Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Gặp hoa đào tiên ở rừng đào (2)

Tô Dục ngẩng đầu nhìn lên, có một tiểu cô nương buộc hai bím tóc bằng sợi dây màu đỏ đang ngồi ở giữa một cành cây được che phủ bởi những đóa hoa đào, trên người mặc cái váy hồng nhạt viền hoa uốn nếp lạ lùng ( viền tơ lụa của váy công chúa), tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài, bộ dáng khoảng chừng năm sáu tuổi, ngồi trên cành cây, trong tay cầm một nhánh hoa đào, bàn chân nhỏ đung đưa, đang cúi đầu cười ngọt ngào với hắn.

Nụ cười kia, so với cây hoa đào còn rực rỡ hơn. . . . . . . Tô Dục không khỏi nhìn đến ngây người, hắn tưởng rằng mình đã gặp được tiên nữ Hoa đào . . . . Có một đứa trẻ bình thường nào lại ở một mình trong rừng hoa đào ở vùng ngoại ô này chứ?

Tiểu cô nương nhảy từ trên cây xuống, đứng vững vàng trước mặt Tô Dục, tiếp tục cười tủm tỉm nói: "Ha ha~ ngươi thật thông minh, gọi ta là tiên nữ Hoa đào cũng không sai nha! Chí ít với chức vị hiện tại này. . . . . Ta nghe được những lời của ngươi, cũng biết được sơ sơ những chuyện mà ngươi đang phiền não, có lẽ ta có thể giúp được ngươi ! ~"

Lúc này Tô Dục mới hồi phục tinh thần lại, bởi vì bị một tiểu cô nương nghe được tiếng lòng của mình nên hắn cảm thấy hơi thẹn thùng, gãi gãi đầu: "Ha ha, tiểu muội muội, sao muội lại ở đây? Có phải lạc đường hay không? Muốn ta dẫn muội về nhà không?"

Có lẽ hắn suy nghĩ nhiều rồi, trên thế giới này làm gì có thần tiên chứ. Lại không có quy định rằng người ta không thể là một đứa bé thiên tài, đồng thời lại là dân mù đường. . . . . Hắn có thể xác định, một tiểu cô nương có nụ cười thuần khiết xán lạn như vậy tuyệt đối sẽ không có ác ý gì với hắn, mặc dù thực lực của nàng so với hắn quả thực sâu không lường được.

"Ta cũng không phải là tiểu hài tử, ta tên là Tiểu Đào! Ta đúng thật là thần tiên đó! Bổn tiên năm nay đã ba nghìn tuổi! Nếu không phải cùng Vô Thượng tiên quân kia đánh cược thua, ta mới không làm một đào tiên nho nhỏ ở thế gian này đâu! Kỳ hạn vẫn còn một trăm năm! Ta vẫn phải hao tổn tiên lực hoàn thành tâm nguyện của người khác để đạt được một trăm phẩm hạnh tốt đẹp ( nói tào lao đấy, kỳ thật chỉ cần người kia hợp mắt nàng, cái tâm nguyện kia cũng đừng quá tàn nhẫn là được )!

Nghe vậy, vẻ mặt Tô Dục mờ mịt, ánh mắt như đang nói: Ngươi đang nói cái gì vậy? Đầu óc của tiểu hài tử này không có bệnh chứ?

Bỏ qua sự nghi ngờ trong mắt Tô Dục, cái vị Tiểu Đào tự xưng là tiên nữ Đào hoa kia không đợi Tô Dục trả lời, liền tiếp tục nói: "Cuộc sống như vậy thật nhàm chán!. . . . . Aizz, thôi bỏ đi. . . . Thế gian chỉ cần những nơi có hoa đào nở đẹp, ta đều có thể xuất hiện, mặc kệ ở thời không niên đại nào. . . . . Gặp được ta cũng coi như ngươi có duyên ~ đúng lúc ngày hôm qua tại Trung Quốc ở thế kỷ 21 cũng có một nữ hài tử có ý nghĩ này. . . . . Suy nghĩ của ngươi vượt qua hiểu biết của thời đại, chắc có thể thích ứng với thời đại kia. . . . Hao tổn tiên lực một lần, lại  có thể giúp hai người hoàn thành tâm nguyện! Cớ sao không làm? A ha ha ha ~~~"

Tô Dục bắt đầu xác định được, đầu óc của tiểu cô nương này có bệnh. Nghĩ thầm: Việc lạ đúng thật là năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều.

Tiểu cô nương làm bộ ngáp một cái, lại thẳng thắng nói: "Huống chi, ngươi nhìn rất hợp mắt ta, cái chuyện này càng không thể không giúp! Ai ~ không cần nói nhiều, cứ quyết định như vậy đi ha!"

Trong lòng người này cũng coi như là trong sáng, tuy rằng hơi trăng hoa một chút, nhưng cũng có thể xem là một tên đáng yêu. Nàng cũng gặp qua không ít người thấy lợi liền tham lam, mưu toan muốn bắt nàng làm việc cho đám người phàm. . . . Còn có, năm kia nàng ngủ quên một giấc hai năm liền, năm trước lại quên tỉnh để giúp một người phàm hoàn thành tâm nguyện! Vì vậy năm nay phải giúp hai người hoàn thành tâm nguyện. Mà hiện tại tiên lực của nàng chỉ bằng một phần mười trước kia, cho nên nếu phải lãng phí thì phải lãng phí cho tốt, đầu năm nay, làm tiên cũng không dễ chút nào!

Chỉ thấy Tiểu Đào vung nhánh hoa đào đang cầm trong tay lên không trung vẽ một cái vòng tròn, vòng tròn liền xuất hiện bạch quang lóng lánh đẹp đẽ, trong miệng lẩm bẩm, nhưng hắn cũng nghe không rõ nàng nàng đang nói cái gì.

Hai mắt Tô Dục mở to, ôi má ơi, hắn thật sự gặp được tiên rồi!

Ngay sau đó, cái khe hở của vòng tròn màu trắng kia hóa thành một chùm tia sáng, bay về phía giữa trán Tô Dục, đầu óc Tô Dục trống rỗng, sau đó liền mất đi ý thức.

Qua một lúc lâu, Tiểu Đào cuối cùng cũng làm phép xong. Lần này làm phép sao lại không thuận lợi như thế nhỉ? Làm tiên lực của nàng tiêu hao không ít. Cảm thấy kỳ quái liền bấm tay tính toán, biết được kết quả càng làm cho nàng không khỏi chấn động, mệnh cách của Tô Dục so với mệnh cách của người bình thường có chút không giống, hẳn là mệnh cách nhất định phải là mệnh đào hoa! Khó trách ở kiếp này hắn lại cùng nhiều nữ tử quấn lấy nhau như vậy.

Mà Hoa Thiên Sắc kia, chính là sát tinh chấm dứt mệnh đào hoa của hắn. . . . . . . Mình lại không biết rõ ràng tình huống liền đưa hắn đến dị giới. Mà mệnh cách này lại không có biện pháp nào thay đổi. Đi đến thế kỷ hai mươi mốt cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng nàng lại cố tình đem hắn nhập vào thân thể của một nữ tử. . . . . . . Nói ra thì thật có lỗi với thân thể của nữ tử đó. . . .

Trong đầu Tiểu Đào liền xuất hiện hình ảnh một đám soái ca bao vây một xú nữ. . . . . Thật đáng sợ! Một đám người sẽ rất căm phẫn đấy! Thân thể Tô Tiểu Ngữ đỡ đòn dùm Tô Dục sớm muộn gì cũng bị những nữ nhân khác quần ẩu cho mà coi! . . . Nghĩ đến đó mà nàng  muốn đổ cả mồ hôi! -_-|||

Tiểu Đào không khỏi đau đầu, đều do cái tính tình lỗ mãng của nàng, . . . . . . . Ai! Rốt cuộc nên sửa như thế nào mới tốt đây?

Đúng vào lúc này, thân thể "Tô Dục" ngã trên mặt đất chậm rãi mở mắt tỉnh lại. "Tô Dục" thấy trước mặt đầy hoa đào, vẻ mặt không khỏi ngỡ ngàng, sau đó nhìn tiểu cô nương ở bên cạnh, từ ngỡ ngàng chuyển thành kinh ngạc, giống như đã hiểu được chuyện gì xảy ra, lập tức ngồi dậy, đánh giá thân thể của chính mình. . . . . Bên này sờ sờ, bên kia bóp bóp, thỉnh thoảng lại hài lòng gật đầu. Sau đó nhào mạnh qua tiểu cô nương ở đối diện mãnh liệt hôn: "Aha! Tiểu Đào MM* ngươi thật tốt! Nhanh như vậy mà đã giúp ta hoàn thành tâm nguyện rồi! Thật không uổng phí ta mời ngươi ăn kem một tháng nha!"

[*] Muội muội =))

Thật vất vả "Tô Dục" mới buông Tiểu Đào ra, thích thú ngửa mặt lên trời cười to: "Oa ha ha! ~~~ Cổ đại, ta đến đây! Mục tiêu của Tô Tiểu Ngữ ta là —— làm một tuyệt thế mỹ thụ! A ha ha ha. . . . . . . "

Khóe miệng Tiểu Đào run rẩy. . . . . Đều do nàng, không nên ngủ trên cây hoa đào trong nhà Tô Tiểu Ngữ từ tháng ba năm trước đến tháng sáu năm nay ( Hiện tại ở thế kỷ hai mươi mốt là tháng sáu), khi đó vẫn đang ngủ trên cây hoa đào, bị mùi hương ngọt ngào của cây kem trong tay Tô Tiểu Ngữ đánh thức. . . . . . . . Sau đó vì nàng đã ăn kem (kỳ thực cũng là vì nhiệm vụ giúp người phàm hoàn thành tâm nguyện) để rồi đáp ứng yêu cầu của một hủ nữ hèn mọn bỉ ổi là Tô Tiểu Ngữ. . . . . .

Thôi bỏ đi, nàng đã giúp bọn họ hoàn thành tâm nguyện —— đưa bọn họ đến sống ở một đất nước lý tưởng của bọn họ, nhưng thường thì lý tưởng cùng sự thật đều có sự chênh lệch rất lớn, điều này cũng không thể trách nàng, nếu trách nàng thì cũng vô dụng. . . . .

Tiểu Đào cuối cùng cũng có được một biện pháp:" Cho Tô Dục nhiều phúc lợi một chút xem như đền bù tổn thất là được, ví dụ như, có trí nhớ của thân thể Tô Tiểu Ngữ, đồng thời bây giờ cho Tô Dục võ công, còn có cho thân thể kia một giọt đào chi cam lộ nghìn năm thì trạng thái sẽ chậm rãi tốt lên thôi...Những thứ khác, hắn chỉ có thể tự mình nắm bắt...!"

Về phần hoa si Tô Tiểu Ngữ đang trong trạng thái hưng phấn này, hiện tại là "Tô Dục" nha. . . .. Liền chuẩn bị nghênh đón cuộc sống bị Hoa Thiên Sắc đuổi giết đi ~~~ Muốn trí nhớ? Không có! Muốn võ công? Trong cơ thể này vẫn có chút thực lực, nhưng nếu muốn dùng thì cần phải luyện lại một lần nữa! Có thể trở thành một tuyệt thế mỹ thụ hay không? Thì phải xem nàng ta rồi, oa ha ha! Tiểu Đào nở nụ cười giả tạo đầy ý xấu, sau đó liền biến mất.

_____________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : Meo~! Không cần xem nhẹ đến sự tồn tại của Miêu Miêu ~! Có cổ vũ mới có động lực nha!

End Chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro