🦋23 - Một nhà ba người
Mẹ Bạch thở dài, như đang thở dài cho số mệnh bi thảm của cậu: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta mau đi ăn cơm đi."
Cậu bị hai anh em nhà họ Bạch kẹp ở bên trong, Bạch Côn Sơn phụ trách chăm sóc cậu, cứ không ngừng gắp đồ ăn cho cậu, cậu ăn đến mức quai hàm phồng lên, mà đồ ăn trên đĩa lại chỉ tăng không giảm, cứ như ngọn núi cao, Bạch Côn Sơn thấy cậu thích ăn sủi cảo thủy tinh, lại gắp một cái đưa đến bên miệng cậu, cậu há mồm ngậm lấy rồi mơ hồ không rõ nói, "Ngài ăn đi, em ăn no rồi", vì thế động tác của Bạch Côn Sơn rất tự nhiên lấy đĩa, ăn hết bữa ăn còn đang ăn dở.
Bạch Vọng Sơn chăm sóc con gái cậu, cầm muỗng nhỏ đút từng ngụm cho bé ăn canh trứng, uống cháo bột, sau khi ăn xong còn lau miệng cho bé, trên mặt không có một tia không kiên nhẫn.
Cậu nhìn con gái mình và Bạch Vọng Sơn tương tác bên kia, bỗng nhiên cười nói, "Cục cưng rất thích anh, ngày thường con bé đều không cho người khác chạm vào", con gái cậu như là nghe hiểu lời cậu nói, cũng cười khanh khách, lặp lại nói "Thích!."
"Vậy thật là vinh hạnh cho anh, tên của cục cưng là gì?" Bạch Vọng Sơn nhịn không được cúi người hôn lên khuôn mặt non mềm của bé, tưởng tượng đến đây là đứa bé mà Hứa Y đã sinh cho mình, đứa nhỏ chung một dòng máu với mình, Bạch Vọng Sơn khó có thể kìm nén nỗi niềm trào dâng trong lòng, hận không thể đem hết
thảy những thứ tốt nhất dâng đến trước mặt hai người này.
"Cục cưng còn chưa có tên, em cũng không biết nghĩ sao", cậu phát sầu, đây là con gái cậu, nhất định phải đặt cho nó một cái tên đẹp nhất, nhưng một kẻ ngốc có thể nghĩ ra cái tên gì hay cơ chứ.
Bạch Vọng Sơn suy nghĩ trong chốc lát, "Gọi là Hứa Tinh Nguyệt được không?", Ngôi sao và ánh trăng, gợi cho Bạch Vọng Sơn nhớ tới ngày đầu tiên bản thân và Hứa Y gặp nhau, đêm đầy sao đẹp đẽ, ánh trăng mờ ảo.
"Tinh Nguyệt?", Ngôi sao và ánh trăng ở trong lòng cậu đều là những thứ rất đẹp, cậu lập tức thích cái tên này, cười cong tít mắt, nhẹ giọng hỏi con gái mình, "Tinh Nguyệt Tinh Nguyệt, con thích cái tên này không? Cục cưng?"
"Thích!", Cô bé dùng sức gật gật đầu, nở một nụ cười ngọt ngào.
Bạch Côn Sơn chỉ cảm thấy cảnh tượng này vô cùng chói mắt, phảng phất như ba người này mới là một nhà ba người chân chính, chỉ hận mình không bỏ nhiều công sức hơn cho đứa trẻ này, dễ dàng để cho Bạch Vọng Sơn mượn sức, như thế rất tốt, ngay cả tên cũng đã đặt rồi, hơn nữa gương mặt giống nhau, không biết còn tưởng rằng đứa bé này là con gái ruột của Bạch Vọng Sơn.
Mẹ Bạch cũng đang quan sát tỉ mỉ sự tương tác của bọn họ, con trai út của bà hoàn toàn chìm sâu, một đôi mắt hận không thể thời thời khắc khắc dính trên người Hứa Y, giống như là một con sói đói canh giữ miếng thịt tươi ngon nhất, không còn thấy bộ dáng phong lưu phóng khoáng trước kia nữa, mà con trai đớn của bà cũng biểu hiện cực kỳ khác thường.
Bạch Vọng Sơn tính tình lạnh lùng, trước nay không phải người dễ ở chung, Hứa Y cùng con gái cậu xem như lần đầu gặp mặt người xa lạ, lại được Bạch Vọng Sơn chiều theo bằng mọi cách, có nói là đối đãi với vợ con mình cũng không quá. Làm một người mẹ, bà hiểu biết con trai của mình nhất, giữa Bạch Vọng Sơn và Hứa Y khẳng định là có cái gì đó, điều này cũng thật phiền toái.
Mẹ Bạch và cha Bạch trao đổi ánh mắt một chút, đều ở trong mắt đối phương thấy được nỗi lo lắng như nhau, hai anh em cùng thích một người, nếu giải quyết không tốt, sợ là sẽ nảy sinh hiềm khích.
Hứa Y dù sao cũng là người mà Bạch Côn Sơn dẫn về, mẹ Bạch tính hỏi con trai út về vấn đề của mình trước, ho nhẹ một tiếng: "Côn Sơn, lát nữa con tới thư phòng một chuyến, mẹ và cha con muốn hỏi con chút chuyện."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro