Anh trai hiệu quả hơn thuốc ức chế (🍎)
Tác giả: 蓬燃
Nam chính: Caleb / Hạ Dĩ Trú
Thời kỳ động dục của omega đã đến, trong nhà không còn thuốc ức chế, anh trai phải ra ngoài mua.
Trong lúc chờ đợi ở nhà, đầu óc tôi ngày càng choáng váng, người nóng đến không chịu nổi, chỉ còn cách cuộn tròn người áp lên ga giường mát lạnh.
Dù đã cố gắng nhanh chóng quay về, nhưng khi bước vào nhà, anh đã lập tức ngửi thấy pheromone đậm đặc, một mùi hương khiến nhịp thở rối loạn. Thế nhưng, anh vẫn cố giữ bình tĩnh, nhanh chóng mở gói thuốc ra và tiêm cho tôi.
Hai anh em, một người alpha, một người omega. Anh trưởng thành sớm hơn, nên khi kỳ phát tình lần đầu của tôi tới, anh một mực nhốt mình trong phòng. Nhưng mùi pheromone của tôi đã tràn ngập khắp căn nhà, khiến anh vừa lo lắng cho tôi vừa khó lòng giữ bản thân bình tĩnh. Từ đó trở đi, trong nhà luôn có sẵn thuốc ức chế. Lúc đó, tôi ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn chịu đựng sự khó chịu hỏi anh, tại sao anh không đánh dấu em?
Hạ Dĩ Trú chỉ nhẹ nhàng chạm vào chiếc trán ướt mồ hôi của tôi và nói: "Việc đó còn đau hơn nhiều so với chuyện tiêm thuốc ức chế"
Mãi sau này tôi mới hiểu, việc đánh dấu nhau chỉ có thể làm giữa những người yêu nhau, và với anh ấy thì điều này thật sự không thể. Xấu hổ về điều đó, về sau tôi đều ngoan ngoãn tiêm thuốc ức chế.
Lần này vô tình quên mất ngày, trong nhà lại không đủ thuốc dự trữ. Sau mười mấy năm, lần đầu tiên tôi cảm nhận lại sự khó chịu như ăn mòn tim gan. Trong khi chờ Hạ Dĩ Trú trở về, tôi ôm chặt chăn vào lòng, không kiềm được mà bật khóc.
Hạ Dĩ Trú vội vã chạy về, chưa kịp cởi áo khoác, ngón tay căng thẳng xé bao bì ống thuốc ra. Vừa định tiêm cho tôi thì phát hiện hai mắt tôi đỏ hoe, mếu máo gọi: "Em muốn anh ôm..."
Anh dịu dàng ôm lấy vai tôi, một tay nhẹ nhàng kéo cổ áo tôi sang một bên, tìm vị trí thích hợp để tiêm thuốc, ánh mắt chứa đầy sự quan tâm và lo lắng, nhẹ nhàng dỗ dành tôi giữa cơn khó chịu.
Tâm tư Hạ Dĩ Trú dành cho tôi vốn dĩ không hoàn toàn trong sáng, nhưng tôi lại giống như một chú mèo nhỏ rúc rích trong vòng tay anh ấy, cọ quậy làm anh không thể bình tĩnh. Hương vị pheromone tỏa ra làm đầu óc tôi mơ màng, theo bản năng níu lấy vai anh và rúc vào hõm cổ, miệng vẫn không ngừng gọi tên anh. Vị trí tuyến thể của tôi hoàn toàn lộ ra trước mắt anh, khiến lòng anh không khỏi dao động.
Tôi chịu đựng trong sự mơ hồ, anh cũng bị tra tấn đến khổ sở, nửa ngày khóc lóc mà không nhận được chút phản hồi nào, tôi hoàn toàn mất kiểm soát dẫn đến bùng nổ, theo bản năng cắn vào môi anh. Có vẻ như vì xúc cảm khá tốt, nơi va chạm mát lạnh làm dịu đi đôi chút sự bực bội của tôi, tôi dần dà chuyển sang mút, vuốt ve cổ anh một cách ngẫu hứng và hăng say.
"Em biết mình đang làm gì không?". Anh đỡ lấy eo tôi, sợ tôi ngã, ánh mắt rực lửa nhìn thẳng vào tôi.
Còn tôi chỉ đơn giản lặp lại lời từng nói năm nào.
"Anh... sao không đánh dấu em?"
Hạ Dĩ Trú cười khẽ một tiếng, cam chịu ôm tôi đè lên giường, thuốc ức chế bên cạnh lăn vài vòng trên bàn phẳng rồi rơi xuống sàn.
Khoảnh khắc anh thúc vào, tôi lấy lại một chút tỉnh táo, xoay người muốn tránh, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị Hạ Dĩ Trú giữ chặt cánh tay, khi cúi xuống hôn sâu, từng hơi thở thô ráp run rẩy liên tục truyền đến tai tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh mất kiểm soát và điên cuồng như vậy.
"Anh..."
Anh dùng lòng bàn tay đỡ gáy của tôi, ngón tay vói sâu trong khoang miệng, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve phần thịt mềm trên eo tôi, không quan tâm tôi nói gì.
Tôi đã bị Hạ Dĩ Trú đánh dấu.
Anh đã đáp lại lời cầu xin của tôi bằng hành động, áp trán vào trán tôi và thì thầm bên tai tôi.
"Sau này ở nhà không cần dùng thuốc ức chế nữa, anh trai hiệu quả hơn thuốc ức chế nhiều"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro