Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thế giới 1: Chương 15

Edit: Trầm Lăng

Chương 15: Sau màn footjob là bị cọ bắn nước tiểu/bị dán trứng rung vào bướm nhỏ đi gặp Nguyễn Thịnh

Điểm tích lũy sẽ tỉ lệ thuận với sự phát triển của cốt truyện, vì vậy ngay cả khi không có phần thưởng 'bổ sung cốt truyện', điểm tích lũy của Nguyễn Kiều vẫn tăng đều đều.

Nhưng bây giờ điểm tích lũy của em đang gia tăng quá nhanh. Khi không có cảnh xung đột lớn với nhân vật chính, một pháo hôi bình thường không thể đạt được nhiều điểm tích lũy như thế này.

Thật ra đây là chuyện tốt, nhưng ngữ khí của hệ thống lại không quá tốt.

【 Hắn hỏi cậu, sao cậu chưa trả lời? 】

Nhưng hệ thống không ngờ rằng Nguyễn Kiều còn chuyên nghiệp hơn cả tưởng tượng của gã.

"Bởi vì cậu không đủ to đó!"

Miệng Nguyễn Kiều bóng nhẫy dầu mỡ của chiếc xúc xích nướng, hai má hơi phồng lên vì đang mải cắn.

Rõ ràng là em chỉ đang ăn xúc xích nướng mà thôi.

Cánh môi Nguyễn Kiều ngậm lấy cây xúc xích, em cắn một miếng, hai mắt hơi cụp xuống ra vẻ đang nghiêm túc thưởng thức lắm.

Em thậm chí còn nâng một tay lên, ống tay áo ngủ trượt xuống đủ để lộ khuỷu tay hồng hào, đầu ngón tay trắng nõn mảnh mai chạm vào sau gáy, vén dúm tóc ướt đẫm ra.

Nguyễn Kiều thở phắt ra đầy sảng khoái.

Nóng quá.

Mùa hè nóng chết mất.

Hoàn toàn không cảm thấy câu nói ban nãy của mình có phải đang dẫn lửa đốt nhà không.

Sở Mạc Sinh duỗi tay nắm bả vai Nguyễn Kiều, lòng bàn tay dày đặc vết chai mỏng của anh khiến Nguyễn Kiều mất tập trung trong giây lát —— Sở Mạc Sinh luyện thể thuật gì mà ngay cả lòng bàn tay cũng có kén thế nhỉ?

Ráp quá đi mất, cọ bả vai trắng hồng của em đỏ hết cả lên rồi.

"Tôi không đủ to?"

Tầm mắt của Sở Mạc Sinh rơi xuống giữa hai chân Nguyễn Kiều, cách lớp chăn, bé bướm nhỏ của Nguyễn Kiều hơi rụt rụt, một giọt mật dịch trong suốt chảy ra.

"Anh cũng giỏi thật đấy, anh Nguyễn ạ."

Giọng nói của Sở Mạc Sinh cứ sai sai.

"Rốt cuộc đã ăn bao nhiêu con cặc rồi, hửm? Chúng có to không, có dài không?"

Nguyễn Kiều chẳng thèm để ý đến anh ngay cả khi em đang ăn bữa sáng Sở Mạc Sinh mang về cho em.

Em ăn xong cây xúc xích nướng, tính tham ăn nổi lên, em không nhịn được cúi đầu liếm liếm vết dầu mỡ dính trên đầu ngón tay.

Trong đầu nghĩ về điểm tích lũy của mình, miệng lại nói lung tung vớ vẩn, lửa cháy đổ thêm dầu: "Nhiều lắm nha, ai cũng to hơn cậu."

Sở Mạc Sinh nhỏ giọng cười một tiếng, anh nhìn Nguyễn Kiều lơ đãng cầm cốc sữa bò ấm áp lên uống.

Nguyễn Kiều uống một hớp, trên vành môi dính một vòng sữa trắng.

Sở Mạc Sinh đột nhiên hỏi:

"Ngon không?"

Nguyễn Kiều nếm được vị ngọt và ngửi được mùi sữa bò thơm nồng, em gật gật đầu.

Một bóng đen cao lớn đột ngột đổ xuống trước mặt em, cả người em bị Sở Mạc Sinh áp dưới vỏ chăn, hơi thở ấm áp của Sở Mạc Sinh phả lên vành tai em.

"Sáng hôm nay mới vắt đấy, nếu thích thì dùng miệng em vắt ra nhé, được không?"

Tối hôm qua khi Sở Mạc Sinh tắm rửa sạch sẽ cho Nguyễn Kiều, anh đã bị mùi ám hương ngọt ngào đó trêu chọc không chịu nổi rồi.

Anh còn đang tinh trùng lên não, ngực đã bị một bàn tay vỗ một phát.

"Nóng quá đi."

Nguyễn Kiều oán giận anh:

"Chít chít vừa nhỏ vừa thúi."

Mấy câu em nói hoàn toàn là vu khống.

Nhưng Sở Mạc Sinh chẳng những không tức giận mà anh còn đè giọng xuống hỏi: "Nóng lắm à?"

Sở Mạc Sinh vói bàn tay vào trong chăn, anh vuốt ve cẳng chân của Nguyễn Kiều, bóp nhẹ mấy cái. Rồi anh nhanh chóng rê tay lên trên, chui vào trong áo ngủ, sờ mó bụng nhỏ của Nguyễn Kiều.

Anh hơi dùng sức ấn nhẹ bụng em một cái.

Nguyễn Kiều rùng mình, ngón tay em giữ giặt ly sữa bò, cả cơ thể run bắn lên.

Một cơn ngứa ngáy lan ra từ giữa hai chân, cái cảm giác hai đùi bị vạch ra để lộ hai lỗ nhỏ ra ngoài tối hôm qua lại xuất hiện.

Vì tiếp xúc với khí lạnh nên cơ thể em càng thêm nhạy cảm, nhớ lại khoái cảm mất khống chế khi cả hai lỗ tiểu không khép lại được ấy khiến em mím môi lại và kẹp hai chân sát vào nhau.

Chăn bị xốc lên, tư thế của Nguyễn Kiều bị bại lộ.

Hai chân của em bị Sở Mạc Sinh gập lại, má đùi sát má đùi, đầu gối kề đầu gối.

Tay em đã không cầm vững ly sữa bò nữa, bị Sở Mạc Sinh rút ra rồi ném vào thùng rác.

Nửa ly sữa bò bị đổ văng ra đất, trong không khí trần ngập mùi sữa bò ngọt ngào hòa quyện cùng một mùi ngọt khác lạ.

Đầu ngón tay Nguyễn Kiều run rẩy quắp lấy ga trải giường, em rụt về sau.

Bấy giờ Sở Mạc Sinh đổi thành tư thế ngồi quỳ, một chân quỳ trên giường, chân còn lại giẫm xuống mặt đất, một mình anh chiếm phân nửa giường của Nguyễn Kiều.

Từ ngoài nhìn vào chỉ thấy mắt cá chân tinh tế và gót chân trắng như tuyết đang vô lực đạp lên ga trải giường của ai đó.

Sở Mạc Sinh kéo khóa quần xuống, dương vật bật ra ngoài.

Bề ngoài nó to lớn hùng vĩ, vừa dài vừa thô, quy đầu hơi cong lên như trái chuối, có thể nhẹ nhàng chọc vào điểm nứng của đối phương.

Sở Mạc Sinh nắm lấy tay Nguyễn Kiều, ép em cầm con cặc đang cửng lên của mình.

Nguyễn Kiều miễn cưỡng cầm lấy, bé bướm nhỏ giật giật, một dòng nước ấm chảy lênh láng giữa khe hẹp.

Khi Sở Mạc Sinh dùng một tay nâng đầu gối em lên trên, giữa mông em và ga trải trường kéo ra một sợi tơ mỏng.

Động tác của Sở Mạc Sinh rất rõ ràng, lời nói của anh còn thẳng thắn hơn: "Anh Nguyễn đã ướt tràn đê thế này rồi mà vẫn không cần tôi địt à?"

Nguyễn Kiều nằm nghiêng người, quầng vú mềm mụp bị đùn ra, gồ hai núm nhỏ ra ngoài áo ngủ.

Em kéo kéo tà áo ngủ của mình lên trên.

Đôi mông gò bồng đào căng mịn bị lộ ra, hai viên thịt tròn trịa căng mọng. Sở Mạc Sinh vụt cặc vào giữa hai chân em, mông thịt núng nính bèn run bắn lên.

Đầu khấc của Sở Mạc Sinh nắc thẳng vào khe hở giữa hai chân, giả vờ địt lồn Nguyễn Kiều.

Âm đạo mềm mại ướt át bị con cặc thô to cọ xát đến không thể chịu đựng nổi, thêm vào đó trên cây gậy thịt này còn nhô lên từng mạch máu đang đập thình thịch. Em bị Sở Mạc Sinh chịch chảy nước như đài phun nước, không bao lâu sau lại phát ra tiếng va chạm nhớp nháp, nhưng vì cả hai người đang ở trên giường nên ngoài tiếng thân thể va chạm vật lý còn có cả tiếng ván giường lay động.

Kẽo kẹt kẽo kẹt.

Nguyễn Kiều có lòng muốn chửi Sở Mạc Sinh mấy câu, nhưng anh chịch rất thoải mái, chỉ chốc lát sau em đã há miệng thở dốc, mông thịt bị hông và tinh hoàn của Sở Mạc Sinh húc đỏ cả lên, âm hộ bị quy đầu Sở Mạc Sinh ma sát liên tục khiến em phải kẹp chặt mông, run rẩy không ngừng.

"Hu oa... Muốn, muốn..."

Bụng nhỏ hơi rung lên, bên dưới lớp da thịt mềm mại hơi hóp xuống là bàng quang đang phồng lên của Nguyễn Kiều.

Sở Mạc Sinh cười một tiếng đầy xấu xa.

"Tôi còn chưa bắn tinh đâu... nhưng mà, tôi hơi mót tiểu."

Nguyễn Kiều co người lại, em lẩy bẩy rên rỉ:

"Hu hu... không, không được... Không được..."

Vừa dứt lời, lỗ thịt của Nguyễn Kiều đột nhiên co giật rồi phun nước. Dương vật bị anh cọ âm hộ đến cương cứng nên không thể bài tiết được, thay vào đó một lỗ tiểu khác đã mở ra, nước tiểu được thải ra từ lỗ dưới, nó bắn một đường parabol trên không trung rồi hạ cánh xuống giường, tưới đẫm ga trải giường của Nguyễn Kiều.

Hai chân em ướt sũng, cái lồn mềm mại của em đang run lên vì bị trụ thịt cọ xát, gân xanh trên thịt trụ dính đầy nước vẹm, cả người Nguyễn Kiều bị chịch đến run rẩy, cuối cùng em phải chống bả vai lên lan can đầu giường, tiếng thở dốc mỏng manh dính nhớp và tiếng rên rỉ nức nở không ngừng thoát ra khỏi miệng em.

Trong căn ký túc xá đóng kín, chàng trai với dáng hình cường tráng đang địt thanh niên xinh đẹp lồn múp đến mất tiếng, mồ hôi tuôn ra từ eo thanh niên như suối, nước dâm ngọt ngào từ nơi hai người dán sát men theo da thịt rỏ xuống giường một cách thong thả.

Vòng eo của thanh niên rất đẹp, thịt mông vừa nhiều vừa trắng, sờ là thấy mềm.

Ngón tay của chàng trai hãm sâu vào trong đó.

"Sao lại đái dầm nữa rồi? Anh Nguyễn?"

Sở Mạc Sinh đột ngột nắc hông về phía trước, anh giải phóng tinh dịch, tinh dịch trắng đục đặc sệt được bắn phụt phụt lên trên người Nguyễn Kiều và ga trải giường. Vì tư thế nằm của Nguyễn Kiều đang mặt đối mặt với quy đầu cương cứng đang bắn tinh của Sở Mạc Sinh. Em bị địt đến xuất thần, mặt mày hoảng hốt, ngay cả lông mi bị tinh dịch bắn lên cũng không chú ý.

Dịch trắng dính trên lông mi rũ xuống, Nguyễn Kiều mờ mịt chớp chớp mắt.

Sở Mạc Sinh rút dương vật ra, hai đùi Nguyễn Kiều buông thõng dang rộng, trên người em vương đầy nước tiểu và tinh dịch.

Của cả chính em vừa bắn ra.

https://skychanchan[wordpress]com/2022/06/08/np-song-tieu-my-nhan-doc-ac-dam-chay-nuoc/

Nguyễn Thịnh nhìn bài luận vừa được in ra trên tay.

Nguyễn Kiều vốn gửi bản online cho hắn, nhưng để tiện kiểm tra, Nguyễn Thịnh dứt khoát bảo sĩ quan phụ tá in ra giấy.

Lúc hắn nhận được văn kiện đã là giữa trưa, sau khi Nguyễn Kiều nhận được cuộc gọi của Nguyễn Thịnh, em ngoan ngoãn trả lời sẽ đến gặp chú nhỏ ngay.

Nguyễn Thịnh không cúp điện thoại ngay lập tức, hắn đặt di động bên tai, hỏi bằng chất giọng quạnh quẽ: "Nhuyễn Nhuyễn, cháu đang làm gì vậy?"

"Ưm —— không làm, không làm gì ạ." Nguyễn Kiều nhẹ nhàng thở dốc: "Cháu đang chạy bộ thôi ạ."

"Chạy bộ?"

Nguyễn Thịnh nhăn mày lại đậm vẻ khó hiểu.

"Chạy bộ vào giờ này?"

"Vâng, hộc ——"

Nguyễn Kiều đột nhiên hít vào một hơi thật sâu, từ xoang mũi hừ ra một âm tiết dài.

"Cháu xin lỗi chú nhỏ, phù, cháu có hơi... hà hà... Có hơi mệt... Hộc hộc... Cháu, cháu cúp trước nhé!"

Nguyễn Thịnh thầm cảm thấy lòng mình râm ran khó hiểu, rồi lại đan xen chút ngẩn ngơ.

Chỉ là chạy bộ mà thôi.

Nghĩ miên man như vậy mãi, Nguyễn Thịnh nâng mắt nhìn Nguyễn Kiều vừa mới đến.

Nguyễn Kiều đang cúi đầu uống nước, sắc mặt em hây hây đỏ, đuôi tóc đen nhánh mềm mại dán lên cổ.

Rất ngoan ngoãn và đáng yêu.

Ánh mắt em thường thường bay về phía tờ giấy trong tay Nguyễn Thịnh, hiển nhiên em vẫn có chút lo lắng về phản ứng của Nguyễn Thịnh.

Nguyễn Thịnh cong ngón tay lại, ho nhẹ một tiếng.

"Cũng không tệ lắm."

Hắn thật lòng nghĩ như vậy.

Nhưng Nguyễn Thịnh nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn.

"Nhuyễn Nhuyễn?"

Nguyễn Thịnh khẽ nhíu mày, sờ sờ trán của Nguyễn Kiều.

Không bị sốt, nhưng mặt Nguyễn Kiều lại hơi đỏ lên, ánh mắt cũng trở nên mông lung mơ hồ.

Nguyễn Thịnh lo lắng, hắn vươn người qua bàn tựa đầu lên đầu Nguyễn Kiều, trên khuôn mặt lạnh lùng nhuốm màu lo lắng.

Nguyễn Thịnh lại gần giúp Nguyễn Kiều phục hồi tinh thần lại.

"Chú nhỏ, cháu không bị sốt."

Khi nói chuyện, khuôn mặt em đỏ bừng, hơi thở gấp gáp trêu chọc cái cằm cương nghị của Nguyễn Thịnh.

Nguyễn Thịnh ngẩn ra, hắn dừng động tác của mình lại, thay vào đó gọi bác sĩ tư nhân vào.

Hôm trước Nguyễn Kiều nói bị đau bụng, hắn vẫn nhớ rõ.

Trùng hợp là hôm nay lại bị bong gân, có thể đồng thời chẩn đoán trị liệu.

Bác sĩ này cũng là người tu chân, trị liệu chút vết thương nhỏ đó không thành vấn đề.

Bác sĩ đi đến nắm lấy mắt cá chân của Nguyễn Kiều.

Linh khí bao bọc lấy nơi này, cơn đau dần biến mất. Thời điểm kết thúc trị liệu, bác sĩ ngẩng đầu lên —— thoáng chốc mặt y ngẩn tò te.

Nhưng bác sĩ nhanh chóng rời tầm mắt đi, không nói không rằng rời khỏi phòng.

Bác sĩ đi rồi, Nguyễn Thịnh mới đưa một cái túi cho Nguyễn Kiều.

Bên trong là quần lót do sĩ quan phụ tá chuẩn bị.

Thật ra buổi gặp gỡ có thể kết thúc tại đây, Nguyễn Thịnh không giỏi bàn luận về bất cứ điều gì khác ngoài công việc.

Nhưng cứ kết thúc như thế này thì không ổn lắm nhỉ.

Thế là hắn mở miệng: "Xem ra dạo gần đây cháu rất chăm chỉ học hành, nếu thích cái gì có thể nói với chú."

"Gì cũng được ạ?" Nguyễn Kiều nhìn Nguyễn Thịnh bằng ánh mắt mơ màng, ngón tay từ tà váy vói vào trong quần chíp, đầu ngón tay móc lấy mép quần tụt xuống.

Một chiếc trứng rung màu hồng phấn được gắn vào bím đang rung rất nhẹ.

Em đứng lên, một bàn tay chống lên bàn, một bàn tay khác kép quần xi líp xuống thấp hơn.

Mặt mày Nguyễn Kiều ửng hồng, có vẻ như em không phát hiện ra gương mặt anh tuấn lạnh lùng của Nguyễn Thịnh xuất hiện vẻ mất tự nhiên: "Chú nhỏ... đổi quần xi líp cho Nhuyễn Nhuyễn được không ạ?"

Đôi cánh môi hồng hào tách ra lộ ra đầu lưỡi ướt át, em liếm môi dưới, nhìn Nguyễn Thịnh thở dốc.

Mép lồn của em vốn đã bị chơi mạnh đến mức không thu lại được, bây giờ còn bị trứng rung địt, đầu óc em đặc quánh lại không nghĩ được gì hết, giờ chỉ muốn được thoải mái thôi.

Nguyễn Kiều vén váy lên, cái lồn đang nhỏ nước và trứng rung đang chạy ngay lập tức hấp dẫn tầm mắt của Nguyễn Thịnh.

"Chú có thể... Liếm một cái được không ạ..."

Cứ đang đang đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm vậy.

"Mềm lắm nha..."

Nguyễn Kiều đương nhiên không cảm thấy yêu cầu của mình có vấn đề gì.

—— là chính chú nhỏ nói em thích gì cũng được mà.

Nguyễn Kiều không thể nhịn nổi nữa, em tự mình sờ cái lồn ướt át bên dưới, lòng bàn tay áp vào quả trứng rung, thở hổn hển mấy tiếng.

Khe thịt chảy ra một dòng chất lỏng trong suốt, rỏ xuống chiếc quần chíp bị kéo xuống tận đầu gối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro