Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Tô Văn Sâm trên mặt lóe lên sự kinh ngạc trong chốc lát, nhưng ngay sau đó như hiểu ra điều gì đó, trong lòng dâng lên sự áy náy sâu sắc, "Anh thề tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa! Từ giờ trở về sau, mỗi thời khắc chúng anh đều sẽ luôn bên cạnh em, sẽ không bao giờ bỏ rơi em!"

Nguyễn Niệm Đường vẫn cố chấp, lắc đầu nói, "Sẽ luôn có thời khắc phải xa nhau......"

"Không cần phải như vậy đâu." Tiêu Ngôn Xuân cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng, ánh mắt kiên định nhìn về phía Nguyễn Niệm Đường: "Đường Đường, hứa với anh, cho dù có chuyện gì xảy ra, em đều phải đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu, những thứ khác đều không quan trọng, chỉ cần em bình an là được."

"Dù chuyện gì xảy ra thì Nguyễn Nguyễn vẫn mãi là người mà bọn anh yêu nhất."

"Anh nói rồi mà, sẽ không có ai ghét bỏ em." Mộ Linh tự khắc nhớ tới cảnh tượng Nguyễn Niệm Đường bị khinh nhục, không kìm được mà ôm cậu càng chặt hơn.

Nguyễn Niệm Đường ngẩn ngơ nhìn bọn họ, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, đến mức không buồn lau đi, lại càng không dám đề cập đến việc lúc ấy cậu đã sinh ra ý niệm muốn tự sát.

Nhưng dù sao thì cậu vẫn rất là sợ, dù năm người bọn họ mỗi ngày đều theo sát bên cậu thì cũng không thể tránh khỏi có lúc sơ sẩy, chuyện xảy ra ngày hôm nay cậu thật sự không muốn phải trải qua lần thứ hai.

"Chỉ cần...... Mặc lúc ra ngoài thôi, được không?" Nguyễn Niệm Đường dùng đôi mắt long lanh ngập nước nhìn chằm chằm Tô Văn Sâm, ánh mắt tha thiết khiến bất cứ ai cũng khó lòng kháng cự được.

Tô Văn Sâm chỉ biết thở dài bất lực, chẳng thể nào từ chối được, hắn thật sự cũng không thích loại đồ vật mang đầy tính vũ nhục này, nhưng thấy Nguyễn Niệm Đường kiên trì như thế, trong lòng hắn liền dao động, lại nghĩ tới việc đeo đai trinh tiết giống như phòng ngừa cậu làm loạn đi yêu đương vụng trộm. Nhưng Nguyễn Niệm Đường là nghĩ đến việc dùng nó để phòng trường hợp bị kẻ khác tấn công, như vậy, món đồ này chẳng khác nào một công cụ tự vệ. Cuối cùng, hắn buông bỏ khúc mắc trong lòng, gật đầu đồng ý.

"Chỉ là, anh hy vọng Nguyễn Nguyễn hiểu rằng, cho em mặc đai trinh tiết là để bảo vệ em, không phải để ràng buộc em, và cũng tuyệt đối không hàm chứa bất kỳ sự nghi ngờ nào."

"Em hiểu mà." Nguyễn Niệm Đường cuối cùng cũng lộ ra một chút ý cười, ngáp một cái nho nhỏ.

"Em mau ngủ đi, ngày mai còn muốn dậy sớm trở về nước." Tiêu Ngôn Xuân quay đầu nhìn về phía Mộ Linh, ra hiệu hắn đi ra ngoài, rõ ràng Mộ Linh đang định đi giải quyết chuyện vừa xảy ra, bởi lẽ hắn không chỉ là người chứng kiến mà còn là người trong cuộc, chắc chắn phải ra mặt.

Nguyễn Niệm Đường cũng đoán được chuyện này nên không giữ hắn lại, nhưng khi Mộ Linh rời đi, thân nhiệt ấm áp từ hắn cũng bị mang theo, để lại cho cậu khoảng trống lạnh lẽo. Nỗi sợ hãi trước đó dần trỗi dậy, cậu vốn định gắng gượng chịu đựng, không làm ảnh hưởng đến công việc của họ. Nhưng cuối cùng, ngay trước khoảnh khắc cửa phòng sắp đóng lại, cậu bật khóc, giọng run rẩy, "Đừng đi...... Đừng để em lại một mình......"

Tiêu Ngôn Xuân lập tức đau lòng đến không kềm chế được, nếu lúc trước nỗi đau như bị sét đánh, thì bây giờ giống như trái tim hắn vừa bị đâm thủng, một dòng điện nhỏ len vào, khiến từng nội tạng hắn quặn thắt đau đớn.

Tô Văn Sâm cũng đau lòng không kém, đôi bàn tay buông thõng bên người run rẩy nhẹ, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hung hãn chưa từng thấy, "Cậu ở lại đây đi, để bọn tôi ra ngoài giải quyết lũ cặn bã đó."

Tiêu Ngôn Xuân quay lại ngay lập tức, bước nhanh đến giường và ôm chặt Nguyễn Niệm Đường vào lòng. Chỉ khi cậu nằm trong vòng tay mình, hắn mới nhận ra cơ thể Nguyễn Niệm Đường vẫn đang run rẩy không ngừng, "Đường Đường ngoan nha, đừng sợ nữa...... Anh ở đây mà......"

Cứ thế, Tiêu Ngôn Xuân nhẹ nhàng dỗ dành một lúc lâu, Nguyễn Niệm Đường cuối cùng cũng ngừng nức nở và thôi run rẩy, để cơn mệt mỏi sau nỗi sợ và những cảm xúc dồn nén kéo cậu vào giấc ngủ sâu. Phía bên Tiêu Ngôn Xuân thì lại thao thức cả đêm, chẳng thể chợp mắt dù chỉ một chút.

***

Sáng sớm hôm sau, đoàn người Mors nhanh chóng thu dọn hành lý và lên đường ra sân bay. Chỉ có bộ phận pháp chế ở lại để xử lý sự việc xảy ra hôm qua, trong khi giám đốc bộ phận đối ngoại chủ động đề xuất ở lại để kiểm soát hướng đi của dư luận.

Thế là, khi máy bay vừa cất cánh, tin tức "Crown Puffer bị nghi ngờ có hành vi xâm hại trợ lý tiết dục của Mors" nhanh chóng trở thành tiêu điểm trên các mặt báo tại quốc gia V. Ngay cả sự kiện "Mors giành chức vô địch bóng rổ thế giới" cũng bị đẩy xuống hàng sau.

Chỉ trong chưa đầy hai giờ đồng hồ, sự việc đã bùng nổ trên toàn thế giới. Người dân ở các quốc gia bắt đầu tố cáo một loạt hành vi phạm pháp khác của Crown Puffer. Ngay cả những vụ bê bối đã bị lãng quên nhiều năm trước kia cũng bị khơi lại, khiến dư luận thêm phần dậy sóng.

Làn sóng chỉ trích muộn màng nhưng dữ dội khiến tập đoàn tài chính đứng sau Crown Puffer rơi vào hỗn loạn. Chính phủ liên tục đưa ra các thông báo thanh minh, nhưng những lời trấn an đó cũng không thể ngăn được sự phẫn nộ của công chúng. Cuối cùng, họ buộc phải ra một tuyên bố ngắn gọn: "Chúng tôi hy vọng pháp luật sẽ mang lại công lý", trước khi vội vàng đóng phần bình luận, rời khỏi tâm điểm chỉ trích trong thất bại ê chề.

Tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến những người trên máy bay, bọn họ đang bận hưởng thụ niềm vui sướng sau khi chiến thắng, nóng lòng chờ mong quốc yến tối nay.

"Buổi quốc yến có thể nhìn thấy chủ tịch nước không?" Nguyễn Niệm Đường mặc dù tâm tình vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng cảm giác hưng phấn quen thuộc đang dần quay lại, làm tan đi phần nào nỗi lo lắng trong lòng. Cậu không muốn làm hỏng bầu không khí vui vẻ của mọi người, nên cố gắng bày ra bộ dáng như không có chuyện gì.

"Ừm, không chỉ có chủ tịch nước, các lãnh đạo cấp cao đều sẽ có mặt." Tần Ngạn yêu thích không buông tay mà ôm lấy cậu, nghĩ thầm hắn có nên tìm cái còng tay để bọn họ luôn luôn bên nhau mới tốt.

"Quốc yến có gì hay đâu, anh chẳng bao giờ ăn no cả." Đào Húc đang ăn bò bít tết, còn không quên chia sẻ kinh nghiệm: "Ăn no bảy phần rồi đi là hợp lý nhất, nhưng chú ý đừng ăn quá nhiều món có hương vị nặng, nếu bị phát hiện thì thảm lắm!"

Nguyễn Niệm Đường bị hắn chọc cho cười rộ, "Đó là vì lượng cơm anh ăn quá nhiều thôi, em đâu giống anh."

Đào Húc liếc thấy nụ cười trên môi cậu, thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục nói: "Thực ra không cần phải xem quốc yến như thứ gì quá thần thánh, ngoài món ăn nóng hổi trên bàn chính thì những món còn lại đều lạnh ngắt, không bằng ăn lẩu còn thú vị hơn!"

Nguyễn Niệm Đường trò chuyện một lúc, tâm tình dần dần nhẹ nhàng không ít, cuối cùng thì cậu cũng có thể lộ ra nụ cười thật sự từ tận đáy lòng.

Đoàn người mệt mỏi sau chuyến đi dài trở về nước, chỉ kịp rửa mặt chải đầu liền vội vã lao tới quốc yến. Mors không cần nghĩ gì liền ngồi ở bàn chủ tiệc, trong khi Nguyễn Niệm Đường cùng nhóm nhân viên quản lý, ngồi ở một bàn xa hơn.

Bữa tiệc ăn uống linh đình, tuy không khí không quá nhiệt liệt nhưng cũng rất hòa hợp, Nguyễn Niệm Đường ngồi bàn đều là người một nhà, nên không cần quá lo lắng mà có hơi ỷ lại.

Dư Duyệt ngồi bên cạnh cậu, vẫn luôn kiên trì thực hiện nhiệm vụ Đào Húc giao cho cô ___ không để cho Nguyễn Niệm Đường uống rượu.

Lại có một người ngồi cùng bàn, thường xuyên mời rượu, một vòng mọi người đều đã uống khá nhiều, chỉ riêng Nguyễn Niệm Đường là không hề đụng đến ly rượu. Tuy vậy, người kia có vẻ như không dễ bỏ cuộc, bắt đầu tập trung mời cậu, khiến không khí dần trở nên căng thẳng hơn.

"Tiểu Nguyễn à...... Ngày hôm qua tôi có nghe chuyện đó rồi, tới, ly này là tôi an ủi cậu......"

"Đã nói trợ lý Nguyễn sẽ không uống rượu đâu, Anh Triệu hay là tìm người khác uống đi." Dư Duyệt đã nói lời này vài lần, cho nên sắc mặt lúc này đã không còn dễ chịu nữa.

"Không uống thử sao biết được? Tới tới, uống một chén rượu xuống bụng là chẳng còn gì phải lo nữa......"

Nguyễn Niệm Đường không phải là không uống được, chỉ là không thích uống, cậu cảm thấy mùi rượu cay nồng rất khó chịu, thật không hiểu vì cái gì mà có vài người lại mê rượu như tính mạng đến vậy. Nhưng hôm nay cậu lại thấy lòng có chút cồn cào, tự nhủ: "Một chén rượu có thể giải tỏa muộn phiền", vậy thì thử một ngụm xem, biết đâu sẽ nhẹ lòng hơn một chút?

Hắn thuận theo mà nhận lấy chén rượu từ Triệu giám đốc đưa tới, không màng Dư Duyệt khuyên can uống một hơi cạn sạch, hừm ___ Cay thật! Quả thật là rất khó uống!

Cậu nhăn mặt, bày ra bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc, Dư Duyệt nhìn như thể đang tìm niềm vui trong sự khó chịu của cậu. Nhưng lại nhớ tới nhiệm vụ bản thân đã hoàn toàn thất bại, mặt cũng nhăn lại theo cậu: "Xong rồi xong rồi, bé út nhất định sẽ mắng chết tôi!" Trong lòng cảm thấy nặng trĩu, thế nhưng cũng không thể không tiếp tục uống rượu.

Trong khi vừa tự mình uống vừa vui vẻ nhìn Nguyễn Niệm Đường, nhìn tư thế kia chắc là sắp rơi vào sa ngã nha!

"Uống đi uống đi, nói không chừng bé út thấy em say trông thật đáng yêu, sẽ không có thời gian để mắng tôi ha ha ha!"

Sau khi uống hai ly, khuôn mặt Nguyễn Niệm Đường hồng hào lên, đầu óc cũng không còn sáng suốt như trước, bất giác hồn nhiên nghĩ thầm chẳng lẽ cậu được di truyền khả năng uống rượu tốt từ ba, vì uống xong hai ly rượu trắng mà chẳng thấy chút cảm giác nào! Thế là càng đắc chí mà tự rót tự uống tiếp.

Giám đốc Triệu vừa thấy nhóc con này cuối cùng cũng quen tay, vui mừng mà chúc rượu cậu.

Cho đến khi yến hội kết thúc, Đào Húc vô cùng lo lắng mà chạy tới ___ Bởi vì hiện tại mọi thời khắc Nguyễn Niệm Đường rời đi bọn họ đều rất căng thẳng, vậy là lại nhìn thấy là một trợ lý nhỏ đang say khướt!

Vốn còn muốn chất vấn Dư Duyệt, mới phát hiện ra người này cũng đã hoàn toàn say, miệng lưỡi nói lảm nhảm, không rõ ràng, nhưng vẫn không quên đổ lỗi: "Bé...... Bé út...... Em tới rồi khà khà...... Là bé Đường...... em ấy là muốn uống rượu! Tôi đều nói không được uống, nhưng em ấy chẳng nghe lời!" Vừa nói vừa đem trợ lý nhỏ đang say về phía Đào Húc, "Trở về nhà phải hung hăng trừng trị em ấy! Làm em ấy mười...... Ngày...... Không thể xuống giường!"

Đào Húc đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Nguyễn Niệm Đường đâm vào, trong lòng có phát ra lửa giận, ôm lấy người mềm như bông lên xe.

Nguyễn Niệm Đường vừa lên xe Tần Ngạn đã nghe thấy một mùi rượu nồng, tức khắc cau mày, "Sao lại uống thành như vậy?"

"Không biết, đem người chịch tỉnh rồi hỏi sau." Đào Húc ngữ khí không vui.

Tần Ngạn biết lời của Đào Húc chỉ là nói cho hả giận, nên không để trong lòng, nhìn trợ lý nhỏ mềm nhũn không khỏi mềm lòng, "Thôi, có chúng ta ở đây, say thì cứ say đi, lát nữa về nhà cho em ấy uống chút canh giải rượu là được."

Tần Ngạn vừa lái xe, thi thoảng nhìn qua kính chiếu hậu nhìn thấy Nguyễn Niệm Đường nằm dài trong lòng bọn họ. Hàng ghế phía sau xe có không gian rất lớn, mấy người họ đã không nhịn được mà bắt đầu trêu chọc cậu, nhìn thấy cảnh đó hắn rất là buồn bực, "Kỳ nghỉ tới, tôi cho đi học lấy bằng lái hết, đừng hòng trông chờ tôi tài xế mãi."

"Đừng mà, người tài giỏi thường bận rộn mà!" Tiêu Ngôn Xuân không biết xấu hổ mà nói, xong lại cúi đầu tiếp tục trêu mỹ nhân nhỏ đang say mềm.

Nguyễn Niệm Đường không đến nông nỗi say bất tỉnh nhân sự, chỉ là gương mặt đỏ bừng, đôi mắt nửa tỉnh nửa mê, chớp mắt đều đều chậm rãi, miệng cậu vẫn luôn hé nhỏ lộ ra một đoạn đầu lưỡi đỏ bừng. Ngón tay Tiêu Ngôn Xuân nhẹ nhàng mân mê cánh môi ướt át của cậu, từ những vòng tròn nhỏ rồi từ từ lớn mạnh hơn, cuối cùng khi hô hấp cậu trở nên dồn dập hơn liền đưa hai ngón tay tiến vào, kẹp lên đầu lưỡi kia, khẽ trêu chọc.

Nguyễn Niệm Đường bị men rượu làm cho đầu óc mơ màng, phản ứng cơ thể cũng trở nên chậm chạp, đầu lưỡi bị ngón tay lôi kéo cũng không có kháng cự. Ngơ ngác mà để Tiêu Ngôn Xuân tùy ý ở trong miệng cậu đảo đến phát ra tiếng nước, nước miếng từ khóe môi chảy xuống, trượt tới yết hầu nhỏ, gợi lên tính dục của mọi người ở trong không gian xe tăm tối.

"Uống say cũng đáng yêu như thế, trông ngốc nghếch thật." Tiêu Ngôn Xuân nói xong ngay lập tức tự mắng thầm mình giống như một kẻ si tình, nhưng những người khác trong xe lại không hề phản đối, gật gù như đồng tình. Chỉ có Nguyễn Niệm Đường ngơ ngác hồi lâu mới ý thức được hắn nói mình ngốc, giận dỗi mà cắn nhẹ vào ngón tay trong miệng.

"Đau...... Em cầm tinh con chó hả?" Tiêu Ngôn Xuân bật cười, lời nói đầy trêu chọc, đối với anh chút đau đớn này chẳng đáng là gì, chỉ là kiếm cơ hội trêu đùa Nguyễn Niệm Đường mà thôi.

Ai mà ngờ Nguyễn Niệm Đường không hề bị chọc giận, mà trái lại còn thật sự lo lắng hắn bị đau, ngẩng đấu nhìn hắn một cái đầy áy náy, sau đó dùng đầu lưỡi liếm liếm dấu răng trên ngón tay hắn, liếm xong còn sợ hắn không hài lòng lại ngậm lấy đốt ngón tay mút nhẹ lên!

"Ưm......" Tiêu Ngôn Xuân chỉ cần bị cậu nhìn thoáng qua liền cứng, huống chi bây giờ ngón tay hắn lại đang được cậu chăm sóc nhiệt tình đến vậy! Người ta thường nói đau ở tay thì xót ở tim, nhưng Tiêu Ngôn Xuân cảm giác lưỡi của Nguyễn Niệm Đường như không chỉ liếm lên ngón tay anh mà còn gãi ngứa cả trái tim anh.

Để giữ bình tĩnh và tránh làm điều gì mất kiểm soát trên đoạn đường còn lại, Tiêu Ngôn Xuân buộc phải mở cửa sổ xe, để làn gió đêm lạnh lẽo thổi vào, xoa dịu ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng.

Nguyễn Niệm Đường đang liếm mút thì đột nhiên cảm thấy sau lưng có đồ vật nào đó cấn cấn, không vui mà trở mình, suýt chút nữa thì lăn khỏi đùi bọn họ, may mắn được Tô Văn Sâm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.

"Ồ, cứng rồi sao?" Tô Văn Sâm liếc mắt nhìn đũng quần Tiêu Ngôn Xuân, hài hước nói.

Tiêu Ngôn Xuân còn chưa kịp nói gì, Nguyễn Niệm Đường đã tức tối kêu oan trước: "Cấn người quá......"

"Giờ thì không cấn nữa." Tô Văn Sâm đáp lại, giọng nói dịu dàng đến lạ thường khi đối diện với Nguyễn Niệm Đường, hắn vòng tay ôm cậu vào lòng trấn an, "Nguyễn Nguyễn hôm nay còn chưa vắt sữa đúng không?"

Nguyễn Niệm Đường lắc đầu, cọ cọ lồng ngực Tô Văn Sâm đến ngứa ngáy, "Trướng......"

"Anh giúp em liền." Tô Văn Sâm vừa định đưa tay ra động thủ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cười như không cười mà liếc mắt sang Mộ Linh nói: "Nguyễn Nguyễn vừa uống rượu xong, sữa cũng có cồn, cậu sẽ không uống sao?"

Mọi người đều biết, Mộ Linh cực kì chán ghét việc uống rượu.

Không ai ngờ tới Mộ Linh trầm ngâm một lát, rồi thản nhiên đáp: "Không hẳn đâu, biết đâu tôi uống liền thích thật đấy."

Tiêu Ngôn Xuân cười nhạo một tiếng, "Thôi bỏ đi, đến cả bộ trưởng mời rượu cậu còn chẳng uống."

Mộ Linh cũng lười ngụy biện, cởi áo khoác ngoài Nguyễn Niệm Đường ra liền thấy áo sơ mi trắng bên trong đã ướt một nửa, tỏa ra hương sữa nhàn nhạt.

Từng chiếc cúc áo được gỡ bỏ, lộ ra một cặp ngực bị trói buộc gắt gao.

Buổi tiệc hôm nay rất trang trọng nên Nguyễn Niệm Đường phải mặt áo ngực bó sát ___ Ban đầu cậu còn muốn tiếp dùng vải quấn chặt ngực lại, nhưng bị bọn họ ngăn cản sau đó mới đổi thành áo nịt ngực.

Thời điểm mọi sự chú ý chuyển dời sang bộ ngực của Nguyễn Niệm Đường, cậu mới cảm thấy cơn khó chịu trong người ngày càng mạnh mẽ, cơ thể không thể kiềm chế được bắt đầu vặn vẹo, di chuyển bộ ngực cọ nhẹ vào lòng bàn tay Mộ Linh, tựa như vừa thúc giục vừa câu dẫn hắn: "Giúp em...... Cởi ra......"

Dây thần kinh Mộ Linh căng chặt bị một câu của cậu đánh gãy, gần như phải ép buộc mới có thể lôi chiếc áo ngực từ trên người cậu xuống. Bầu ngực vừa được phóng thích, liền có một làn hương sữa non lan tỏa ra, tràn ngập khắp mọi ngóc ngóc tối tăm trong cả chiếc xe, không biết là ai đó vừa nuốt nuốt nước miếng.

Sự thiếu hụt thị giác khiến khứu giác trở nên nhạy cảm hơn, đặc biệt là khi Tần Ngạn không thể nhìn vào kính chiếu hậu, nên chỉ có thể hít thật sâu để cảm nhận mùi sữa trong không khí.

Đào Húc trên ghế phụ nhanh chóng nhìn chằm chằm kính chiếu hậu như muốn khoét thành một lỗ sâu, hung hăng mở miệng: "Dừng lại một chút ở giao lộ phía trước, tôi muốn ra ghế sau ngồi!"

Tần Ngạn gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ...... Nằm mơ à!

Tuy nhiên, điều khiến họ không ngờ tới là, mùi sữa trong không khí đang dày đặc đến ngột ngạt không chịu nổi đột nhiên biến mất ___ Hai đầu ngực bị người khác ngậm vào trong miệng, bao vây kín mít, dù chỉ một chút hương thơm cũng bủn xỉn không muốn chia sẻ.

"Hức a......" Tiếng rên rỉ của Nguyễn Niệm Đường nghe không ra được cậu là đang sảng khoái hay là khó chịu, áo ngực thít chặt hằn ra vệt đỏ xẩm, càng tô điểm thêm cho ngực thịt trắng nõn nà của cậu. Tô Văn Sâm và Mộ Linh lần lượt xoa ấn ngực cậu từ trái sang phải, dấu ngón tay dần dần phủ lên vết thương đỏ xẩm, như thể muốn xoa dịu mọi cơn đau.

Sữa chứa cồn bị từng ngụm từng ngụm mà hút đi, thân nhiệt dù chỉ một chút cũng không giảm bớt khiến Nguyễn Niệm Đường bất mãn mà lẩm bẩm nói: "Nóng quá......"

Tiêu Ngôn Xuân một bước vượt đến trước người Nguyễn Niệm Đường, hắn ngồi xổm xuống đem quần cậu lột ra, quần lót đã ướt đẫm bị hít vào miệng lồn, hiện ra một vệt đạo sâu đến mê người, tiếp theo dùng hai ngón tay đã mút đến ướt đẫm khi nãy từ từ sờ lên nơi đó.

"A a ——!" Nguyễn Niệm Đường hét lên một tiếng, toàn thân mất khống chế mà dịch xuống một tấc, đem ngón tay Tiêu Ngôn Xuân ăn đến càng sâu!

"Chọc, chọc tới rồi a a!"

Ngón tay Tiêu Ngôn Xuân cách lớp vải dệt sờ sờ lồn cậu, giờ phút này đã đi vào bên trong một cái đốt ngón tay.

"Trên tay anh đều là nước miếng Đường Đường, hiện tại lại cắm vào lồn nhỏ, có phải rất giống như Đường Đường tự mình liếm lỗ nhỏ không?"

Nguyễn Niệm Đường liều mạng lắc đầu, cái khe phía dưới kia hé mở, lặng lẽ chảy càng nhiều nước hơn, "Không...... A!"

Thì ra là Mộ Linh bất mãn vì cậu bị phân tâm quá nhiều mà trừng phạt tính cắn một chút vào đầu ngực cậu.

"Ưm hức......" Nguyễn Niệm Đường ủy khuất mà rớt xuống hai giọt nước mắt, bởi Tô Văn Sâm bày mưu tính kế hại cậu phải tự mình nâng ngực cầu bú.

Trông cực kỳ giống như người mẹ số khổ phải bón no cái dạ dày lớn của hai cục cưng nhà mình, càng giống như là vì gia cảnh khốn khổ, gặp trúng năm bị mất mùa, người mẹ này đành phải lấy sữa nuôi nấng cả nhà qua khỏi cơn đói...... Nguyễn Niệm Đường bị suy nghĩ chính mình làm cho xấu hổ đến không dám ngẩng đầu, sữa cùng nước dâm lại không biết xấu hổ mà chảy thật nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro