Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Sau cơm chiều bọn họ vui đùa ầm ĩ ở phòng nghỉ, mãi cho tới khi "giọt nước tràng ly" Mộ Linh giận dữ, trước khi bỏ đi còn buông xuống một câu: "Các người có thể về phòng làm loạn không?"

"Tôi cũng nghĩ vậy nha, nhưng là do giường không đủ lớn nên mới như vậy." Tiêu Ngôn Xuân cười tủm tỉm mà nói.

"Vậy các người tốt nhất sớm mua một cái, nếu không về sau như thế nào cùng nhau làm?" Mộ Linh lạnh lùng nói xong liền rời đi, để lại bọn họ rơi vào trầm tư, về sau như thế nào cùng nhau làm? Quả thật là vấn đề nan giải.

"Không thì tôi đi tìm giám đốc đặt làm một cái giường lớn?" Đào Húc ngẫm lại đều cảm thấy đáng sợ, giường bọn họ vốn dĩ đã lớn hơn bình thường, nhưng mà sao có thể làm cái giường đủ để bốn nam nhân cao hơn hai mét ngủ chung, cái kia thật sự sẽ có bao nhiêu lớn.

Đào Húc thở dài, "Không bằng ngủ tatami*."

*Tatami là một loại thảm truyền thống của Nhật, thường được làm bằng rơm ép hoặc sợi tổng hợp, bề mặt tatami được đan bằng sợi cỏ cói. Thảm có cấu trúc mềm giúp cách nhiệt và thường có kích thước khá lớn để trải sàn nằm ngủ.

Tiêu Ngôn Xuân chẳng hề để ý mà nói: "Tôi sao cũng được, ngủ sàn nhà đều được."

"Tôi cũng có thể, chỉ cần có Nguyễn Nguyễn bên cạnh là được."

"Về sau rồi nói tiếp." Tần Ngạn cũng khó khăn nghĩ, đơn giản là mặc kệ.

Nguyễn Niệm Đường một bên vẫn còn khiếp sợ với lời nói của Mộ Linh "Cùng nhau làm". Chuyện này...... Sao có thể có khả năng! Một người thì cậu có thể miễn cưỡng, nhưng bốn người một lúc là muốn đem cậu ăn tươi nuốt sống sao!

Tiếp theo Tô Văn Sâm lại nhắc tới việc muốn giúp cậu mua quần áo, "Cũng không thể mỗi ngày đều mặc đồng phục của chúng tôi đi." Tay Tô Văn Sâm từ cổ tay áo rộng thùng thình của cậu vô cùng dễ dàng đi vào, xoa ngực cậu.

Tiêu Ngôn Xuân cũng học theo, bắt được một bên ngực còn lại, "Chúng tôi giúp em mua."

"Không, không cần...... Tôi nhờ người nhà gửi lên đây là được rồi......" Mới hai ngày ngắn ngủn Nguyễn Niệm Đường đã thành thói quen tùy ý để bọn họ đùa bỡn, trong lòng cảm thấy thẹn thùng cũng không có cản được sự mãnh liệt phía trước, sữa non không hề kiềm chế mà tràn ra, đem quần áo đều làm ướt.

"Vẫn là mặc đồ chúng tôi mua đi." Tiêu Ngôn Xuân nghĩ, như vậy xé ra mới không đau lòng.

"Yên tâm, này sẽ đều tính ở phí sinh hoạt, phía trên sẽ chi trả cho chúng ta." Đào Húc lấy điện thoại đưa cho Nguyễn Niệm Đường, "Cậu chỉ lo chọn là được."

"Lại mua một ít mỹ phẩm linh tinh cho nơi riêng tư, tính ở phí tổn thất y tế." Tần Ngạn bổ sung nói.

Ngày hôm sau quần áo Nguyễn Niệm Đường liền được đưa đến, chỉ là số lượng so với cậu chọn lớn hơn nhiều.

"Sao...... sao lại nhiều như thế vậy?"

"Chúng tôi thấy cậu chỉ chọn một ít." Tô Văn Sâm cùng cậu thương lượng, "Ngày thường ở trong căn cứ chỉ mặc đồ chúng tôi mua, được không?"

Nguyễn Niệm Đường bị sắc đẹp dụ dỗ, không hề ngửi được hơi thở nguy hiểm, như lọt vào trong sương mù gật gật đầu.

"Trước tiên thay một bộ, phần còn lại sẽ có người giúp cậu cất vào tủ quần áo." Tô Văn Sâm ý bảo cậu từ đống quần áo chọn ra một bộ.

Nguyễn Niệm Đường tùy tiện xách lên một cái túi, cũng không thèm nhìn tới nói: "Tôi liền đi thay đồ."

Khi cậu mở túi ra mới phát hiện, đó lại là một bộ đồ thủy thủ!!!

...... Này là mặc như thế nào vậy?

Hơn nữa cậu tùy tiện chọn đại một bộ quần áo như thế, nghĩ rằng có thể cái khác cũng không có khả năng như bộ này đi!

Nguyễn Niệm Đường đã bước một chân lên thuyền không thể quay đầu, đành phải nhận lệnh mặc vào bộ quần áo, mặc vào mới phát hiện đây là trang phục tình thú......

Trên sô pha bốn người nhìn thấy cậu bước ra trước mắt sáng ngời hẳn, áo trên vô cùng ngắn, ngắn đến độ chỉ có thể che khuất một nửa thịt ngực, đầu ngực mượt mà phơi bày ra ngoài không khí, váy cũng ngắn đến không che được cả bờ mông, chỉ cần di chuyển bình thường cũng đủ đem những nơi cần che phơi bày ra hết.

Cảm giác quá thẹn aa...... Nguyễn Niệm Đường trong chốc lát lại che ngực trong chốc lát lại che mông, bận tối mày tối mặt, "Các anh có thể hay không...... Giúp tôi lấy một bộ nội y?"

"Mặc nội y không tốt đối thân thể, không ra khỏi cửa cũng không cần mặc đâu." Tiêu Ngôn Xuân giải thích nói, nghĩ thầm bất quá thì có thể mặc nội y tình thú.

"Nhưng mà như vậy...... Tôi cũng không dám ngồi xuống." Nguyễn Niệm Đường khó xử mà nhìn từng mảng lớn dấu vết lỏa lồ ở trên làn da, phần vệt đỏ bên trong đùi còn chưa có biến mất ......

"Đừng sợ, ở trước mặt chúng tôi không cần để ý những cái đó." Hai tay Tô Văn Sâm hướng cậu giang ra, "Ngồi xuống thử xem."

Chân Nguyễn Niệm Đường căn bản không dám bước, thật cẩn thận mà từng bước nhỏ đi tới, có chút ủy khuất mà nói: "Như vậy...... Như vậy quá khó đi ......"

"Cho cậu ấy mặc quần lót vào đi." Tần Ngạn nhìn không được, kêu Đào Húc đi ra ngoài cạnh cửa lấy quần áo.

"Từ từ mà đi đến cũng được." Tô Văn Sâm đỡ đỡ mắt kính, "Nguyễn Nguyễn sớm muộn gì cũng sẽ quen, nói không chừng ngày nào đó liền lộ ra toàn bộ."

"Tới lấy." Đào Húc khống chế không được cười xấu xa, giũ giũ chiếc quần lót, xem Nguyễn Niệm Đường đang vô cùng sợ sệt, "Nào, tôi giúp cậu mặc, nâng chân lên nào." Đào Húc đã ở trước mặt cậu ngồi xổm xuống, Nguyễn Niệm Đường đành phải nhấc chân duỗi vào, giống chơi game thời trang thiếu nữ bị Đào Húc chủ đạo động tác.

Rõ ràng đã mặc xong rồi, Đào Húc thế nhưng ác ý mà mặt sau quần lót hướng kẽ mông cậu nhét vào, còn đúng đắn mà nói: "Mặc như vậy mới đẹp."

"Ư......" Hình dáng quần lót đã bó sát vào người, hiện tại lại bị Đào Húc ác liệt mà nhét vào bên trong kẽ mông cậu, chim nhỏ bị gắt gao trói buộc, lồn nhỏ cũng bị chỗ vải đó ép sát, trực tiếp ép vào giữa môi lồn, hậu huyệt còn bị phần ren phía sau đã quấn thành một sợi dây thừng hung hăng cọ xát, Nguyễn Niệm Đường toàn thân hưng phấn, ngã vào trong lồng ngực Đào Húc.

Đào Húc ôm lấy cậu, trầm trọng thêm mà nói: "Hôm qua mới làm, giờ đã chờ không kịp mà nhào vào trong ngực tôi sao?"

"Không, không phải......" Nguyễn Niệm Đường lắc đầu, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Là do......"

"Được rồi." Tiêu Ngôn Xuân khó mà làm người tốt một lần, đem Nguyễn Niệm Đường từ trong lồng ngực Đào Húc giải cứu ra, đem phần vải bị nhét thật sâu ở kẽ mông cậu túm ra, đem phần vải bị ép ở giữa môi lồn moi ra, trong quá trình đó ngón tay không khỏi quét qua miệng huyệt yếu ớt, lại làm cậu mềm giọng nói kêu một tiếng.

"Khụ," Tiêu Ngôn Xuân ôm Nguyễn Niệm Đường, nói ra mục đích cuối cùng của mình: "Không còn sớm, có thể quyết định Đường Đường đêm nay ngủ chưa?"

"Tôi còn phần không?" Đào Húc mang một tia mong chờ hỏi.

"Không có!" Mặt khác ba người động loạt cất tiếng nói.

Mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt như muốn héo của Đào Húc, lại như không để bụng mà bĩu môi: "Vậy thôi, không có chuyện của tôi...... Tôi đi tìm Mộ Linh bàn chiến thuật."

"Hôm nay chọn như thế nào?" Tần Ngạn ở phương diện này kinh nghiệm không nhiều lắm, tự nhiên so ra kém hai vị cáo già kia.

Tô Văn Sâm trong mắt chợt lóe ý hay, đang muốn mở miệng đã bị Nguyễn Niệm Đường sốt ruột cuống quít mà đánh gãy: "Cái đó, hôm nay không làm loại trò chơi này được không?"

"Đường Đường muốn chọn như thế nào?" Tiêu Ngôn Xuân có chút ngoài ý muốn nhìn cậu, bàn tay to ở trên người cậu băn khoăn.

"Vậy...... Tôi xem trang phục trên người là ai chọn, tôi chọn người đó......" Nguyễn Niệm Đường chớp đôi mắt nhìn Tiêu Ngôn Xuân, lại thấy sắc mặt của hắn nháy mắt đen lại.

Tô Văn Sâm cười khúc khích, "Xem ra hôm nay là tôi trúng thưởng."

Tiêu Ngôn Xuân nhịn không được cắn răng, "Rõ ràng tôi cũng mua một bộ đồ thủy thủ!"

Tô Văn Sâm càng thêm đắc ý, "Ai kêu Nguyễn Nguyễn chọn tôi đâu?"

Tần Ngạn tuy rằng cũng khó chịu trong lòng, nhưng cũng rộng lượng mà đem thuốc mỡ cho Tô Văn Sâm, "Nhớ rõ phải rửa sạch sẽ cho cậu ấy, trước khi ngủ bôi một lần." Như vậy ngày hôm sau sẽ không bị gì.

"Biết, tôi nào có phải là thằng nhóc Đào Húc ngốc nghếch kia." Tô Văn Sâm cầm lấy thuốc mỡ, xoay người muốn đem Nguyễn Niệm Đường bế lên, chỉ là Tiêu Ngôn Xuân vẫn còn lưu luyến không chịu buông tay.

"Bỏ tay ra ngay." Tô Văn Sâm ánh mắt sắc bén mà nhìn về phía hắn.

"Hừ!" Tiêu Ngôn Xuân không tình nguyện mà thả tay, nhéo nhéo gương mặt Nguyễn Niệm Đường, cười nói: "Chuyện tốt còn ở phía sau."

Tô Văn Sâm trước mắt đang rất cao hứng, không có tâm tư để ý đến ám chỉ trào phúng trong câu nói kai, lập tức ôm Nguyễn Niệm Đường đi ra ngoài.

Tiêu Ngôn Xuân cũng đang định trở về phòng, lại bị Tần Ngạn gọi lại.

Tần Ngạn trên mặt nhìn không ra cảm xúc nào, "Chúng ta nói chuyện."

Nguyễn Niệm Đường ngồi ở trên giường, xem Tô Văn Sâm từ phía dưới tủ quần áo rút ra một cái rương hành lý, "Đây là cái gì?"

Tô Văn Sâm mặt mày khó đoán mà cười cười, "Đều là bảo bối của tôi."

Hắn đứng dậy hôn hôn Nguyễn Niệm Đường, "Đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương cậu."

"Tôi không sợ." Nguyễn Niệm Đường lắc đầu, nghĩ thầm tôi thích anh còn không kịp ở đó mà sợ anh, nhưng mà cái ý tưởng này nhanh chóng tan thành mây khói khi nhìn thấy hắn lấy ra một bó dây thừng.

"Đây là muốn...... Muốn làm cái gì?"

Nguyễn Niệm Đường kinh hoảng tột độ, bộ dáng này làm Tô Văn Sâm có chút đau lòng, nhưng càng có nhiều cảm giác hưng phấn hơn, nhưng lại nghĩ đến đây là lần đầu tiên của cậu, Tô Văn Sâm rất kiên nhẫn mà nói: "Cậu biết SM chứ? Tôi có một ít khuynh hướng S, đừng sợ, chỉ là một chút."

Chất giọng Tô Văn Sâm vốn rất ôn nhu, vẫn luôn được fan khen ngợi là "Giọng nói êm đềm như nước chảy", giờ phút này thanh âm nhu hòa đến mức tận cùng, thật sự là như một dòng suối róc rách chảy.

Nguyễn Niệm Đường thành công bị hắn trấn an, nhưng vẫn là khó nén sợ hãi, "Nhưng...... Nhưng tôi sợ đau......"

"Tôi sẽ không làm cậu đau," Tô Văn Sâm sờ sờ mặt cậu, "Hừm...... Có khả năng là sẽ đau một chút, nhưng lại rất là sướng, tin tưởng tôi, chúng ta thử một lần có được không?"

"Dạ......" Nguyễn Niệm Đường không nghĩ sẽ cãi lời hắn, cũng nguyện ý tín nhiệm hắn, nhưng vẫn là sợ hãi hắn.

"Hôm nay sẽ không bịt miệng cậu, nếu cậu thật sự chịu không nổi liền nói cho tôi, tôi sẽ lập tức dừng lại." Tô Văn Sâm chờ cậu gật đầu, mới đem dây thừng đặt ở trên giường, trong quá trình trói hắn vẫn luôn hỏi Nguyễn Niệm Đường có đau hay không, phát hiện cậu nhíu mày liền lập tức điều chỉnh một chút, đem dây thừng trói chặt nhưng không bị đau.

Cột chắc xong trên người Tô Văn Sâm đã nổi lên một lớp mồ hôi mỏng, hắn ngượng ngùng mà cười cười: "Thực ra, đây là lần đầu tiên tôi buộc...... Có vẻ thành quả cũng không tồi, xuống dưới đi một chút?"

Cách trói của hắn chính là cách trói mai rùa*, cũng không có trói chặt đôi tay Nguyễn Niệm Đường, cho nên Nguyễn Niệm Đường vẫn có thể hành động như cũ, chỉ là giữa đùi cảm giác tồn tại của dây thừng rõ khó chịu.

*Các bạn tham khảo ảnh bìa đầu chương nhe ( ͡°³ ͡°)

"Không, không được...... Tôi đi không được......" Nguyễn Niệm Đường vừa xuống giường liền cảm thấy hai chân nhũn ra, dương vật cậu bị ép sang một bên, nhưng khó mà tránh khỏi bị dây thừng áp đến, càng miễn bàn đến hai sợi dây thừng ép thật sâu vào giữa miệng huyệt, quần lót màu trắng bao vây lấy môi lồn, bị ép đến độ giống hai cái bánh bao nóng hổi.

Tô Văn Sâm xem cậu ngã ngồi trên mặt đất lại không tới đỗ, ngược lại lui đến phía sau cửa, "Cậu đi đến nơi này với tôi, liền đem cậu ôm trở về."

Nguyễn Niệm Đường cong eo giảm bớt lực ma sát giữa hai chân, trong mắt ngập mắt mà cầu xin Tô Văn Sâm: "Xa quá...... Tôi không đi được......"

"Nguyễn Nguyễn không đi được có thể thử bò nha." Tô Văn Sâm vẫn cười như cũ, chỉ là thần sắc vẫn luôn ôn nhu nhìn Nguyễn Niệm Đường trong mắt, lại sinh ra chút cảm giác áp bức.

Nguyễn Niệm Đường đương nhiên không có khả năng sẽ lựa chọn bò qua, chỉ có thể run run rẩy rẩy mà đứng lên, vẫn là không dám thẳng sống lưng, giãy giụa mà bước từng bước.

"Ưm a!" Mới vừa đi một bước âm đế đã bị dây thừng hung hăng nghiền áp, làm toàn thân cậu run lên, thét ra tiếng chói tai.

"Tôi thật sự đi không đến được...... Văn Sâm......" Nguyễn Niệm Đường nước mắt chảy hai bên má.

Chỉ là lúc này Nguyễn Niệm Đường không chờ được tới lúc hắn đáp lại, cậu tìm kiếm an ủi mà ngẩng đầu nhìn về phía Tô Văn Sâm, lại bị khí thế trên người hắn dọa sợ, đành phải khóc sướt mướt mà tiếp tục đi từng bước về phía trước.

"Thẳng lưng lên." Tô Văn Sâm đột nhiên mở miệng, vô lý tới mức Nguyễn Niệm Đường giật mình, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực ngoan ngoan nghe lời.

"Chặt quá...... ưmm......" Bởi vì thẳng lưng, bộ ngực liền cảm nhận được xúc cảm đột ngột mà bị kích thích, thịt ngực bị dây thừng trói đến càng thêm căng cứng, hai viên đầu ngực quyến rũ mà đứng thẳng, mà dây thừng ở lồn non cũng càng lún càng sâu, âm đế bị ép đến lúc cứng lúc mềm, lồn non chảy ra nước dâm đem dây thừng mà xối vào, thấm đến đổi màu một đoạn.

Nguyễn Niệm Đường giống như em bé tập đi, gian nan mà dịch đến trước mặt Tô Văn Sâm, nhào vào trong lồng ngực hắn vỡ òa khóc lớn.

"Em không nghĩ...... Dây thừng trói lại hu hu hu!" Nguyễn Niệm Đường khóc đến thảm, "Anh không cần trói như thế ...... Cầu xin anh...... Đau đau em......"

Tô Văn Sâm khó khăn kìm nén, đem cậu ôm về trên giường, thở dài, "Anh không phải không đau lòng em, chỉ là em có cảm giác như vậy sao?"

Nguyễn Niệm Đường rất là mạnh miệng mà phủ nhận: "Em không có! Hu hu!"

"Không có sao? Vậy sao lại đem dây thừng đều làm ướt?" Bàn tay Tô Văn Sâm tiến đến giữa hai chân cậu, quần lót cùng dây thừng rõ ràng đều ướt đẫm.

Nguyễn Niệm Đường không còn lời gì để nói, dần dần dừng khóc nháo lại, nhưng vẫn là ủy khuất mà nói, "Vậy anh có thể đừng mạnh bạo với em không...... Làm em đau......" Cậu ôm chặt cổ Tô Văn Sâm, "So với đau, em càng sợ anh mạnh bạo, em sẽ cảm thấy anh có phải, có phải không thích em......" Nói xong nước mắt lại rớt xuống.

Trong đầu Tô Văn Sâm nói có S nào mà không mạnh bạo? Nhưng thoáng nhìn thấy nước mắt Nguyễn Niệm Đường liền mềm lòng, "Được rồi, về sau anh bảo đảm không đối với em mà mạnh bạo như vậy nữa."

"Dạ." Nguyễn Niệm Đường an tâm hơn hẳn, lại nghĩ được nhường một bước liền muốn tiến một bước mà nói: "Có thể hay không cũng đừng làm em quá đau? Em, em thật sự rất sợ đau......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro