Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

"Đừng gọi tôi như thế." Mộ Linh không có hứng uống lượng sữa ít ỏi kia, sau lại nhịn không được đi liếm sạch những giọt sữa đáng thương kia.

"Linh Linh......"

"Đổi cái khác."

"...... Anh Mộ? Mộ...... Mộ ơi ——" Nguyễn Niệm Đường vắt hết óc mà suy nghĩ.

"Cái khác!" Mộ Linh sắc mặt càng ngày càng đen, để hả giận mà nhéo lên hai viên đầu ngực bị mút đến sưng đỏ, hung hăng mà nghiền ép.

"Hức...... Tôi thật sự không biết......" Nguyễn Niệm Đường không khỏi ủy khuất mà quay mặt đi, miệng cũng dẩu lên.

"Cậu gọi bọn họ như nào?" Mộ Linh xem cậu khổ tâm cũng mềm lòng, ngữ khí hòa hoãn hơn, lộ ra mùi ghen tuông nồng đậm, "Vì sao không gọi tôi như vậy?"

Nguyễn Niệm Đường lòng đầy căng thẳng, "Tôi tưởng rằng cậu không thích như vậy......"

"Sao có khả năng không thích." Mộ Linh sờ sờ phần má ướt dầm dề, thở dài một hơi gần như không thể nghe thấy, cúi người hôn lên.

Nguyễn Niệm Đường cánh môi dính nước mắt mằn mặn, nhưng hai người đều cảm thấy trong lòng ngọt ngào.

Đào Húc cuối cùng cũng phun dương vật Nguyễn Niệm Đường ra, vật nhỏ bị tra tấn lâu đến độ không còn gì để phun ra, quy đầu hồng ẩm như vừa khóc xong.

Đào Húc chợt nhận ra những lát sashimi trên người Nguyễn Niệm Đường đã bị bọn họ chén sạch, nước sốt trong lồn nhỏ cũng đều không còn, phần lớn đều đã chảy ra.

"Các người cũng thật lợi hại, cái gì cũng không để lại cho tôi."

"Không phải vẫn còn để lại cho cậu vài miếng thịt ở đây sao?" Tiêu Ngôn Xuân dõng dạc mà chỉ chỉ bụng nhỏ Nguyễn Niệm Đường.

Đào Húc ban đầu còn định đấu khẩu với hắn vài câu, nhưng nghĩ lại nếu chờ đến lúc Mộ Linh tới thì sợ là không còn miếng nào. Vì vậy, hắn nhanh chóng gắp mấy miếng thịt còn lại vào chén của mình, bưng chén ghé sát vào giữa hai chân Nguyễn Niệm Đường, đưa đũa tới lồn nhỏ ướt nhẹp, "Đây là nơi chấm nước sốt sao?"

"Ha...... Đã không còn hức......" Nguyễn Niệm Đường né tránh Mộ Linh trong giây lát liền bị hắn bắt trở về tiếp tục hôn lưỡi.

"Tôi thấy nơi này còn có không ít nước nha!" Đào Húc kính trọng đem thịt cá nhét vào, dùng chiếc đũa sắc tình mà quấy loạn phát ra tiếng nước, tiếp theo lại đem thịt cá đưa đến chỗ sâu bên trong, chiếc đũa kiểu Nhật không quá dài, dễ dàng cắm toàn bộ vào, cuối cùng chiếc đũa tách ra, căng môi lồn nhão dính ra, lộ ra một cái lỗ nhỏ hình thoi.

"...... Ưm hức!" Nguyễn Niệm Đường cảm thấy ngại cực kỳ, muốn khép chân lại bị tay ai đè đùi lại, nước sốt liền từ bên trong thân thể trào ra, dọc theo cặp đũa ấy, từng giọt nước nhỏ tí tách rơi xuống.

"Nước sốt nhiều thế này, sao lại nói không còn? Là không muốn chiêu đãi khách hàng sao?" Đào Húc vừa nói vừa gắp miếng thịt cá ra, nhưng vì nước dâm quá nhiều làm cho miếng cá trơn tuột, khó mà gắp được. Phải thử mấy lần, hắn mới thành công gắp nó ra.

"Đội trưởng ăn no chưa?" Nguyễn Niệm Đường nghe thấy Tô Văn Sâm hỏi Tần Ngạn.

Tần Ngạn là người có thể lực lớn nhất trong năm người họ và cũng là người ăn khỏe nhất. Mỗi ngày anh ta cần ăn đến 4 - 5 bữa, chút đồ ăn ít ỏi trên người Nguyễn Niệm Đường thì không đủ cho anh nhét kẽ răng, các thành viên còn lại cũng chắc chắn không ăn được no.

Nguyễn Niệm Đường đã sớm tính trước chuyện này, vội đẩy Mộ Linh ra, không kịp lau giọt nước miếng vừa trào ra nơi khóe miệng, "Trong bếp còn rất nhiều đồ ăn, các cậu mau vào ăn đi, trên người tôi không thể bỏ xuống được......".

Chỉ là phản ứng của họ lại không giống như cậu tưởng. Tiêu Ngôn Xuân mỉm cười nhìn cậu, ý vị sâu xa nói: "Vậy chúng ta mau thưởng thức thôi."

Nguyễn Niệm Đường bị mấy người họ bế lên thay phiên nhau chịch tới cậu mới nhận thức được câu nói "Không ăn no" từ bọn nó lại có ý nghĩa sâu xa này a......

***

"Tôi có thể mang theo Pi Pi không?" Nguyễn Niệm Đường vui vẻ ôm lấy chú gà con, đôi mắt đầy mong chờ nhìn về phía Tần Ngạn, ánh mắt sáng lên hy vọng.

Tần Ngạn không đành lòng, nhưng quy định không thể cãi, vì vậy anh đành mặt mày khó xử nói: 'Cái này... e là không được."

Nguyễn Niệm Đường thoáng chút mất mát, nhưng vẫn hiểu chuyện, nhẹ nhàng đưa gà con cho Lý Hách. Trước khi rời đi, cậu không nỡ mà xoa nhẹ lên bộ lông vàng nhạt, vuốt ve nó một cách dịu dàng, rồi dặn dò: "Phiền bác Lý giúp tôi chăm sóc Pi Pi, nhất định đừng để nó bị lạnh!"

"Nếu vậy thì gia tộc lão Tô có thể bị tuyệt hậu." Tiêu Ngôn Xuân chế nhạo, thành công mà thu được mặt mày tối sầm của Tô Văn Sâm.

Chiều hôm đó, đoàn người đông đúc tiến về phía sân bay, khi họ đến, đã có rất nhiều phóng viên và fan chờ sẵn.

Năm người họ đã sớm quen với cảnh tượng như thế, nghiêm túc tiếp nhận phỏng vấn, phát biểu trước khi thi đấu. Hai bên fan giơ đủ loại đèn và biểu ngữ, hò reo cổ vũ nhiệt tình đến nỗi khiến người ta cảm thấy sôi động không ngừng.

Nguyễn Niệm Đường đứng ở vị trí của nhân viên công tác làm nền, mắt lại chằm chằm không rời khỏi năm người phía trước, ánh sáng tỏa ra rực rỡ. Trên khuôn mặt cậu là sự sùng bái sâu sắc và niềm kiêu hãnh.

Buổi phỏng vấn ngắn gọn rất nhanh kết thúc. Mors vừa định rời đi thì đột nhiên một làn sóng xôn xao từ phía truyền thông dấy lên. Không biết ai đã hô lên "Trợ lý nhỏ", ngay lập tức mọi ống kính và máy quay đều hướng về phía Nguyễn Niệm Đường. Trong khoảnh khắc đó, cậu hoảng hốt, vẻ mặt thất thố hoàn toàn bị máy quay ghi lại.

"Xin chào cậu Nguyễn! Xin hỏi, cậu có nghĩ rằng Mors lần này sẽ tiếp tục giành chiến thắng và kéo dài chuỗi thần thoại bất bại của mình không?", Phóng viên hỏi nhanh như bắn pháo, khiến Nguyễn Niệm Đường ngây người mất một lúc.

"Mors lần đầu tham gia giải đấu thế giới, cậu có nghĩ rằng lần này sẽ tạo nên một cột mốc mới trong lịch sử bóng rổ Trung Quốc không?"

"Cậu Nguyễn, cậu có tin tưởng vào Mors không? Có thể chia sẻ với chúng tôi vài lời không?"

"Cậu Nguyễn......"

"Cậu Nguyễn......"

Huấn luyện viên kịp thời ngăn cản các phóng viên tiến lại gần Nguyễn Niệm Đường. Tần Ngạn nhanh chóng bế cậu nhóc ngốc bị dọa sợ lên, xoay người bước đi. Bốn người còn lại giống như tứ đại hộ pháp, vây quanh họ, nhưng dù vậy, đám phóng viên phía sau vẫn không ngừng đuổi theo, đèn flash liên tục lóe lên.

Thật ra, phóng viên này cũng là bất đắc dĩ. Công chúng rất quan tâm đến Nguyễn Niệm Đường, nhưng thông tin về cậu lại ít ỏi đến mức đáng thương. Ngoài vài bức ảnh đã được chụp, hầu như chẳng có gì khác, vì vậy dù chỉ chụp được bóng dáng cậu, họ cũng cảm thấy xứng đáng.

"Vừa rồi mấy nhà truyền thông kia đều nhớ kỹ, lập tức ngừng hợp tác ngay!" Đào Húc tức giận, lạnh lùng nói với giám đốc phía sau.

"Đối phương cũng không hỏi gì quá đáng, không có lần sau đâu. Trước đừng vội, Nguyễn Nguyễn, sắc mặt cậu hình như không được tốt lắm." Tô Văn Sâm nhận lấy nước từ trợ lý, giúp cậu uống một ngụm. Hắn nhìn thấy cậu ngẩng đầu, yếu ớt uống một ngụm nhỏ rồi lại để cốc xuống.

Nguyễn Niệm Đường thực sự bị dọa, cả đời cậu chỉ đối mặt với đèn flash vài lần, nhưng hôm nay lại bất ngờ xảy ra trong hoàn cảnh náo nhiệt như vậy, với sức ảnh hưởng lớn đến thế.

Điều khiến cậu không thể thích ứng không phải là đèn flash, mà là việc trở thành tâm điểm của mọi người.

Cậu trước nay luôn là người đứng ngoài xem Mors thi đấu, chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày được cùng Mors sánh vai đi bên nhau...... dù chỉ thành công là làm trợ lý tiết dục của họ, dù bị Kevin dụ dỗ chụp ảnh tuyên truyền, hay bị người hâm mộ trên mạng cuồng nhiệt thổ lộ yêu thích......

Về bản chất, cậu vẫn cảm thấy mình chỉ là một người hâm mộ, một fan may mắn có cơ hội gần gũi với thần tượng.

Cậu thậm chí không dám nghĩ đến chuyện việc, nếu một ngày cậu quen với việc thân mật gần gũi với họ, quen với ánh đèn flash lấp lánh, thì khi hợp đồng kết thúc sau hai năm, liệu cậu có thể một lần nữa rút lui vào bóng tối, trở lại cô đơn, xung quanh chỉ còn sự u ám, không có ánh sáng của mặt trời?

Giống như một quả bóng bay đầy hơi, khi không khí trong đó thoát ra, nó sẽ không thể quay lại trạng thái ban đầu nữa.

"Đường Đường sao lại khóc vậy?" Khi lên chuyên cơ, Tiêu Ngôn Xuân nghe thấy tiếng khóc nức nở của Nguyễn Niệm Đường ngay giữa tiếng động cơ ầm ĩ. Trái tim hắn như bị ai đó nắm chặt, cảm giác đau đớn lan tỏa khắp cơ thể. Anh vội vàng nhưng không biết phải nói gì, chỉ có thể nhận lấy Nguyễn Niệm Đường từ trong lòng Tần Ngạn.

"Hôm nay là chúng tôi sơ xuất, trước đó không thông báo với truyền thông, sau này sẽ không như vậy nữa, bé ngoan đừng khóc nữa nha." Tiêu Ngôn Xuân nhẹ nhàng vỗ về lưng Nguyễn Niệm Đường, trong lòng hận không thể trừng phạt những phóng viên đó.

Nguyễn Niệm Đường lắc đầu, khóc đến mức nức nở, nước mắt khiến vai Tiêu Ngôn Xuân ướt đẫm.

Mộ Linh im lặng ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ngôn Xuân, từng chút một lau nước mắt cho Nguyễn Niệm Đường, từng giọt nước mắt từ khóe mắt vừa rơi xuống đã được anh lau đi, nhưng không lâu sau, lại có nước mắt mới rơi ra, cứ như vậy lặp đi lặp lại, anh không hề cảm thấy phiền hà.

Sau một lúc lâu, máy bay đã bay lên độ cao gần 8000 mét, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, tuyết trắng và những tầng mây cuồn cuộn trôi qua, bầu trời xanh thẳm rõ ràng. Cảnh vật xoay chuyển khiến người trong cabin cảm thấy như đang bay trên biển, tạo nên một cảm giác ảo diệu.

Nguyễn Niệm Đường khóc mệt, tiếng khóc dần trở nên yếu ớt, cuối cùng cậu lấy lại lý trí, nhận ra cậu đã tự nhốt mình trong một cái bẫy. "Mấy năm nay còn chưa đủ sao? Cậu còn mong muốn gì nữa?"

Dù cuộc sống có thay đổi, cậu vẫn sẽ kiên định đứng bên Mors, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.

Sau đó, Tô Văn Sâm đưa tới một chiếc khăn lông ướt, nhẹ nhàng lau mặt cho cậu.

Nguyễn Niệm Đường hít hít cái mũi thật mạnh, cố gắng kìm nén cơn khóc nức nở, nhưng khi mở miệng vẫn là mang theo giọng mũi dày đặc: "Thật xin lỗi... Tôi lại khiến các cậu phải lo lắng rồi."

"Đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy, hôm nay là lỗi của chúng tôi khiến cậu phải thêm phiền phức." Tô Văn Sâm nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Nguyễn Niệm Đường, chiếc khăn ấm áp chạm vào mí mắt sưng đỏ, khiến cậu không kìm được mà nhỏ giọng rên rỉ hừ hừ. Tô Văn Sâm rơi vào đường cùng, cứng rắn nói: "Đừng tránh, lau sạch mặt rồi mới có thể yên ổn."

"Cậu sợ đám phóng viên đó sao?" Đào Húc đợi cho đến khi Nguyễn Niệm Đường cảm xúc ổn định lại, rồi cẩn thận hỏi.

Nguyễn Niệm Đường lắc đầu, không muốn nói nhiều, chỉ đơn giản tựa đầu vào vai Tiêu Ngôn Xuân và nhắm mắt lại.

Tô Văn Sâm nhạy bén nhận ra rằng nguyên nhân khiến Nguyễn Niệm Đường khóc có lẽ là điều gì đó khó nói, nhưng lúc này không phải là thời điểm thích hợp để hỏi thêm.

"Niệm Đường, cậu có phải bị say máy bay không?" Trong tiếng gầm của động cơ, Tần Ngạn nhìn thấy gương mặt Nguyễn Niệm Đường, má vì khóc mà hồng lên, nhưng giờ dần dần chuyển sang một sắc trắng tái nhợt, khiến anh lo lắng.

Đào Húc nhìn thấy tình trạng của Nguyễn Niệm Đường, vội vàng lo lắng nói: "Tôi đi lấy thuốc đây."

"Cậu có choáng váng đầu không? Có muốn nôn không?", Tiêu Ngôn Xuân dùng cằm nhẹ nhàng cọ trán Nguyễn Niệm Đường, cố gắng giúp cậu lấy lại tinh thần.

"Tôi...... khó chịu......" Những từ này như bị nghẹn lại trong cổ họng cậu, phát ra mơ hồ không rõ, khiến những người xung quanh cảm thấy thương xót.

Đào Húc cuống quýt đem thuốc say máy bay chạy tới đưa cho cậu, nhưng loại thuốc này hiệu quả thay đổi tùy theo cơ thể mỗi người. Nửa giờ trôi qua, tình trạng của Nguyễn Niệm Đường vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt lên.

"Ngủ đi, ngủ một lát sẽ không khó chịu nữa." Tô Văn Sâm nói xong, Mộ Linh liền lấy một chiếc bịt mắt ra và nhẹ nhàng đeo lên cho Nguyễn Niệm Đường.

Nhưng dường như trời cao muốn trừng phạt những suy nghĩ miên man không đâu của Nguyễn Niệm Đường, khiến cậu không thể ngủ được.

"Ngôn Xuân...... tôi không thể ngủ được......" Nguyễn Niệm Đường cảm thấy đầu đau như có hàng nghìn mũi kim đâm vào, dạ dày thì cuộn lên đau đớn như sóng vỗ bờ.

"Ngực, ngực cũng rất khó chịu...... Hức......", Nguyễn Niệm Đường không mở bịt mắt ra, khóe miệng mím chặt, hai tay đặt lên ngực và xoa nhẹ, như muốn giảm bớt cơn đau.

"Nguyễn Nguyễn, cậu nằm xuống đi, để chúng tôi thử mát xa cho cậu." Tô Văn Sâm điều chỉnh ghế mát xa rồi ôm Nguyễn Niệm Đường nằm xuống, "Trước kia tôi cũng từng bị say máy bay, nhưng không thích để người khác mát xa cho mình, nên tự học một chút thủ thuật và huyệt vị để tự giúp mình."

Nguyễn Niệm Đường lúc này không còn sức để nói chuyện, vẻ mặt thất thần, chỉ có thể gật gật đầu, uể oải nằm xuống ghế mát xa mềm mại.

Tô Văn Sâm nâng cẳng chân của cậu lên, cuộn ống quần lên đến đầu gối, lộ ra phần bắp chân trắng nõn. Hắn đặt ngón tay ấn nhẹ vào một điểm ở sau bắp chân, nói: "Đây là huyệt trúc tân." Sau đó, hắn tiếp tục ấn vào một điểm ở bên trong mắt cá chân, "Đây là huyệt quá khê, đùi cũng có huyệt tương tự. Ai trong các cậu muốn thử ấn không?"

Mộ Linh cùng Đào Húc lần lượt nói: "Để tôi làm."

"Được, mỗi người một bên." Tô Văn Sâm đi một bước về phía trước, nắm lấy tay Nguyễn Niệm Đường, "Đây là huyệt trung hướng...... và đây là huyệt nội quan...... Huyệt trung hướng ấn trong mười giây rồi buông ra, còn huyệt nội quan thì xoa nhẹ là được."

Tiêu Ngôn Xuân và Tần Ngạn nắm lấy hai tay của Nguyễn Niệm Đường, làm theo chỉ dẫn của Tô Văn Sâm để tiến hành mát xa. Tô Văn Sâm thì khẽ kéo áo sơ mi của Nguyễn Niệm Đường lên, để lộ phần bụng và áo ngực màu đen phía dưới.

Nguyễn Niệm Đường thân thể phản xạ có điều kiện mà cuộn tròn một chút, tiếp theo lại chủ động duỗi ra.

Cái áo ngực này cực kỳ gợi cảm, phần vải dệt nho nhỏ hình tam giác chỉ có thể che được điểm cao nhất của bộ ngực, thịt ngực xung quanh đều không được bao bọc, lộ ra bên ngoài mà run rẩy.

Tô Văn Sâm thành thạo tìm ra huyệt Kỳ Môn —— nằm ngay dưới đầu ngực, cách vị trí đó khoảng 4 tấc về phía bên phải, giữa các điểm của tuyến sườn.

"Này! Tại sao chúng tôi đều là xoa tay xoa chân, cậu lại có thể xoa ngực?" Đào Húc tuy rất căm giận bất bình mà chất vấn, nhưng âm lượng lại rất nhỏ.

"Chỉ có tôi mới có thể mát xa đúng cách." Tô Văn Sâm không che giấu ý định của mình, tiếp tục giải thích rằng huyệt Kỳ Môn vốn đã khó tìm, nếu không phải tay hắn có kinh nghiệm, thì rất khó để ấn chính xác.

Đào Húc buồn bực nhưng cũng không thể phủ nhận lời hắn nói là đúng, đành phải tiếp tục vùi đầu tập trung mát xa cho Nguyễn Niệm Đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro