CHƯƠNG 5
Chi Chi vốn cho rằng thoát khỏi Liễu Nam Chi chính là thoát khỏi vực sâu, không ngờ lần này đi chính là nhà giam lớn hơn.
Giang Mộ lần này giữ lời, ngày thứ hai đón Chi Chi vào cung, một đỉnh kiệu hồng, Giang Mộ đem nàng thu xếp đến Bảo Hoa điện gần tẩm cung của hắn.
Bảo Hoa điện chủ vị chính là Nhu tần nương nương, nàng có đôi mắt hạnh, trong mắt chứa làn thu thủy, lúc nàng nhìn chằm chằm ngươi, tim ngươi sẽ không nhịn được mà đập nhanh.
Chi Chi có chút tự ti bắt lấy góc áo, nàng thấp giọng nói:" Nhu tần nương nương an."
Nhu tần dò xét nàng một chút, cười nói:" Cùng ở một chỗ, không cần khách khí như vậy."
"Ngày sau tủ muội chúng ta nên chiếu cố lẫn nhau."
Chi Chi xấu hổ gật đầu, trong điện lại có một nữ tử mặt mũi có vài phần giống Nhu tần bước đến, Chi Chi hơi nhíu mày.
Nữ tử kia nhìn qua Chi Chi một cai:" Nhu tỷ tỷ, nữ tử này cùng chúng ta không giống nhau."
Nhu phi ho nhẹ hai tiếng, trách cứ nói :"Mi quý nhân, không thể như thế."
Mi quý nhân hừ lạnh, liếc Chi Chi:"Như thế nào mà một chút quy củ cũng không có , bản cung phân vị cao hơn ngươi một bậc, không biết hành lễ?"
Chi Chi vội vàng cúi đầu, phúc thân nói:" Thỉnh an Mi quý nhân."
Ánh mắt Mi quý nhân sắc bén nhìn nàng chằm chằm, từ ngữ càng khó nghe:" Dáng dấp cũng thật xấu."
Nhu tần không ngăn lại, chỉ là cười nói:" Hoàng thượng thích, tất nhiên là tốt."
"Vạn nhất muội muội chùng hoàng thượng thổi gió bên gối, Mi muội muội sẽ bị hoàng thượng trách cứ."
Mi quý nhân nhếch miệng, có chút thẹn thùng nói:" Hoàng thượng thích tần thiếp nhay thẳng."
Chi Chi túm lấy cung trang không vừa người, chỉ cảm thấy khó xử, trước kia nàng từng thấy qua Liễu phu nhân đấu với mấy cái thiếp thất kia, nhưng thiếp thất thân phận thấp không nổi lên được bọt nước.
Bây giờ hai vị này phân vị cao hơn nàng, khi dễ nàng, nhục mạ nàng, nàng cũng không dám có lời oán giận, đây là cung quy mà ma ma đã dạy nàng trước lúc vào cung.
Hậu cung đại Chu rất để ý tôn ti, tiểu chủ không nên cùng các vị phi tần tranh chấp, làm hoàng thượng phiền lòng. Chi Chi chân mang giày hoa bồn để như đôi cà kheo, đầu đội một đống đồ trang sức cùng Nhu tần, Mi quý nhân đứng cả buổi tối, đứng đến nỗi Chi Chi chống đỡ hết nổi.
Hoa bồn để:
Cung nữ xích lại gần bên tai Nhu tần không biết nói cái gì, Nhu tần nhẹ giọng nói:" Chi Chi, xem trí nhớ của bản cung này, lại quên bảo muội ngồi xuống."
"Nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút."
Chi Chi tuân lệnh, chén trà bưng trong tay có chút lắc lư, nàng cúi người muốn đem chén trà trong tay buông xuống, không ngờ Nhu tần đột nhiên tiến lên phía trước, đụng vào chén trà kia, nước trà bên trong đổ hết lên tay Nhu tần.
Nước trà kia là nóng, cứ mỗi nửa khắc là lại có cung nữ lên đổi trà, đổ lần này nóng đến nối làm bàn tay trắng nõn như ngọc kia của Nhu tần đỏ một mảng.
Nhu tần đau đến trong mắt nổi hơi nước, Chi Chi vội vàng cầm khăn thảo dược tự làm đến lau vệt lá trà.
Bên ngoài thái giám cao giọng hô lên, Hoàng thượng giá lâm.
Chi Chi không biết làm sao dọn dẹp quần áo Nhu tần, đợi Giang Mộ tiến đến thì liền thấy cảnh này.
Nhu phi hai tay bị nóng đến đỏ bừng, đau đến nỗi chảy nước mắt, Chi Chi đang nắm lấy tay nàng, cầm khăn lau.
Giang Mộ vội vàng tiến đến, một tay đẩy Chi Chi ra, Chi Chi chân mang hoa bồn để vốn đứng không vững, cái đẩy này làm lưng nàng đập thẳng lên trên ghế bạch đàn.
Mi quý nhân mặt mũi tràn đầy lo lắng :" Tay tỷ tỷ bị thương thành như này thì đánh đàn sao được?"
Giang Mộ sắc mặt lạnh xuống nói:" Chuyện gì?"
Nhu tần cắn môi, thấp giọng nói:"Tần thiếp không cẩn thận bị bỏng."
Mi quý nhân lại tức giận bất bình:" Nhu tỷ tỷ thật sự là tốt bụng, đều bị người khi dễ đến ngoài mặt rồi, còn rộng lượng như vậy."
Giang Mộ nhíu mày nói:"Mi quý nhân, nàng nói đi".
Mi quý nhân cúi đầu, ủy khuất nói:" Nhu tỷ tỷ kêu Chi thường tại kính trà, Chi thường tại trong lòng bất bình, liền đem chén trà kia đổ vào tay Nhu tỷ tỷ." Chi Chi có chút dại ra, nàng vội vàng vịn dậy, muốn giải thích.
Chỉ thấy Nhu quý nhân nhíu mày một chút, nàng lo lắng nói:" Là thần thiếp không cẩn thận, không trách Chi muội muội."
"Nhu tỷ tỷ, tỷ chính là tính tình mề, bị người khi dễ cũng không nói."Mi quý nhân ủy khuất nói.
Giang Mộ nhìn xuống, chỉ thấy trong mắt tràn đầy đau lòng nhìn chằm chằm đôi tay ngọc, hắn không hề hỏi qua Chi Chi một câu sự tình là như thế nào, liền phạt Chi Chi cấm túc ba tháng, phân vị tụt xuống thành đáp ứng.
Chi Chi ngốc tại chỗ, tất cả ngự y ở thái y viện đều được đưa tới Bảo Hoa điện, vì đôi tay của Nhu tần.
Chi Chi đáy lòng không biết là tư vị gì, cung nữ đưa nàng mang về, từ lúc Giang Mộ vào đây , hắn một cái cũng không nhìn nàng.
Mới vào cung ngày đầu tiên, Chi Chi liền chọc Giang Mộ không thích.
Tất cả cung nữ, thái giám Bảo Hoa điện đều tìm cách tránh xa Chi Chi.
Người hầu trong phòng nàng chỉ còn lại một cái tiểu thái giám vừa tham tiền vừa khéo đưa đẩy, hắn thấy Chi Chi còn chút tiền phòng thân.
Hắn cảo Chi Chi cho hắn tiền, hắn liền nói cho Chi Chi vì sao hoàng thượng không muốn nghe nàng giải thích.
Chi Chi sờ lấy túi tiền, móc ra một thỏi vàng ròng, đặt trên tay tiểu thái giám, nàng hốc mắt đỏ đỏ, nghẹn ngào nói:"Ngươi giải thích cho ta một chút...."
Tiểu thái giám hai mắt phát sáng:" Trong cung này Tần phi, trừ tiểu chủ ngài đây, thì tất cả đều có điểm giống Uyển quận chúa, Mi quý nhân hôm quá chính là mặt mày giống Uyển quận chua, nói thẳng chính là giống bộ dáng của Uyển quận chúa lúc còn trẻ".
"Về phần Nhu phi cùng Uyển quận chúa giống nhau sáu phần, nhất là lúc đánh đàn, cho nên Hoang thượng vô cùng trân quý đôi tay kia?"
"Hoàng thượng là người thông minh bực nào, sao lại nhìn không thấy thủ đoạn đùa giỡn tiểu chủ của các nàng?" Tiểu thái giám đếm đếm túi tiền, bất đắc dĩ nói:" Bất quá chính là Hoàng thượng không thích tiểu chủ, không muốn vì tiểu chủ mà định tội hai vị kia."
"Nếu như hôm đó Uyển quận chúa bị nói xấu, chắc hẳn Hoang thượng đã sớm đem hai người kia ngũ mã phanh thây, ngoài ra còn tru di cửu tộc."
Tiểu thái giám nói xong, chỉ thấy Chi Chi hốc mắt đỏ bừng nức nở, hắn nhìn thỏi vàng trong tay mình, mềm lòng, an ủi nói:" Tiểu chủ không cần như thế."
"Từ xưa đễ vương đều bạc tình bạc nghĩa, theo nô thấy, Hoàng thượng cũng không quá thích Uyển quận chúa, nếu thích thật, nên vì nàng thủ thân như ngọc."
"Sao còn tìm nhiều thế thân như vậy, còn cùng các nàng viên phòng?"
"Tiểu chủ có năng nực tiến cung, nhất định là có chỗ hơn người được hoàng thượng thích."
"Tiểu chủ sau khi kết thúc cấm túc, nếu có thể cho nô chút tiền bạc, nô sẽ nghĩ biện pháp để tiểu chủ được hoàng thượng sủng hạnh."
Chi Chi cúi thấp đầu, không nói một lời, chỉ rơi nước mắt.
Tiểu thái giám tiếp tục khuyên:"Tiểu Chủ, có bỏ mới có được."
Chi Chi hít hít mũi, nhíu mày nói:"Ngươi có biện pháp gì?"
Tiểu thái giám nhíu mày, ngược lại cũng không sợ mà đem biện pháp nói cho Chi Chi
Không có hắn giúp đỡ, Chi Chi cũng không làm được, chỉ cần Chi Chi trong lòng có hoàng thượng, thì tiền liền tới tay hắn.
"Tiểu chủ đừng trách nô vô lễ, tiểu chủ dung nhan bình thường, chỉ có thể học chút bí thuật công phu khuê phòng."
"Làm cho hoàng thượng đối với người muốn ngừng mà không được."
Chi Chi đỏ mặt, nàng cùng Giang Mộ đã làm qua chuyện này, tư vị cũng không dễ tiếp thu, Giang Mộ cảm xúc cũng không quá nhiều dao động.
Hắn tự như không thích chuyện này...
Chi Chi mặt có chút đỏ:" Ngươi là cái thái giám, nói cái mê sảng gì không biết?"
Tiểu thái giám thấy Chi Chi then thùng, lúc này mới thực sự đánh giá Chi Chi:"Tiểu chủ, người không được ma ma dạy qua những việc này sao?"
Chi Chi bắt lấy góc áo, giải thích nói:"Hòang thượng không phải là người trọng dục."
Tiểu thái giám đánh giá chung quanh, không thấy ai, hắn xích lại gần Chi Chi nhỏ giọng nói:" Uyển quận chúa lấy cái chết bức bách không cho hoàng thượng đụng nàng, hoàng thượng nếu không trọng dục thì cần gì nạp nhiều tần phi giống Uyển quận chúa như vậy?"
Chi Chi đẩy tiểu thái giám:" Hoang thượng lúc cùng ta viên phòng, sao không có như vậy?"
Tiểu thái giám nhún vai, cười nói:" Tất nhiên là hoàng thượng không thích tiểu chủ."
" Tiểu chủ như này không tình thú, nam tử nếu thích mới là lạ."
Tiểu thái giám thấy Chi Chi suy sụp, hắn an ủi nói:"Tiểu chủ nếu theo biện pháp của nô uống chút thuốc bổ, nô lại an bài tiểu chủ cùng hoàng thượng gặp mặt, đến lúc đó nước chảy thành sông."
"Tiểu chủ cung Uyển quận chúa không giống, không cần uống thuốc tránh thai, đến lúc đó có thể sinh hạ một vị hoàng tử, ngày sau chính là nước lên thuyền đi, hàng phi vị nằm ở trong tầm tay."
Nhắc tới con nối dòng, Chi Chi trong mắt càng ỏe oải, tiểu thái giám biết nhìn sắc mặt, thấy Chi Chi như thế , trong lòng giật mình, có chút cẩn thận thăm dò nói:" Tiểu chủ, chẳng lẽ khó mang thai?"
Chi Chi sững sờ, vội vàng phản bác nói:" Ngươi cái tên thái giám, nói bậy bạ gì đó."
Chi Chi bối rối hoàn toàn rơi vào đáy mắt tiểu thái giám, tiểu thái giám vốn đang cười bỗng chốc chìm xuống, cũng không nói giúp Chi Chi, chỉ nói câu:" Ngài nha, vẫn là tự cầu phúc đi."
Sau đó vung tay áo, đi ra ngoài.
Lần này, Chi Chi thật sự là không một người hỏi thăm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro