệt không thể thay đổi! Đây là nguyên tắc cơ bản của vãn bối!"
Thượng Quan Truy Vân ngưng trọng nhìn ánh mắt kiên định của Hoa Lân, lòng đầy thất vọng. Nhưng hữu thủ đã vươn ra không tiện thu về, trong đầu chợt lóe lên một sáng kiến, đột nhiên cười ha ha nói: "Xú tiểu tử rất hợp với tính cách của ta!...Không sao! Từ hôm nay trở đi ta cũng không phải người của Thiên Sơn nữa, do đó đồ của ta chỉ là của riêng ta mà thôi...Thế này đi, hay là ta và ngươi kết thành bằng hữu, mỗi người giao một vật, để mấy lão gàn bảo thủ của Thiên Sơn thấy được thủ đoạn của chúng ta. Thế nào? Ha ha ha..."
Trong mắt Hoa Lân lóe lên vẻ tinh quái, đây có khi lại là thủ đoạn hay nhất để "trả thù" Thiên Sơn. Thêm nữa bản thân hắn đã có chút quan hệ mờ ám với Thượng Quan Linh, hiện giờ nếu không gần gũi với nhạc phụ đại nhân tương lai thì sau này đừng hòng hy vọng gì nữa. Thế nên hắn cũng cười ha ha nói: "Vậy xin đa tạ lão ca! Hi hi hi..." Nói xong liền chủ động với tay lấy linh đan trên tay ông, đưa hai viên cho Diệp Thanh. Quay đầu nhìn Thượng Quan Truy Vân, hai người lại cười rộ một trận.
Diệp Thanh thầm cảm thấy có chút bất diệu, nhưng nhất thời không biết được là không ổn ở chỗ nào? Nàng nghĩ công tử cũng thật là càn rỡ, dám xưng hô huynh đệ với sư thúc tổ, nếu Hạng chưởng môn mà biết được tự dưng có thêm một tiểu sư thúc, lão không tức đến thổ huyết tại đương trường mới lạ đó. Thật khiến người ta phải toát mồ hôi mà...
Ai ngờ Cốc Thanh Phong nãy giờ đứng bàng quan lại càng kì quái hơn, cũng hòa vào cười nói: "Ta và Truy Vân trước giờ như huynh đệ! Vậy cũng tốt, lại có thêm một bằng hữu gia nhâp! Chi bằng ba người chúng ta..." Đang nói đột nhiên ngừng lại nhìn sang Diệp Thanh đang trợn mắt há miệng ở bên cạnh, tức khắc sửa lại nói: "Nhầm rồi...là bốn người chúng ta mới đúng! Kết làm huynh đệ tại đây, thế nào? Ha ha ha...thực là thú vị!"
Thượng Quan Truy Vân vốn là người thoải mái, tính tình cực kỳ tùy ý, mấy năm nay ngày nào cũng đi ngao du bên ngoài, sớm đã không lo đến chuyện của Thiên Sơn. Lại thấy bảo kiếm trong tay Hoa Lân ẩn hiện những gợn lôi điện, thầm nghĩ tiểu tử này tuổi còn nhỏ mà tu vi đã rất có căn cơ, so với ông năm đó chỉ hơn chứ không kém. Ông liền liên miệng hưởng ứng: "Vậy thì tốt quá rồi, cứ làm thế đi! Về bảo thêm Mạnh Lôi, năm người chúng ta cùng tiếu ngạo giang hồ! Ha ha ha..."
Chỉ có mình Diệp Thanh là cứng họng hết nhìn Hoa Lân lại nhìn Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong, ánh mắt đầy vẻ ngỡ ngàng...
...
Hết chương 20.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro