Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Gặp hoa đào tiên ở rừng đào (1)

Mùa xuân tháng ba, ngoài thành Tô Châu có một mảnh rừng hoa đào.

Trong rừng, đào hoa nở đến náo nhiệt, một mảnh đỏ rực, cánh hoa ướt át chợt hiện lên óng ánh. Nhiều đám hoa đào, từng tầng một, tựa như một dải gấm hoa phủ kín đầy trời, hòa cùng cảnh xuân ấm áp, từng cánh hoa phấn hồng hé ra tươi tắn, khắp nơi tràn ngập hương hoa, làm cho người ta sảng khoái tinh thần. Một trận gió thổi qua, những cánh hoa phấn hồng nhao nhao bay xuống, phía dưới nổi lên một cơn mưa hoa đào.

Rõ ràng là một bầu không khí hòa hợp rực rỡ. Nhưng lại xuất hiện một âm thanh vô cùng không hài hòa: "Ông trời, ông muốn đùa chết ta à?!" Tô Dục ngửa mặt lên trời gọi lớn, gọi đến mức khàn cả giọng.

Tô Dục quay đầu ra sau nhìn nhìn, phù —— may là nữ nhân khủng bố kia không còn đuổi theo nữa. Trước tiên cứ nghỉ chân ở cái rừng đào này đi ! Hắn đã thi triển khinh công chạy suốt hai canh giờ, tuy rằng ánh mặt trời tháng ba không quá gay gắt nhưng phơi nắng lâu cũng sẽ nóng, lại còn không được uống một miếng nước nào, có thể không mệt à?

Lại nói đến cái vị Tô gia Tam đại thiếu gia tên Tô Dục ở Tô Châu này, trên giang hồ không có ai không biết, không có ai không hiểu!

Nguyên nhân như sau ——

Nhà Tô Dục rất có tiền, là nhà giàu nhất thành Tô Châu, Tô Dục rất có tài, là Giang Nam đệ nhất tài tử. Bộ dạng Tô Dục người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, tóm lại là một bụi tai họa. Tô Dục rất phong lưu, có vô số hồng nhan tri trỉ.

Tướng mạo có thể so với Phan An, có tiền lại có tài, là một công tử vừa ôn nhu lại đa tình, làm sao có thể không nổi danh? Không thể nghi ngờ rằng Tô Dục là người tình trong mộng của các thiếu nữ đang tơ tưởng yêu đương, là đối tượng tốt nhất để hồng hạnh vượt tường* của các thê thiếp nơi khuê phòng tịch mịch. . . . . . . Hắn rất hiểu lòng của nữ nhân, hiểu nhất chính là tình ý của nữ nhân, nhưng hết lần này tới lần khác lại rất hoa tâm, rất không đáng tin, tựa như một ly rượu độc có màu sắc mỹ lệ, ngươi biết rõ ràng nó có độc, nhưng vẫn không nhịn được mà nếm thử, thử một lần, liền nghiện. . . . . Nhất thời yêu thích vẻ đẹp, nhưng lâu dài sẽ khắc cốt ghi tâm sự tương tư và niềm u oán, khiến cho các nữ nhân vừa yêu lại vừa hận.

[*] aka ngoại tình =))

Tô Dục cũng không phủ nhận rằng bản thân hắn phong lưu háo sắc, ở bụi hoa lăn lộn vài năm, dựa vào cái miệng đầy lời ngon tiếng ngọt của hắn, còn giữ vững cái nguyên tắc "Ba không chạm", vẫn luôn rất thuận lợi như cá gặp nước. Cái gọi là "Ba không chạm", chính là không chạm vào xử nữ, không chạm vào con gái nhà lành, không chạm vào nữ nhân điêu ngoa khó dây. . . . Cho nên Tô Dục tuy rằng thích mỹ nhân, nhưng nhiều lúc cũng coi như là tuân thủ lễ giáo, chỉ cùng các nhóm mỹ nhân tán tỉnh nói lời yêu, nhưng chỉ cần mỹ nhân có trong phạm vi "Ba không chạm", hắn sẽ kiên quyết không đụng đến hàng phòng tuyến cuối cùng.

Lần này Tô Dục lại gặp khó khăn mà ngã nhào, chính là bởi vì lần đầu tiên đã quên tuân thủ cái nguyên tắc "Ba không chạm" của hắn, cư nhiên đụng phải một nữ nhân không nên đụng đến nhất, võ lâm thế gia Hoa gia Đại tiểu thư Hoa Thiên Sắc! Là một trong tứ đại mỹ nhân của võ lâm, tính tình nóng nảy điêu ngoa và mỹ mạo của nàng đều nổi danh như nhau! Hội tụ đủ cả ba nguyên tắc trong "Ba không chạm"!

Đây là lần đầu tiên bản thân Tô Dục cảm thấy hối hận đến N lần bởi vì đêm đó hắn thật sự uống quá nhiều rượu, ánh trăng thật sự rất đẹp. . . . . Mới có thể nhất thời kìm lòng không được, uống đến say mèm và đồng thời làm chuyện đó với Hoa Thiên Sắc. . . . . . .

Ngày hôm sau khi Tô Dục tỉnh lại, chỉ thấy Hoa Thiên Sắc nửa kín nửa hở, bộ ngực sữa hơi lộ ra, khuôn mặt đỏ ửng dựa vào người hắn, thẹn thùng hỏi: "Tô lang, chàng chừng nào thì rước người ta về nhà?"

Tô Dục cực kỳ sợ hãi: "Ngươi, ngươi, ngươi, ta, ta, ta, như thế nào lại. . . ."

Mày liễu của Hoa Thiên Sắc dựng thẳng: "Sao ngươi lại không rõ ? ! Ngay cả chuyện này cũng xảy ra rồi ! Tô Dục, đừng cho là ta không biết mấy tình nhân kia của ngươi, bổn cô nương không giống với những hồng phấn tri kỷ kia của ngươi, người đừng tưởng ăn xong chùi mép rồi sẽ không chịu trách nhiệm! Nhìn nhân phẩm của ngươi cũng coi như tốt đẹp, bổn cô nương tự nhận mình xui xẻo, ủy khuất một chút mà gả cho ngươi! Hạn cho ngươi trong ba ngày sau phải đến nhà ta cầu hôn! Sau khi thành thân, không cho ngươi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, không được nạp thiếp! Chỉ có thể yêu một mình ta! . . . . ."

Thật ra thì, Tô Dục vốn cũng không có không nghĩ đến việc chịu trách nhiệm, nếu nhất định phải cưới một nương tử mà nói, thì với xuất thân và dung mạo của Hoa Thiên Sắc hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của hắn, nhưng vấn đề là hắn chỉ mới hai mươi tuổi thôi, hắn không muốn bị trói buộc sớm như thế đâu! Càng quan trọng là, tính cách của Hoa Thiên Sắc thật sự rất khó hầu hạ, chỉ có thể đứng xa mà nhìn, không thích hợp đến gần, càng miễn bàn đến việc lấy nàng vào cửa! Nghe một đống yêu cầu của nàng, quả thực là muốn mạng của hắn! Người như vậy còn sống có ý nghĩa gì?

Không cưới, kiên quyết không thể cưới!

Vì thế . . . . . . hắn bị đánh một trận tàn nhẫn ngay tại chỗ, một lúc sau, Tô Dục liền đem khuôn mặt bị đánh đến mặt mũi bầm dập bắt đầu trốn đi để tìm con đường sống. . . . .Tại sao phải trốn? Bởi vì Hoa Thiên Sắc thề sống chết không phải hắn không lấy chồng, kiên quyết cưỡng ép bắt hắn phải lấy nàng!

Gia đình Tô Dục là một thương nhân, trọng văn không trọng võ, Tô Dục nổi tiếng chủ yếu là nhờ cầm kỳ thi họa, nhưng cũng bái sư mà chăm chỉ học chút công phu, may mắn chính là với thiên phú của hắn cũng làm cho hắn miễn cưỡng được xem là một cao thủ gà mờ, bởi vì hắn vẫn thường xuyên dùng đến khinh công (như lén lút cùng tình nhân nè, có người tới thì bỏ chạy nè...) nên lại càng dày công tôi luyện, thế nhưng cũng được nổi danh trong hai mươi cao thủ giang hồ.

Tuy Hoa Thiên Sắc là nữ tử, nhưng nàng lớn lên ở Võ lâm danh gia, võ công còn lợi hại hơn Tô Dục một hai phần, khinh công chỉ kém hắn có một chút. Hai người chân chính đối mặt với nhau, Tô Dục cũng không thể không để ý đến việc nàng là nữ tử, lại là người đã cùng mình thân cận da thịt, vì vậy Tô Dục khắp nơi chịu thiệt. Chỉ có thể chạy là thượng sách.

Sau đêm đó đến bây giờ, Tô Dục đã bị Hoa Thiên Sắc đuổi theo suốt 3 ngày! Chuyện hắn cùng Hoa Thiên Sắc ầm ĩ đến mức tất cả mọi người trong thành Tô Châu đều biết, tuy rằng thời gian qua thanh danh của hắn không tính là quá xấu, nhưng dù sao cũng chỉ là hoa danh bên ngoài, mà tính tình của Hoa Thiên Sắc mặc dù không tốt, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là một hoàng hoa khuê nữ, nhìn thế nào cũng là mình không hợp đạo lý, tất cả mọi người đều đứng về phe của Hoa Thiên Sắc... . . . .

Trên đường nếu có người thấy hắn, đều lập tức báo tin cho Hoa Thiên Sắc, cho nên Tô Dục mới trốn chui trốn nhủi chật vật như vậy. Hai canh giờ trước hắn ở bên trong thành Tô Châu ăn cơm trưa, mới ăn được một nửa, Hoa Thiên Sắc lại xuất hiện. . . . .

Tô Dục đứng tựa vào một gốc cây hoa đào nở rộ rực rỡ, nâng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, nhìn lên bầu trời tự nói: "Nếu ông trời cho. . . . ta một cơ hội nữa, ta tuyệt đối sẽ không chạm vào nữ nhân chết tiệt kia! Không, nếu có thể lựa chọn, ta sẽ lựa chọn sinh hoạt ở một thời đại mà quan hệ nam nữ chỉ cần ngươi tình ta nguyện, thì có thể không cần chịu trách nhiệm! Cảm giác nam nữ hoan ái rõ ràng rất thoải mái, nữ nhân cũng không phải không có hưởng thụ, vì sao chỉ cần vừa phát sinh quan hệ, tổn thất thua thiệt nhất định là nữ nhân chứ !"

Tô Dục càng nói càng tức giận bất bình: "Giống như ta vậy, ngoài ý muốn thượng nữ nhân, liền bị ép phải chịu trách nhiệm, chôn vùi nửa đời sau và tự do nửa người dưới của nam nhân mới là thiệt thòi sâu sắc đấy! Mặc dù biết rằng người nhà của ta và Hoa gia rất nhanh sẽ biết chuyện này, khi đó chắc chắn sẽ có nhiều người đuổi theo ta hơn. . . . . . Kết cục khẳng định là vẫn phải ngoan ngoãn trở về cưới nữ nhân kia, thế nhưng, ta không cam lòng, ta không muốn giơ tay chịu trói đâu. . . . ."

Đột nhiên, bên người Tô Dục phát ra một giọng nói non nớt: "A, những lời ngươi nói cũng rất có đạo lý! Nói như vậy thì ngươi cũng thật đáng thương. . . . . ."

Lông măng cả người Tô Dục đều dựng thẳng lên: "Ai? Là ai? !" Âm thanh này tuyệt đối cách hắn không quá năm thước. Thế mà lại có người cách hắn gần như thế mà không bị hắn phát hiện. . . . . Nếu là kẻ thù thì. . . . . .

"Ta ở phía trên ngươi nè! ~" Không đúng, rõ ràng thanh âm này có vẻ rất nhỏ tuổi ! Nói cách khác, đối phương cư nhiên là một tiểu hài tử ! !

END CHƯƠNG 1.

__________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : viết văn mới lừa người ! ~ sưu tầm đi sưu tầm đi~, tát hoa đi tát hoa đi~!

Miêu Miêu xem như chính thức một lần nữa trở lại JJ ! Đây chính là nơi ta bắt đầu viết ! Phỏng chừng về sau sẽ nán lại JJ với mọi người. Hy vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn! O(∩_∩)O~.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro