Chương 25
"A! Cút ngay! Buông tôi ra! Đừng chạm vào tôi! Cút đi!" Nguyễn Niệm Đường bị đánh thức bởi một cái tát đau rát. Cơn đau bên má trái cũng không đáng kể so với nỗi sợ hãi và tuyệt vọng đang dâng trào trong lòng cậu, tiếng gào thét chứa đầy sự hoảng loạn và bất lực, lý trí đã gần như không thể chống đỡ thêm nữa.
Cậu như một con mồi đã hoàn toàn rơi vào bẫy, toàn thân bị trói chặt không thể cử động được, hai chân dưới bị ép mở rộng phơi bày toàn bộ hạ bộ ra trước những ánh mắt dâm dục thèm thuồng của những kẻ xung quanh.
Năm người đàn ông da đen to lớn đứng vây quanh cậu, ánh mắt phủ đầy hơi thở của động vật động dục, bóng dáng của họ bao phủ khắp căn phòng, ngăn chặn mọi tia sáng le lói, khiến không gian càng thêm ngột ngạt.
Râu xồm kích động quay sang hỏi Nahal: "Bắt đầu được chưa?"
"Không! Không thể! Xin các người, làm ơn, tha cho tôi......" Nguyễn Niệm Đường run rẩy hét lớn, ánh mắt long lanh ngấn lệ.
Nahal xem đến đỏ mắt, ngón tay ngăm đen sờ lên đôi mắt cậu, "Thật muốn chơi nát bộ dạng dâm đãng đó mà, không phải vừa lấy được ít thuốc sao, cho cậu ta dùng đi, thử xem hiệu quả ra sao."
Đầu xoăn lòng đầy bất mãn, hắn ôm một cục tức lớn trong bụng, nhưng lại không dám phản bác Nahal, đành phải một bên tìm dao nhỏ mở hộp thuốc, một bên oán giận trong lòng mắng thầm: "Mắc gì hắn ta luôn là người được hưởng lợi trước?"
"Không cần! Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi......" Nguyễn Niệm Đường giọng nói đứt quãng không thành câu, nhưng vẫn không chịu từ bỏ mà cầu xin, ngực bụng theo tiết tấu tiếng khóc nấc mà dao dộng mạnh làm dây thừng ở trên người thít càng thêm chặt, tạo ra từng đường từng đường vết hằn đỏ.
Nahal duỗi tay khẩy nhẹ lên núm vú cậu, "Nơi này có sữa sao?"
Nguyễn Niệm Đường ý thức được bọn họ đã quyết tâm muốn cưỡng hiếp cậu, liền không thèm ăn nói khép nép mà cầu xin, bất chấp tất cả mà vừa khóc vừa mắng.
"Các ngươi chính là một đám tội phạm hiếp dâm! Sớm muộn gì, sớm muộn gì cũng sẽ đi ăn cơm tù! Chơi thuốc như đồ ăn, sớm muộn gì cũng sẽ xong đời!"
Đầu xoăn cuối cùng cũng đem thuốc trở về, Nahal một bên gật gật đầu với cậu, một bên hơi áy náy mà nói: "Xin lỗi, tôi không hiểu tiếng Trung."
Nguyễn Niệm Đường cứ tiếp tục la mắng, mặc kệ mọi thứ, dường như chỉ bằng cách đó cậu mới có thể làm dịu đi sự hoảng loạn trong lòng mình: "Các ngươi xứng đáng thua! Các ngươi vĩnh viễn cũng đánh không thắng Mors!" Không ngờ rằng, nhắc đến Mors lại khiến anh càng đau khổ hơn. Nếu cậu thực sự bị...... liệu bọn họ còn có thể yêu cậu một cách trọn vẹn và không chút nghi ngại hay không?
Nahal nghe tới "Mors", cho rằng Nguyễn Niệm Đường là đang cầu nguyện bọn họ tới giải cứu, tức khắc lộ ra một điệu cười trào phúng: "Đừng nói là họ không biết, dù có biết đi chăng nữa, cậu nghĩ họ sẽ từ bỏ một cuộc phỏng vấn cấp quốc gia đó để đến cứu cậu sao? Đừng mơ tưởng nữa!"
Nguyễn Niệm Đường toàn thân run lên, tâm tâm cũng co thắt lại, nước mắt trong tức thì rơi xuống càng nhiều, cậu lẩm bẩm tự an ủi chính mình: "Sẽ không, bọn họ không tới bởi vì không biết mà thôi...... A a a!!!"
Khi nói chuyện, đầu xoăn đã đem một ống thuốc nhỏ giọt cắm vào lồn nhỏ Nguyễn Niệm Đường!
"Không được bỏ vào a a! Cút ngay! A a!" Nguyễn Niệm Đường hoàn toàn điên cuồng mà giãy giụa, mặc kệ việc hai tay hai chân đều bị cột lại cũng làm cậu lui ra sau một chút, ống thuốc nhỏ giọt từ lồn nhỏ đi ra, nước thuốc rất nhanh thấm ra khăn trải giường, tạo thành một đóa hoa nhỏ.
"Fuck!" Nahal thực sự đau lòng không nguôi. Loại dược phẩm này, chỉ một ml đã đáng giá hàng vạn, vài giọt cũng đủ biến một trinh nữ kiên cường thành kẻ dâm phụ vô liêm sỉ. Vậy mà lại bị lãng phí cả một lọ như thế!
"Đè cậu ta lại, ấn chặt vào!" Trên gương mặt Nahal không lộ ra chút thương xót nào. Hắn ta nhanh chóng di chuyển ra sau Nguyễn Niệm Đường, chặn đường lui của cậu, những người khác cũng lập tức tìm vị trí thích hợp, phối hợp khống chế cậu.
Tay chân Nguyễn Niệm Đường bị dây thừng trói, giờ đây lại bị bốn nam nhân cường tráng dùng sức áp chế, có ra sức giãy giụa cũng không có khả năng chạy thoát.
Đầu xoăn cẩn thận cầm hai ống thuốc, một trước một sau nhét vào hai lỗ nhỏ của Nguyễn Niệm Đường, căn chỉnh góc độ đem nước thuốc ồ ạt chảy vào.
"Con mẹ nó cái lỗ này gấp vậy! Có bao nhiêu thuốc đều nuốt hết!" Ánh mắt đầu xoăn cực nóng, nhìn chằm chằm hai lỗ nhỏ không ngừng mấp máy, thật muốn lập tức đem ống thuốc rút ra để lâm trận.
"Đội trưởng muốn chịch lỗ nào? Tôi và cậu cùng nhau làm! Như vậy mới tiết kiệm thời gian!"
Nghe thấy âm thanh cởi quần áo sột soạt sột soạt, giờ khắc này đáy lòng Nguyễn Niệm Đường cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, nếu chỉ đơn thuần là bị cưỡng hiếp thì còn tốt, đằng này cậu còn bị hạ thuốc, về sau cậu sao có thể đối mặt với bộ dạng bản thân mình cùng người khác yêu đương, cùng họ làm tình mãnh liệt?
Năm người bọn họ sau này sẽ xem cậu ra gì?
Nguyễn Niệm Đường đột nhiên nghĩ tới Mộ Linh, trước đây còn nghĩ kế hoạch cùng hắn trị liệu bóng ma tâm lý, sau khi việc này qua đi, cậu sợ Mộ Linh sẽ càng chán ghét việc làm tình.
...... Càng sẽ chán ghét cậu nữa.
Khoảng khác bị bàn tay ai đó vuốt ve, Nguyễn Niệm Đường vô cớ mà bật cười...... đó là một nụ cười tươi thoải mái, không có sự sợ hãi.
Không bằng chết đi cho lành, Nguyễn Niệm Đường nghĩ nghĩ cười.
Chỉ là không biết trước khi chết có thể nhìn thấy mặt bọn họ lần cuối cùng hay không?
Thôi, bộ dáng bản thân lúc này, vẫn là đừng để bọn họ gặp được đi, Nguyễn Niệm Đường nghĩ đến đây, nước mắt cứ thể chảy ra từ mắt cậu.
Ngay đúng lúc hai mắt cậu đang mông lung đẫm lệ liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, còn tưởng rằng chỉ là xuất hiện ảo giác, ngay cả lời kêu cứu đều quên nói ra.
"Địt mẹ!!!" Chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến cho Mộ Linh phẫn nộ không thôi, cậu tiện tay xách bình chữa cháy bên cạnh lên, trong khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, liền hung hăng dùng hết sức ném thẳng về phía một người gần nhất. Bình chữa cháy nện vào ót của gã râu xồm, phát ra một bốp nặng nề. Ngay lập tức, râu xồm liền từ từ ngã xuống mặt đất, thân thể run rẩy lên.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, Nahal thậm chí còn chưa kịp hiểu ví sao Mộ Linh lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng phải bọn họ đang bận tiếp nhận phỏng vấn sao? Hơn nữa hắn sao có thể vào được chỗ này? Mà trong lúc này, đã có hai người liên tiếp ngã xuống đất, Mộ Linh vọt trước mặt tới Nahal, con ngươi hắn nhìn chằm chằm như muốn bốc lửa.
Đầu xoăn rất có mắt nhìn mà thu hồi động tác tay ở trên người Nguyễn Niệm Đường, cúi đầu lặng lẽ thối lui qua một bên, dù sao cũng không có ai thật sự muốn làm lớn chuyện, nếu mọi chuyện đã bị bại lộ, chi bằng dứt khoát nhận thua cho xong.
Chỉ có Nahal đứng chắn trước người Nguyễn Niệm Đường, không hề nao núng mà tàn nhẫn đối diện với Mộ Linh, rất có khí thế cá chết lưới rách không sợ chết.
"Chúng tôi không có cưỡng hiếp cậu ta, là chính cậu ta đồng ý tới." Nahal một bên phân tán lực chú ý của Mộ Linh, một bên sờ tay đến chiếc hộp thuốc chứa dao gọt hoa quả.
Mộ Linh nhìn thoáng qua Nguyễn Niệm Đường, tim ngay lập tức thắt lại, ánh mắt Nguyễn Niệm Đường hoảng loạn, môi cắn chặt, hô hấp dồn dập, trông không khác một bộ dáng động tình là bao. Hơn nữa, từ lúc Mộ Linh tiến vào đến giờ, hắn hoàn toàn không nghe thấy cậu thốt ra dù chỉ một từ "Không"!
"Thấy không, cậu không trách trợ lý chính mình dâm đãng, ngược lại còn làm thương hai đồng đội của tôi, tôi có phải nên tố cáo cậu tội cố ý gây thương tích không?"
Mộ Linh nhắm mắt lại mới khôi phục xao động trong lòng, cắn răng nói ra hai chữ vừa mới nảy sinh ra từ đáy lòng: "Đánh rắm!"
Nahal hừ lạnh một tiếng, tay nắm chặt con dao gọt hoa quả, giấu sau lưng, chuẩn bị ra tay. Hắn tính toán, Mộ Linh ra tay đánh người trước, hắn như vậy sẽ được coi là tự vệ chính đáng. Dù sao trong phòng không có camera giám sát, chỉ có một mình Nguyễn Niệm Đường làm chứng, mà lúc này cậu ta vẫn đang mơ hồ, không tỉnh táo. Giờ chính là cơ hội để hắn có thể ra tay, thậm chí gây thương tích nghiêm trọng cho Mộ Linh.
Cả hai người đang giằng co không ngừng, Mộ Linh không kìm được liếc nhìn Nguyễn Niệm Đường, đúng lúc này, Nahal rút dao gọt hoa quả ra, định hành động, thì Dư Duyệt và nhóm bảo vệ xuất hiện.
"Ngươi muốn làm cái gì?!" Dư Duyệt hoảng hốt hét lên. Ba phút trước, cô chỉ kịp đưa cho Mộ Linh chìa khóa dự phòng của Crown Puffer, rồi Mộ Linh lập tức bỏ chạy như ma đuổi. Sau khi nghĩ lại, cô nhận ra mình đến cũng vô ích, bèn quay lại và gọi đội bảo an đến hỗ trợ, phòng trường hợp Mộ Linh gặp nguy hiểm không thể tự bảo vệ mình.
Nahal bị tiếng hét của Dư Duyệt làm cho hoảng sợ, trượt tay làm con dao nhỏ "lạch cạch" một tiếng rơi xuống đất.
Giờ thì tốt rồi, không những đánh lén không thành, thậm chí còn bị một đám người chứng kiến ý đồ hành hung của mình!
Mộ Linh nhìn ánh lên ánh sáng sắc bén của con dao trên mặt đất, cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi một chút. Nhưng lúc này không có thời gian để lo lắng về chuyện đó. Hắn nhanh chóng đẩy Nahal đang đứng ngẩn ra sang một bên, rồi cởi áo và ôm Nguyễn Niệm Đường đang trần trụi vào lòng. Cảm giác làn da ấm áp của hắn khiến cậu mất tự nhiên mà nóng bừng. Đây nào phải là động tình, quả nhiên là động dục!
Ý thức được tình huống, Mộ Linh vừa lo lắng vừa thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu đưa Nguyễn Niệm Đường về đi, nơi này giao cho tôi." Dư Duyệt với vẻ mặt dịu dàng nói, rồi quay lại, lạnh lùng nhìn năm người da đen, "Tôi đã báo cảnh sát, chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa án!"
Mộ Linh ôm Nguyễn Niệm Đường chạy vội về phòng. Cuối cùng, Nguyễn Niệm Đường cũng phát ra âm thanh.
"Mộ Linh......"
Chỉ hai chữ ngắn ngủn nhưng dường như cậu mất rất nhiều sức lực mới thốt ra từ cổ họng, nhẹ nhàng tinh tế, lại như là một bông thấm đẫm nước, vừa lả lướt vừa nhu nhuyến.
"Hức......"
Tiếng khóc ngắn ngủi, tựa như chịu đủ loại ủy khuất, lại tựa như chưa đầy ẩn tình dục vọng.
Nguyễn Niệm Đường mới đầu còn thật sự cho rằng mình đang thấy ảo giác, sau lại thấy động tĩnh xung quanh càng lúc càng lớn, khuôn mặt Mộ Linh cũng càng ngày càng rõ ràng, cậu cuối cùng cũng nhận thức được hắn tới cứu cậu. Sở dĩ cậu vẫn không lên tiếng, bởi vì sợ lời chính mình vừa nói ra lại là tiếng rên rỉ, lại sợ Mộ Linh nhìn thấy cậu đối với người khác vẫy đuôi lấy lòng như một trò hề, cho nên vẫn luôn gắt gao cắn chặt môi.
Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, Nguyễn Niệm Đường cuối cùng có thể thả lỏng, tiếng thở dốc không cần kìm nén, cả tiếng rên rỉ cũng không cần che giấu, bao nhiêu dục vọng đều lộ rõ.
"Làm em......"
Mộ Linh đem Nguyễn Niệm Đường đặt ở trên giường, cởi bỏ dây thừng đang bó chặt muốn chết, lòng đầy thương tiếc mà khẽ vuốt ve vết hằn đỏ.
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro