Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

41 - 50

Chương 41

Lễ hội văn hóa năm nay có hai người nổi tiếng: một người là anh trai bán chè xoài, một người là anh trai bán kem chanh. Hoạt động trên diễn đàn BBS chính thức của các trường đại học trong thành phố hôm nay toàn là spam ảnh của hai người, spam hết bài này đến bài khác.

Sau khi liên hệ rồi suy luận ra anh trai xinh tươi bán kem chanh = người thật trong meme = streamer đang nổi trên mạng, trên diễn đàn lại nhiều thêm một thế lực tà ác mang ảnh chụp trên mạng nội bộ tuồn ra khắp các diễn đàn bên ngoài, dùng đầu gối cũng biết forum Tinh Hà rồi sẽ bị oanh tạc nhanh thôi.

[Topic] Kho ảnh chuyên up hình Chanh baba trong lễ hội văn hóa, không ngừng update, hình riêng tư làm ơn đặt pass, số lượng ảnh lớn tốn nhiều dung lượng.

[Video] Clip ngắn siêu quý báu: Chanh baba được bế công chúa! Cảm ơn em gái nhà giàu gọi món lúc đó nhá!

[Tám nhảm] Hôm nay gặp được chân nhân Chanh baba! Người thật siêu (cực) cấp (kì) dữ (moe)!!!

[Cầu giúp đỡ] Ai có ảnh full HD Chanh baba đồng phục người hầu được bế công chúa không? Ngộ muốn tải làm hình nền, xin cảm ơn và hậu tạ!

[Topic] Đi ngang qua tiện tay chụp, Chanh baba tự tay đút cho anh trai bán chè xoài ăn, không khí lúc đó vô cùng hài hòa.

[Topic] [Khoe của cực mạnh] Cùng tó bạn thân đi ăn kem chanh, được chủ quán tặng hai món quà nhỏ, đứa bạn khác của chó bạn thân đến sau lại cho mị thêm một cái nữa. Ba cái huy hiệu quả chanh cùng kiểu với Chanh baba: GET (ü)!

[Topic] [Thảo luận đứng đắn] Online Mang Thần offline anh trai chè xoài, liệu Chanh baba có phải có tình yêu sâu sắc với xoài hay không?

[Bát quái] Nghe đồn Bang Quả Xoài fandom của Mang Thần sáng nay mới đổi tên thành Bang Xoài Xanh? Cầu xác nhận!

[Tám nhảm] Sáng nay lướt diễn đàn đặc biệt muốn ăn chè xoài với kem chanh, hãy nói mị không cu đơn đi!

Đan Trúc không cần lên mạng cũng đoán được gió tanh mưa máu đang kéo đến.

[Mangosteen]: Yooo, đổi tên rồi?

[Mangosteen]: Cũng không tệ lắm.

[Xoài Xanh Bé Bi]: Em biết, chuyện này không trách lão đại được.

[Xoài Xanh Bé Bi]: Dù sao anh trai bán chè xoài cũng rất đẹp trai, lần trước ảnh mặc đồ ở nhà còn không có đẹp trai mãnh liệt như vậy, thay đồng phục xong em liền có một loại xúc động muốn leo tường.

[Mangosteen]: Bộ em là dây thường xuân hả?

[Xoài Xanh Bé Bi]: Bé Dưa Gu□□a lần trước cũng không tệ, kĩ thuật cao lại kiệm lời, hay là lão đại suy nghĩ về người ta thử?

-oOo-

Chương 42

@FanA: Bóc tem tiện thể đau lòng Mang Thần.

@FanB: Mang Thần tụi em hiểu anh mà QAQ

@FanC: Tâm trạng không tốt thì không cần live stream! Ra ngoài đi dạo chút đi, dù sao tụi em sớm đã bị anh bùng live stream thành quen rồi!

@FanD: Tối nay tụi em đều là người xoài!

@FanF: Chiến hạm Xoài Chanh triệt để chìm, đã đến lúc công khai tình cảm lưu luyến của Mang Thần và mị rồi.

......

Phòng live stream của Lăng Mông hôm nay nhiều người xem hơn bình thường, ngoại trừ đống fan mới bị lôi kéo sau lễ hội văn hóa, còn có fan của Mang Thần nhà bên lại đây kháng nghị vì streamer nhà mình đang vì tình mà đau phổi đắng mề.

– Hôm nay nhiều người quá nhỉ. – Lăng Mông không lên weibo, nào biết đã xảy ra chuyện gì.

[Ai fan mới điểm danh! Làm sao để giả bộ như mình đã xem live stream rất nhiều lần rồi. Gấp, online chờ!]

[Fan mới coi live stream phía trên ơi, tặng một cái cat house ngay và luôn cho chế!]

[Tada! Thẻ vào cổng lễ hội văn hóa! Đã ăn kem chanh do đích thân Chanh baba mang tới, mấy đứa hâm mộ chưa! Ghen tị chưa!]

[Fan kì cựu ở nước ngoài cầu chỉ giáo, còn có cơ hội mua được huy hiệu quả chanh của Chanh baba nữa không zậy QAQ]

– Huy hiệu đó là quà tặng, đều được phát đi hết rồi, ngay cả cái của tui cũng đem tặng người ta luôn nè.

[Biểu cảm 'giả vờ không biết đã tặng cho ai']

[Mang Thần đau lòng đến nỗi không live stream kìa, haizz]

Lăng Mông nhìn đến đây mới biết đã xảy ra chuyện gì:

– Mang Thần bùng live stream rồi? Hay là bận việc gì đó, hay là có hẹn với ai rồi?

[Cậu đang live stream thì ổng có hẹn được với ai? Đi siêu thị mua hai quả chanh về hẹn hò hả?]

[Hẹn hò với không khí đó, wow, không khí ơi em đẹp quá~]

– Tui? Liên quan gì đến tui?

[Streamer lăng nhăng, liếc mắt đưa tình, chân đạp hai thuyền, điên cuồng mất trí.]

– Tại sao mấy người lại không thể tin tưởng tình bạn thuần khiết giữa tui và gay vậy?

[Chanh baba bố thiên hạ, quan hệ rộng trải khắp nơi!]

[Tặng cat house, tình bạn.]

[Đút chè xoài, tình bạn.]

[Avatar couple, tình bạn.]

[Bế công chúa, tình bạn.]

Lăng Mông há miệng, đương nhiên là cậu nói không lại mấy chục vạn cái mồm, dứt khoát quyết định im lặng là vàng.

Không tám nhảm nữa, hôm qua tui đã báo trước rồi, hôm nay tổ đội với người xem. ba thiếu hai, tui kéo*, ai muốn chung xe với tui không? – Lăng Mông nói xong liền đăng nhập trò chơi.

*Kéo: gánh team, người chơi giỏi giúp đỡ người chơi yếu hơn

[Guava.SVIP]: Sao hôm nay không hát nữa?

– Có phải anh có hiểu lầm gì đó với live stream không hả!

– Đồng chí Guava để tui giải thích một chút cho anh, tui là streamer game, phần lớn thời gian đều sẽ chơi game. Nếu anh thích nghe hát thì ngay bên cạnh có kênh giải trí, trong đó có rất nhiều streamer hát live, hát hay hơn tui nhiều.

[Guava.SVIP]: Tôi muốn nghe cậu hát.

Lăng Mông: ......

– Nhưng hôm nay tui hứa sẽ kéo hai người xem cùng lên xe chơi game rồi.

[Guava.SVIP]: Tôi muốn lên xe.

– Ặc.... – Thế là streamer kéo người xem hay là người xem kéo streamer ấy nhỉ?

[Guava.SVIP]: Một cái cat house đủ tiền vé xe chưa?

Lăng Mông đầu hàng:

– Miễn phí miễn phí, anh đừng tặng nữa tui cho anh một vé.

Ba người đã có hai, còn một vé trống.

– Tui chuẩn bị gửi lời mời trong group chat nè, mọi người đã sẵn sàng tốc độ tay liều mạng giành giựt chưa?

Lăng Mông gửi lời mời, trong phòng live stream bỗng có người xoẹt một phát, nhóm người xem còn lại không cướp được liền rên la ùm trời.

[Ahuhu tui cũng muốn chơi với Chanh baba.]

[Tốc độ mạng nhà người ta, tốc độ tay nhà người ta.]

[Đây là người mới hay nick clone vậy? Level thấp quá, mong là không phải gà mờ.]

[Chanh baba cộng thêm bé Dưa, hai chấp bốn còn phải sợ gà mờ sao?]

[Phòng] Apple: Í? Là tui cướp được hả? May mắn ghê!

Lăng Mông: ......

Đừng tưởng tui không nhớ đây là nick clone của Đan Trúc nào đó nhá! Hết giả làm xoài lại giả làm táo, thảo nào tối nay lại bùng live stream! Bùng live stream thì bùng live stream đi, còn quẳng tiếng xấu sang cho tui nữa là sao!

[Phòng] Apple: Tuyệt quá tuyệt quá, Chanh baba, tui là fan não tàn của cậu đó ~~~

Lăng Mông: .......

– Tui đá cái người này ra được không, đổi một người não không tàn đến nhá? – Lăng Mông trưng cầu ý kiến quần chúng.

[Có thể có thể có thể!]

[*Giơ tay* Fan não không tàn ở đây này nhìn qua đây đê!]

[Không ngờ Chanh baba lại lạnh lùng lãnh khốc cố tình gây sự với fan như vậy.]

Lăng Mông thầm nghĩ tí nữa thể nào cũng phải tìm cơ hội dìm hàng anh ta một phen:

– Nếu hai tài khoản đều chưa được xếp hạng chiến đấu, hay là chúng ta đánh một trận giải trí đi, sẵn sàng chưa?

[Phòng] Apple: Quá sẵn sàng~

[Phòng] Guava: Lên.

Lăng Mông cảm thấy thông cảm dùm cho đội ba người đối thủ sắp tới — Đây mà là xe ba bánh xăng pha nhớt á hả? Đây rõ ràng là tăng thiết giáp hạng nặng!*

*Ý bảo đội ba người Lăng Mông – Mang Thần – Guava không phải dạng vừa, tụi anh là tổ hợp siêu mạnh, thương thay cho ba người bên đối thủ =))

Cơ mà sao bảo là streamer kéo người chơi thường? Sao bảo là đại thần kéo fan? Sao bảo là anh phụ trách carry em phụ trách kêu 666? Hai người người nào cũng mạnh hơn tui gấp mấy lần, mấy người muốn baba tui đây lên mặt khoe kỹ thuật thế nào hả?

Ba mươi giây sau, kết quả random chọn đối thủ đã có, hiện trường live stream đồng loạt nhao nhao cả lên.

Đối thủ đồng dạng cũng là một chiếc tăng thiết giáp hạng nặng — Cherry, Litchi, Pineapple – ba tuyển thủ chuyên nghiệp thuộc chiến đội FRUIT – quán quân mùa trước của giải Truyền thuyết Tinh Hà cấp chuyên nghiệp trên toàn quốc.

[Quần chúng vây xem hiện trường tai nạn xe cộ.]

[Tai nạn xe cộ kinh hoàng nhất trong lịch sử live stream Tinh Hà.]

[Chanh baba lần đầu lái xe kéo người ta mà đã gặp phải quân đụng xe ăn vạ (1), vận khí cũng nghịch thiên hết sức à.]

[Trận thi đấu xếp hạng đụng trúng Mang Thần, trận giải trí đụng trúng FRUIT, đây không phải vận khí, đây là năng lực phi phàm của Chanh baba!]

[Nhanh! Đồng bào nhanh spam "Nam sinh mấy anh chơi game thật lợi hại nha~" còn kịp đó!]

– Đùa bố à? Hàng giả chất lượng cao à? – Lăng Mông méo tin chính mình lại có vận khí tốt như vậy.

[Chanh baba không cần tự lừa mình dối người.]

[Ba nick cấp Thần toàn vũ trụ, quả là hàng giả chất lượng cao siêu chuyên nghiệp.]

[Đầu năm nay áp lực cạnh tranh của hàng giả chất lượng cao cũng lớn như vậy sao?]

– Bây giờ sắp xếp tổ đội đều sang chảnh như vậy hả? Này là bắt người chơi bình thường phải hack đúng không? – Lăng Mông ngoài miệng giả vờ oán giận, nội tâm lại nóng lòng muốn thử lắm. Cậu là kiểu đối thủ càng mạnh càng khiến mình hưng phấn, nhìn thế thôi chứ đang kìm nén không được mà rung đùi kia kìa.

[Chanh baba cũng tính là người chơi bình thường sao?]

[Guava cũng tính là người chơi bình thường sao?]

[Apple cũng tính là người chơi bình thường... ủa, tính chớ.]

Ba người đội đối thủ coi bộ còn phấn khích hơn cả Lăng Mông.

[Vũ trụ][Liên bang] Litchi: Xin chào các đồng chí Đế quốc!

[Vũ trụ][Liên bang] Pineapple: Chanh baba! Tui xem live stream của cậu rồi nha! Tui còn có nguyên một gói meme của cậu luôn! Tui là fan của cậu đó, hun cái nà!

...... Thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, gánh nặng hình tượng của mấy ông đâu!

[Vũ trụ][ Đế quốc] Lemon: Đừng trách baba không nhắc nhở, bây giờ đang live stream đó mấy ông không ngại chớ?

Cậu còn lâu mới giống cái tên không phúc hậu nào đó, giấu giếm chuyện đang live stream làm cậu mất mặt trước bao nhiêu người.

[Vũ trụ][Liên bang] Cherry: Không ngại không ngại.

[Vũ trụ][Liên bang] Litchi: Xin chào toàn thể đồng bào đang coi live stream!

[Vũ trụ][Liên bang] Pineapple: Nhìn cho kĩ nè! Tui là trái dứa của đồng bào nè!

[Vũ trụ][Đế quốc] Guava: Ồn.

Guava vừa nói một chữ, đối phương liền nín ngay và luôn, Lăng Mông muốn nhìn Dưa* bằng một cặp mắt khác rồi đó.

*Nick cũ của Guava là Gu□□a, do hai cái hình vuông kia làm đồng bào không hiểu là chữ gì nên tự động hiểu thành gua = = dưa

– Tui ở hướng mười hai giờ. – Thói quen của người chơi Tinh Hà chính là vừa vào trận liền thông báo vị trí.

[Đế quốc] Guava: Bốn giờ.

[Đế quốc] Apple: Tui ở bên trái Chanh baba mà chếch xuống dưới chút xíu.

Bên trái chếch xuống chút xíu... chếch xuống chút xíu... được rồi.

– Không phải vội, đối thủ khó đối phó, để tui suy nghĩ chiến thuật cái đã.

[Chanh baba suy nghĩ chiến thuật.]

[Chanh baba đại quân sư.]

[Tuyển thủ chuyên nghiệp nghe mà run như cầy sấy.]

– Hai người phụ trách phát triển khoa học kĩ thuật, tui phụ trách đánh nhanh rút nhanh. – Lăng Mông chốt chiến thuật.

[Một câu chốt chiến thuật, kết quả trận này đã định.]

[Nghĩa của từ "chơi nhây" trong từ điển là – "đánh nhanh rút nhanh".]

[Thì ra chơi nhây còn có thể được diễn đạt bằng cách tao nhã như vậy, học hỏi học hỏi.]

Lăng Mông góp đủ một đội binh lính, hướng về căn cứ Litchi ở hướng ba giờ, trước khi xuất phát còn xổ một câu tiếng Anh:

– Com'on! Your daddy is going to lang*!

*lang: phát âm của từ "nhây" – trong tiếng Trung =))

Guava cùng Apple không hẹn mà cùng gửi đi giọng nói hệ thống.

– I cover you.

[Đột nhiên cảm thấy giọng hệ thống nói câu này ngầu quá đi mất.]

[Dốc hết tài nguyên của Đế quốc, nguyện bảo vệ em chơi nhây chu toàn.]

[Dùng lực lượng toàn quân, bảo vệ em một đường bình an.]

[Câu đối mới Tết năm nay: "You lang, I cover".]

Lăng Mông tập kích bất ngờ một cách trắng trợn, bị chó trinh sát của Liên bang phát hiện, đồng đội của Litchi biết được liền phái viện quân đến, định để Lăng Mông có đến mà không có đi.

Ai ngờ Lăng Mông đi đến nửa đường đột nhiên quay đầu lại, thẳng tiến về hướng căn cứ của Pineapple. Pineapple chưa phát hiện ra chuyện này, vẫn cứ chăm chăm đi vòng vèo đến trợ giúp đồng đội. Đợi hắn phát hiện ra ý đồ thực sự của Lăng Mông, muốn quay về phòng thủ đã không kịp, bị Lăng Mông chiếm sạch bầy chó cùng gần một nửa xe chở quặng, vừa bắt đầu đã phải chịu tổn thất nghiêm trọng rồi.

[Vũ trụ][Liên bang] Pineapple: Chanh baba chơi xấu quá nha QAQ

Pineapple vừa gửi emo bán manh vừa không chịu buông tha mà truy kích đám quân tàn huyết của Lăng Mông, ít nhất cũng phải trao đổi một đợt mới vãn hồi được chút tổn thất.

Lăng Mông giống như thỏ khôn không chạy đường thẳng, hết vòng phía đông lại vòng phía tây, không về căn cứ của mình tu chỉnh lực lượng mà lại vòng xuống chỗ Apple ở "bên trái chếch xuống chút xíu".

Pineapple không để tài khoản level thấp tè như Apple vào mắt. Phần lớn tân thủ lúc bắt đầu trận đấu sẽ ra sức thu thập tài nguyên mà không mạo hiểm xuất binh, năng lực phòng ngự tự nhiên cũng sẽ thuộc dạng xoàng thôi, gặp phải tình huống đột phát thế này rất dễ loay hoay chịu chết. Pineapple đập xong đám tàn quân của Chanh baba liền nhân tiện chiếm luôn khu khai thác mỏ của Apple, ai bảo Chanh baba cố ý dẫn hắn tới bên này làm chi.

Ý đồ của Lăng Mông cũng bị đồng bào xem live stream nhìn ra, cả đám nhao nhao tố cáo streamer Lemon bất lương đặt bẫy với cả người nhà mình.

[Streamer nhà người ta kéo người chơi thường bay lên giời, streamer nhà mình thì kéo xuống vực, mà còn là vực thẳm nữa chứ.]

[Người ta là người chơi mới mà cũng không tha. Chanh baba, sao cậu ra tay được hay vậy!]

Lăng Mông làm như hợp tình hợp lý lắm:

– Muốn người mới biết thế nào là sự tàn khốc của game này thì mới có thể kích thích ý chí chiến đấu chuyển bại thành thắng. Chứ cứ che chở như con trai cưng của mẹ thì không trưởng thành được đâu.

Pineapple tiến quân thần tốc mà không bị ai ngăn cản, tưởng như đã đạt được cú lội ngược dòng ngoạn mục rồi, ai ngờ lại bị đội quân lúc trước không hề thấy tăm hơi của Apple bất ngờ bọc đánh từ phía sau. Tàn binh của Lemon cũng quay đầu phản công trong nháy mắt. Hai người phối hợp đánh ra một màn "bắt baba trong hũ" vô cùng hoàn mỹ.

– Xem đi, baba dụng tâm lương khổ là hiệu quả phải khác liền thấy chưa? – Ở thời điểm này mà Lăng Mông vẫn không quên thổi phồng chính mình.

[Baba phụ trách lừa người hại bạn, đồng đội hoàn toàn là tự học thành tài.]

[Vũ trụ][Liên bang] Pineapple: Chanh baba lại đặt bẫy tui QAQ

[Vũ trụ][Đế quốc] Lemon: Tuy Apple nhà tui so với ông thì thiếu chữ Pine, nhưng người ta cũng không phải dạng vừa đâu nha.

– Tao bị giáp công diệt đoàn. – Bạc Lạc (2) ngồi trước máy tính quay qua đội phó khóc lóc kể khổ.

Ứng Đào (3) không thèm quay đầu lại, khinh địch thì phải trả giá đắt cho sự khinh địch đó thôi.

– Cẩn thận một chút, Apple kia không phải đèn cạn dầu đâu.

– Đầu năm nay thịnh hành đại thần dùng clone đi gạt người hay sao á ahuhu.

– Tao mai phục vô ích rồi. – Lịch Trí (4) đề nghị. – Hay giờ xuống đường dưới bọc lót?

– Muốn chết hả? – Ứng Đào không đồng ý. – Lemon mất căn cứ rồi, đi đường trên đi.

......

– Bên đó hẳn là đang tính đi đường trên đánh lén tui. – Lăng Mông chậm rì rì mang tàn binh trở về. – Guava, anh đến chỗ đó chưa?

Ngay lúc hai bên đang hỗn chiến ở căn cứ của Apple, Lăng Mông đã chú ý thấy Guava đưa một đội xạ thủ tiến đến đóng quân tại căn cứ của cậu. Lăng Mông nháy mắt hiểu ngay ý đồ của Guava — Cherry cùng Litchi đợi mãi không thấy cậu đến, nhất định sẽ chủ động tìm cậu quấy rầy. Cửa lớn nhà cậu đang dang rộng đón chào đây, thiếu điều chưa hát bài "Chanh Chanh chào đón bạn" (5) nữa thôi.

[Đế quốc] Guava: 1*

*1 trong game có nghĩa là "đồng ý/ok/có/sẵn sàng", vì chơi game khó mà type chữ nói chuyện cả câu nên người ta hay dùng các con số để trả lời cho lẹ. Ai đọc Toàn chức cao thủ hẳn là quá quen với vụ này rồi héng =))

Lăng Mông nghe xong là thấy bớt lo liền, còn thuận đường đi quan sát địa đồ. Có một đồng đội đáng tin cậy đúng là yên tâm hơn hẳn, không, là hai cái mới đúng.

Lăng – tâm tình sung sướng – Mông thuận miệng hát một bài, bù đắp cho tâm nguyện chưa được thỏa mãn của Guava hôm nay:

– Nhà tui luôn mở rộng cánh cửa, mở rộng vòng tay ôm ấp mấy ông. Sau cái ôm là thân thiết liền, mấy ông sẽ an giấc (nghìn thu) ở nơi đây. (6)

[Đây là một streamer giải trí bị game làm chậm trễ sự nghiệp ca hát.]

[Ngộ thích xem streamer giải trí chơi game rồi đó.]

– Có ai biết gì về chiến đội FRUIT không? – Lăng Mông vừa đẻ lính vừa nói chuyện – Mấy trận chuyên nghiệp tui xem hơi ít.

[Chủ lực của FRUIT có năm người, Cherry là đội phó, hai người kia là đội viên. Cherry am hiểu phòng thủ, Pineapple thiên về hỗ trợ, Litchi thì ở mọi phương diện đều khá cân bằng.]

[Ứng Đào là thành viên lớn tuổi nhất đội, đánh thêm hai năm nữa chỉ sợ là phải giải nghệ.]

[Lịch Trí 1v1 đặc biệt mạnh, trước khi vào chiến đội là Vua Đấu Đơn trong nhóm người chơi thường toàn Tinh Hà.]

[Bạc Lạc trận nào cũng vậy, thua thì khóc vì buồn, thắng thì khóc vì mừng, ảnh chính là cái bịch nước mắt. Chanh baba cậu đừng có đánh làm người ta khóc đó nha.]

Lăng Mông bổ túc được rất nhiều tri thức về chiến đội người ta.

– Baba sẽ cố gắng thủ hạ lưu tình.

[Nhưng hạch tâm của FRUIT vẫn là đội trưởng, trình độ của cậu ấy chỉ có thể hình dung bằng hai chữ "khủng bố"]

[Thiếu niên thiên tài Banana, bỏ học cấp ba để chơi chuyên nghiệp, hình như bây giờ vẫn là vị thành niên.]

[Thời điểm cậu ấy giành quán quân kiêm MVP* được bình luận viên khen là 'tuyển thủ tấn công phòng thủ không góc chết']

*MVP: most valuable player, tuyển thủ xuất sắc nhất trận đấu/giải đấu.

[Cậu ấy chỉ có mỗi nhược điểm là Dị nhân, cho nên trong mấy trận quan trọng FRUIT đều cố né được Dị nhân thì né.]

[Cũng may trận này bên đối thủ không có cậu ấy, không thì vừa vào trận có thể trực tiếp GG.]

Lăng Mông đương nhiên đã nghe danh vị vương giả xếp hạng nhất toàn Tinh Hà hiện nay, chính là không ngờ rằng vương giả còn nhỏ tuổi như vậy.

– Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên mà, baba già rồi.

[Không! Baba người chưa già đâu mà!]

[Baba còn dư sức chiến đấu thêm tám mươi năm nữa!]

[Đế quốc] Apple: Chanh baba, tám mươi năm nữa cũng phải kéo con bay đó nha QAQ

– Anh để tui bay được đi đã rồi nói chuyện tiếp, không thấy bây giờ tui bị đánh thành cờ hó rồi hả?

Tình hình chiến đấu ngày càng kịch liệt, Lăng Mông gần như phải cố hết sức mới ứng đối kịp. Đối phương dù sao cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, đầu trận do lơ là nên mới liên tục bị dính bẫy, nhưng rất nhanh sau đó đã điều chỉnh tốt nhịp độ trận đấu. Kinh nghiệm phong phú cùng với sự phối hợp ăn ý giữa các thành viên làm Liên bang lội ngược dòng phát triển tài nguyên. Đến thời điểm hiện tại, tài nguyên của Liên Bang gần như đã đuổi kịp Đế quốc, thậm chí đang có dấu hiệu vượt lên.

– Tui không ra Ưng đoàn được, giai đoạn sau phải dựa vào hai người carry hết đó. – Lăng Mông tiêu hết tài nguyên hiện có của cậu để đẻ thêm tàu tuần tra trên biển và võ sĩ bọc thép.

[Đế quốc] Guava: Đợi tôi lên cùng.

Lăng Mông và Guava đồng thời đem quân tiến đánh Pineapple – người đang có tài nguyên phát triển lạc hậu nhất. Litchi phái binh tới viện trợ, quân đội bốn nhà giao hỏa trực tiếp ngay chính giữa bản đồ. Bên Đế quốc nhỉnh hơn một chút, từng bước lấn sân cho đến khi đẩy Pineapple về căn cứ của hắn.

Cùng lúc đó, nhà chính của Lăng Mông cũng bị Cherry tập kích. Lăng Mông từ bỏ việc quay về phòng thủ, cậu đã tiêu hết tất cả đại chiêu và pháp lực để tiêu diệt Pineapple rồi.

Litchi thấy Pineapple bại sự đã thành kết cục đã định nên không hề ham chiến mà nhanh chóng bỏ chạy, tiến về hướng chính bắc để cùng người đồng đội còn lại chung tay san bằng lãnh thổ của Lăng Mông. Chờ Lăng Mông đánh xong bên Pineapple, căn cứ của cậu cũng bị phá hủy gần như toàn bộ, chỉ còn vài cái kiến trúc đã cạn gần hết máu, bây giờ có tu chỉnh lại lần nữa cũng không được ích lợi gì.

[Vũ trụ][Liên bang] Pineapple: Chanh baba ông tàn nhẫn quá nha QAQ

[Vũ trụ][Đế quốc] Lemon: Đừng nói như vậy, baba cũng đã không còn nhà để về.

[Đế quốc] Guava: Qua đây.

[Đế quốc] Apple: Chanh baba đến chỗ tui nè, tui bảo vệ cậu!

Lăng Mông phân tích thế cục, lựa chọn bên tương đối an toàn là "bên trái chếch xuống chút xíu".

[Chanh baba lạnh lùng cự tuyệt lời mời sống chung với bé Dưa để nhào vào cái ôm của Táo.]

[Chanh baba live stream chơi hack, toàn để người chơi thường carry.]

[Streamer nhà người ta live stream kéo người chơi thường, streamer nhà chúng ta live stream được người chơi thường kéo.]

Sau khi Lăng Mông chạy tới nhà Đan Trúc thì phát hiện, Guava trong lúc đó thế mà đã thừa cơ tiêu diệt toàn bộ ba mỏ khai thác quặng phụ của Litchi. Cậu càng ngày càng cảm thấy năng lực của người này đúng là sâu không lường được.

– Nếu đây là trận đấu chính thức, tui thà rằng đối thủ là FRUIT chứ không muốn đụng độ Guava.

[Ngộ cũng nhận ra, Guava mới là người carry toàn trận.]

[Sau này streamer cậu vẫn là phụ trách ca hát thì hơn.]

– Tui thấy trận này có khi tụi tui thắng cũng nên. – Lăng Mông dùng chút thời gian nhanh chóng tu chỉnh binh lực, đẻ thêm lính mới rồi tiếp tục lên đường. Bây giờ cậu muốn xài ám chiêu nên liền xây một cánh cổng dịch chuyển tức thời ở một chỗ kín đáo nằm giữa hai căn cứ của Cherry và Litchi.

[Đế quốc] Guava: Đánh Litchi trước.

[Đế quốc] Apple: Chanh baba bảo tui đánh chỗ nào thì tui đánh chỗ đó.

– Nghe Guava, đánh Litchi trước đi. Guava tấn công chính diện, hai tụi mình bọc hậu.

Quân của Đan Trúc không ngừng tiến quân rầm rầm qua cổng teleport, dịch chuyển đến chiến trường. Trong quân của anh có hai loại chiến đấu trên không, bốn loại chiến đấu dưới đất, mỗi loại đều có số lượng kinh khủng. Bình luận chạy ngang màn hình bàn tán về Apple càng ngày càng nhiều.

[Đây mà là tân thủ á? Nick clone của đại thần thì có.]

[Đồng chí mới nãy nói Apple là người chơi thường còn online không đấy?]

[Chanh baba lái xe, hai cái clone của đại thần lên xe, xác suất kiểu khỉ gì thế không biết.]

Lăng Mông mở biểu đồ theo dõi APM ra, tần suất nhấp nháy của chấm đỏ sẽ biểu diễn cho tốc độ tay của người chơi phe mình trong thời điểm hiện tại. Của Apple đã qua 350, còn của Guava thì đạt tới mức trên 400 vô cùng khủng bố.

[Tốc độ tay như này thì...tuyển thủ chuyên nghiệp cmnr...]

[Trận chúng ta đang xem thực sự không phải đấu giải chuyên nghiệp hả?]

[Mau xem Apple bắn súng laser!]

[Đậu xanh! Tần suất một chiêu một giây, này cũng chuẩn vãi nồi!]

[APM cao như vậy mà vẫn có thể giữ được độ chuẩn xác cỡ này, phòng live stream của Chanh baba đúng là ngọa hổ tàng long. Xin hỏi đồng bào người chơi thường sau này còn ai dám lên xe?]

Binh lực của Lăng Mông hữu hạn, cậu không ngừng cho xây tinh môn* bao xung quanh lãnh thổ của Litchi, mỗi một tinh môn được xây sẽ làm xuất hiện mười tên lính sọc xiên (7) máu mỏng nhưng di chuyển cực nhanh đến gia nhập chiến trường, Litchi phải click chỗ này click chỗ nọ để tiêu diệt sạch đám quân này. Thao tác như thế vào những lúc bình thường rất dễ dàng, nhưng trong những trận đấu lớn sẽ cực kì quấy nhiễu sự tập trung của đối thủ.

*tinh môn: cổng sao (tinh: ngôi sao; môn: cổng, cửa)

– Quân phi hành của Cherry ở hướng bảy giờ! – Lăng Mông bất cứ lúc nào cũng lưu ý toàn cục trận đấu, thông báo cho đồng đội.

[Đế quốc] Guava: Để tôi.

Một nhóm nhỏ chiến hạm trung gian của Guava quay đầu lại, ngăn cản phần lớn quân của Cherry không cho gia nhập chiến trường. Lăng Mông chỉ có thể lâu lâu mới lia chuột qua chỗ Guava liếc nhìn một cái, lần nào cũng nhìn thấy những pha bắn càn quét đặc sắc đến nỗi khiến ai nhìn cũng phải thốt lên sợ hãi.

[Lấy một địch trăm hả giời ơi.]

[Toàn Tinh Hà liệu có mấy người có thể thao tác như vậy?]

[Rất muốn biết nick chính của Guava là gì.]

– Tui cũng muốn biết, nhưng bây giờ càng muốn thắng hơn. – Tốc độ tay của Lăng Mông từ trước đến nay chưa bao giờ nhanh đến thế, ngón út tay trái của cậu bây giờ sắp rút gân đến nơi rồi. – Cái tên Apple giả ngây giả dại kia, trận này mà thua tui sẽ vạch trần thân phận thật của anh đấy, liệu mà làm đi.

[Lượng tin tức lớn vãi!]

[Chanh baba biết Apple?]

[Không muốn Chanh baba thua, nhưng cũng muốn biết Apple là ai, mâu thuẫn vờ lờ.]

Giống như đã bị những lời này uy hiếp, Apple dựng lên một tháp đại bác Photon (8) ngay giữa chiến trường .

Lăng Mông: ???

Chơi kiểu đó được luôn hả?

Khi đại bác Photon tiến hành công kích, trong tai nghe liên tục vang lên âm cảnh báo của hệ thống — "Shut down!" "Shut down!" "Destroyed!"

Tốc độ tay của Guava chậm lại, dường như đang quan sát hành động của đồng đội. Lăng Mông lại một lần nữa cảm thán năng lực tính toán chuẩn xác đến đáng sợ của Đan Trúc. Phải biết rằng tháp đại bác Photon rất khó nhắm trúng mục tiêu, bình thường trong thực chiến chỉ dùng để phòng thủ hoặc công kích mục tiêu cố định.

– Tốt lắm tốt lắm, cứ thế này thì chúng ta thắng chắc!

– Đánh thắng đội chuyên nghiệp thì muốn tui live stream hát cái quái gì cũng được.

– Hay là nhảy cho mọi người xem nhỉ? – Những lúc kích động Lăng Mông toàn nói chuyện bất chấp hậu quả.

Một tiếng "ding dong" rền vang, mẫu hạm của Cherry xuất chinh, căn cứ chính của Litchi chỉ còn một phần ba lượng máu, toàn bộ quân lính còn sót lại của Pineapple đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

– Nhanh nhanh nhanh nhanh nhanh, vũ khí tối thượng bên phe mình đâu?

Hai tiếng "chíu chíu" liên tiếp, Ưng đoàn Đế quốc của Guava và Apple một trước một sau tiến nhập chiến đấu, vũ khí tối thượng hai chọi một, Liên bang đã không có phần thắng, Cherry đầu hàng.

[Vũ trụ][Liên bang] Cherry: GG

Cuối cùng cũng chờ được câu này, bàn tay nóng hầm hập của Lăng Mông gần như muốn ném cả chuột, liều mạng lắc lắc lắc cái tay muốn rút gân nãy giờ.

– Đời này của baba không uổng phí.

– Đánh thắng đội chuyên nghiệp có đủ để tui nổ cả đời không nhỉ?

– Lời ba dặn trước lúc con đi? Không có lời ba dặn, tay muốn rút gân luôn rồi nè.

[Đế quốc] Apple: Để tui xoa xoa cho!

– Hừ hừ... – Lăng Mông phát ra thanh âm mờ ám ái muộn làm khán giả ngồi trước màn hình rất hiếu kì. Đồng bào xem live stream đã méo quan tâm đến chuyện lớn như "đánh thắng đội chuyên nghiệp" nữa rồi. Bọn họ chỉ muốn truy vấn cho ra ngọn ra nguồn thân phận của Apple thôi.

Hôm nay Lăng Mông dìm hàng Đan Trúc mấy lần mà không được, bây giờ lại giở chứng muốn đùa dai, không chọc Đan Trúc một lần là không được.

– Mọi người đã hiếu kì như vậy thì tui cũng không ngại nói.

[Phòng] Apple: Cục cưng à đừng như vậy mà.

[Phòng] Apple: Không phải đã để em thắng rồi đó sao?

Quần chúng nhao nhao không ngừng:

[Nói nói nói!]

[Hôm nay Chanh baba cao hai mét tám!]

[Nói là có thể miễn vụ nhảy nhót!]

Thấy đủ cao trào rồi, Lăng Mông tà mị cười:

– Còn nhớ tui từng nói, anh giai bán chè xoài chơi Tinh Hà rất lợi hại không?

Chú thích

(1) Quân đụng xe ăn vạ: bên TQ hay có mấy người chuyên đứng ngoài đường canh me mấy chiếc xe xịn xe sang chạy qua, thấy xe nào chạy chậm chậm thì sẽ lao ra giả vờ đụng vào xe đó, giả vờ bị thương để ăn vạ đòi tiền.

(2) + (3) + (4) Ứng Đào, Bạc Lạc, Lịch Trí: Tên của 3 anh này (thực ra là tên của tất cả các nhân vật đã xuất hiện trong truyện, trừ anh bạn cùng phòng Hoắc Long Quốc) đều đọc gần giống với tên các loại trái cây trong tiếng Trung.

– Guava là quả ổi, tên thật đến nay vẫn là ẩn số ≖◡≖

– Lưu Liên là ông bạn học sống cạnh phòng của Lăng Mông, trong game bị Mông Mông đập ngoài đời đập Mông Mông ý =))

(5) + (6) Chanh Chanh chào đón bạn: parody của Bắc Kinh chào đón bạn, bài hát chủ đề của Olympic Bắc Kinh 2008.

Hai câu Chanh baba hát bản gốc là: "Chúng tôi luôn mở rộng cánh cửa, mở rộng vòng ôm chào đón bạn. Sau cái ôm liền trở nên thân thiết, bạn sẽ thấy yên mến nơi đây."

(7) Lính sọc xiên:

(Hình mình họa lấy trong game Tree of savior)

(8) Tháp đại bác Photon: hay còn gọi là tháp đại bác lượng tử ánh sáng. Còn lượng tử ánh sáng là cơn ác mộng của Vật lý 12.

(Hình mình họa lấy trong game Legacy of the Void)

—– Hết chương 41~42 —–

Chương 43

Apple thần bí là anh zai bán chè xoài – nam chính của scandal hôm nay?????

Hiện trường bùng nổ trong nháy mắt.

[Thiệt hay xạo? Tui không tin! Dựa vào đâu mà vừa đẹp trai vừa chơi game lợi hại như vậy? Mấy người muốn cái loại vừa không đẹp trai vừa chơi game không lợi hại như tui sống sao!]

[Từ quá trình đánh trận hôm nay, có thể thấy kỹ thuật của hai người Mang Thần và anh zai chè xoài bất phân thắng bại, sàng sàng như nhau. Thảo nào Chanh baba bảo khó mà nói trong hai người ai lợi hại hơn.]

[Thiệt là muốn hai ảnh PK một ván.]

[Cầu Mangosteen khiêu chiến Apple! Nếu là đàn ông thì hãy đường đường chính chính đấu một trận phân thắng bại!]

[Phần thưởng là một "người" chanh sao? Đừng mà đừng mà 2333]

Di động đặt trên bàn khẽ rung, Đan Trúc gửi tin nhắn wechat cho Lăng Mông, kèm theo một cái biểu cảm ấm ức.

Nhìn thấy tin nhắn, khóe miệng Lăng Mông không kiềm được mà cong lên.

[Lăng Mông]: Ai bảo anh tâm thần phân liệt còn hắt nước bẩn lên người tui lêu lêu lêu.

[Đan Trúc]: Anh cố ý tạo cảm giác có quá nhiều tình địch để ai thích em biết khó mà lui.

Lăng Mông khoanh hai chân gác lên ghế, hồn nhiên tám chuyện với Đan Trúc đến quên cả sự đời.

[Lăng Mông]: Nếu bây giờ tui không vạch trần thì có khi lần sau anh lại biến thành quả kiwi không chừng.

[Lăng Mông]: Bây giờ quần chúng reo hò quá trời kìa, anh có muốn đăng weibo khiêu chiến quả xoài làm một trận derby tay trái đánh tay phải hem?

[Lăng Mông]: Anh có đang giận thành một con cá nóc không đó? Cho tui nhìn một cái xem nào.

Lăng Mông hoàn toàn không biết bộ dạng nói chuyện nhập tâm của mình bây giờ như thế nào, nhưng mấy chục vạn người xem lại nhìn thấy rõ rành rành. Streamer lặn mất rồi, người xem liền tự hóng hớt với nhau:

[Chanh baba cười đến ngọt ngào.]

[Lúm đồng tiền của Chanh baba có tiền, chói mắt quá.] (1)

[Cậu có tiền, cậu có tâm sự không?] (2)

[Cả người Chanh baba đều tản ra hormon hương chanh.]

[Nụ cười này khiến người ta có một loại xúc động muốn tặng cat house.]

[Có thể làm cho Chanh baba vứt bỏ năm mươi mốt vạn người xem, trong mắt chỉ có một mình người đó, tui cược mười quả xoài người kia chính là anh zai chè xoài!]

Lăng Mông chợt nhớ ra mình vẫn đang live stream, ngẩng đầu liền phát hiện cái người đang ở trên màn hình live stream lúc này đúng là đang cười đến mức hết sức dâm – đãng.

Cậu lập tức vỗ vỗ mặt mình, mạnh mẽ gồng thành biểu tình nghiêm túc, cơ mà nghiêm túc chưa được ba giây đã khôi phục nguyên trạng, giống như khóe miệng là sắt, còn khóe mắt là nam châm, không chịu khống chế của cậu mà cứ ngây ngô cười.

[Đừng cười nữa, tui sắp mù cmnr.]

– Tổ lái kiểu đui mù gì thế, tui cười là vì đánh thắng đội chuyên nghiệp nên phấn khích ô kế?

– Phó phòng kênh live stream đâu? Phó phòng mau quản lí mấy con người thích cua gắt này mau.

[Quản trị viên Bé Teddy Thu Thu]: Bẩm Chanh baba, phó phòng đã bị chói mù đến bất tỉnh nhân sự, quản không được.

[Chính là thích quản trị viên đầu têu tổ lái như đằng ấy.]

[Theo nghiên cứu của các nhà khoa học, chỉ có người đang yêu mới có thể cười ngọt ngào đến vậy.]

[Đan Trúc]: Có phải bây giờ em đã bắt đầu hoài niệm những ngày có trưởng phòng ở đó rồi không?

Sao lại quên mất cái tên này cũng đang núp lùm trong phòng live stream nhỉ, Lăng Mông lúc này liền ra một chiêu "cách không ngón giữa chỉ".

Lăng Mông: 凸

[OMG! Streamer thanh lưu giơ ngón giữa kìa!]

[OMG! Streamer thanh lưu giơ ngón giữa với "người mà ai cũng biết là ai đấy" kìa! Giảm thọ bây giờ!]

[Nghiêm túc cảnh cáo cậu streamer này, phòng live stream là dùng để live stream, không phải dùng để liếc mắt đưa tình cách màn hình!]

– Baba thiệt là muốn cấm ngôn hết mấy người. – Lăng Mông cố gắng gồng thành bộ mặt nghiêm túc. – Đừng tưởng không có trưởng phòng thì không còn ai quản được mấy người.

[Quào, không ngờ Chanh baba còn có thể nhớ đến trưởng phòng.]

[Trường phòng đã bị cậu làm bực mình đến mức bỏ đi rồi.]

[Chỉ nghe người mới cười, đâu hay người cũ khóc.]

– Hơn nữa tui cược một xe xoài, trưởng phòng của mấy người sẽ không tìm Apple khiêu chiến đâu.

[Tại sao? Mang Thần của mị còn lâu mới rụt vòi kiểu đó.]

[Phòng] Gu□□a: Apple

Nếu không phải Gu□□a đột nhiên lên tiếng, Lăng Mông cũng đã quên béng ba người bọn họ vẫn đang trong phòng thi đấu trên game.

(Gu□□a là nick trong game, Guava là nick trên Đấu Miêu)

[Phòng] Apple: ?

[Phòng] Gu□□a: Đến một trận 1v1

Lăng Mông: ???

[Meo méo meo méo mèo meo???]

[Đây là... một vòng gió tanh mưa máu mới?]

[Gu□□a: Tôi thay Mang Thần xuất chiến!]

[Đã lâu không gặp tu la trường náo nhiệt như vầy, Chanh baba nhà tui đúng là mị lực kinh người.]

– Đồng chí Gu□□a, anh muốn làm gì? – Lăng Mông hỏi.

[Phòng] Gu□□a: Anh ta chơi không tệ.

[Phòng] Apple: ...cảm ơn đã khen.

Lăng Mông nhìn là hiểu, Gu□□a là một tên cuồng game, gặp được cao thủ thì ngứa nghề. Pha kết thúc trận vừa rồi Đan Trúc đánh quá đẹp, khó trách Gu□□a muốn hạ chiến thư.

[Phòng] Apple: Nhưng bây giờ tôi không chơi được.

Dường nhu hớ đến chuyện gì đó, Lăng Mông vội nói giúp Đan Trúc:

– Đúng đó Gu□□a, tay ổng không tốt, không thể chơi game trong thời gian dài.

[Chanh baba hiểu người ta thiệt nha!]

[Từ câu vừa rồi nghe ra được một loại bảo hộ, là ảo giác của mị sao?]

[Chỉ nghe ra được sự thật rành rành về mối quan hệ vô cùng thân mật của hai người.]

[Phòng] Gu□□a: Vậy thì thôi.

[Phòng] Gu□□a: Anh muốn chơi chuyên nghiệp không?

[Phòng] Apple: ...

Không chỉ Đan Trúc muốn "..." mà ngay cả Lăng Mông nghe xong cũng muốn "...". Cái tên Gu□□a này có đam mê kéo người nhập bọn hả?

[Phòng] Apple: Không được, tay của tôi không tốt.

Thật ra cũng là một lí do hay, trước sau hô ứng.

– Gu□□a, tui tò mò hỏi một câu nha, chiến đội mấy anh bây giờ đang thiếu người hả?

[Phòng] Gu□□a: Không thiếu.

– Vậy tại sao anh gặp ai cũng hỏi người ta là có muốn chơi chuyên nghiệp không thế?

[Phòng] Gu□□a: Có thể làm dự bị.

[Phòng] Gu□□a: Cũng không phải gặp ai cũng hỏi.

– Ờm... – Cũng mới hỏi có hai lần mà hai lần đều là cùng một người thôi mà.

[Phòng] Gu□□a: Có điều nếu cậu muốn thì có thể gia nhập.

Lăng Mông buồn cười:

– Trình độ cỡ tui vào đội chuyên nghiệp làm gì?

[Phòng] Gu□□a: Làm linh vật.

Lăng Mông: ...

Không có linh vật nào hung dữ như tui ô kế?!

-oOo-

Chương 44

Di động lại vang lên.

[Hoắc Long Quốc]: Mông Mông, offline gấp, giám thị đi kiểm tra bất ngờ, sắp đến phòng thằng Lưu Liên rồi.

– Đột nhiên tui có việc gấp nên phải off trước đây, ngày mai gặp. – Nhận được mật báo của bạn cùng phòng, Lăng Mông vội vàng kết thúc live stream. Trước khi giám thị đến, cậu đã kịp thời nhét đủ thứ linh tinh hỗn độn trên bàn vào ngăn kéo, rác rưởi thẳng tiến thùng rác, chăn mền cuốn vội vài vòng coi như là đã xếp xong. Dù sao vệ sinh trong phòng ngủ đám con trai cũng từa tựa như vậy, trình độ cỡ này đủ để ứng phó qua cửa.

Giám thị đến, đi kiểm tra một vòng không phát hiện thấy vấn đề gì.

– Lăng Mông, sao trò không đến phòng tự học, ở phòng làm gì? Chơi game đúng không?

– Không có không có. – Lăng Mông cật lực phủ nhận. – Em đang học từ vựng tiếng Anh mà.

Giám thị gật đầu tán thành:

– Sắp thi tiếng Anh cấp bốn rồi, đúng là phải học thuộc từ vựng đàng hoàng.

Giám thị lại dặn dò thêm mấy câu về an toàn kí túc xá như thường lệ, đang chuẩn bị rời đi thì tầm mắt lại đảo đến chỗ ngăn kéo đang lòi ra một vật vô cùng khả nghi.

– Đó là cái gì?

Lăng Mông quay đầu lại nhìn liền hít ngay một ngụm khí lạnh. Lúc cậu nhét đồ vào ngăn kéo không chú ý có một cái "áo mưa" bị gạt ra, không nhiều không ít lộ ra một góc khỏi ngăn kéo.

– Cái đó...cái đó là... – Lăng Mông bối rối không biết phải giải thích thế nào.

Giám thị nghiêm mặt:

– Mở ra.

Lăng Mông đành phải ỉu xà ỉu xìu đến mở ngăn kéo ra, bây giờ chỉ sợ là giải thích cũng vô ích.

– Cái này là sao? – Giám thị chỉ vào cái gì đó trong ngăn kéo, chất vấn không hề khách khí.

– Giám thị, không phải như thầy nghĩ đâu, em còn là chó độc thân mà, sao mà dùng mấy cái thứ như này được...Không tin thầy đếm thử coi, một hộp mười hai cái đều đủ trong này, một cái em cũng chưa có dùng mà.

– Không dùng thì trò cất ở đây làm gì?

– Là do lần trước đánh cược với người ta mà thua, người ta muốn chọc em nên bảo em đi mua. Em nói thật hết mà, thầy có thể đi hỏi Hoắc Long Quốc, cậu ấy có thể chứng minh giúp em.

Giám thị thấy cậu có thái độ thành khẩn, bình thường cũng ngoan ngoãn thành thật liền miễn cưỡng tin.

– Nam sinh mấy trò chơi đùa chả có chừng mực gì cả, cái thứ đó thích hợp xuất hiện ở kí túc xá sao?

– Không thích hợp không thích hợp.

– Còn không mau xử lí.

– Dạ xử lí liền xử lí liền.

– Lần này coi như bỏ qua.

– Cảm ơn thầy giám thị, em đã sâu sắc ý thức được sai lầm của mình, tuyệt đối sẽ không tái phạm. – Lăng Mông ngoài miệng thành khẩn nhận lỗi, trong lòng lại kịch liệt quất cái tên đầu sỏ Đan Trúc kia một trăm roi.

Lúc cậu và thầy giám thị nói chuyện, di động của Lăng Mông cứ rung rung mãi, Lăng Mông đương nhiên không có cơ hội ngó ngàng đến nó. Lát sau, di động yên tĩnh, màn hình lại tự động bắn ra cửa sổ QQ.

Streamer sắc – tình đã BUZZ bạn.

Giám thị: ...

Lăng Mông:

Ngộ có thể làm gì được đây? Ngộ tuyệt vọng quá mà!

-oOo-

Chương 45

Đan Trúc lại mang bữa sáng đến như thường lệ, không ngờ giường của Lăng Mông lại trống trơn. Anh có chút bất ngờ, sáng nay Lăng Mông không có tiết, đúng ra sẽ không dậy sớm như vậy mới đúng.

– Mông Mông hả? Anh đến sân thể dục tìm nó đi, nó đang chạy bộ đó.

– Chạy bộ? – Đúng là chuyện lạ Trung Quốc, trạch nam mà lại chạy bộ buổi sáng?

– Không phải sắp đến đại hội thể dục thể thao rồi hả? Nó đang luyện tập đó.

– Không ngờ Mông Mông cũng tham gia đại hội thể thao đó, hạng mục nào?

– Chạy 5000m.

Đan Trúc: (0_0)

Thấy biểu tình không thể tin được của Đan Trúc, bạn cùng phòng cười ha hả:

– Hồi còn học năm nhất, lúc cả lớp tui nghe xong câu này cũng có phản ứng giống y chang anh á. Anh đi tìm nó đi, có khi bây giờ chạy xong rồi đó.

Sáng sớm, người trên sân thể dục cũng không nhiều lắm, nguyên cây quần áo thể thao màu vàng nhạt của Lăng Mông vẫn khá là bắt mắt. Từ đằng xa, Đan Trúc đã nhìn thấy bóng dáng cậu, dưới tác động đối lập của đường băng rộng lớn, trông cậu lại càng bé nhỏ. Rất khó tưởng tượng một Lăng Mông như vậy thế mà lại tham gia chạy cự li dài 5000m – hạng mục mà đa số sinh viên tham gia đại hội thể dục thể thao đều kính sợ không dám lại gần.

Lăng Mông đang chạy chậm lại để ôm cua, Đan Trúc vô thức lùi lại, trốn vào sau gốc cây.

Lăng Mông không có phát hiện ra Đan Trúc, trực tiếp chạy qua chỗ đó. Đan Trúc xa xa đứng nhìn cậu chăm chú mãi đến khi cậu chạy hết ba vòng nữa mới dừng lại.

– Ủa? Anh đến lúc nào vậy? – Lăng Mông bất ngờ nhìn Đan Trúc đang đi đến chỗ mình.

– Lúc em chạy đến vòng thứ ba từ dưới đếm lên.

– Ừm... tui cũng chạy được tổng cộng tám vòng rồi. – Lăng Mông còn chưa điều chỉnh lại nhịp thở bình thường đã hứng thú tràn trề ngó ngó bữa sáng trong tay Đan Trúc. – Sáng nay ăn gì? Bánh trứng chiên? Tuyệt cú mèo, tui thích nhất là ăn bánh trứng chiên (3)

Lòng nhiệt tình đối với đồ ăn của Lăng Mông chính là một trong những động lực thúc đẩy Đan Trúc kiên trì mang bữa sáng đến cho cậu. Bất kể anh mua cái gì thì cậu cũng đặc biệt chân thành nói "Tui thích ăn XXX nhất", khiến cho người ta cảm thấy mua đồ ăn cho cậu là một việc hoàn toàn đáng làm.

– Em vừa chạy xong mà, từ từ hãy ăn. – Đan Trúc không đưa cho cậu, tự tay mình giữ lấy, cùng Lăng Mông quay lại sân tập giãn cơ.

-Đúng rồi, sao anh lại tới đây? – Lăng Mông vừa giãn cơ chân vừa hỏi.

– Bạn cùng phòng của em bảo em đang luyện tập để chuẩn bị chiến đấu trong đại hội thể thao.

– Nó nói với anh như vậy sao? – Ánh mắt Lăng Mông đảo mấy vòng, nhớ tới cái gì liền đấm lên ngực Đan Trúc một phát. – Còn không phải đều tại anh à?

– Sao lại tại anh?

– Thế quái nào mà tui chủ động ra đây chạy được, rõ ràng là thầy giám thị của tụi tui bắt tui từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đều phải chạy bộ buổi sáng, phải chạy đến khi đại hội thể thao bắt đầu. Lẽ ra ban đầu tui tính đợi đến ba ngày trước đại hội mới tùy tiện chạy chạy mấy vòng thôi.

– Giám thị chỗ em còn bắt tham gia đại hội thể dục thể thao nữa hả?

– Tối qua ổng bất ngờ kiểm tra phòng, tui bất cẩn bị ổng phát hiện ra mười hai cái áo mưa trong ngăn kéo. Cái người tư tưởng phong kiến như ổng đến chuyện yêu đương của sinh viên mà cũng quản thì làm sao mà bỏ qua chuyện này được?

Tưởng tượng đến cảnh đó, không hiểu sao Đan Trúc lại thấy buồn cười.

– Anh còn ở đó mà cười à? Vốn dĩ tui đã ứng phó việc này đâu vào đấy cả rồi, tự nhiên anh lại BUZZ tui trên QQ, đúng lúc đó ổng lại nhìn thấy.

– Anh BUZZ em trên QQ thì sao? – Đan Trúc buồn bực, giám thị này hình như hơi hà khắc rồi nha. – Em đột nhiên nói có chuyện gấp phải off, anh hỏi qua wechat em không trả lời nên mới BUZZ QQ thử xem sao thôi mà.

Lúc này Lăng Mông có chút chột dạ:

– Còn không phải vì tui đổi biệt danh của anh thành streamer sắc – tình sao...

– ......ha ha ha ha ha.

– Cười con khỉ! – Lăng Mông thầm oán. – Cũng tại như thế mà tui bị ổng lôi đến phòng giám thị ca một bài, nói một đống các hậu quả nguy hiểm khi thanh thiếu niên đam mê sắc – tình đồi trụy. Anh nói có phải mỗi lần gặp anh tui đều xúi quẩy vậy không, lần trước live stream xui, đến lần này cũng xui.

– Đúng là có hơi thảm chút xíu. Để bồi thường cho em, bắt đầu từ ngày mai anh ra chạy cùng em nhé?

Lăng Mông liếc đến đôi dép lào dưới chân anh, từ chối cho ý kiến.

– Em yên tâm, đảm bảo lúc chạy anh không mang dép lào.

-oOo-

Chương 46

Đan Trúc làm đúng như lời anh nói, sáu giờ sáng mỗi ngày đều đã ở dưới kí túc xá đợi Lăng Mông. Hai người cùng nhau chạy bộ buổi sáng, chạy xong lại cùng đến căn tin 2 ăn sáng, sau đó thì giải tán hoặc đi học hoặc về kí túc xá.

Ngay cả bạn cùng phòng cũng suốt ngày trêu cậu:

– Hẹn hò hàng ngày với Mang Thần?

Lăng Mông: ←_←

– Hẹn hò hàng ngày với Mang Thần xong rồi?

Lăng Mông: →_→

Đến ngày diễn ra đại hội thể dục thể thao, Đan Trúc mới tận mắt chứng kiến độ nổi tiếng thực sự của Lăng Mông. Chạy 5000m nam là hạng mục thi đấu quan trọng then chốt của đại hội, người nào tham gia hạng mục này thường sẽ được hưởng đãi ngộ "idol giữa rừng fan" của cả khoa.

– Mông Mông đừng căng thẳng, để anh bóp bóp chân cho chú em, thả lỏng thả lỏng. – Đây là đồng chí Hoắc Long Quốc bạn cùng phòng của Lăng Mông.

– Trước khi chạy phải làm nóng cơ thể, thả lỏng rồi còn chạy cái gì?

......

– Mông Mông cố lên, được hạng nhất baba mời mày ăn cơm. – Đây là người bị Lăng Mông baba lây bệnh: đồng chí Lưu Liên ở phòng sát vách.

– Phắn.

......

– Lăng Mông, đây là chocolate mình mua cho cậu, nhất định phải cố lên đấy!

– Cảm, cảm ơn... 0///_///0

Không sai, đó chính là Tào Mai – hoa khôi của khoa.

Đan Trúc là cổ động viên duy nhất không học cùng khoa. Đứng cách Lăng Mông một khoảng, nhìn cậu bị cả trai lẫn gái vây ở giữa làm đủ các thể loại cổ vũ, anh chợt cảm thấy bản thân mình dường như không có cách nào tiếng vào cái vòng ấy.

Lăng Mông ngẫu nhiên phát hiện ra Đan Trúc từ khe hở giữa đám người vây quanh cậu, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Cậu cười cười phất phất tay với Đan Trúc.

Một chút lạc lõng chợt được nụ cười ấy xua tan trong nháy mắt, Đan Trúc giơ tay lên, làm động tác cố lên hướng đến Lăng Mông.

Gió mát hiu hiu, tầng mây che khuất mặt trời. Trời cao chiếu cố, đây chính là thời tiết thích hợp nhất để chạy đường dài.

Một tiếng súng vang lên, Lăng Mông và các tuyển thủ còn lại rời khỏi vạch xuất phát. Một đám người đang tụ cùng một chỗ từ từ dãn khoảng cách rồi sơ tán, dần dần một đám đã biến thành một đường dài, Lăng Mông không nhanh không chậm chạy ở cuối đội hình.

– Không ngờ chứ gì, Mông Mông nhỏ nhắn như vậy mà cũng có thể chạy đường dài. – Bạn cùng phòng Hoắc Long Quốc nói chuyện với Đan Trúc trong thời gian thi đấu diễn ra.

– Đúng là không ngờ.

– Hồi học năm nhất, mọi người còn chưa quen biết gì nhau, việc đăng kí tham gia đại hội thể dục thể thao hoàn toàn là tự nguyện. Lăng Mông chủ động đăng kí chạy 5000m làm toàn bộ sinh viên trong khoa cảm động muốn chết, lúc đó ai cũng cho là nó mang tâm thái quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh, đăng kí cho đủ số thôi. Kết quả thế nào anh đoán xem?

– Kết quả thế nào?

– Tên nhóc đó giành hạng nhất! Nhìn không ra chứ gì, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Tầm mắt của Đan Trúc nhìn chăm chú vào hình bóng nhỏ nhắn ở phía xa. Dù trước mặt hay sau lưng Lăng Mông toàn người là người nhưng Đan Trúc vẫn có thể nhận ra cậu ngay trong chớp mắt.

Khoảng cách giữa các tuyển thủ càng ngày càng xa, người dẫn đầu bây giờ cách người chạy cuối hơn nửa vòng sân. Đan Trúc thấy có chút lo lắng cho Lăng Mông, khó mà tin được quán quân kì đại hội trước trong miệng Hoắc Long Quốc là sự thật.

Hoắc Long Quốc thật ra lại tràn trề niềm tin, mỗi lần Lăng Mông chạy qua hắn đều "cố lên cố lên" cổ vũ sĩ khí cho cậu.

– Mông Mông! Nước! – Cuộc đua đã trôi qua được một nửa, Hoắc Long Quốc lựa thời cơ đưa chai nước đã mở sẵn nắp cho Lăng Mông. Lăng Mông chân không dừng lại, uống vào miệng một ngụm, còn lại thì đổ lung tung lên đầu rồi thuận tay ném đi, vừa vặn ném đến trong tay Đan Trúc đang chạy chầm chậm theo bên cạnh cậu.

– Mông Mông cố lên! – Đan Trúc bắt được chai nước, không hề để ý quần áo bị dính ướt, hướng về bóng dáng Lăng Mông đang chạy mà cổ vũ.

Một vòng đường băng dài 400m, 5000m phải chạy mười hai vòng rưỡi. Vào giai đoạn sau của cuộc đua, một phần nhỏ các tuyển thủ thể lực không đủ, rõ ràng đã chống đỡ hết nổi. Kể cả đồng chí vừa bắt đầu đã bứt tốp dẫn đầu bây giờ cũng dần dần tụt lại, mà Lăng Mông lại phát huy ổn định, ngược lại còn tiến dần từ vị trí cuối hàng lên vị trí giữa.

Còn ba vòng cuối, dùng mắt thường cũng có thể thấy được Lăng Mông đang tăng tốc, Hoắc Long Quốc không kiềm chế được, hô to:

– Mông Mông cố lên! Vượt qua thằng phía trước! Vượt qua nó!

Từng bước chạy vững vàng của Lăng Mông liên tục tiến về phía trước, cứ thế một người lại một người chạy trước cậu bị cậu vượt qua. Có người không cam lòng còn muốn tăng tốc cố gắng cạnh tranh một phen lại bị giới hạn thế lực, rất nhanh đã bị Lăng Mông bỏ lại phía sau.

– Vượt mặt! Vượt mặt nó! – Khán giả hò hét phía xa, tuyển thủ đang dẫn đầu đã tiến vào vòng chạy cuối cùng, mà Lăng Mông cũng thành công bước vào vòng cuối, trước mặt cậu chỉ còn có ba người.

– Cố lên cố lên cố lên! Mông Mông cố lên! Vượt qua thằng đó tao làm con mày!

Bên tai Đan Trúc ầm ĩ những tiếng hò reo cổ vũ, trong đó tiếng thét sang sảng của Hoắc Long Quốc là nổi bật nhất.

Dường như bắt được tín hiệu của hắn, bước chạy của Lăng Mông như nhanh hơn, người đang chạy thứ ba cũng bị cậu vượt qua. Cứ giữ tiến độ này thì bét nhất cũng lấy được huy chương đồng. Nhưng Lăng Mông làm sao thấy đủ, cậu vẫn đang phấn khởi chạy lên, lấy sức mạnh kinh người mà vượt qua người thứ hai.

Đan Trúc đột nhiên rất kích động, tim đập thình thịch nhanh vô cùng. Ngay cả lúc xem bạn cùng khoa với mình thi đấu, anh cũng chưa bao giờ có cảm giác hòa chung cảm xúc với tuyển thủ thi đấu như thế, giống như người đang chạy không phải Lăng Mông mà là chính anh.

Đan Trúc chạy về phía cuối sân, ở sau vạch đích liều mạng hét tên của Lăng Mông. Mặc kệ cho tiếng hét của mình bị chìm trong một rừng âm thanh cố lên của mọi người, anh vẫn hy vọng thanh âm của chính mình có thể được Lăng Mông nghe thấy.

Lăng Mông bắt đầu tăng tốc, khoảng cách giữa cậu và người đang dẫn đầu còn có 10m, 5m, 3m, 1m....

– Mông Mông cố lên! – Bây giờ, ngay cả Đan Trúc cũng không nghe được giọng nói của chính mình.

Thân hình Lăng Mông không cao lớn nhưng dường như lại ẩn chứa sức mạnh vô hạn bộc phát ra toàn bộ ngay tại khoảng khắc này. Tầng mây hé ra một khoảng cách, ánh mặt trời chiếu qua khe hở, cả một vùng đang dần nóng lên, ngoại trừ sức nóng của mặt trời còn có sức nóng của sự nhiệt tình trên sân vận động.

Lăng Mông đuổi theo người thứ nhất, người dẫn đầu bảo trì thứ hạng đã hơn nửa vòng đấu, đương nhiên sẽ không dễ dàng đưa hai tay dâng cúp quán quân cho cậu. Hai người song song chạy về phía trước, tốc độ gần như có thể sánh với thi chạy 100m.

– Cố lên cố lên! Mông Mông cố lên! – Đan Trúc hét khàn cả giọng, mừng rỡ như điên nhìn Lăng Mông không những không chậm lại mà còn nhanh hơn. Tuyển thủ chạy song song với cậu hiển nhiên không thể giữ tốc độ chạy điên cuồng như vậy trong thời gian dài, trơ mắt nhìn Lăng Mông vượt qua nửa bước, rồi một bước... cuối cùng lại từng bước xa dần, vô duyên với danh hiệu quán quân.

Lăng Mông vững vàng vươn lên dẫn đầu, giờ đã cách người thứ hai gần mười bước chạy, không chút bất ngờ, không chút trì hoãn hướng về vạch đích. Ngay khi cậu vừa vượt qua vạch đích, Đan Trúc liền xuất phát chạy song song với Lăng Mông, vừa hay giúp cậu ổn định lại cơ thể lảo đảo vì đột ngột giảm tốc khi đang chạy quá nhay, giúp cậu giảm thiểu quán tính có thể làm cậu bị bắn vọt ra.

– Giỏi quá! Em giỏi quá! – Đan Trúc hiếm khi kích động như vậy, anh hận không thể bế bổng Lăng Mông lên quay vòng vòng 360 độ, như thế mới biểu đạt được hết tâm tình của anh vào giờ phút này. Bây giờ Đan Trúc đã hiểu rõ tại sao lúc đó Lăng Mông lại kích động đến nỗi hôn màn hình. Nếu lúc này trên sân chỉ có hai người bọn họ, anh cũng sẽ khống chế không được mà hung hăng hôn lên lúm dồng tiền phiếm hồng của cậu.

Lăng Mông thở rất gấp, cả người tản ra nhiệt khí thanh xuân sau khi vận động mạnh, Đan Trúc đỡ lấy cánh tay cậu khoác qua vai anh, dìu cậu chạy điều hòa thả lỏng từ từ trên sân.

– Mông Mông mày giỏi muốn DIE! – Một thân hình to lớn vạm vỡ từ phía sau vồ đến, làm Lăng Mông hai chân mỏi rã rời suýt chút nữa là ngã nhào xuống đất.

Hoắc Long Quốc kích động, một tay ôm cổ Lăng Mông, tay còn lại vò tới vò lui trên quả đầu vốn đã rối bù của cậu:

– Sao lại giỏi thế cơ chứ! Mày lợi hại vãi!

Càng lúc càng có nhiều bạn học của Lăng Mông xông tới, chen vào chỗ giữa Lăng Mông và Đan Trúc. Cánh tay được đỡ của Lăng Mông dần dần thoát li khỏi bả vai của Đan Trúc. Rất nhanh sau đó, Đan Trúc cũng bị đẩy ra một bước, rồi càng ngày càng xa, càng ngày càng xa...Công thần mang đến vinh quang cho lớp được cả đám sinh viên trong lớp kích động gắt gao vây ở giữa, bên cạnh cậu đã không có chỗ cho Đan Trúc đặt chân.

Đan Trúc bị đẩy ra ngoài đoàn người, lặng lẽ đứng đó chăm chú nhìn Lăng Mông bị mọi người vui đến quên trời quên đất choàng vai bá cổ dẫn đi. Ánh mặt trời đã tắt, còn Lăng Mông vẫn đang tỏa ra ánh hoàng kim.

Rồi đột nhiên, ánh hoàng kim Lăng Mông ngoảnh đầu lại, quay về phía Đan Trúc bị đẩy ra xa giơ lên cánh tay mỏi mệt mỉm cười vẫy vẫy.

Đáy lòng Đan Trúc bừng lên niềm vui sướng, bắt chước động tác của Lăng Mông mỉm cười vẫy vẫy tay với cậu.

Tối hôm đó, tài khoản weibo của Mang Thần trước giờ chỉ nói về game và live stream bất ngờ xuất hiện họa phong mới lạ, giống như copy từ "Canh gà cho tâm hồn" (4)

@Mangosteen: Thích một người biết phát sáng, đột nhiên sẽ không phân biệt được rốt cuộc thì tình yêu đã đeo màng lọc lên mắt mình hay bản thân cậu ấy chính là nguồn sáng.

===================

Giải thích tiêu đề chương (và câu cuối chương):

Rốt cuộc thì tình yêu đã đeo màng lọc lên mắt mình (nên mình mới không thấy ai khác ngoài cậu ấy), hay bản thân cậu ấy chính là nguồn sáng (khiến mắt mình chỉ dõi theo nguồn sáng đó).

Bộ khi yêu ai cũng deep vậy sao →_→

~> Leslie: Đúng vậy đó đồng chí Yami F.A ヾ(*⌒ヮ⌒*)ゞ

Chú thích

(1)+ (2) Lúm đồng tiền có tiền

Bên Trung Quốc gọi lúm đồng tiền là "tửu oa", tửu có nghĩa là rượu, nên đúng ra câu này phải dịch là "Tửu oa của Chanh baba có rượu" (nói dễ hiểu thì là Chanh baba cười lên làm lộ tửu oa khiến ngộ say đắm =]])

Sang đến câu sau "Cậu có tiền, cậu có tâm sự không?": do phía trên tui dịch là "lúm đồng tiền" nên phải đổi câu này thành "tiền" luôn cho hợp logic. Đúng ra phải dịch là "Cậu có rượu, cậu có tâm sự không?". Đây là câu chế từ bài hát "Tôi có tâm sự, anh có rượu không?" của Hạ Tiểu Hổ. (link no-sub: )

(3) Bánh trứng chiên

(4) Canh gà cho tâm hồn (Chicken Soup for the Soul):

Một series truyện thành công vượt bậc với hơn 120 triệu bản phát hành trên toàn thế giới, sáng tác bởi Jack Canfield – một tác gia, nhà diễn thuyết truyền động lực, nhà kinh doanh người Mỹ. Không chỉ là sách, nó còn là cảm xúc và triết lý sống, là sức mạnh đương đầu với nghịch cảnh, là tình bạn trong những khoảnh khắc trống vắng, là niềm hy vọng soi sáng những nỗi đau sâu thẳm, là đem đáp lại nỗi đau. Chicken Soup for the Soul chính là niềm tin rằng chúng ta đều là người tốt và rằng bằng cách thật sự lắng nghe người khác, chúng ta có thể chữa lành vết thương nội tại của chính mình, của cộng đồng và cả thế giới. Mỗi câu chuyện trong Chicken soup for the soul là một thông điệp có thể hàn gắn vết thương, làm thay đổi suy nghĩ, tâm hồn và đôi lúc là cả cuộc đời bạn.

(Theo giới thiệu trên Tiki)

Ban đầu tui tính dịch là "Trà sữa cho tâm hồn" cho dễ liên tưởng, mà thôi nghĩ lại để nguyên rồi thêm chú thích, coi như bổ sung kiến thức về một đầu sách mới

—– Hết chương 43~46 —–

Chương 47

@FanA: Bóc tem!

@FanA: ???

@FanA: Status này deep vãi, hay là tem này ngộ không bóc nữa ta.

@FanB: Mang Thần đây là... đang tỏ tình?

@FanC: Mị cảm thấy chắc là đang trích cái quote deep deep nào đó.

@FanD: Cuối câu có phải thiếu tên tác giả không nhỉ — Lục Kỳ? (1)

@FanE: Mang Thần nhà tui sao lại đăng status Canh gà cho tâm hồn trên weibo thế này? Họa phong không đúng à!

@FanF: Mị còn tưởng là follow nhầm người, mém tí nữa là ấn bỏ theo dõi nè.

@FanG: Tuy rằng là canh gà, nhưng không hiểu sao lại thấy hơi hơi cảm động, bái phục bái phục.

@FanH: *gõ gõ bảng đen*, nhìn ra trọng điểm chưa? Là "cậu ấy", c – ậ – u – ấ – y, cậu ấy.

@FanI: Cho nên lúc này hẳn phải tag @Lemon

@FanJ: @Lemon

@FanK: @Lemon

......

@FanZ: Bớt giỡn đi được không? Tui thấy Mang Thần chắc là bị hack nick. Dạo này hay có cái thể loại chuyên đi hack nick weibo rồi biến nick đó thành fan ảo. Mấy status kế tiếp sẽ là các loại trích dẫn canh gà để câu view tăng độ hot rồi bán nick. Ai mà biết Mang Thần ở ngoài đời thì bảo ảnh đặt lại mật khẩu nhanh đi! @Lemon

Nguyên một buổi sáng nhận được cả đống tag, Lăng Mông xem đi xem lại bài đăng mới của Đan Trúc những mấy lần, di động hết lật ngược rồi lại lật xuôi mà vẫn không biết được ý của anh là gì.

[Lăng Mông]: Nick weibo của anh bị hack hả?

Chờ mãi mà vẫn chưa tháy Đan Trúc trả lời, Lăng Mông nghĩ có khi nào anh bị trộm luôn cả di động nên weibo cũng bị mất luôn không.

Lúc Đan Trúc gửi tin trả lời cũng là lúc Lăng Mông vừa mới ngủ trưa dậy.

[Đan Trúc]: Không có.

[Đan Trúc]: Giờ mới thấy tin em nhắn, nãy anh ra ngoài đi chơi với bạn.

Lăng Mông nổi giận, bạn gì mà bạn, chơi gì mà chuyên tâm thế, đến di động cũng không xem. Chẳng lẽ trên thế giới này còn có thứ gì còn chơi vui hơn cả di động hả?

[Lăng Mông]: Ờ, tự nhiên anh copy quote canh gà làm tui sợ hết hồn.

[Đan Trúc]: Không phải copy.

[Lăng Mông]: ?

[Đan Trúc]: Tức cảnh sinh tình.

[Lăng Mông]: Không phải anh yêu thật đó chớ?

[Đan Trúc]: Ừ.

"Ừ"? Câu của Lăng Mông là câu hỏi mang ý phủ định, trả lời "Ừ" nghĩa là sao ta?

Ừ, không phải yêu.

Ừ, yêu thật đó.

Lăng Mông cân nhắc, hẳn là cái sau có khả năng hơn một chút.

Nên là cái tên Đan Trúc kia thực sự yêu rồi? Đối tượng chắc là người vừa nãy cùng ổng ra ngoài chơi, chơi vui đến nỗi bình thường trả lời tin nhắn của mình trong vòng một nốt nhạc mà hôm nay nhìn di động một cái cũng không nhìn.

Về sau cũng sẽ không có dịch vụ shipper Mang Thần nữa, Đan Trúc sẽ chỉ đưa bữa sáng cho một mình người kia.

Cũng sẽ không cùng nhau chạy bộ buổi sáng, dù sao đại hội thể dục thể thao cũng đã kết thúc rồi.

Cũng sẽ không cùng nhau tổ đội chơi game, không ở trên phòng live stream giả gay bán hủ nữa.

Lăng Mông lại mở status weibo của Đan Trúc ra nhìn tới nhìn lui, trong lòng có chút bực bội. "Một người biết phát sáng", là đứa nào, đầu trọc chứ gì?

Lúc này, đám bạn chung phòng với Lăng Mông lần lượt thu dọn đồ đạc về nhà. Ngày mai là tết Đoan ngọ, bạn cùng phòng đều là người địa phương, ai cũng hứa bảo khi nào về lại kí túc xá sẽ mang đồ ngon cho cậu. Chỉ vài tiếng nữa thôi là sẽ chỉ còn mỗi mình Lăng Mông trong phòng.

Một mình lẻ loi ăn tết Đoan ngọ làm Lăng Mông vô cùng nhớ nhà. Cậu lên group gia đình trên wechat nói chuyện với mẹ:

[Mông Mông]: Mẹ! Tết bánh ú (2) vui vẻ! Con muốn ăn bánh ú nhân thịt! Bánh ú chỗ này toàn là nhân ngọt!

[Mẹ Mông Mông]: Con zai, con thành thật khai báo đi.

[Mông Mông]: Sao mẹ?

[Mẹ Mông Mông]: Con có bạn gái đúng không?

[Mông Mông]: Dạ??

[Mẹ Mông Mông]: Còn làm chuyện vô cùng có lỗi với người ta?

[Mông Mông]: Dạ???

[Mẹ Mông Mông]: [Gọi baba.gif]

[Mông Mông]: ......

[Mông Mông]: Không phải! Mẹ! Mẹ nghe con giải thích đã!!

[Mẹ Mông Mông]: [Baba không nghe.gif]

[Mẹ Mông Mông]: [Baba không muốn nghe giải thích.gif]

[Mông Mông]: Ngay cả mẹ cũng xài meme của con là sao hả??! Ba, ba ra mà coi mẹ kìa!!

[Bố Mông Mông]: [Con đã trưởng thành, baba thực vui mừng.gif]

[Mông Mông]: Ba!!!

-oOo-

Chương 48

Tuy ăn lễ một mình nhưng Lăng Mông không cô đơn vì còn mấy chục vạn đồng bào con live stream chơi với cậu. Lễ tết thế này mà còn coi live stream thì đều là chân ái, Lăng Mông quyết định sẽ tặng cho nhóm fan chân ái này của mình một ít phúc lợi.

– Không phải nhiều streamer hay live stream ăn uống sao? Tối nay tui cũng live stream ăn uống được không?

[Được đó được đó, live stream ăn bánh ú đê!]

– Bánh ú thì thôi đi, bánh ú căn tin chỗ tụi tui toàn là nhân ngọt. À đúng rồi, hay là live stream ăn bánh bao ở căn tin 2 đi, ăn hai cái!

[Thành ý ghê nhỉ? Streamer nhà người ta live stream ăn uống bét lắm cũng ăn được ba mươi cái bánh bao nhá!]

– Bớt giỡn, bánh bao căn tin 2 trường tui chứ không phải chuyện đùa đâu. Ăn một cái là chiến sĩ, ăn hai cái là dũng sĩ đó.

[Ủa chứ ăn ba cái thì sao?]

– Thì là liệt sĩ.

Lăng Mông cứ thế sảng khoái quyết định. Cậu mở tệp txt gõ mấy chữ "STREAMER ĐI MUA BÁNH BAO" để trên màn hình rồi chạy đến căn tin 2 mua hai cái bánh bao, tiện đường ghé hiệu thuốc trực thuộc căn tin ngay sát bên để mua thuốc phòng ngừa bất trắc.

– Để tui cho mọi người biết thế nào là bánh bao của căn tin 2 trong truyền thuyết. – Lăng Mông đưa bánh bao lên sát camera, quay tới quay lui 360 độ cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.

[Ờ hớ? Nhìn cũng được mà, so với tưởng tượng của mị thì tốt hơn nhiều.]

[Nhìn cũng to đó chớ, nhân cũng không bị lòi ra ngài, tốt hơn bánh bao trường ngộ nhiều.]

– Đó là bởi mấy cái lòi nhân đều bị đập thành bánh bẹp hết rồi. – Lăng Mông cầm lấy một trong hai cái. – Tui bắt đầu ăn đây.

Cắn miếng thứ nhất, chưa thấy được nhân. Cắn miếng thứ hai mới thấy đươc chút manh mối.

– Hình như là...... nhân thịt kho cải muối khô (3) thì phải?

[Từ từ! Cậu mua bánh bao mà không biết nhân gì sao?]

– Căn tin 2 để đủ thể loại nhân chung một chỗ rồi cứ thế mà bán, mua được cái nào thì ăn cái đó thôi. Cũng chả khác gì rút thăm trúng thưởng, hên thì mua được cái ngon.

Cậu vừa ăn vừa bình luận:

– Nhân này ăn cũng được.

[Chưa ăn bánh bao nhân thịt kho cải muối khô bao giờ, cái quỷ gì thế không biết?]

[*giơ tay* Tui ăn thử rồi nè, cũng khá ngon đó.]

[Vịt quay cải muối khô ăn cũng được.]

[Nhân bánh bao mà có cải muối khô cũng không khó ăn lắm đâu.]

Bình luận chạy ngang màn hình biến thành nơi thảo luận ẩm thực bốn phương.

– Thực ra nhiều khi thức ăn bán kèm với cơm ở căn tin bán không hết, đầu bếp sẽ đem đi làm thành nhân bánh, tui đoán cái tui đang ăn chính là một trong số đó.

[Thế chẳng phải cậu đang ăn đồ thừa hả?]

– Vậy mà mọi người còn chưa hiểu hả? Đồ ăn thừa còn ngon hơn nhân bánh bọn họ làm bây giờ đó.

[Âu mai gót! Thế thì tay nghề của đầu bếp phải nghịch thiên cỡ nào!]

Lăng Mông vui vẻ hết sức:

– Hôm nay cũng hên ghê, hay là do tết Đoan ngọ nên muốn cải thiện bữa ăn cho sinh viên ta?

[Nhìn Chanh baba ăn mà thèm quá đi.]

[+1, dù là bánh bao ở căn tin 2 đi chăng nữa thì tui cũng nóng lòng muốn thử.]

[Chanh baba sau này cứ live stream ăn uống với hát đi được không? Chơi game các kiểu cứ để Mang Thần lo hết.]

Đề tài từ ẩm thực bốn phương đổi thành bát quái bốn phương trong vòng một nốt nhạc.

[Weibo của Mang Thần bị hack thiệt hả?]

[Hôm nay không live stream cũng không thấy thông báo.]

[Hay là do lễ tết nên không live stream?]

– Không có bị hack đâu. – Lăng Mông nhìn bình luận trên màn hình. – Tui hỏi ổng rồi.

[Úi úi?? Chẳng lẽ là tỏ tình thiệt hả??!]

[Tỏ tình với Chanh baba hả?]

– Không phải đâu, tui cũng đâu biết phát sáng. – Lăng Mông phủ nhận. – Biết phát sáng là cái quỷ gì, đom đóm thành tinh chắc?

[Đã lâu không thấy Chanh baba độc mồm độc miệng!]

[Chanh baba của mị là hamster thành tinh.]

[Ủa không phải cá nóc thành tinh hả?]

[Vừa rồi Chanh baba... đang ghen đúng không?]

[Chanh vốn chính là chua như thế đấy!]

Lăng Mông muốn nói Mang Thần nhà mấy người có ý trung nhân rồi, nhưng lại ngại trong đống người coi live stream của cậu sẽ có fan bạn gái của Mang Thần, hại người ta đau lòng thì không tốt, thôi không nói cho lành.

– Cái thứ nhất ăn ngon hết sức, tui rất có niềm tin vào cái thứ hai đó.

Lăng Mông ăn cái bánh thứ hai với niềm tin tràn trề.

– Ừm, đây là... – Lăng Mông nhíu mày. – Nhân ngọt?

[Bánh bao nhân ngọt? Nhân bí đỏ?]

[Nếu đã có nhân thịt kho cải muối, nói không chừng đây chính là nhân sườn xào chua ngọt.]

[Tui vote một phiếu nhân khoai lang ngào đường.]

– Không không. – Lăng Mông xua tay, miệng mới cắn banh bao nên còn dính chút bơ. – Không phải nhân đồ ăn, mà là kem bơ.

[Kem bơ?? Bánh bao chỗ nào mà lại nhân kem bơ???]

[Bánh bao ngọt hả?]

[Chanh baba, miệng cậu dính gì kìa.]

Lăng Mông đưa lưỡi liếm sạch kem bơ trên môi.

[Chanh baba liếm kem! Siêu moe!]

[Có ai chụp màn hình chưa? Cầu up hình!]

– Do hôm nay tui nói muốn ăn bánh ú mặn không muốn ăn bánh ú ngọt, nên bây giờ cái miệng hại cái thân hả? – Lăng Mông buồn bực.

[Nà ní? Chanh baba mà lại ăn bánh ú mặn sao? Chúng ta không có cách nào làm bạn được rồi...]

[Ha ha ha! Đảng bánh mặn đâu quẩy lên!]

[Bánh ú nhân thịt nhà tui làm ăn ngon lắm, gửi cho Chanh baba mấy cái nha?]

Lăng Mông mặt mày ngưng trọng nhìn chằm chằm vào cái bánh bao bị cắn hết nửa ngày:

– Tui nghĩ tui biết đây là nhân gì rồi. – Cậu đưa cái bánh lên sát camera để người xem nhìn rõ hơn – Là nhân kem bơ vị xoài.

[Thế giới quan của tui đã được đổi mới!]

[Kem bơ xoài... mà cũng làm thành nhân bánh bao!]

[Đợi đã! Kem bơ xoài mà hấp cách thủy... còn ăn được hả giời?!]

[Kem bơ xoài chỗ tụi tui đều phải ướp lạnh mới giữ được mà!]

– Chua, chua vãi nồi. – Lăng Mông lắc đầu. – Tui thấy hình như nhân bị hư rồi.

[Chanh baba thiệt đáng thương, hư rồi thì đừng ăn nữa!]

Bánh bao chính mình mua thì có khóc cũng phải ăn cho hết, lãng phí thức ăn sau này sẽ bị đói bụng, huống hồ nhân bánh bao còn kinh dị hơn cái này tui cũng từng ăn rồi.

[Ăn vào sẽ đau bụng đó!!]

– Không sợ, tui mua thuốc rồi. – Lăng Mông cầm hộp thuốc lên lắc lắc. – Khuyến mãi hàng năm của hiệu thuốc, cầm theo bánh bao mua thuốc sẽ được giảm giá 20%.

[Vì là nhân kem xoài nên không nỡ vứt đi chứ gì?]

[Chanh baba nhà mị rõ ràng là thích táo.]

[Thích xoài thích xoài!]

[Thích táo thích táo!]

[Đảng quả ổi* run run trong gió.]

*Ổi = Guava = Gu□□a

[Đan Trúc]: Hư rồi thì đừng ăn.

Lăng Mông bị tin nhắn wechat đột ngột gửi đến làm cho hết hồn.

[Lăng Mông]: Anh đang coi live stream hả? Không về nhà ăn lễ hả?

[Đan Trúc]: Ừ.

[Đan Trúc]: Không về.

Tám phần là vì đi chơi với đom đóm thành tinh chứ gì.

[Lăng Mông]: Vô tư đi, tụi tui ăn ở căn tin hai mấy năm rồi, dạ dày ai mà chẳng làm bằng sắt.

[Lăng Mông]: Tui ăn xong thì tổ đội chơi game với tui nhá?

[Lăng Mông]: Nếu anh đang đi chơi với ai đó thì thôi vậy.

Lăng Mông là người vô cùng hiểu chuyện.

[Đan Trúc]: Anh đang đi siêu thị mua đồ, đợi anh về đã nhé.

[Lăng Mông]: Anh ở bên ngoài mà còn xem live stream?? Không cần tiền 3G nữa à!

[Đan Trúc]: Không thiếu tiền.

[Lăng Mông]: ......

Ghét nhất bọn đại gia.

Tự nhiên Lăng Mông thấy vui hẳn lên, thì ra Đan Trúc vẫn có thể tổ đội với cậu. Cậu cắn hai ba miếng xử lí hết cái bánh bao, ăn nhanh thì khỏi cần quan tâm nhân bánh là cái vị gì nữa.

– Ăn xong rồi! Tối nay tiếp tục chơi game!

[Streamer vô lương lại tiếp tục tám nhảm gạt tiền.]

[Haiz, Chanh baba nhà mị ngày nào cũng cười ngọt ngào như thế thì mị biết làm thế nào bây giờ.]

[Bác sĩ bảo tui mà còn ăn đồ ngọt nữa sẽ bị sâu răng, live stream của Chanh baba xem hay không xem nói một lời?]

[Mới nãy còn chua, chớp mắt một cái đã ngọt, đây là sức mạnh của nhân kem bơ xoài sao?]

[Chanh mà không chua, thẳng nam sẽ cong.]

Lăng Mông không thèm để ý tới bọn họ, cậu mở một trò chơi trên điện thoại để giết thời gian. Trò chơi này cần dùng âm lượng để điều khiển nhân vật, âm lượng thấp thì nhân vật đi bộ, âm lượng cao nhân vật sẽ bay nhảy. (trò Eight Note đó)

Vì thế phòng live stream vang lên toàn những tiếng kêu lúc cao lúc thấp của Lăng Mông:

– Gọi gọi gọi gọi gọi gọi gọi gọi gọi......BA BA! BA BA!

– BA! A BA! Ba ba ba ba ba ba ba ba ba ba!! A~~~~~~

Lăng Mông không nắm bắt được thời cơ tăng giảm âm lượng, nhân vật rơi xuống hố, trò chơi reload.

– Lúc nãy hét hơi sớm tí xíu, bây giờ tui có kinh nghiệm rồi, đảm bảo một lần là qua, không qua tui ăn chanh.

– Gọi gọi gọi gọi gọi gọi gọi gọi gọi......BA BA! BA BA!

– Gọi gọi gọi gọi...... BA BA! BA! BA! BA! BA BA A!!!!

[Tự vả trên sóng live stream ×2]

[Chanh baba kêu quyến rũ ghê nha.]

[Cẩn thận có người tới nói "Con à, đừng đau lòng, để ta trở thành ba con nhé".]

Quá trình như vậy cứ thế tiếp diễn, Lăng Mông tự vả trên sóng live stream ×30 lần cũng chưa qua được một vòng liền tức giận còn hơn cả con cá nóc.

– Game này ai thiết kế? Xóa! Xóa ngay và luôn!

[Đau lòng Chanh baba 233333]

[Xóa ngay đi! Cậu mà không xóa là tui cười tắc thở luôn đó!]

Đúng lúc này, Đan Trúc nhắn tin đến nói anh đã về kí túc xá rồi.

– Không chơi cái này nữa, mở game tổ đội thôi. – Lăng Mông vô cùng vui vẻ bấm vào biểu tượng Tinh Hà.

[Tối nay tổ đội với ai á? Táo hay Xoài?]

[Cược một cái bánh ú cho Táo.]

[Không không, chắc chắn phải là Xoài.]

– Tới người nào tổ người đó. – Biểu cảm của Lăng Mông đột nhiên không đúng lắm. – Sao tự dưng tui thấy đau bụng thế nhỉ.

[Đã bảo là đừng ăn cái bánh bao kia rồi mà!!!]

[Mau uống thuốc đi!!]

– Ừ ừ. – Lăng Mông chạy nhanh đi rót ly nước, chật vật uống thuốc.

– Thuốc này uống bao lâu mới có hiệu quả vậy? – Bụng Lăng Mông càng ngày càng đau, biết vậy đã uống thuốc sớm một chút rồi.

[Nhanh đi WC đi!]

Lăng Mông lắc đầu, cậu cảm thấy hình như không đúng lắm, chỉ ăn đồ hư thôi mà sao bụng lại đau đến như vậy, bụng dưới bên phải quặn đau kịch liệt, đau đến nỗi mồ hôi cũng túa ra.

[Sắc mặt của Chanh baba không đúng á!]

[Lực sát thương của cái bánh kia cũng ghê quá đi!]

[Gần đó có ai không? Không chịu được thì mau đến bệnh viện khám!]

[Bạn cùng phòng kí túc xá đâu rồi? Bạn học đâu rồi?]

[Chanh baba cậu nói địa chỉ đi, để tui gọi cấp cứu cho cậu!]

Nhưng bây giờ mọi người có nói gì Lăng Mông cũng nhìn không thấy, cậu đau đớn khụy xuống bàn, đau đến nỗi hít thở không thông.

Mấy chục vạn người xem vô cùng lo lắng nhìn Chanh baba gục ngã trước camera, ai cũng khẩn trương như thể kiến bò trên chảo nóng.

[Có ai có phương thức liên hệ với Chanh baba ở thứ nguyên 3D không??]

[Tui nhớ hình như Chanh baba ở khu đại học ở Hồ Sóc?]

[Khu đại học có bao nhiêu cái trường, tìm kiểu gì bây giờ!]

[Quản trị viên đâu? Quản trị viên có số điện thoại của Chanh baba không?]

[Quản trị viên Bé Teddy Thu Thu]: Tui không có!!! Làm sao bây giờ!!! Tui muốn điên rồi!!!

[Hay là gọi cảnh sát?]

[Hay liên hệ bên Đấu Miêu đi, lúc cậu ấy đăng kí Đấu Miêu chắc phải nhập số điện thoại chứ!]

Mọi người tôi một câu anh một câu nêu ý kiến, nhưng ai cũng bó tay hết cách, cho đến khi "rầm" một tiếng, giống như có người đến phá cửa phòng Lăng Mông.

– Mông Mông! Mông Mông!

Một nam sinh chạy vọt vào.

[Tốt quá rồi có người đến rồi!!]

[Anh giai bán chè xoài??]

[Apple!!]

– Mông Mông em sao vậy? Đau như thế nào? – Đan Trúc lật người Lăng Mông đang nằm úp sấp trên bàn lại, liền thấy sắc mặt cậu tái nhợt, hai mày nhíu lại, rên rỉ mấy tiếng đau đớn.

– Có ai không? Có ai ở đây không! – Đan Trúc lớn giọng hô, sinh viên ở phòng cách vách với phòng đối diện nghe thấy tiếng la liền chạy đến xem xét tình hình.

– Có chuyện gì vậy?...... Mông Mông! Mông Mông mày bị sao thế?

– Gọi 120!

– ... Ừ ừ ừ!

Người nọ phản ứng cũng nhanh, chạy về lấy di động gọi 120 ngay lập tức. Mắt Đan Trúc thoáng nhìn, thấy màn hình live stream của Lăng Mông có thật nhiều người đang lo lắng spam tới tấp.

Khán giả đang khẩn trương đến bốc hỏa liền thấy khuôn mặt đẹp trai của Apple tiến sát vào camera, anh cầm tai nghe lên nói vội một câu:

– Bọn tôi sẽ đưa Lăng Mông tới bệnh viện ngay, mọi người đừng lo lắng nhé.

Đan Trúc nói xong liền tắt live stream, bế xốc Lăng Mông đang đau đớn lên theo kiểu công chúa.

– Mông Mông em cố chịu một chút nào, xe cấp cứu sắp đến rồi, tụi mình xuống lầu trước nhé.

– Ưm...

Hình ảnh phòng live stream tắt ngúm, nhưng khán giả ngồi coi ai cũng chưa rời đi.

[Mong là Chanh baba nhà mị không có việc gì!]

[Cầu trời phù hộ phù hộ phù hộ phù hộ!]

[Cơ mà ăn đồ hư cũng đâu thể nào đau dữ dội như vậy đâu hả? Chắc không phải là viêm ruột thừa cấp tính đó chớ?]

[Hả? Thế chẳng lẽ là phải mổ hả?]

[Chanh baba nhà tui thế là bị dao đâm rồi 55555]

[Cũng may anh giai chè xoài tới kịp!]

[Có khi anh giai chè xoài lúc đó đang coi live stream cũng nên!]

[Nếu mọi người đều đã nhắc tới anh giai chè xoài, tui đây cũng xin phép nói một câu, chẳng lẽ không ai cảm thấy giọng của anh giai chè xoài nghe rất quen hay sao??!]

====================

Chú thích

(1) Lục Kỳ: sinh năm 1980 ở Hàng Châu, tốt nghiệp khoa Sáng tác chuyên nghiệp khóa 97 Học viện Truyền thông Chiết Giang, là biên kịch, tác giả best-seller thuộc Câu lạc bộ Tác gia có hơn trăm vạn cuốn sách được tiêu thụ tại Trung Quốc. Lục Kỳ nổi tiếng với thể loại tiểu thuyết lãng mạn, được xưng là "bố bỉm sữa tình cảm". Năm 2013, anh được báo Hoa Tây Đô Thị bầu chọn là một trong những tấm gương tiêu biểu của Trung Quốc thời đại mới. Cũng trong năm đó, tác phẩm "Hôn nhân là chuyện cả đời của phụ nữ" của Lục Kỳ lọt vào bảng xếp hạng những tác phẩm tình cảm lãng mạn ăn khách nhất năm. Ngoài ra, anh cũng là MC của talkshow "Lục Kỳ tới rồi" – chương trình chiếu mạng trên Youku chuyên giải đáp nghi vấn tình cảm, tám chuyện bát quái và cực phẩm chém gió với mục tiêu "khán giả nữ xem thì cười chết, khán giả nam xem thì tức chết".

Các tác phẩm tiêu biểu:

– Nằm vùng ở văn phòng

– Sổ tay chăm sóc sếp

– Nô lệ công việc

– Hôn nhân là chuyện cả đời của phụ nữ

– Yêu phải đậm sâu, lòng phải mạnh mẽ, hạnh phúc không thể chờ đợi

Lục Kỳ tự đánh giá bản thân: "Nếu như trên thế gian này có 100 loại người, tôi sẽ là loại người thứ 101. Không thích giống với người khác đã là một loại chấp niệm, mà thế giới này không cần có quá nhiều đặc biệt. Mỗi người cũng giống như một tấm gương trầm mặc cứ phản chiếu qua lại. Trong thành phố này, mọi người đều như sống trên hoang đảo, tuy khát vọng thấu hiểu, kiếm tìm trợ giúp nhưng cứ mãi đề phòng lẫn nhau. Chúng ta đã nghe chán những lời giả dối, không thấy được những câu thật lòng. Tôi là trạch nam trong thành phố này. Khác với mọi người, tôi không chìm đắm trong những lời giả dối ấy, tôi tìm ra chân tướng từ những điều bình dị. Tôi là kẻ ngốc dùng văn tự để làm việc, hy vọng người trầm mặc mở miệng, người bình thường trở nên đặc biệt. Tôi là người theo chủ nghĩa hiện thực không thiết thực, hy vọng thế giới hòa bình, ngày ngày yên ấm. Nếu tôi là loại người thứ 101, tôi nguyện cho 100 loại người khác trên thế gian này đều tốt đẹp hơn tôi."

(Dịch theo Baidu)

(2) Tết bánh ú: tên gọi khác của tết Đoan ngọ ở Trung Quốc (nhằm ngày 5/5 âm lịch, bên VN mình còn gọi là tết giết sâu bọ). Do ở Trung Quốc và một số địa phương của Việt Nam cũng như một số nước châu Á khác người ta hay ăn bánh ú vào ngày này nên tết Đoan ngọ còn được gọi là Tết bánh ú (Tống tử tiết).

Chú thích: Bên trái là nhân mặn, bên phải là nhân ngọt nhé

(3) Cải muối khô: một món ăn được làm từ cải cay, cải thảo,... na ná như cải muối chua bên mình. Đem cải phơi nắng cho đến khi lá mềm ra rồi đem ủ với muối khoảng mười ngày nửa tháng, sau đó lấy ra phơi nắng đến khi lá khô lại, ta được cải muối khô.

Bonus thêm hai ảnh bánh bao thịt kho cải muối khô và vịt quay cải muốn khô nè =))

—– Hết chương 47~48 —–

Chương 49

@Mangosteen: Tối qua @Lemon đột ngột bị viêm ruột thừa cấp tính, em ấy được đưa đến bệnh viện trực thuộc trường đại học của tui để mổ ruột thừa, hiện tại đã không sao rồi. Em ấy nhờ tui báo bình an cho mọi người, xin lỗi vì đã để mọi người lo lắng.

@FanA: Mông Mông không có việc gì là tốt rồi!

@FanB: Mông Mông đáng thương, mong cậu sớm bình phục!

@FanC: Chăm sóc Mông Mông nhà tui cho tốt nha.

@FanG: Ngộ mặc kệ, ngộ muốn coi Mangosteen với Apple 1v1, không cho ngộ coi là ngộ ăn vạ đó.

......

Lăng Mông nằm trên giường bệnh, vì di động của cậu vẫn để ở kí túc xá nên giờ Lăng Mông đang cầm di động của Đan Trúc lướt weibo. Đa số bình luận đều là quan tâm hỏi han tình hình sức khỏe của cậu, ấy vậy mà Lăng Mông lại chả mấy vui vẻ.

– Sao mọi người ai cũng gọi tui là Mông Mông hết vậy?

– Chắc do lúc đó anh lo lắng quá nên buột miệng gọi em là Mông Mông, bị bọn họ nghe được.

– Tui xây dựng hình tượng Chanh baba ròng rã một năm lận đó! – Lăng Mông vô cùng đau đớn.

– Sau này không thể thoải mái gọi em là bảo bối, anh cũng đâu muốn vậy đâu. – Đan Trúc đang cầm một cái bánh ú ăn ngon lành.

Lăng Mông nhìn chằm chằm anh:

– Anh đang ăn gì đó?

– Bánh ú, nhân thịt.

Lăng Mông câm nín: .......

– Tui....

– Em không được ăn. – Đan Trúc ngắt lời cậu ngay và luôn. – Chưa nói tới việc bác sĩ dặn bây giờ em không được ăn gì hết, mà dù có được ăn đi chăng nữa cũng không thể ăn mấy loại đầy dầu mỡ không tốt cho tiêu hóa thế này.

– Thế bánh ú nhân thịt ở đâu chui ra đó?

– Em live stream bảo muốn ăn bánh ú thịt nên anh ra siêu thị mua, ai mà ngờ em lại vào bệnh viện. – Đan Trúc vừa ăn vừa nói như đúng rồi. – Kí túc xá không có tủ lạnh, giờ anh không ăn thể nào cũng hư.

– Thế anh ăn trước mặt tui làm gì? – Lăng Mông bực mình.

– Bởi vì anh phải ở đây chăm sóc em chứ sao. – Đan Trúc không biết xấu hổ mà nói như đúng rồi.

Lăng Mông cực kì bực mình.

– Cái này là anh miễn cưỡng lắm mới ăn đó, anh thích nhân ngọt hơn cơ.

– Ờ ờ tội cho anh ghê ha. – Lăng Mông nghiến răng nghiến lợi.

Đan Trúc ăn bánh xong, lau lau tay rồi sờ sờ đầu Lăng Mông:

– Ngoan, ngày mai anh mua cháo cho em.

Lăng Mông vừa không thể ăn uống gì vừa không thể chơi game, cả người bày ra bộ dáng chán như con gián.

– Chán hả? Hay là em live stream thử xem? – Đan Trúc đề nghị.

– Ở đây á?

Rất nhiều cư dân mạng lo lắng cho Chanh baba liền treo máy đợi cậu trong phòng live stream từ tối hôm qua, đợi một ngày một đêm cuối cùng cũng đợi được.

[Mông Mông! Cậu sao rồi Mông Mông!]

[Mông Mông cậu gầy rồi Mông Mông!]

[Ahuhu tim tui đau quá man, Mông Mông cậu có khỏe không?]

[Mông Mông mặc đồ bệnh nhân đúng là càng khiến người ta phải yêu thương mà.]

Lăng Mông cạn lời:

– Tuy một ngày rồi tui chưa ăn gì nhưng cũng không đến mức gầy nhanh vậy chớ? Còn nữa, ai cho mấy người gọi tui là Mông Mông!

[Vừa mới mổ xong mà, phải giữ cho tâm trạng thoải mái nha Mông Mông.]

[Mông Mông không muốn nghe thì tụi tui sẽ không gọi nữa được không Mông Mông?]

[Đừng có gọi Mông Mông nữa, Mông Mông nhà ngộ mà giận là siêu dữ luôn đó!]

Lăng Mông bị mọi người một tiếng Mông Mông hai tiếng Mông Mông, bó tay không biết làm sao, đành phải tự thôi miên rằng bản thân đã ốm yếu đến độ hoa mày chóng mặt, cái gì cũng không nhìn thấy.

– Tối qua chắc dọa mọi người rồi hả? Cũng may mổ ruột thừa chỉ là tiểu phẫu, mấy ngày nữa là ra viện được rồi.

[Mông Mông nhớ giữ gìn sức khỏe nha!]

[Nghỉ ngơi nhiều vào! Live stream gì đó không cần gấp!]

[Lấy thức ăn cho mèo mà mua nhiều đồ dinh dưỡng vào, bồi bổ cho đàng hoàng nha!]

Dưới sự phát động của một cư dân mạng, mọi người trong phòng live stream đều ngoi lên tặng quà, Lăng Mông căn bản không thể cảm ơn từng người, đành phải cảm ơn tập thể:

– Cám ơn mọi người đã tặng tui bạc hà mèo, thức ăn cho mèo với cả cat tree nữa, thôi chừng này là được rồi, tặng nữa lại bảo tui vào viện phẫu thuật để lừa tiền mọi người.

[Lừa tiền kiểu này phải trả giá cũng đắt quá ha!]

[Cậu cũng live stream tám nhảm lừa tiền lâu rồi mà giờ còn để ý cái này sao?!]

[Thông báo toàn hệ thống] Người dùng Guava đã tặng cat house cho streamer Lemon, đồng thời có lời khen: "Sớm ngày bình phục".

Lăng Mông: ......

– Cám ơn Guava đã tặng cat house, cơ mà không cần tốn kém vậy đâu!

– Cứ để hắn tặng, tặng xong anh lại đẩy xuống.

[Có sound effect nữa hả????]

[Tai tui bị ảo thính hay là thực sự có sound effect zậy?]

[Ê đồng chí tạo hiệu ứng âm thanh, ông tưởng mấy chục vạn dân mạng ở đây đều không nhận ra giọng ông đúng hông?]

[Nếu đã có bản lĩnh ngồi ngoài chèn hiệu ứng thì ông cũng phải có bản lĩnh ló mặt ra đây chứ!]

Đan Trúc ngồi xuống, chen chúc với Lăng Mông trên giường bệnh, hai người đồng thời xuất hiện trên màn hình live stream.

– Anh ngoi ra thật đấy à.... – Lăng Mông không ngờ Đan Trúc lại lộ mặt live stream, mà lần đầu lộ mặt lại là ở live stream của cậu nữa chứ.

Đan Trúc thản nhiên:

– Cảm ơn Guava đã tặng cat house cho Mông Mông nhà tui, đợi Mông Mông hết bệnh sẽ tìm anh 1v1 nếu có thời gian.

Ngay từ giây phút Đan Trúc ló mặt ra, mọi người liền ào ào spam "đẹp trai" nhiều đến nỗi Lăng Mông sắp không nhận ra hai chữ "đẹp trai" viết thế nào luôn rồi. Đáng sợ ở chỗ là Đan Trúc chỉ mặc thường phục, cũng không chải chuốt sửa soạn gì. Lúc thượng đế tạo ra Đan Trúc đúng là bất công hết sức.

– Một làn sóng lớn fan bạn gái còn ba mươi giây nữa để đến hiện trường. – Lăng Mông cảm khái.

[Đừng khóc, Mông Mông cậu cũng có rất nhiều fan mẹ não tàn mà!]

[Yêu đời yêu chanh: Đừng quên cậu còn có một fan mẹ não tàn vĩnh viễn không trèo tường như mị!]

[Mang Thần đẹp trai như vậy mà sao chưa bao giờ mở camera khi live stream hả!]

[Đúng đó! Còn lừa tụi này nữa! Quá xấu xa!]

– Không phải tui cố ý gạt mọi người. – Đan Trúc giải thích. – Lộ mặt rồi đi trong trường bị nhiều người nhận ra thì khá bất tiện.

– Thật ra tui nhận ra ổng ở trong trường khi chỉ mới nghe giọng ổng đó! – Lăng Mông đắc ý.

– Ừ, biết Mông Mông để ý anh nhất mà.

Lăng Mông: ......

Thính kiểu này thả cũng trôi chảy quá ha!

[Thì ra Mang Thần với Mông Mông là bạn học hả?]

– Ổng là đàn anh của tui.

– Để tui nói cho mọi người biết, đừng bị avatar của ổng lừa, ổng căn bản chả phải quả xoài gì sất.

– Cũng không phải quả táo luôn.

– Tui mà không tố giác ổng có khi ổng giả làm quả kiwi luôn rồi.

– .......Tui không có đẻ ra* cái đó nha! Mấy người có biết xấu hổ không vậy!

*Bên Trung gọi quả kiwi là mi hầu đào, hầu trong này có nghĩa là con khỉ (hầu tử). Fangirl bên đó hễ thấy idol đẹp trai là lại bảo "Để em sinh hầu tử cho anh" như kiểu rụng trứng bên mình ấy =))

[5555555]

[555555555555]

[55555555555555555555555]

[Ngộ tới trễ rồi! Sao ai cũng khóc hết vậy? Chẳng lẽ nào Mông Mông đã...??? Đừng mà!!!]

– Khát nước không? – Đan Trúc lo Lăng Mông nói nhiều, cổ họng sẽ không thoải mái.

– Được uống nước hả?

Đan Trúc nhìn đồng hồ:

– Ráng nhịn thêm chút nữa.

Trên bàn đầu giường có một ly nước, vừa hay Đan Trúc lại đang ngồi gần đó. Anh dùng tăm bông thấm chút nước rồi chấm chấm lên môi Lăng Mông:

– Thấm tí nước trước cái đã.

Đảng quả xoài và đảng quả táo trong phòng live stream bất ngờ đoàn kết hơn bao giờ hết:

[Yo~~~~~~~~~~]

[Streamer sắc – tình, giả gay bán hủ!]

[Bọn tui tặng mấy người thức ăn cho mèo, mấy người lại cho bọn tui ăn thức ăn chó!]

– Đó là mọi người còn chưa thấy ổng tham lam chén sạch cái bánh ú ngay trước mặt tui đâu. Đúng là đáng hận, bánh ú đó rõ ràng là mua cho tui.

[Ồ, biết Mang Thần mua bánh ú cho cậu rồi.]

[Biết cậu show ân ái trá hình rồi.]

[Không phải là bánh ú nhân thức ăn cho chó sao? Tui ăn.]

[Bánh ú nhân thức ăn cho chó thì tính là bánh mặn hay bánh ngọt nhỉ?]

[Nếu thức ăn cho chó có vị chanh thì tui đoán chắc là bánh chua đó.]

Lăng Mông cáo trạng bất thành còn bị xuyên tạc ngược lại thành show ân ái, mém tí nữa là giận thành một con cá nóc.

– Tui mệt rồi! Off đây!

[Off nhanh đi, nghỉ sớm một chút! Bồi bổ cơ thể đàng hoàng nhe!]

[Đợi hết bệnh rồi lại live stream tiếp, bọn này chờ cậu đó Mông Mông!]

[Mang Thần đại đại nhất định phải chăm sóc Mông Mông nhà ông thật tốt đó!]

– Yên tâm đi, tối nay tui ngủ lại với Mông Mông.

[Trước khi off cũng không quên rải thêm một nắm thức ăn cho chó!]

– Sao anh không về kí túc xá mà ngủ? – Lăng Mông tắt kênh live stream rồi hỏi. – Hôm qua anh đã trông tui cả đêm rồi, cũng chưa nghỉ ngơi cho tốt nữa.

– Ở đây anh cũng ngủ ngon được mà. – Đan Trúc giúp cậu vuốt vuốt ga giường lại cho thẳng thớm. – Anh không bị lạ giường.

– Giường người nhà bệnh nhân đến chăn cũng không có cơ mà. – Thương thay cho Đan Trúc, ban đêm chỉ có thể đắp áo khoác mà ngủ.

– Anh không lạnh.

– Thôi anh lên đây ngủ đi. – Lăng Mông vỗ vỗ chỗ bên cạnh. – Tui gầy, không chiếm diện tích.

Lăng Mông có gầy hơn nữa thì giường trong bệnh viện cũng là giường đơn. Hai người chen chúc trên một cái giường, giữa họ gần như không có lấy một khe hở khoảng cách.

Dù bị mùi thuốc trong bệnh viện át đi phần nào nhưng Đan Trúc vẫn ngửi được hương chanh vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái trên người Lăng Mông.

– Người em đúng là có mùi giống trái chanh thật đấy.

– Chắc do dầu gội đầu với sữa tắm tui dùng đều là hương chanh.

Đan Trúc tiến sát lại ngửi ngửi.

– Thơm thật.

Lăng Mông cũng bắt chước khụt khịt mũi.

– Anh cũng thơm mà.

– Thật à?

– Thơm mùi bánh ú nhân thịt. – Lăng Mông cố tình trêu.

Đan Trúc cười, kéo cậu ôm vào lòng:

– Đợi em khỏi bệnh rồi anh sẽ mua cho em một đống bánh, cho em ăn đến ngán luôn.

– Đùa kiểu gì thế không biết Lăng Mông mơ mơ màng màng nghĩ trước khi chìm vào giấc ngủ – Baba có thể ăn cả tấn bánh lận nhá!

-oOo-

Chương 50

Căn tin 2 của Yên Đại tuy được bầu chọn là căn tin nấu dở nhất khu đại học, nhưng bệnh viện trực thuộc Yên Đại lại là bệnh viện nổi tiếng lẫy lừng của cả thành phố Hồ Sóc, đại đa số sinh viên trong trường đến đây chữa trị đều có thể miễn giảm viện phí.

Thế nên thường xuyên có người lấy hai mặt đối lập này trêu sinh viên Yên đại – ăn đồ ăn dở nhất để hưởng thụ dịch vụ chữa bệnh tốt nhất.

Lăng Mông còn thanh niên trai tráng, cơ thể mau bình phục, sau khi được các bạn cùng lớp thay phiên đến thăm một lần liền đạt được sự chấp thuận của bác sĩ mà xuất viện.

Nằm viện có mấy ngày nhưng Lăng Mông nhịn muốn chết rồi, vừa về kí túc xá là lại bắt đầu cày game. Đan Trúc đến đưa cơm trưa cậu đang cày, Đan Trúc đến đưa cơm chiều cậu vẫn đang cày, chút xíu tự giác của bệnh nhân vừa xuất viện cũng không có.

– Em nghỉ ngơi chút đi, đừng chơi nữa. – Đan Trúc dùng cánh tay mạnh mẽ đẩy laptop của cậu ra xa.

Cũng may là có đồ ăn an ủi.

– Tối nay ăn gì á, súp hả? Quá tuyệt vời, tui thích nhất là ăn súp đó.

– Còn nóng đó, để nguội bớt rồi ăn. – Đan Trúc nhanh chóng cầm lấy cái tay đang chuẩn bị lấy muỗng ăn của Lăng Mông, kéo gần về phía mình rồi từ từ xoa bóp tay giúp cậu.

– Khi nào tui mới được ăn bánh ú nhân thịt?....... Anh làm gì vậy?

– Ráng đợi chút xíu, mấy ngày này em chịu khó ăn thanh đạm thôi...Anh giúp em xoa tay, chơi lâu như vậy là muốn bị viêm gân giống anh đúng không?

Tay Lăng Mông đúng là có hơi mỏi, được Đan Trúc ấn một cái, trong cái mỏi lại có cái sướng.

– Đã quá đã quá đã quá... ư ư ư.... – Lăng Mông rên lớn.

– Nhỏ giọng chút nào, không thì phòng bên cạnh lại tưởng em đang làm cái gì đó.

Lăng Mông ngửi được mùi khói xe, mặt bị phà khói đỏ hết cả rồi.

– Đúng rồi, anh đem mấy cái áo mưa trong ngăn kéo đi đi, không thì tui lại bị phạt chạy dài dài. – Cậu đẩy anh ra xa.

Trên bàn có bày mấy tấm huy chương quán quân chạy đường dài của Lăng Mông, Đan Trúc tiện tay cầm lên ngắm nghía.

– Anh thắc mắc từ lâu rồi, sao em có thể chạy được giỏi đến vậy?

– Đơn giản lắm, khi anh chạy đến mức không thể chạy nổi nữa nhưng vẫn kiên trì chạy tiếp, cảm giác sau đó sẽ vô cùng thoải mái.

– Em có biết lúc em lao tới đích anh đã nghĩ gì không?

– Anh nghĩ gì?

Đan Trúc xoay người chăm chú nhìn cậu:

– Nếu anh chỉ có một phần sức lực, anh sẽ đem một phần đó truyền cho em. Nếu anh có đến mười phần sức lực, anh sẽ đem cả mười phần đó truyền cho em. Dù sau đó anh có mệt mỏi thế nào anh cũng không sợ, bởi vì em xứng đáng.

Tim Lăng Mông đập thình thịch liên hồi, đây là phản ứng chỉ xuất hiện khi cậu nói chuyện với nữ sinh. Tự nhiên Lăng Mông nghĩ, chẳng lẽ Đan Trúc mới đi làm phẫu thuật chuyển giới về?

Lăng Mông vội vã cười ha ha chuyển đề tài:

– Ai mà chả có sở trưởng chứ, giống như anh chơi game rất lợi hại, tui cũng hâm mộ anh lắm.

– Em có biết vì sao anh lại chơi game giỏi như vậy không?

Lăng Mông ngớ người:

– Do thiên phú?

– Bởi vì có người từng nói với anh rằng, làm việc gì cũng phải thật nghiêm túc.

– Ồ, người đó nói chuẩn vãi.

Đan Trúc chăm chú nhìn cậu:

– Em không có một chút ấn tượng gì thiệt hả?

– Gì cơ? – Lăng Mông chả hiểu ra làm sao.

– Không có gì.

Lăng Mông nhìn Đan Trúc dọn hết đống áo mưa trong ngăn kéo, lại nhớ đến lời mình từng nói vào lần đầu tiên khi Đan Trúc đến phòng cậu.

– Hỏi thiệt nha, anh ngủ với fan rồi à?

Đan Trúc lia ánh mắt thâm sâu khó dò về phía cậu:

– Này còn phải xem em có phải fan của anh không.

Lăng Mông ngớ người một chút mới nhận ra là anh lại đang lái xe.

– Đệt, anh lại giả......

– Giả gay bán hủ chứ gì? Anh giúp em nói luôn. – Đan Trúc cướp lời. – Bốn chữ này sắp được em dùng làm thành ngữ luôn rồi.

– Chẳng lẽ tui nói sai? – Lăng Mông lầm bầm.

– Em muốn anh phải chứng minh như thế nào đây?

Lăng Mông không theo kịp suy nghĩ của anh:

– Chứng minh gì cơ?

Đan Trúc tiến lại gần dùng môi mình chặn môi cậu.

Lăng Mông choáng váng không nhúc nhích được gì, để tùy ý Đan Trúc hôn.

Nụ hôn nhẹ nhàng ấy kéo dài trong chốc lát, thế rồi Đan Trúc rời khỏi môi cậu lui về chỗ cũ.

– Anh không giả vờ.

—– Hết chương 49~50 —–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đam