Chương 14 + 15 +16
Chương 14
Dư Liễu nằm ở trên giường thở dốc liên tục, vừa trải qua một đợt cực khoái, cả người dễ chịu như được ngâm mình trong bồn nước ấm vậy.
"Anh muốn ngâm mình." Anh lười biếng nói.
Hạ Viễn ngoan ngoãn vào phòng tắm đổ đầy nước cho anh, làm xong mới bế anh vào. Tâm trạng Dư Liễu có vẻ tốt đẹp lạ kỳ, nghiêng đầu thơm lên cằm cậu lia lịa.
Đặt Dư Liễu vào bồn tắm xong, Hạ Viễn đang định đứng dậy lại bị anh níu tay, "Vào cùng đi mà."
Hạ Viễn đành phải cởi quần áo bước vào trong, nhưng bị Dư Liễu cản lại, bị anh đỡ lấy đùi rồi ngậm lấy khúc thịt của cậu.
"Để anh... Nếm thử... Vị nguyên bản." Dư Liễu nhướng mày nhìn cậu, ậm ừ cất tiếng.
Hạ Viễn ngượng chín mặt, "Đừng."
Dư Liễu cong mắt như đang cười, đôi tay bò lên trên mơn trớn cơ bụng cậu, một hai ba... sáu múi, cứng quá, không ô dề lắm, vẫn còn một chút mềm dẻo của tuổi thiếu niên.
Hạ Viễn thấy hơi ngứa, im lặng để mặc Dư Liễu vuốt ve cơ thể mình, cho đến khi đôi tay không ngoan ngoãn kia dám mơ ước cặp mông cậu, mới bị tránh né một cách dứt khoát.
"Cặp mông của em cong ghê, anh để ý lâu lắm rồi." Dư Liễu nhả vật cứng trong miệng ra, xấu xa trêu ghẹo.
Hạ Viễn thở dài, "Anh này, anh còn trêu em nữa coi chừng đêm nay mất giấc ngủ luôn đấy."
Dư Liễu kéo cậu ngồi vào bồn tắm, mình thì ngồi vào giữa hai chân cậu, rồi nắm lấy một bàn tay cậu đặt lên ngực mình, một bàn tay khác đặt lên vùng kín của mình, cười khiêu khích: "Tới đi nào em trai, ngày mai không dậy nổi để đi học cũng đừng có trách anh đó."
Ngón tay thon dài của Hạ Viễn kẹp lấy một trái sơn thù du (1) khẽ vân vê, bỏ qua "họa mi" của Dư Liễu, một tay khác trực tiếp chạm vào cửa mình của anh, nhẹ nhàng tách môi âm hộ của anh ra.
Thân thể Dư Liễu run lên, nước hơi nóng, chỗ thịt non nớt ấy bị nước ấm kích thích, ban đầu thấy hơi đau, sau đó bắt đầu nóng dần lên, không kiềm được lại trào ra một ít mật ngọt.
"Ưm... Nóng quá..." Anh ngửa cổ rên rỉ, bị Hạ Viễn cúi đầu hôn lên, môi lưỡi quấn quýt.
Hai bàn tay đang mơn trớn anh vẫn không dừng lại, đùa nghịch liên miên, chỉ một lát sau hai đầu ti phấn hồng đã dựng thẳng đứng, một đốt ngón tay đã được đút vào trong bướm, thọc vào rút ra, mang cho anh thứ khoái cảm vô cùng dịu dàng.
Nhân lúc lấy hơi, Dư Liễu kéo bàn tay đang lưu luyến trước ngực mình xuống sờ lên lỗ hậu của anh, "Ở đây cũng muốn."
Hạ Viễn dùng đầu ngón tay xoa nắn những nếp gấp ở nơi ấy, tiếng nói bên tai anh khản đặc hẳn, "Quỷ tham lam."
Dư Liễu ngẩng đầu cắn lên cằm cậu, "Lát nữa rồi ai là người sướng hả?"
Hạ Viễn vừa đút một đốt ngón tay vào lỗ hậu, vừa thêm một ngón tay nữa thành hai ngón vào trong bím, "Ừm, là em."
Hai cái lỗ bị chơi cùng một lúc, đây là lần đầu tiên Dư Liễu làm điều này, tuy rằng chỉ là những ngón tay, nhưng đã khiến anh sướng đến mức quá hưng phấn, không ngừng bật ra tiếng rên rỉ.
"Rồi... Được rồi, đổi thành em... Đến đi nào..." Dư Liễu giữ lại bàn tay không ngừng khuấy đảo của Hạ Viễn, rõ ràng khúc thịt đang đè lên cặp mông anh đã cứng ngắc đến mức làm anh thấy đau rồi, không thể không nói sức chịu đựng của thằng nhóc này đúng là đang từ từ phát triển theo xu hướng của kẻ biến thái.
"Anh trai đây muốn gì thế?" Hạ Viễn không hiểu là hỏi.
Dư Liễu trừng mắt với cậu một cái, vòng tay xuống nắm lấy vật cứng của cậu, cười nói: "Đương nhiên củ khoai nướng này của em trai rồi."
Lực tay không nhẹ lắm, Hạ Viễn hít hà một hơi, cau mày nói một cách hết sức đáng thương: "Anh ơi, em sai rồi, mau thả tay ra."
Dư Liễu hài lòng cười, "Đi lấy bao đi, trong ngăn tủ bên cạnh bồn rửa tay."
Hạ Viễn đứng dậy đi lấy, mở ngăn tủ ra, có một hộp bao cao su đã xé niêm phong, lại còn có mấy trái trứng rung nữa.
Hỏng rồi, Dư Liễu đang trong bồn tắm sực nhớ trong muộn màng, chạy tới làm như muốn cướp lấy, Hạ Viễn ỷ vào chiều cao giơ thẳng tay lên không cho anh chạm đến.
--
Chương 15
"A Viễn, mau trả lại cho anh đi mà!" Dư Liễu bám lên cánh tay Hạ Viễn năn nỉ.
Hạ Viễn quàng tay qua vòng eo nhỏ nhắn của anh, không định buông tha anh dễ dàng như thế, "Đây là cái gì?"
Dư Liễu thấy không giật lại được, đành phải đổi một cách khác, "Chẳng phải là trứng rung thôi sao? Em không biết hở?"
Hạ Viễn nhíu mày: "Anh tự mua à?"
Đôi tay Dư Liễu ôm lấy eo Hạ Viễn mềm giọng nhõng nhẽo nói: "Mua từ trước rồi mà, sau khi gặp em anh chưa từng dùng luôn, em trả lại cho anh đi, để anh bỏ nó đi nha."
Hạ Viễn gật đầu làm như đã hiểu, bàn tay cầm trứng rung hạ xuống như thể định đưa cho anh. Dư Liễu vui mừng khôn xiết giơ tay định nhận lấy, sắp chạm tới lại bị Hạ Viễn dùng một tay bế bổng lên một cách dễ dàng, rồi bước nhanh khỏi phòng tắm.
"Nếu đã định bỏ thì để tránh lãng phí, đêm nay phải tận dụng thật tốt lần dùng cuối cùng này nhé."
Hạ Viễn thả Dư Liễu nằm xuống giường, đôi tay chống hai bên người anh, nụ cười trên mặt trông đến là vô hại.
Dư Liễu bực mình, "Đồ thối tha nhà em." Chân nhấc cao định đá lên trên lại bị Hạ Viễn chộp lấy dễ như trở bàn tay, còn kéo ra thêm một chút, để lộ hai đóa hoa kiều diễm nơi vùng kín của anh.
"Anh muốn chỗ nào trước?" Hạ Viễn hỏi.
Dư Liễu nằm trên giường, bị ép phơi bày toàn bộ cơ thể chẳng giữ lại gì. Đèn chưa tắt, hết thảy đều được cậu bé trước mặt này thu hết vào trong mắt. Anh tưởng rằng mình sẽ rất xấu hổ, nhưng không ngờ cùng với cảm giác xấu hổ là một thứ khoái cảm khó giải thích bắt đầu lên men một cách chậm rãi, anh thậm chí bắt đầu âm thầm mong chờ.
"Chỗ, chỗ này." Dư Liễu tự nhận là người theo chủ nghĩa tận hưởng là trên hết, nếu đã nằm xuống rồi, không chống cự được thì mình hưởng thụ. Lượng cồn tưởng rằng đã bị phân hủy từ lâu dường như lại bắt đầu khuấy đảo trong cơ thể anh, gương mặt anh ngà ngà say, tay luồn xuống tự tách môi âm hộ của mình ra, để lộ cửa mình bên dưới, hình ảnh quả thực là cực độ dâm dục.
Hạ Viễn nhìn mà cổ họng khát khô, tim đập bình bịch. Trong chiếc túi được cột kỹ có hai quả trứng rung, rất nhỏ, chỉ bằng tầm một ngón tay. Cậu lấy một quả trong số đó rồi dùng khăn ướt đặt trên bàn bên cạnh lau qua một lần. Âm hộ đã ướt đẫm từ lâu, cũng chẳng cần đến bôi trơn, cậu đẩy nhẹ vào trong một chút đã chui tọt vào, nâng mắt lên lại thấy vẻ mặt của Dư Liễu rõ ràng không được thoải mái lắm, đôi mày xinh đẹp hơi cau, bờ môi hơi mím lại, sắc mặt càng thêm ửng hồng.
"Anh ơi, không sao chứ? Đau không? Có muốn em lấy ra không?" Hạ Viễn vén mấy sợi tóc mái vương bên mắt anh, vừa hôn vừa dỗ dành nói.
Câu trả lời của Dư Liễu là lắc mông, lỗ thịt co bóp nuốt quả trứng rung vào bên trong một khúc nữa.
Hạ Viễn ngầm hiểu, ấn nút mở, đổi lấy một tiếng hừ nhẹ của Dư Liễu, "A... Tê quá đi."
Hạ Viễn đã cứng đến mức không chịu nổi rồi, bèn dùng quy đầu nhẹ nhàng cọ xát xung quanh cửa mình, Dư Liễu đã trải nghiệm cảm giác bị xâm nhập càng thêm mạnh mẽ càng thêm sâu thẳm, nên giờ những cái chạm dịu dàng này trái lại trở thành một sự tra tấn, quá ngứa, khoái cảm như gợn sóng trong ao, dịu dàng mà dài lâu. Nếu sức chịu đựng tốt cũng vẫn có thể xem như một cách kéo dài khoái cảm, làm phong phú thêm trải nghiệm, nhưng hiển nhiên, Dư Liễu đã đặc biệt nhạy cảm lại còn không giỏi kiềm chế, mông ướt sũng nước, lỗ niệu đạo cũng rỉ ra một dòng nước trong.
"A Viễn, anh khó chịu quá đi thôi... Không cần đồ chơi đâu, anh muốn em cơ." Dư Liễu bắt lấy cánh tay Hạ Viễn, vừa ngẩng đầu nhìn vào mặt cậu vừa nài nỉ đến chảy nước.
Hạ Viễn cúi đầu quyện cùng anh một nụ hôn sâu, bàn tay thì lặng lẽ đẩy mức rung lên số hai, tiếng rên rỉ loáng thoáng trào ra từ giữa kẽ môi hôn, Dư Liễu không ngừng run rẩy dưới thân cậu.
"Ưm... A... Không chịu nổi thiệt mà..."
Tận đến khi giọng của Dư Liễu mang theo âm nức nở, Hạ Viễn mới tạm tha cho anh, Dư Liễu há miệng thở hổn hển, luồn tay xuống rút quả trứng không ngừng rung lắc bên trong bướm.
--
Chương 16
Trứng rung bị anh nuốt vào quá sâu, lúc rút ra bị lực hút trong lỗ thịt cản trở, quá trình lấy ra không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng, chỉ mới rút ra một centimet thôi Dư Liễu đã thấy mình bị tra tấn đến mức sắp đạt cực khoái.
Hạ Viễn lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, không chọn tiến đi giúp đỡ, mà lại xé một cái bao ra đeo vào cho thằng em của mình, rồi lấy một quả trứng rung khác ra lau khử trùng, đồng thời bóp một ít gel bôi trơn lên, sau khi chuẩn bị xong xuôi toàn bộ, cùng lúc đó Dư Liễu cho cậu một ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ.
"A Viễn, mau giúp anh lấy ra đi."
Hạ Viễn đưa hai ngón tay vào rồi nhẹ nhàng căng thành âm đạo ra, một tay khác kẹp lấy trứng rung mới lấy nó ra được. Dư Liễu không muốn ra nhanh như vậy, thế là đành cau mày chịu đựng, song vừa mới cảm nhận sự trống rỗng đáng hổ thẹn vào khoảnh khắc trứng rung được lấy ra, giây tiếp theo một vật cứng nóng hôi hổi đã yên lặng thế chỗ cho món đồ chơi cứng ngắc. Không để Dư Liễu kịp thắc mắc, Hạ Viễn cúi đầu hôn lên môi anh, dương vật đỏ tím thúc mở từng nếp uốn quấn quýt, đi vào trong anh một cách vừa dịu dàng vừa vững vàng.
Rõ ràng hôm qua cái bướm này đã bị bóc tem rồi, hôm nay cũng đã được nới rộng bôi trơn đầy đủ, nhưng Dư Liễu vẫn cảm thấy nghẹt thở, quá căng, ngay lập tức lấp đầy anh hoàn toàn. Đôi tay anh đang vòng quanh eo Hạ Viễn siết chặt như không chịu nổi nữa, để lại những vết cào màu đỏ nhợt nhạt trên lưng cậu.
Hạ Viễn cuối cùng cũng buông tha đôi môi anh, anh thở dốc, lúc cất giọng đã mang theo tiếng nức nở, "Sao em lại không nói một câu nào mà đã tiến vào vậy? Em không biết mình bự cỡ nào hả? Căng thế này làm anh khó chịu quá..."
Hạ Viễn tuy rằng tên đã lên dây, nhưng vẫn có thể nhạy bén bắt được một chữ —— "Lại"?
Cậu nhấc tay khẽ vân vê đầu vú dựng đứng của Dư Liễu, nhằm phân tán sự chú ý của anh, quả nhiên chỉ một lát sau Dư Liễu đã thả lỏng đôi mày, màu đỏ trên mặt càng ửng thêm, "Được rồi... A Viễn, mau nhúc nhích đi..."
Hạ Viễn cũng khó nhịn lắm rồi, bắt đầu nắc lúc nhẹ lúc nặng, thỉnh thoảng sẽ hôn lên gương mặt anh, yết hầu anh, núm vú anh, hõm eo anh (1).
Dư Liễu mềm thành một hồ nước mùa xuân chứa đầy dục vọng, chỉ có thể mặc kệ cậu bé nằm trên anh chinh phục anh một cách thật dịu dàng, như con thuyền nhỏ ba chìm bảy nổi trong bất lực giữa đại dương tình ái.
Cho đến khi một vật cứng nho nhỏ chạm vào lỗ hậu của anh, Dư Liễu mới giật mình mở mắt ra, "Cái gì vậy?"
Hạ Viễn cười nói: "Anh tham lam quá, em đây đành phải thỏa mãn mọi nơi của anh cùng một lúc vậy." Nói đoạn cậu đổ đầy gel bôi trơn lên một quả trứng rung khác rồi nhét vào lỗ hậu của anh, đồng thời bật chế độ nhẹ nhàng nhất.
"A đừng mà..." Dư Liễu đưa tay cản lại nhưng lực bất tòng tâm, một lối vào dâm dục khác vẫn bị lấp đầy một cách dứt khoát. Đôi mắt anh trở nên đê mê, bị kích thích quá mạnh đến mức tiếng khóc đầy bất lực "Mau lấy ra đi", không đến một phút sau cái bím ấy bắt đầu co bóp liên tục, xoắn chặt đến mức khiến da đầu Hạ Viễn tê rần. Cậu không muốn anh khó chịu vì bắn quá nhiều lần bèn nhấc tay lên lấp kín cây gậy thịt có vẻ sắp xuất tinh của anh.
Dư Liễu liếc cậu một cái bằng ánh mắt hết sức hờn dỗi, giây tiếp theo đã bị Hạ Viễn nắc mạnh một cái vào nơi sâu nhất, vừa khóc lóc vừa thắt chặt lỗ thịt bắn ra một ít nước sướng, hiển nhiên chỉ cần bím là có thể lên đỉnh hơn nữa còn xuất tinh.
Hạ Viễn cắn răng kiềm chế đồng thời ngừng lại, chờ Dư Liễu bình tĩnh rồi mới tiếp tục thọc vào rút ra một cách chậm rãi thêm vài phút, sau đó phi nước đại mười mấy phát, cuối cùng tước vũ khí đầu hàng bên trong anh.
"A... Sao em lại trở nên xấu xa vậy nè..." Dư Liễu cảm thấy cơ thể mình đã mềm xèo đến mức tưởng chừng như chạm cái là vỡ tan, hai hàng nước mắt sinh lý lặng lẽ rơi xuống ga giường mềm mại.
Hạ Viễn liếm sạch nước mắt của anh, nhẹ giọng trấn an: "Không sao đâu mà anh, rất sung sướng có đúng không nào?"
Bên trong Dư Liễu còn đang co bóp không ngừng, âm hộ đã tạm thời thỏa mãn, lỗ hậu còn đang được trứng rung an ủi lại trở nên càng thêm nhạy cảm.
Cảm nhận được dương vật chôn trong âm đạo lại từ từ cương cứng, Dư Liễu vừa sợ vừa thèm không sao kìm được, bèn thúc giục Hạ Viễn: "Đằng sau cũng muốn nữa."
Hạ Viễn rời khỏi bướm anh, lấy trứng rung trong lỗ hậu ra, thay bằng thằng đệ của mình đút vào, độ trơn bên trong đã rất đầy đủ, dần dần có thể thọc vào rút ra vô cùng thông suốt, hai người đồng thời bật ra tiếng thở dài khoan khoái.
Hạ Viễn thấy biểu cảm tận hưởng của Dư Liễu, không quên quán triệt tôn chỉ cậu vừa tạo ra đêm nay, muốn sướng thì phải làm một lần sướng đã đời, thế nên cậu lau sạch sẽ quả trứng rung vừa rồi còn đút trong cái bím phía trước rồi nhét vào lại, Dư Liễu tuyệt không nghĩ đến còn có thể làm thế. Cái bướm vừa cực khoái còn nhạy cảm hơn bình thường gấp trăm lần, anh chỉ có thể khóc lóc chấp nhận hết thảy.
"A hư mất thôi... Lấy ra đi mà... Anh bỏ cuộc..." Cho dù anh năn nỉ thế nào, hai cái lỗ của anh đều bị Hạ Viễn kiên quyết chiếm đóng, đôi lúc sẽ chăm sóc gậy thịt phía trước của anh, quả thực là phang anh đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc nữa.
"Anh à, anh thực sự chỉ có một mình em... Là bạn giường sao?" Giọng của Hạ Viễn vừa vô cùng dịu dàng cũng cực kỳ nghiêm túc, cố gắng giấu đi một chút dè dặt.
Dư Liễu chảy quá nhiều mồ hôi, lệ kín nửa mặt, mông thịt run rẩy, vùng kín lại bị trứng dái đập đến thấy đau, "Hức, em nghĩ gì thế? Có một mình em còn chưa đủ à? Em sắp chịch chết anh luôn rồi..."
Hạ Viễn cười cười, mặt mày của cậu thiếu niên quá sáng chói, trong lòng Dư Liễu như có dòng nước chảy qua, anh nâng người hôn lên giữa mày cậu.
Bàn tay mỏng manh yếu ớt của Dư Liễu vùi trong chăn, hai người vô thức đan mười ngón vào nhau. Hạ Viễn không hề quan tâm nặng nhẹ vừa phải nữa, mỗi lần nắc đều dập mạnh vào điểm sướng của anh, Dư Liễu không chịu nổi cắn một cái vào vai cậu, cùng nhau đón lấy cơn cực khoái bùng nổ.
Đêm đã khuya, hai người ôm nhau nghỉ ngơi, Dư Liễu mơ màng sắp ngủ tới nơi, thần kinh Hạ Viễn lại rất tỉnh táo, hào hứng lấy đồng điếu bình an (2) cậu xin trong chùa ra, một đoạn dây đỏ xỏ qua viên ngọc nho nhỏ.
"Anh à, tặng cái này cho anh, đêm nay có thể đeo cho em xem được không?"
Dư Liễu ậm ừ đáp lại một câu "Ừm", mặc kệ Hạ Viễn cẩn thận đeo vòng dây đỏ lên cổ tay mình, đến khi Hạ Viễn đeo xong ngẩng đầu lên đã thấy anh đã thiếp đi rồi.
"Ngủ ngon nhé, anh à."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro