Chương 17
Nguyễn Niệm Đường vẫn giữ chặt chiếc bịt mắt trên mũi, như thể để che giấu vẻ bối rối và đôi mắt long lanh. Cậu không dám tháo nó xuống, cảm giác tầm mắt của mọi người đang đổ dồn về phía mình khiến nhịp tim cậu càng lúc càng loạn.
Áo ngoài cậu đều bị cởi ra, toàn thân chỉ còn lại bộ đồ lót có như không do Đào Húc mua cho cậu -- áo ngực chỉ có thể che một phần nhỏ bầu ngực, quần lót cũng chỉ bao bọc lấy một đoạn nhỏ chim non, quy đầu đáng thương bị rũ ở bên ngoài, chỗ lồn nhỏ chỉ có một đường dây mỏng nhỏ, đoạn giữa đã bị môi lồn múp mít nuốt trọn.
Nguyễn Niệm Đường bị tước đoạt thị giác, thính giác càng trở nên nhạy bén. Đôi tai như thể được gắn thêm một chiếc máy khuếch đại âm thanh, mọi âm thanh lọt vào tai đều vang lên rõ ràng. Cậu có thể cảm nhận rõ rệt tiếng bàn tay vuốt ve trên làn da phủ đầy tinh dầu của mình, âm thanh nhão nhoẹt vang lên đầy gợi cảm, khiến người nghe cũng thấy rùng mình. Thi thoảng, có một vài tiếng thở dốc dồn dập càng làm không gian trở nên căng thẳng.
Nguyễn Niệm Đường không nhìn thấy, nhưng những người khác lại có thể ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt một cách rõ ràng. Làn da trắng nõn của cậu được phủ một lớp tinh dầu, ánh lên một sắc sáng lấp lánh mê hoặc, như thể được bao bọc trong lớp mật ngọt ngào. Sự hấp dẫn ấy gợi lên cảm giác muốn nhấm nháp, khiến người khác không khỏi chìm đắm trong say mê điên cuồng.
Tiêu Ngôn Xuân khép hai tay lại, tạo thành một chóp tròn, thịt ngực xung quanh ép nhỏ lại nhô lên chính giữa hai tay, lại từ phía dưới áo ngực xuyên qua, cuối cùng hai tay giao nhau khép lại ở đỉnh núi, đem đầu ngực ép đến biến hình, "Đường Đường như vậy thoải mái không? Ngực có bị đau nhức không?"
"Hức...... Thoải mái...... Nhưng, nhưng ngực em không đau......" Nguyễn Niệm Đường cảm thấy ngực mình vừa nóng vừa trướng, giống như muốn tan chảy trong tay hắn.
"Được, vậy không đau nhức thì thông sữa cho em được không?" Tiêu Ngôn Xuân kịp thời thay đổi từ ngữ, hai tay ở dưới áo ngực xoa bóp loạn, thịt ngực vừa mềm mại vừa đàn hồi, bị nắn đến biến dạng cũng có thể lập tức khôi phục hình dạng, nhưng đầu ngực lại không hưởng tốt như vậy, bị xoa đến càng ngày càng cứng.
"...... A!" Ngực trái Nguyễn Niệm Đường đột nhiên cảm thấy dòng nhiệt lạnh lẽo, tinh dầu lạnh lẽo chảy vào đầu ngực, đầu ngực chưa bị đụng vào đã cứng lên ở trước mắt bao người, tinh dầu sền sệt chảy dọc nửa vòng cung chậm rãi đọng lại phía dưới.
"Bé dâm thích đồ lót anh mua không?" Đào Húc một bên hỏi, một bên cách lớp vải mỏng thổi mạnh đầu ngực nhòn nhọn.
"Dạ...... Thích...... Hức a......"
"Quả nhiên màu trắng cũng không tồi, bị ướt sẽ trở nên trong suốt, nhan sắc đầu ngực đều có thể hiện ra, hơn nữa nếu là em mặc, chảy sữa đều có thể thấy rõ ràng." Đào Húc nắm lấy phần vải cùng viên thịt nhỏ, có chút tiếc nuối khi chưa mua cho cậu một bộ đồ lót màu trắng.
"Tôi chắc chắn phải mua rồi," Tiêu Ngôn Xuân cười nõi, "sẽ mua thật nhiều nữa."
"Các anh đã hức...... đã mua cho em rất nhiều a......" Nguyễn Niệm Đường nhớ tới ngăn tủ quần áo kia, cậu chưa bao giờ xem qua hết được, nháy mắt có chút sợ hãi.
"Đều đã mua, còn sợ tìm không thấy cơ hội mặc sao?" Bàn tay Tô Văn Sâm hứng một lượng tinh dầu, tìm được vị trí cặc nhỏ liền nhanh chóng trở bàn tay đổ hết lên.
"A! Lạnh......" Nguyễn Niệm Đường toàn thân run lên, hai chân không tự chủ được mà khép lại, nhưng lại bị hai bàn tay giữ chặt, kéo về hai hướng ngược nhau.
"Xoa xoa liền ấm, ngoan." Tô Văn Sâm cầm cặc nhỏ đang co rúm lại mát xa, ngón tay cái nhanh chóng ấn nhẹ lỗ tiểu, giống như bật một chiếc bật lửa, tạo ra tiếng động ướt át khi tinh dầu tiếp xúc với làn da.
"Ưm a! Ngứa quá...... Đau...... Hức hức......" Nguyễn Niệm Đường theo bản năng muốn cuộn tròn người lại, nhưng hai bàn tay đang giữ chặt cổ chân không cho cậu kháng cự, buộc cậu phải giữ nguyên tư thế không có chút cảm giác an toàn nào.
Tần Ngạn cùng Mộ Linh một bên giam cầm mắt cá chân Nguyễn Niệm Đường, một bên hướng bộ phận đang khép lại ở háng cậu vuốt ve, môi lồn liên tục bị lôi kéo mà run rẩy, thi thoảng có thể thấy lấp ló bên trong đó một mảnh vải dệt màu đen.
Tô Văn Sâm kỹ thuật điêu luyện, rất nhanh liền đem Nguyễn Niệm Đường tuốt bắn, tinh dịch chảy tới chỗ quần lót, màu sắc đen trắng rõ ràng, kích thích người xem không khỏi nóng bừng.
"Nguyễn Nguyễn quỳ đi, mặt sau cũng phải mát xa."
Sau cơn khóc thút thít và say máy bay khiến Nguyễn Niệm Đường không còn sức lực chống đỡ, phải nhờ bọn họ ba chân bốn cẳng nâng đỡ mới miễn cưỡng giữ được tư thế quỳ.
"Nguyễn Nguyễn lên trên đùi anh đi," Tô Văn Sâm ngồi vào ghế mát xa, nâng eo Nguyễn Niệm Đường, "Như vậy sẽ không mất sức lực."
"Dạ." Nguyễn Niệm Đường nghe lời mà bò tới, đỏ mặt chờ đợi sự đùa bỡn kế tiếp.
Tiêu Ngôn Xuân đè đè sau eo cậu, "Mông cao một chút."
Nguyễn Niệm Đường ngoan ngoãn nhếch mông lên, hõm sau lưng càng thêm thâm thúy, hai điểm nhỏ phía trên mông càng thêm mềm mại và dễ thương*.
* Các bạn lên mạng kiếm "hõm apollo" để hiểu thêm nha
"Giống một chỗ chứa đồ vậy," Đào Húc đôi mắt nhìn chằm chằm vào phía sao lưng cậu, "Nếu có rượu thì tốt rồi."
Tần Ngạn ánh mắt tối tăm không rõ, "Tôi đi lấy."
Rất nhanh, hắn lấy ra một chai rượu vang đỏ, mở nút chai và nói: "Không có thời gian để tỉnh rượu, trực tiếp uống đi."
"Có thể uống rượu từ người Đường Đường, dù không tỉnh lại, vẫn rất là tuyệt vời." Tiêu Ngôn Xuân một khắc cũng không ngừng xoa lên ngực Nguyễn Niệm Đường.
Tần Ngạn nghiêng chai rượu, dòng rượu đỏ tinh tế tưới xuống dưới, nhanh chóng lấp đầy hõm lưng. Tần Ngạn kịp dừng lại, nhưng vẫn có một chút rượu chảy từ khe mông xuống, âm thanh nhỏ giọt vang lên, từng tiếng tích tách một đánh vào từng sợi thần kinh của mỗi người phía trên.
Đào Húc dẫn đầu uống ngụm thứ nhất, hắn cúi đầu dán mặt vào rãnh ở phía trên mông Nguyễn Niệm Đường, cái miệng nhỏ khẽ hút từng ngụm rượu ngon, rất nhanh rượu đã bị uống hết. Đào Húc có vẻ chưa thỏa mãn, liền vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lên làn da mềm mại kia.
"A a! Đừng...... Đầu lưỡi ...... Rất ngứa......" Nguyễn Niệm Đường toàn thân rạo rực mà run rẩy, nếu không có Tô Văn Sâm đỡ, chắc chắn cậu đã ngã quỵ xuống rồi.
Tiêu Ngôn Xuân và Mộ Linh cũng liên tiếp uống một ngụm rượu, trong khi Tần Ngạn giống như một người phục vụ, lặng lẽ hết lòng rót rượu cho khách quý.
"Muốn tôi thế chỗ cậu không?" Tiêu Ngôn Xuân có lòng tốt hỏi Tô Văn Sâm.
"Không cần, tôi có thể dùng ly uống." Tô Văn Sâm trả lời, nhưng ngay sau đó, hắn nhìn thấy ánh mắt châm biếm của Tiêu Ngôn Xuân, như thể đang cười nhạo sự lựa chọn của mình quá ngu xuẩn.
Tô Văn Sâm không nói gì, lặng lẽ nhận lấy chiếc ly chân dài từ tay Mộ Linh, để Tần Ngạn rót rượu vào đó, bưng ly rượu để vào dưới ngực Nguyễn Niệm Đường, kéo áo ngực xiêu xiêu vẹo vẹo ra, nhéo đầu ngực đè ép.
"Nguyễn Nguyễn như vậy có giống bé bò sữa không?" Tô Văn Sâm năm ngón tay cực có kỹ xảo mà nghiền ép đầu ngực, rất có tiết tấu mà tiến hành chầm chậm từng cái một đè ép, lâu lâu lôi kéo một chút, không lâu sau sữa liền bắn ra, mới đầu chỉ là thưa thớt một chút, càng về sau càng thuận lợi càng chảy ra đều đều.
"Không...... Không giống! Em không phải bò sữa hừ ưm......" Nguyễn Niệm Đường cúi đầu nhìn ly rượu màu đỏ tươi trộn với nước sữa trắng, từng dòng màu trắng ngà dần dần hòa tan, biến mất ở bên trong màu đỏ tươi.
Tiêu Ngôn Xuân có chút ngỡ ngàng, một lúc lâu sau mới lúng túng lên tiếng: "Cậu... kịch bản của cậu quá sao siêu."
Tô Văn Sâm mỉm cười đầy tự đắc, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Tôi định mở một lớp học dạy, cậu có muốn tham gia không?"
Tần Ngạn vậy mà học tập theo cũng rất nhanh, tay cầm cái ly tới dưới đầu ngực còn lại, bắt chước theo động tác vắt sữa của Tô Văn Sâm, hai người giống như hai cỗ máy làm việc chăm chỉ trong nông trại.
Chỉ có Đào Húc khinh thường nghĩ thầm, chiêu này lão tử đã sớm trải qua, chỉ tiếc lúc trước lại để Mộ Linh được lợi!
Không hiểu sao, Mộ Linh lại nhìn hắn bằng ánh mắt đầy cảnh cáo, khiến Đào Húc không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ mình lại trêu chọc ai?
Một trận mát xa tinh dầu nửa thật nửa giả dần trôi qua, Nguyễn Niệm Đường bị Tần Ngạn từ phía sau nâng eo địt vào, từ đầu đến cuối đều không lấy vật lạ nào đó ra khỏi môi lồn, thế là dương vật địt vào đồng thời cũng mang vải dệt hẹp hẹp tiến vào huyệt, chọc Nguyễn Niệm Đường càng cảm thấy thẹn.
"Dây thừng cũng, cũng vào hức a! Đem dây thừng lấy ra đi -- a!" Nguyễn Niệm Đường vô lực mà ghé vào trong lồng ngực Tô Văn Sâm, ngực bị hắn cùng Tiêu Ngôn Xuân mỗi người xoa một bên, Đào Húc thưởng thức một bên đầu ngực, khi thì đè ép khi thì bịt kín, lệnh đầu ngực liên tục chảy sữa.
"Anh Tần...... Lấy dây thừng ra đi mà hức...... Cầu xin anh!" Nguyễn Niệm Đường không được đáp lại cũn không được buông tay, khẩn cầu một cách yếu ớt và đáng thương: "Chỉ cần dương vật thôi...... Không cần dây thừng đâu hic......"
Tần Ngạn trầm mặc mà thúc đẩy, dương vật như máy đóng cọc tàn nhẫn đảo lộng lồn nhỏ, miệng động múp hồng rất nhanh tràn ra một vòng bọt nước, dương vật quá thô to rút ra khiến cho một phần thịt non bị kéo ra ngoài, một vòng nhan sắc đỏ tươi kia dừng ở trong mắt, làm hắn càng thêm phần thú tính, duỗi tay kéo phần dây mỏng từ kẽ mông lên, ngón tay thong thả cử động, nhìn phần vải đen từ từ được lồn nhỏ cắn nuốt, thế là nó kéo qua một bên, trụ trên mông thịt tròn trịa, "Lấy ra rồi, em sẽ làm gì để cảm tạ anh?"
Tần Ngạn không biết từ khi nào lại trở nên mặt dày vô sỉ như vậy, rõ ràng chính hắn là người đã đưa dây thừng địt vào, nhưng khi lấy ra lại tỏ ra như thể mình đang ban ân huệ lớn cho Nguyễn Niệm Đường.
Nguyễn Niệm Đường cố tình hành động ngoan ngoãn, phục tùng bọn họ, giọng nói nhỏ nhẹ: "Cho anh chịch...... A a!"
Nguyễn Niệm Đường vừa dứt lời, Tần Ngạn liền một lần nữa phát động thúc đẩy eo, mã lực lúc này mạnh mẽ hơn trước, tần suất và lực thọc vào rút ra thực sự mạnh mẽ đến mức khiến đối phương khó có thể chịu đựng được. Hung hăng tung hoành chịch trong lồn nhỏ, tiếng động lớn phát ra khiến những người khác không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Tiêu Ngôn Xuân nhìn dưới háng Tần Ngạn bởi vì động tác quá nhanh tạo thành tàn ảnh, khó có thể tin nổi: "Cậu vẫn là người sao?"
"Thể lực đội trưởng chúng ta cậu còn chưa thấy sao?" Tô Văn Sâm ôm Nguyễn Niệm Đường đang bị chịch đều có thể cảm nhận được lực đánh vào kia rất lớn, cúi đầu hỏi: "Nguyễn Nguyễn thích đội trưởng chịch mạnh vậy không?"
"Thích, nhưng mà, em lại, sợ...... hức a......" Thanh âm của Nguyễn Niệm Đường bị chịch đến vỡ thành mảnh nhỏ, chỉ có thể từng chữ từng chữ nhảy ra bên ngoài, "Lồn...... lồn, sẽ bị, hỏng mất......"
"Nguyễn Nguyễn chúng ta có thiên phú bẩm sinh, chịch thế nào cũng sẽ không hỏng đâu."
"Không...... Sẽ hỏng -- a a!" Tần Ngạn đã đến giới hạn, thế là một tay đè lên mông cậu, mông thịt đẫy đà bị năm ngón tay bấu thành nhiều phần từ khe hở ngón tay căng ra, một tay nắm chặt eo Nguyễn Niệm Đường, sẽ không bị đâm cho ngã quăng ra ngoài, với tư thế khống chế mạnh mẽ, hắn bắt đầu tiến hành và cuối cùng lao tới.
Tô Văn Sâm được giải phóng, quỳ một gối trên mặt đất, ngậm lấy một bên đầu ngực mút vào, bởi vì Tần Ngạn thọc vào rút ra quá mức kịch liệt, ngực Nguyễn Niệm Đường trên dưới nhảy loạn, đầu ngực từ trong miệng bật ra, hắn đành phải giống trẻ con bú sữa dùng tay ôm ngực cố định.
"Kêu ông xã." Tần Ngạn cắn răng nói ra những lời này, dương vật chôn ở lồn không chịu khống chế mà cứng run, Nguyễn Niệm Đường khóc nức nở không đều.
"Ông xã, ông xã chịch sướng...... Hức ưm......" Nguyễn Niệm Đường không quen với việc nói những lời thô tục, nên khi mở miệng, cậu cảm thấy rất khó khăn, đầu lưỡi như bị thắt lại.
"Ưm --" Tần Ngạn ngẩng cổ, mồ hôi từ trán nhỏ giọt, hầu kết cử động lên xuống, cùng với một tiếng gầm nhẹ, đem tất cả tinh dịch tưới vào lồn nhỏ.
"A a -- muốn hỏng hức hức!" Nguyễn Niệm Đường toàn thân run rẩy như bị điện giật, Tần Ngạn chỉ cần gầm nhẹ một tiếng, cậu lại thở dốc, khẽ rên rỉ nửa ngày không ngừng, nước dâm tí tách tí tách mà chảy xuống, xối toàn bộ ghế mát xa thành một mảnh hỗn độn.
Tần Ngạn bắn tinh xong lại không lập tức lui ra ngoài, bởi vì lồn nhỏ khi đến cao trào thật sự quá thoải mái -- chỗ sâu trong khoang bụng được tưới vào bốc lên một làn sóng nhiệt lớn, lồn nhỏ rào rạt mà run rẩy, đem dương vật hắn bọc đến kín mít, vách trong mỗi một tấc thịt non đều như là cái miệng nhỏ dài mút lấy mút để hắn, nếu không phải hắn định lực tốt sẽ lại bắn một lần nữa, cho dù như vậy hắn cũng phải rút dương vật ra.
Những người khác cũng sớm muốn ra trận, nhưng vì lo ngại thân thể Nguyễn Niệm Đường không khỏe nên không tiếp tục chiến đấu, dùng nghị lực cực đại kiềm chế lại, giúp cậu rửa sạch rồi để cậu nghỉ ngơi.
Cường độ vận động cao khiến giấc ngủ đến dễ dàng hơn, Nguyễn Niệm Đường nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ sâu. Những người khác cũng tự tìm việc làm để giết thời gian, không gian trong cabin bỗng trở nên yên tĩnh.
Mộ Linh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, những đám mây bay nhanh vụt qua, trước mắt anh hiện lên những hình ảnh từ nhiều năm trước, những ký ức như đã ăn sâu vào trong tâm trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro