Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29 - Hoàn

Lịch trình dày đặc khiến cả nhóm chẳng còn phút giây nào để thở, đến mức thời gian ở cùng Nguyễn Niệm Đường còn ít hơn cả khi tập huấn trước kia, vừa muốn mang Nguyễn Niệm Đường theo sát bên mình mọi thời khắc, lại vừa lo sợ những chuyện bất trắc có thể xảy ra. Cả năm người chỉ biết ước ao mình có thể phân thân, hoặc thậm chí có anh em sinh đôi...... Một người gánh vác công việc, một người thoải mái tận hưởng tình yêu.

May mắn thay, Tô Văn Sâm cuối cùng cũng đã hoàn thành tốt đai trinh tiết cho Nguyễn Niệm Đường.

Sản phẩm vừa đưa tới, Tô Văn Sâm đã lập tức triệu tập mọi người đến, hướng bọn họ giới thiệu tác phẩm tâm đắc của mình, trong lúc đó còn rất là bất mãn mà tịch thu gà con trong lòng Nguyễn Niệm Đường.

Tô Văn Sâm vì muốn chế tạo ra đai trinh tiết nhẹ nhàng thoải mái mà đã bỏ ra rất nhiều công sức, toàn bộ đều là chỉ vàng 0.5mm dệt thành, chỗ đáy quần được bố trí hai cây dương vật giả, đặc biệt nhất chính là phần hông và eo được trải qua tinh tính toán vi, bảo đảm toàn bộ quần trinh tiết không thể mở khóa dưới mọi tình huống, tuyệt đối không thể kéo xuống dưới xương hông Nguyễn Niệm Đường.

"Cái này là khóa." Tô Văn Sâm chỉ vào giữa phần hông quần vàng, có một cái khối kim loại hình chữ nhật nho nhỏ chỉ 2cm, hắn không nói Nguyễn Niệm Đường còn tưởng rằng đó là vật trang trí.

"Đây là chìa khóa," Tô Văn Sâm lấy ra năm cái nhỏ chìa khóa tinh xảo, đặt trong lòng bàn tay bọn họ có chút buồn cười, hắn phân phát cho mỗi người một cái, "Toàn thế giới chỉ có năm cái này, nhất định phải cất giữ thật tốt."

Mấy người đem chìa khóa cùng nhẫn treo ở trên vòng cổ, treo lủng lẳng ở trước ngực

"Đường Đường về sau muốn đi WC thì nói cho chúng anh, đừng thẹn thùng."

"...... Dạ." Nguyễn Niệm Đường cúi đầu đánh giá đai trinh tiết trong tay, đã thẹn thùng đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Tô Văn Sâm cầm chìa khóa cắm vào ổ khóa thật nhỏ kia, khối kim loại được thiết kế tinh xảo liền "Lách cách" một tiếng chia thành hai nửa. Sau khi giúp Nguyễn Niệm Đường mặc vào, cao thâm khó đoán hỏi: "Nguyễn Nguyễn có phát hiện chỗ nào đặc biệt không?"

"Ưm......" Nguyễn Niệm Đường mấy ngày nay chưa được cùng bọn họ làm đến cuối cùng, giờ đây hai lỗ nhỏ cùng một lúc nuốt vào hai cây dương vật, tuy rằng là giả nhưng kích thích vẫn là thật, lỗ dâm đã trống rỗng từ lâu cũng không kén ăn, nhiệt tình mà đáp lại.

Nguyễn Niệm Đường phải đỡ tay Tô Văn Sâm mới miễn cưỡng đứng vững, rên rỉ nửa ngày mới ngây thơ hỏi: "Nơi nào...... Nơi nào đặc biệt?"

"Nguyễn Nguyễn không cảm thấy, hình dạng hai cây dương vật giả này rất quen thuộc sao?"

"Cái gì...... A......" Nguyễn Niệm Đường đã sớm phát hiện hai cái dương vật giả này rất chân thật, khi cắm vào lỗ sau liền cảm giác được mặt trên nhô lên những đường gân xanh được điêu khắc rất là tinh tế, giống như là ai đang cắm dương vật cương cứng vào đít cậu thật......

Cậu bị Tô Văn Sâm dẫn đường đến co rút lỗ nhỏ lại, càng tinh tế mà có thể miêu tả được hình dạng của hai cái dương vật giả kia, sau một lúc lâu mới từ bỏ mà mở miệng: "Cảm giác không được...... Tóm lại là thật sự rất giống ...... Hức a......" Khi nói chuyện bụng nhỏ đau xót, một lượng nhỏ nước dâm chảy ra, theo dương vật giả đem đế quần làm ướt một mảng, Nguyễn Niệm Đường cảm thấy thẹn mà chân cũng trở nên gấp gáp, trong lúc mọi người đang nói chính sự mà cậu lại tự mình lộng ướt! Quá...... Quá dâm đãng!

May mắn Tô Văn Sâm cũng không phải không phát hiện, hắn giả vờ tức giận mà nhéo nhéo mặt Nguyễn Niệm Đường, "Không phát hiện hình dạng này rất giống anh sao? Tuy rằng kích cỡ so với anh nhỏ một chút."

Nguyễn Niệm Đường sắc mặt nháy mắt ửng đỏ, nói không rõ là kinh ngạc hay là oán trách: "Anh...... Anh sao lại như thế a......"

Đào Húc cũng mắng, "Cậu tính làm cái gì? Lấy việc công làm việc tư?"

Tô Văn Sâm trả lời Nguyễn Niệm Đường trước, "Chẳng lẽ Nguyễn Nguyễn không muốn chứa dương vật của anh, còn muốn chứa của người khác?"

"Sao có khả năng! Em mới không cần người khác!" Nguyễn Niệm Đường gắt gao lôi kéo ống tay áo Tô Văn Sâm, "...... Em chỉ cần các anh."

Tô Văn Sâm lúc này mới vừa lòng mà nhìn những người khác, "Cái này xem như hàng mẫu, thấy thích thì nói, phòng làm việc sẽ sản xuất thêm mỗi người một cái cho Nguyễn Nguyễn thay đổi, có hứng thú liền mau chóng làm đi, đừng trách tôi không nhắc nhở các cậu."

Thế là Nguyễn Niệm Đường có thể cùng bọn họ tham gia hoạt động, chỉ là ở phía dưới lớp quần áo người khác nhìn không thấy cậu mặc đai trinh tiết được đặc chế riêng, hơn nữa bên trong là dương vật giả mỗi ngày đều không giống nhau.

Mới đầu Nguyễn Niệm Đường thẹn thùng vô cùng, mỗi lần đều là thật sự không nín được mới tìm bọn họ mở khóa, sau lại bị Đào Húc tự tay giáo huấn một trận, mới biết đường thành thành thật thật mà mở miệng nói.

Tần Ngạn còn tìm tới rất nhiều thuốc mỡ hỗ trợ bôi trên dương vật giả, lỗ dâm đã được tẩm bổ lại hàm chứa hai cái dương vật lớn nên vẫn luôn mềm ướt, có thể tùy thời tùy chỗ cùng bọn họ làm tình.

Khi có khoảng nghỉ giữa hai đợt quay chụp quảng cáo, bọn họ đều có thể ở phòng thay đồ tới chịch một lần, lúc sau nghe được nhiếp ảnh gia khen bọn họ "Hormone nam tính", "Rất có hương vị", Nguyễn Niệm Đường đều sẽ nghĩ quẫn không thôi, chỉ có cậu biết, những cái đó đều là thật sự!

Khi họ đang bình tĩnh chờ cái chương trình phỏng vấn cuối cùng kết thúc là có thể bắt đầu hưởng thụ kỳ nghỉ, thì mối quan hệ của bọn họ bị phát hiện.

......Có một cư dân mạng tinh ý phát hiện ra, chiếc nhẫn trên cổ Mors cùng chiếc nhẫn trên tay Nguyễn Niệm Đường thực chất là nhẫn đôi.

Nếu chỉ là nhẫn đôi bình thường của các cặp tình nhân, có thể nói đơn giản là họ đeo cho vui. Nhưng rắc rối nằm ở chỗ, dòng sản phẩm này lại mang thông điệp là "Yêu, không nên bị giam cầm". Hơn nữa, nó còn liên quan đến câu chuyện đời tư đầy tai tiếng của nhà sáng lập thương hiệu trang sức và mối quan hệ loạn luân với chính chị ruột của mình. Điều này khiến vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn nhiều.

Ngay khi bài đăng này được chia sẻ, nó lập tức lan truyền mạnh mẽ trên mạng. Việc Mors giành giải quán quân càng khiến dư luận chú ý, làm dấy lên sự nghi ngờ về mối quan hệ của họ. Thế là hàng loạt thám tử mạng xuất hiện, đào bới thông tin và đưa ra những tiêu đề giật gân, nội dung suy đoán vô căn cứ. Dù vậy, vẫn có không ít người cam tâm tình nguyện mua vui bằng những tin đồn này.

Thực tế, ngoài việc xác nhận rằng họ thật sự đang ở bên nhau, phần lớn những điều còn lại chỉ là phỏng đoán.

Nguyễn Niệm Đường chết lặng khi nhìn màn hình, ngón tay lướt đi rất nhanh nhưng cũng không kịp làm dịu đi cơn đau đang thắt lại trong tim khi đọc những bình luận phía dưới.

"Nói vậy là trợ lý Nguyễn đã có ý đồ toan tính ngay từ đầu? Nhưng mà nhìn không giống a......"

"Đến cả Mors còn nhìn không ra, ngươi có thể nhìn ra sao?"

"Loại kỹ nữ tâm cơ như thế, người bình thường sao có thể nhìn ra chứ~"

"Tôi đã nói rồi, cậu ra cũng chẳng xinh đẹp gì, vậy mà lại được chọn? Hóa ra là dựa vào bùa mê thuốc lú"

"Đúng đúng đúng! Tôi cũng thấy nhan sắc ấy không có gì đặc biệt! Cảm giác như quanh cậu ta ai cũng đang tâng bốc vậy!!"

"Nhắc đến thuốc mới nhớ, trước đây cậu ta suýt bị tên đầu chó đội vương miện kia hạ thuốc cưỡng bức, có khi nào chuyện đó là tự biên tự diễn để tranh thủ sự đồng cảm không nhỉ? Trong tiểu thuyết toàn viết kiểu vậy mà, ha ha ha!"

"Chỗ này chắc bị thao túng bình luận rồi. Rõ ràng bài viết có quá nhiều điểm đáng ngờ, logic cũng chẳng thông chút nào -_-||"

"Cuối cùng cũng tìm được đồng đội! Tôi tin Mors, cũng tin Đường Đường! Dù họ thật sự ở bên nhau cũng không sao cả, lại không ảnh hưởng đến ai!"

"Tôi cũng vậy! Tôi còn ước gì bọn họ ở bên nhau nữa kìa!"

"Mors là miếng bánh kem béo bở nên bị bôi đen đến như thế sao? (Tôi cười có chút kỳ quái)."

"Cây to đón gió lớn đi!"

"Đọc đến đoạn trước còn chưa thể xác định, nhìn đến cái bình luận kia nói Đường Đường khó coi thì tôi cười thật rồi, này chắc chắn là thủy quân không lẫn vào đâu được! Đường của tôi xấu vậy ngươi đẹp chắc?"

"Fan bắt đầu tới tẩy trắng rồi, để lại một bình luận trước khi đi (Luật sư Hàm cảnh cáo)."

......

"Đừng nhìn." Mộ Linh đi tới không nói lời nào liền giựt lấy điện thoại khỏi tay Nguyễn Niệm Đường, "Không phải đã bảo rồi sao? Ngày mai sẽ ổn thôi."

Nguyễn Niệm Đường gượng cười đáp lại, vừa gật đầu vừa tự hỏi trong lòng: Ngày mai thật sự sẽ tốt hơn sao?

***

Tiêu điểm nhân vật》 là một chương trình phỏng vấn do CCTV tổ chức, đã có hơn mười năm lịch sử. Dù nội dung khá chuẩn mực và không gây nhiều tranh cãi, chương trình vẫn duy trì được lượng khán giả cố định. Tuy nhiên, tập lần này trở nên đặc biệt hơn khi có sự góp mặt của Mors, ngôi sao đang nổi đình đám. Lượng người xem tăng vọt và phá kỷ lục, đặc biệt khi đến phần cuối, chương trình chuyển sang bàn về đời tư và mối quan hệ tình cảm.

"...... Tiếp theo, chúng ta sẽ thảo luận về một chủ đề nóng gần đây. Trên mạng có tin đồn rằng giữa các bạn và trợ lý tiết dục đã vượt qua ranh giới quan hệ thuần túy. Xin hỏi, điều này có đúng không?"

"Đúng vậy." Cả năm người đồng thanh thừa nhận, khiến làn đạn bình luận trực tiếp bùng nổ ngay lập tức.

"Trời đất ơi! Họ thực sự trả lời thật!"

"A a a a, tôi biết mà! Đội ngũ năm người của Đường Đường đều làm tôi chết mê chết mệt!"

"Thật là xã hội suy đồi, loại người này không bị phong sát thì còn chờ gì nữa......"

"Đạo đức giả, cút ngay! Người ta yêu nhau thế nào là việc của họ, liên quan gì đến ngươi?"

"Phong sát? Mors đã làm rạng danh đất nước, dựa vào cái gì mà phong sát?"

Trên màn hình, ánh đao quang kiếm ảnh lóe lên, không khí căng thẳng đến mức như thể sắp sửa xảy ra một cuộc đấu kiếm. Người chủ trì quen thuộc của CCTV, giọng nói dù nhẹ nhàng nhưng lại sắc bén, từng bước một ép họ vào tình thế khó xử.

"Vậy có nghĩa là, các bạn năm người, đều đang yêu cùng một người, đúng không?"

"Ừm."

"Không cảm thấy loại quan hệ này có trái với lẽ thường sao?"

"Lẽ thường là lẽ phải sao?" Tiêu Ngôn Xuân nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi lại.

Tô Văn Sâm tiếp tục nói: "Có thể đúng là có điều gì đó trái với lẽ thường, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi sai. Chẳng hạn như đại đa số mọi người ăn cơm, chúng tôi lại chọn ăn mì sợi. Nhưng chỉ cần chúng tôi ăn mì sợi mà không ảnh hưởng đến việc ăn cơm của người khác, thì chẳng có lý do gì để nói chúng tôi sai cả."

Người chủ trì cũng gật đầu đồng ý với cách giải thích của anh, rồi tiếp tục: "Nhưng các bạn là nhân vật của công chúng, liệu có nghĩ đến việc hành động của mình sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến công chúng không?"

Nghe xong câu này, Đào Húc bật cười: "Ảnh hưởng không tốt ư? Có phải cơm sẽ bán không được nữa không?"

Vừa dứt lời, tiếng cười vang lên từ khán giả, làm dịu đi không khí căng thẳng trước đó, khiến mọi người cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Đào Húc cười xong, lại nghiêm mặt nói: "Nếu chúng tôi không sai, thì cũng không có gì tốt hay xấu để bàn cãi nữa."

"Vậy có nghĩa là gia đình các bạn cũng đã chấp nhận rồi phải không?"

Lời này khiến sắc mặt của mấy người thay đổi, Tần Ngạn liền mở lời: "Vẫn chưa nói chuyện với gia đình, nhưng hôm nay chúng tôi muốn nhân cơ hội này thông báo với mọi người, hy vọng mọi người có thể nhìn nhận chúng tôi như một cộng đồng đặc thù, và đừng gây quá nhiều áp lực lên chúng tôi."

Tần Ngạn nói xong cảm thấy câu chuyện có phần quá trang trọng, liền đổi sang sắc mặt nhẹ nhàng, nói tiếp: "Dù chưa nói chuyện với gia đình, nhưng tôi đã cầu hôn rồi."

Ý của hắn là, việc gặp gỡ gia đình chỉ là chuyện sớm muộn, còn những người ngoài như các bạn thì không cần phải lo lắng.

Làn đạn bình luận ngay lập tức bùng nổ, tràn ngập những tiếng "A a a a" đầy phấn khích cùng những lời chúc mừng, còn có cả gia fan đang thúc giục thêm.

"Không hổ danh là Tần đội trưởng! Tốc độ quá nhanh!"

"Bé Húc cũng mau hành động đi a a a! Cầu hôn đi, cầu hôn đi!"

"Ngôn Xuân như vậy mà lại mất lượt, sao Tần đội trưởng lại giành trước? Mẹ thất vọng về con quá!"

"Lão Tô đừng giả vờ đứng đắn! Mau nói đi!"

"Linh Linh, ngươi mau mở miệng đi, không thì Đường Đường sẽ buồn lòng!"

Giống như thật sự nghe thấy tiếng kêu gọi từ fan, Mộ Linh cuối cùng đã mở miệng: "Chúng tôi đều đã cầu hôn rồi, nhẫn các bạn không phải đã thấy hết rồi sao?"

Vừa nói ra lời này, không khí im lặng một chút, rồi đột ngột vỡ òa trong những tiếng kinh ngạc.

Làn đạn bình luận trong nháy mắt như bị đình trệ, ngay sau đó, cả mạng xã hội như bùng nổ, tràn ngập những tiếng cuồng hoan.

"Tôi thật sự không thể tin được! Cái đó là nhẫn cầu hôn! Sao tôi không nghĩ ra từ sớm, a a a!"

"Tôi thật sự điên mất, đợi lâu như vậy cuối cùng cũng chờ được đến hôm nay ~"

"Năm người phát đường quá ngọt ngào a a a a! Tôi bị tiểu đường mất!"

"Khi nào kết hôn vậy?"

"Hôn lễ nhanh diễn ra nha...... Hu hu hu......"

"Có thể phát sóng trực tiếp toàn bộ lễ cưới không? Cái này thật là giấc mơ tuyệt vời......"

"Tốc độ nhanh như vậy, có khi nào là để chuẩn bị lễ thành hôn rồi không?"

"Lầu trên đừng đi! Tôi đã nghĩ kỹ cả tên bé con rồi!"

"Bang!" một tiếng, Nguyễn Niệm Đường buông điện thoại xuống, gương mặt lập tức đỏ lên hai vệt như mây, ngượng ngùng không thôi.

Lúc ấy cậu đã ở dưới sân khấu và nghe những lời đó của họ. Hôm nay khi chương trình được phát sóng, tưởng rằng sẽ nhận phải sự chỉ trích mạnh mẽ, nhưng không ngờ phản hồi từ mạng lại cực kỳ hòa nhã.

"Trước đó có người mua thủy quân và lan truyền theo hướng tiêu cực, giờ thì đã được làm sạch hết rồi." Tô Văn Sâm đưa cho cậu ly sữa bò, "Nhưng mà nói thật, cộng đồng mạng này quá lý trí rồi, anh còn nghi ngờ có phải công ty đã can thiệp không."

Nguyễn Niệm Đường lắc đầu, uống hết ly sữa một cách nhanh chóng, rồi lau miệng, để lại một vòng sữa trên môi: "Là vì các anh đã giành được quán quân, mọi người đối với các anh có đủ sự khoan dung."

"Ừm, mọi người luôn khoan dung với cường giả hơn một chút." Tần Ngạn đưa tay lau đi vệt sữa, nhưng cuối cùng không nhịn được, cúi đầu dùng đầu lưỡi liếm sạch phần còn lại, "Còn bởi vì em đáng yêu, mọi người thích em cũng là đương nhiên."

Không biết là do động tác hay là lời nói, mặt Nguyễn Niệm Đường lại trở nên đỏ ửng. Cậu vội vàng lắc đầu, gấp gáp hỏi: "Trên mạng bịa đặt chuyện ai đứng sau màn thao túng vậy?" Cậu thật sự không hiểu, hiện tại Mors đã quá mạnh, còn ai dám liều lĩnh đối đầu với Mors nữa?

Đào Húc kéo rương hành lý đến gần, vừa vặn nghe được câu nói này: "Còn có thể là ai, chẳng phải là cái tên vương miện đầu chó đó sao?"

"Trong nước có mấy công ty thuộc tập đoàn tài chính của họ, trước đây chúng ta làm ảnh hưởng không ít, nên bây giờ họ mới tạo ra vụ việc này." Tiêu Ngôn Xuân bước đến trước mặt Nguyễn Niệm Đường, "Những chuyện này có người lo rồi, em không cần phải lo lắng."

"Dạ." Nguyễn Niệm Đường không quên tiếp tục uống sữa bò, vừa đồng ý vừa ục ục uống hết một ly. Rất nhanh, ly đã trống không. Cậu đặt ly xuống, hơi ngượng ngùng và có chút chột dạ, cố gắng chuyển sự chú ý: "À đúng rồi, vương miện... bọn họ thế nào rồi?" Cứ mỗi lần nhắc đến bọn họ, Nguyễn Niệm Đường lại không khỏi run rẩy.

"Nahal làm chủ mưu bị phán tù chín năm bốn tháng, những người khác bị phán từ bốn đến tám năm, không có ai thoát được." Đào Húc có chút tức giận, "Lẽ ra có thể phán mười năm, nhưng đây là kết quả sau nhiều lần thỏa hiệp rồi."

"Đủ lâu rồi." Nguyễn Niệm Đường không có lòng tham, ba năm trong tù đủ để phá hủy một người, huống chi họ lại là những nhân vật công chúng. Một khi vào tù, cơ bản là sự nghiệp của họ cũng coi như kết thúc, chẳng khác gì án tử.

"Không nói về những chuyện đó nữa, các cậu dự định đi đâu trong kỳ nghỉ?" Đào Húc cố gắng thay đổi chủ đề.

"Mộ Linh còn chưa nói với em, em đều nghe theo anh ấy." Nguyễn Niệm Đường nhìn thoáng qua Mộ Linh, trong lòng như thể có một con chim sẻ nhỏ, đập đến lợi hại.

"Các cậu là đi hưởng thụ, chúng tôi phải về nhà chịu hình phạt." Tiêu Ngôn Xuân cười nói, "Mẹ tôi đã gửi mười mấy tin nhắn, mắng tôi không theo lý lẽ, cuối cùng còn hỏi, khi nào thì đem em về nhà kết hôn."

Nguyễn Niệm Đường không chú ý đến phần sau, chỉ nghe đến nửa câu đầu, lo lắng hỏi: "Bọn họ sẽ không đánh anh chứ?"

Tiêu Ngôn Xuân bất đắc dĩ lắc đầu, "Không phải kiểu chửi mắng như em nghĩ đâu."

Mẹ Tiêu là người đẹp trắng mịn, lại rất giỏi quản lý chồng, nhưng bà luôn không hài lòng với việc Tiêu Ngôn Xuân không thể "độc chiếm" vợ mình. Bà thường than thở: "Cứ suốt ngày chỉ biết chơi bóng rổ, giành được một quả bóng trên sân thì có gì đáng tự hào, trong chuyện tình cảm lại muốn cướp người, quên hết những gì bà dạy rồi sao?"

"Vậy là tốt rồi." Nghe xong, Nguyễn Niệm Đường thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nhớ đến tình hình của Đào Húc, nên lo lắng nói: "Còn anh thì sao? Trước đây chơi bóng rổ đã không được đồng ý, lần này về có gây chuyện gì không? Sau đó bị ép về kế thừa gia nghiệp, mẹ anh ném chi phiếu ra bắt chúng ta chia tay sao?"

"...... Em nghĩ quá nhiều rồi, bọn họ đã đồng ý." Đào Húc nhíu mày nói, "Thật ra thì họ chỉ lo lắng anh là người có ba phút nhiệt tình thôi, nhưng từ khi anh giành chức quán quân, họ đã không phản đối nữa. Còn em, không giấu gì, ba anh là fan của em đấy."

"?!" Nguyễn Niệm Đường ngạc nhiên, liền đánh ra một dấu chấm hỏi.

"Ba anh còn nói, nếu lần này không thể đưa em về, ít nhất cũng phải xin chữ ký của em mang về."

Nguyễn Niệm Đường ngơ ngác khi bị Đào Húc kéo qua ký tên trên chiếc hộp kính mắt, cảm giác như thế giới này quá đỗi kỳ lạ.

Mãi cho đến khi xác định rằng bọn họ thật sự sẽ không bị cuốn vào "gia bạo", Nguyễn Niệm Đường mới dần dần thả lỏng tâm trạng, cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Thời gian không còn nhiều, trước khi đi, uống thêm một ngụm cuối cùng đi," Nguyễn Niệm Đường ngoan ngoãn mềm mại nói, cúi xuống vén áo lên, đảm bảo rằng nó sẽ không rơi xuống, "Hẳn là...... không còn thiếu gì nữa."

Đêm qua bọn họ đã dây dưa đến nửa đêm, sáng nay lại triền miên trong chốc lát, sữa bị hút đến sạch sẽ, vì trước khi đi làm cho bọn họ lại uống một lần cuối cùng, Nguyễn Niệm Đường ước chừng đã uống xuống ba ly sữa bò lớn, cũng không biết "Ăn gì bổ nấy" rốt cuộc có dùng được không.

Một đôi ngực trắng như ngọc lộ ra, căng căng tròn tròn như một đôi chén sứ trắng, đỉnh trên đó là đầu ngực phấn phấn nộn nộn, giống như một quả hồng nhỏ được điểm xuyết trên lớp bơ trắng sữa.

Đào Húc đứng sau chỗ tựa lưng sô pha, thân thể cao dài cúi xuống, tiến đến một bên ngực, đôi môi chớp chớp liền đem một cái đầu ngực tiến vào trong miệng.

Tô Văn Sâm ở bên kia ngồi xổm xuống, cực kỳ sắc tình mà vươn đầu lưỡi ở đầu ngực liếm liếm, như là xác định hương vị không tồi sau mới yên tâm mà há mồm đem đầu vú một ngụm nuốt vào.

"Hức a...... Sữa chảy ra rồi......"

"Xem ra uống sữa thật sự hữu dụng, nhanh như thế liền có sữa." Tần Ngạn nghĩ nghĩ, phát tin tức cho Lý Hách, nhờ ông về sau làm cơm ba bữa bỗ dưỡng, kích sữa cho Nguyễn Niệm Đường.

Không cần xoa, sữa cũng cuồn cuộn không ngừng mà bắn ra, dòng sữa ấm áp thơm ngọt tràn ngập trong khoang miệng, vị ngọt nhẹ từ đầu lưỡi kéo dài đến trong lòng.

Nói là không cần xoa, nhưng đối diện với thịt sữa non mềm, không ai có thể nhịn xuống không động thủ. Tô Văn Sâm cùng Đào Húc không ngừng bóp nắn bầu ngực hoạt hoạt nộn nộn giống như cục smile, lúc xoa bóp là có thể nghe thấy tiếng nức nở tinh tế, thực sự làm tâm trạng sung sướng.

Hai người uống đầy nữa bụng liền bị đánh gãy, Tần Ngạn nghiêm khắc đến kéo hai cái đầu ra: "Được rồi, nên thay đổi người."

Tần Ngạn cùng Tiêu Ngôn Xuân tiếp nhận vật tròn, nhưng mà hai người này rõ ràng đã nghiệm ra điều gì đó, không chỉ một mặt lo hút sữa, mà uống sữa xong liền không có ý định kết thúc, cho nên hai người chủ yếu là chơi ngực, thuận đường uống ít sữa mà thôi.

Tiêu Ngôn Xuân hàm chứa đầu ngực chỉ cắn không hút, bởi vì sữa đã bị hút hết một nửa, cho nên không còn hăng hái như khi nãy, không hút thì sẽ không chảy ra, đầu lưỡi đảo vòng quanh đầu ngực sưng đỏ, đem quầng vú hút đến nhô lên, thịt ngực bên cạnh đều bị mút đỏ một mảng.

Lòng bàn tay Tần Ngạn nghiền áp nhéo lấy đầu ngực, đem lỗ sữa nhỏ nhỏ ép sát thành một đường thẳng, sữa bị ép cũng không thể chảy ra. Hắn nắm đầu ngực lay động, thịt ngực chấn động đáng sóng sánh như sóng vỗ.

"Đều học hư." Tô Văn Sâm nâng nâng mắt kính đánh giá.

Đào Húc nói lại, "Vốn dĩ đã không phải thứ tốt đẹp."

Chỉ là dù có kéo dài thế nào, thời gian vẫn cứ trôi nhanh, bước đều không ngừng, cuối cùng cũng đến lúc phải chia tay.

"Đường Đường đừng cùng chúng anh ra sân bay, anh sợ anh đi không được."

"Chiếu cố tốt em ấy, chờ chúng tôi về liền đi tìm cậu tính sổ." Tần Ngạn đối Mộ Linh dặn dò.

"Biết rồi." Mộ Linh lời ít ý nhiều.

Đào Húc vẫn là nhịn không được ghen ghét Mộ Linh có thể độc hưởng Nguyễn Niệm Đường, "Mẹ, thật sợ khi trở về con hai người đã biết kêu ba ba."

"Nguyễn Nguyễn chúng anh phải đi rồi, qua mấy ngày liền về tìm em!"

"Dạ." Nguyễn Niệm Đường ỷ có Mộ Linh ở bên cạnh, đáy lòng có chút buông thả, nhưng càng là chờ mong nhiều hơn.

Ngày hôm sau, hai người họ cũng lên đường xuất phát. Cho đến khi thông báo nhắc nhở xuất hiện, Nguyễn Niệm Đường mới nhận ra đích đến là đâu.

Bên ngoài cửa sổ máy bay, mây bay lững lờ, mờ ảo như sương, tựa như đang trong ảo cảnh. Nguyễn Niệm Đường đắm chìm trong những đám mây, nhưng trong lòng cậu lại vô cùng kiên định.

Cậu nhìn thấy con đường phía trước dần hiện ra một khung cảnh tỏa sáng rực rỡ.

Hoàn chính văn

__________________


Đã kết thúc chính truyện rồi, cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện "Trợ Lý Tiết Dục Của Đội Bóng Rổ" nha

Còn ngoại truyện nữa, nhưng khi nào tui rảnh tui sẽ edit tiếp ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro