Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

"Được được được, Nguyễn Nguyễn ngoan đừng khóc nữa nha, khóc đến hết nước mắt như vậy lồn dâm không còn nước mà chảy thì phải làm sao đây?" Tô Văn Sâm bất đắc dĩ mà lau đi nước mắt cậu, nghĩ thầm hắn đại khái là một S thảm nhất trên đời.

Nguyễn Niệm Đường ngay lập tức hiểu nghĩa câu nói đó, khôi phục lại lý trí xong chỉnh đốn lại chính mình, thân là một trợ lý tiết dục không nên đưa ra nhiều yêu cầu như vậy, thế là mở ra chân như muốn lấy lòng, "Còn có nước ...... Em có rất nhiều nước......"

Tô Văn Sâm nghe xong không khỏi bật cười, đem dây thừng ở miệng huyệt sưng phù của Nguyễn Niệm Đường moi ra, đặt ở hai bên sườn môi lồn, ác ý mà kéo lên toàn bộ phần vải đang che đậy hạ bộ, dùng kéo cắt ra một cái động.

"Anh muốn chụp hình nó, được chứ?"

Nguyễn Niệm Đường tuy rằng cảm thấy thẹn muốn khóc, nhưng vẫn là ngoan ngoãn gật gật đầu, chờ đến khi dương vật hắn chọc vào mới bắt đầu luống cuống.

"Còn, còn chụp như vậy sao?"

"Ừm, chụp cho bọn họ xem, giúp bọn họ giải tỏa cơn khát." Tô Văn Sâm không có ý tốt mà nói, tận dụng mọi góc độ mà chụp hết tất cả.

Nguyễn Niệm Đường biết "Bọn họ" chính là chỉ ai, liền cảm thấy ngượng ngùng hơn gấp bội, lại không nghĩ tới việc ngăn cản Tô Văn Sâm, đành phải phối hợp để hắn tìm góc chụp.

"Có vẻ quay video trực tiếp cho họ xem cũng rất được." Tô Văn Sâm nói xong liền đưa điện thoại lên tìm góc, chỉnh sửa camera nhắm ngay nơi hai người giao hợp, quay lại rõ ràng toàn bộ quá trình dương vật tiến vào lồn nhỏ, ngay cả bọt nước từ lồn nhỏ chảy ra đều có thể thấy rõ ràng được.

Tô Văn Sâm thong thả ung dung mà căn chỉnh góc quay, ghi lại mọi khắc của Nguyễn Niệm Đường, "Nguyễn Nguyễn nói cho bọn họ biết cảm giác hiện tại của em ra sao?"

"Hừ......" Nguyễn Niệm Đường bụm mặt nhỏ giọng rầm rì, ngập ngừng mà nói: "Thật lớn...... Một phát cắm vào...... Em, em giống như bị bổ đôi, lại bị lấp đầy...... A!"

Tô Văn Sâm nghe được lời cậu nói, phát ra một tiếng gầm nhẹ thỏa mãn, "Đâm rất sướng -- Nguyễn Nguyễn thật sự rất lợi hại, vừa ướt vừa mềm lại còn chặt, bên trong hướng anh mà cắn nuốt."

"Đừng, đừng nói nữa!" Nguyễn Niệm Đường tưởng tượng đến video này sẽ đến tay những người khác trong lòng liền cảm thấy ngại cực kỳ, lại còn có một chút vui mừng bên trong......

"Anh muốn động." Tô Văn Sâm một tay lôi kéo dây thừng trên người Nguyễn Niệm Đường, một tay vững vàng cầm di động, nhấp eo va chạm mạnh.

"Ưm a ~ Văn, Văn Sâm quá nhanh hu hu......Thật sâu ......"

Trong video Nguyễn Niệm Đường hoàn toàn không biết động tác bản thân đang dâm đãng vô cùng, thân hình trắng nõn bị trói lại càng thêm mê người, dương vật Tô Văn Sâm đem động nhỏ căng đến tràn đầy, hai mảnh thịt môi lồn non bị căng ra thành một hình tròn, lại bị hai sườn dây thừng ép chặt, trông càng thêm đầy đặn.

Địt đến tận lúc lồn nhỏ Nguyễn Niệm Đường giống như vòi nước bị hỏng không ngừng phun nước ra bên ngoài, nước dâm thậm chí bắn tới chổ camera, nháy mắt làm hình ảnh giống như có dấu hiệu bị nhòe hư, đều không thấy rõ cái gì.

Nhưng mặc kệ việc làm hình ảnh không rõ, bọn họ cũng không bị ảnh hưởng, rất nhanh người xem liền nghe được tiếng rên nhẹ nhàng quyến rũ của trợ lý nhỏ khi bắn ra.

Mà một bên Mộ Linh bởi vì cảm giác được đũng quần ướt dính mà lẳng lặng ngồi suốt một đêm, tự hỏi loại hình phá hoại nhân sinh này.

=)))

Nguyễn Niệm Đường ngồi nghiêm chỉnh trên ghế dài, hết sức chăm chú mà nhìn tình huống trên, hôm nay năm người Tiêu Ngôn Xuân bọn họ phối hợp không được tốt, tuy thế công mãnh liệt nhưng lại thua liên tiếp ba bốn đường bóng, nhìn kỹ mới phát hiện bốn người luôn là không biết cố ý hay vô tình mà luôn nhằm vào Tô Văn Sâm, trong đó Mộ Linh là hung mãnh nhất, trắng trợn táo bạo mà đụng phải hắn vài lần.

"Địt mẹ!" Tô Văn Sâm không khỏi chửi tục một câu, xoa xoa đầu gối, "Mộ Linh cậu đủ chưa!"

Mộ Linh ngữ khí lạnh nhạt, "Xin lỗi, lỡ chân."

Tô Văn Sâm cà nhắc hai bước, cách hắn xa một chút, thằng nhóc này quả nhiên là mang thù -- Buổi sáng Tô Văn Sâm rất sảng khoái đắc ý mà nói: "Tối hôm qua tôi lỡ tay phát trực tiếp, xin lỗi a!"

Nhưng mà Tiêu Ngôn Xuân, Tần Ngạn cùng Đào Húc tới báo thù hắn có thể lý giải được, còn Mộ Linh hùa theo bọn họ thêm náo nhiệt làm gì?

À, có thể là quấy rầy hắn ngủ đi.

Nhưng cũng không nên phát hỏa lớn đến như vậy chứ? Đầu gối hắn đau đến muốn nát!

Tô Văn Sâm xua xua tay, "Không đánh nữa, đi nghỉ ngơi một lát."

Hắn khập khiễng mà hướng tới chỗ Nguyễn Niệm Đường ngồi, còn chưa đi đến nơi cậu liền vội vàng chạy tới trước mặt hắn chào đón, chỉ là chưa đi được hai bước sắc mặt liền có chút kì lạ.

"Anh sao vậy? Có bị thương nghiêm trọng không?" Nguyễn Niệm Đường liều mạng bỏ qua sự khác thường giữa hai chân, đau lòng mà ngồi xổm xuống xem đầu gối hắn, "Đỏ hết rồi......"

"Không sao hết, không bị bầm tím thì không sao." Tô Văn Sâm thấy Nguyễn Niệm Đường đau lòng cho hắn như thế, trong lòng rất là hưởng thụ, đột nhiên cảm thấy chính mình cũng đang diễn quá, liền ho khụ một tiếng, nói: "Đồ vẫn còn ở đó chứ?"

"Ở trong......" Nguyễn Niệm Đường nhanh chóng đỏ mặt, theo bản năng siết chặt huyệt nhỏ, "Aa......"

"Còn lạnh sao?" Tô Văn Sâm kéo Nguyễn Niệm Đường qua.

"Ừm...... Rất lạnh......" Không biết là chân đã tê rần hay là lồn đã tê rần, Nguyễn Niệm Đường không có thể lập tức đứng lên, "Tôi, tôi không đứng lên nổi!"

Tô Văn Sâm cưng chiều mà cười cười, ở trước bao nhiêu là ánh mắt một tay đem Nguyễn Niệm Đường bế lên, quay đầu lại đối diện với mấy người kia nói: "Mọi người tới không?"

Lời nói liền ảnh hưởng đến đám người họ, Tần Ngạn đem bóng rổ ném tới tay thành viên dự bị được thay thế bổ sung, đang muốn xoay người đi, thành viên dự bị kia đột nhiên cợt nhả mà nói một câu: "Đội trưởng Tần có thể cho chúng tôi cũng nếm thử không?"

Lời vừa nói ra không khí trên sân bóng tức khắc ngưng đọng lại, sau một lúc lâu Tiêu Ngôn Xuân mới lạnh mặt liếc nhìn người nọ một cái, "Tả Canh, có một số việc tốt nhất không nên nghĩ tới."

"Anh Tiêu, cái kia...... Tôi không phải có ý tứ đó......" Tả Canh sắc mặt khó coi chớp mắt một cái, lại lập tức lấy lòng mà cười cười.

"Các ngươi không phải cũng có trợ lý tiết dục riêng sao? Chăm chỉ mà luyện tập bóng rổ tốt, tiến đến vị trí chủ lực thì nói tiếp." Đào Húc trong lòng khó chịu, ngữ khí cũng thay đổi theo, nhưng xác thật là có đạo lý như vậy.

"Vậy, vậy...... Ta cùng các huynh đệ luyện bóng tiếp......" Tả Canh ngượng ngùng gật đầu.

Mấy người bị hắn quấy rối, cũng chưa chú ý tới Mộ Linh cũng đi theo bọn họ hướng tới Nguyễn Niệm Đường bên kia.

"Nguyễn Nguyễn giống như bị dọa rồi, huyệt nhỏ siết chặt lại rồi." Tay Tô Văn Sâm sớm đã cho vào trong quần cậu, nhẹ nhàng mà xoa lồn.

"Nguyễn Nguyễn quần cởi ra nào, cho bọn hắn ăn nho."

Nguyễn Niệm Đường sắc mặt trắng bệch, tứ chi cứng đờ mà cởi quần ra, cả quần lót cũng bị cởi đến mắt cá chân, Tần Ngạn đem quần cậu đặt một bên trên ghế.

"Đường Đường mang theo cái gì ngon cho chúng tôi vậy?" Tiêu Ngôn Xuân rất nhanh khôi phục lại tinh thần, thần sắc tự nhiên mà nói.

"Là nho...... Nho ướp lạnh......" Nguyễn Niệm Đường sắc mặt như là kết một tầng sương.

"Là cho chúng tôi ăn sao?" Tiêu Ngôn Xuân nỗ lực khuấy động không khí, cười với hắn.

"Đều...... Đều là cho các anh ăn...... Cũng chỉ cho các anh ăn!" Nguyễn Niệm Đường âm điệu chợt cao lên, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống dưới.

"Chúng ta ăn còn không đủ no, còn định cho ai ăn sao?" Đào Húc tiếc nuối mà nói, nói xong lại chột dạ mà đánh sang chuyện khác: "Đúng lúc tôi khát muốn chết, cho tôi ăn trước một viên."

"Ừm...... Cho em trai ăn trước!" Nguyễn Niệm Đường sắc mặt hồng nhuận lên, hai chân cong gối tách ra.

"Đã nói đừng kêu là em trai mà!" Đào Húc giống như bất mãn mà hừ một tiếng, ngồi xổm ở trước người cậu đối với lồn nhỏ mút vào.

Âm đế cùng môi lồn đều rất ấm, nhưng khi liếm đến miệng huyệt lại cảm thấy lành lạnh, Đào Húc lập tức hứng thú, đầu lưỡi không tự chủ được mà cắm vào, thịt non bên trong lại là một khu vực khác, tản ra đợt từng hơi lạnh nhè nhẹ.

"A ~ sướng, rất sướng!" Lồn nhỏ Nguyễn Niệm Đường bị bốn quả nho ướp lạnh bịt kín, đã sớm bị lạnh đến mất đi tri giác, giờ phút này chợt bị một đầu lưỡi ấm áp xâm nhập, hai dòng nhiệt đối lập nhau làm lồn nhỏ phá lệ mà sướng điên, huyệt nhỏ kịch liệt xoắn chặt.

"Ah --" Đào Húc đột nhiên thu hồi đầu lưỡi, "Vội như thế là muốn đem đầu lưỡi tôi ép gãy sao?"

"Thực xin lỗi!" Nguyễn Niệm Đường áy náy mà nhìn hắn, khóe mắt còn có nước mắt, "Tôi cũng không muốn vậy......"

Đào Húc toàn thân nóng lên, bĩu môi không nói chuyện, một lần nữa vùi đầu ăn lồn, thời điểm đầu lưỡi đi vào có thể cảm giác được Nguyễn Niệm Đường cố mà thả lỏng miệng huyệt, cho nên đầu lưỡi của hắn có thể dễ dàng tiến quân thần tốc, liếm tới rồi móc quả nho ra bên ngoài.

Đào Húc liếm hai cái, không thể đem quả nho kia cuốn ra, ngược lại bị cuốn sâu vào bên trong, đành phải thỉnh cầu chi viện: "Cậu phối hợp một chút."

"Dạ......" Nguyễn Niệm Đường cảm thấy ngại đến mức ngón chân đều cuộn tròn lại, nhưng vẫn là tận lực phối hợp với hắn thúc giục lồn nhỏ, đem quả nho kia chậm rãi đẩy ra.

"Rất ngọt." Gương mặt Đào Húc cuốn hút, miệng ngậm quả nho cũng không nhai, rất giống sóc nhỏ đang trữ đồ ăn trong miệng.

"Đây là nho đen ngày hôm qua mới vừa được giao, đương nhiên là ngọt." Ngày hôm qua Tô Văn Sâm vừa thấy đống nho kia liền nghĩ tới trò này, thế là trước tiên đem quả nho cất vào tủ đông một buổi tối, khi Nguyễn Niệm Đường tỉnh ngủ liền đem vài quả nhét đầy lồn nhỏ cho bọn họ ăn.

"Tôi không phải nói quả nho, là nước dâm của cậu ấy." Đào Húc cười xấu xa nói.

"......"

Tô Văn Sâm nghĩ, nhóm người bọn họ không có ai là người đứng đắn, nói một đằng nghĩa một khác.

Lúc sau Tiêu Ngôn Xuân cùng Tần Ngạn cũng lần lượt ăn quả nho, Tiêu Ngôn Xuân làm đủ trò, mỗi lần quả nho sắp sửa rớt ra lại đem nó đẩy trở về, lặp lại mấy lần mới thỏa mãn mà ăn vào bụng.

Tần Ngạn thì đi đường tắt, một mặt cũng không mút vào quả nho, mà đơn giản là lưỡi thô bạo cưỡng gian lồn nhỏ, đầu lưỡi nhanh chóng mà ma sát tạo thành một lớp bọt nước, làm Nguyễn Niệm Đường thét chói tai đem quả nho phun ra.

"Tôi chuẩn bị cho các người, vậy mà để tôi ăn cái cuối cùng?" Tô Văn Sâm đỡ mắt kính, từng cái trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái.

"Tối hôm qua sự còn không có tìm cậu tính sổ đâu!" Không đề cập tới chuyện này còn tốt, nhắc tới Đào Húc liền nhịn không được phát bực, thấy được mà ăn không được rất là thống khổ đó!

"Dù sao tối hôm qua cũng rất sướng rồi." Tiêu Ngôn Xuân bất đắc dĩ hòa giải, đem Nguyễn Niệm Đường bế lên để cậu dựa vào trong lồng ngực.

Tần Ngạn đang muốn đi qua, đột nhiên chú ý bóng người trên chỗ ngồi, "Cậu sao lại ở chỗ này?"

Mộ Linh bị tra hỏi cũng không chột dạ, "Tôi vì cái gì không thể ở chỗ này? Nơi này không phải khu nghỉ ngơi sao?"

Tần Ngạn trầm mặc đi đến một bên, gắt gao nhíu mày.

"Mộ Linh?" Nguyễn Niệm Đường từ cơn phê mờ mịt lấy lại tinh thần, có chút cố sức cầm tới một hộp chứa đầy nho, lấy hết can đảm đưa tới trước mặt cho Mộ Linh, "Đây là cho anh."

Không đợi hắn nói gì trước liền hoảng loạn mà mở miệng: "Yên tâm, tuyệt đối là sạch sẽ! Tôi không có chạm qua!"

Mộ Linh hơi hơi hé miệng, muốn nói gì đó lại không biết nói sao, cầm lấy hộp nho kia, "...... Cảm ơn."

Sau cơm chiều Nguyễn Niệm Đường còn chưa kịp làm gì, Tiêu Ngôn Xuân liền lên tiếng: "Hôm nay không cần chọn, tôi và đội trưởng cùng làm."

Tô Văn Sâm sửng sốt, không tán thành mà nói: "Nguyễn Nguyễn hiện tại có thể chịu được?"

Những người khác còn không có trả lời, Nguyễn Niệm Đường liền đỏ mặt nói: "...... Có thể thử xem......" Tay không ngừng ở khăn trải bàn mà vò nát.

Tô Văn Sâm muốn nói không được, nhưng bận tâm đến lời Nguyễn Niệm Đường nói cuối cùng vẫn là không nói gì.

"Ba người cũng được chứ?" Đào Húc hai ngày này không làm ăn gì được, sắp nhịn không được.

"Cậu nói xem?" Tần Ngạn rất có khí thế mà liếc hắn một cái, trực tiếp mà bế Nguyễn Niệm Đường lên phòng.

Tiêu Ngôn Xuân thong thả ung dung mà đi theo, từ cửa phòng đi đến mép giường.

Kích cỡ giường Nguyễn Niệm Đường rất lớn, nhưng hai bọn hắn ngồi xuống liền có vẻ chật chội không ít, Nguyễn Niệm Đường bị hai người bọn họ kẹp ở bên giữa, càng có vẻ nhỏ bé hơn nhiều.

"Đừng sợ, chúng tôi sẽ rất cẩn thận." Tần Ngạn có chút vụng về mà an ủi cậu, cánh tay cầm lấy vai cậu, đem người kéo đến trong lồng ngực bắt đầu hôn.

"Ưmm --" Nguyễn Niệm Đường ngửa đầu phối hợp, khớp hàm bị công phá đồng thời thoáng nhìn Tiêu Ngôn Xuân đang từng bước tới gần.

"Hôm nay chưa có ai uống sữa sao?" Tiêu Ngôn Xuân cởi bỏ đồ cậu, đem một bên áo ngực kéo xuống, hai tay nắn bóp bầu ngực đẩy đà, một giọt chất lỏng màu trắng ngà nhẹ nhàng thấm ra.

"Ưm ưm......" Miệng lưỡi Nguyễn Niệm Đường bị lấp kín, lỗ sữa cũng bị mút vào, lần đầu tiên đồng thời chịu đựng việc bị hai đầu lưỡi đùa bỡn, liền được tiếp thêm một lượng khoái cảm lớn hơn bình thường.

"Đem quần cởi ra." Tần Ngạn đem miệng lưỡi chuyển qua chỗ ngực Nguyễn Niệm Đường, dùng hàm răng kéo áo ngực xuống, ngậm lấy đầu ngực non mềm nhiều nước.

"A!" Nguyễn Niệm Đường cúi đầu nhìn hai nam nhân cao lớn giống như trẻ con ghé vào bộ ngực cậu liếm mút, bỗng nhiên cậu nhớ tới kiến thức trước đây từng xem trên phim điện ảnh.

Cái gì mà "Bú sữa của mẹ kế", "Mama bị con trai xâm phạm", "Bí mật của cặp sinh đôi"......

*Điện ảnh 18+ đồ he

"Ưmm ~" Nguyễn Niệm Đường khép miệng cũng không ngăn được rên rỉ, cậu gian nan mà cởi quần, một cặp chân dài ngượng ngùng mà cọ xát vào nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro