Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 84 (H)

Edit by Náppu

#

Xúc cảm lạnh băng gập ghềnh, theo tư thế khó khăn cường ngạnh tiến vào của vật kia, đem toàn bộ tự tôn còn dư lại không nhiều lắm của Cố Quân Nam hoàn toàn dập nát!

Cố Quân Nam hận không thể đem người tên Đường Vô Giao không thể hiểu được này, người đem hắn biến thành cái dạng này, giết chết! Thân thể lại khống chế không được theo lực tay đong đưa lên xuống, lay động cánh mông...

Hắn muốn chết sao?

Vũ nhục như vậy, nhục nhã như vậy, Cố Quân Nam muốn lấy cái chết để kết thúc hết thảy sao?!

Không!

Cố Quân Nam cũng không cảm thấy chính mình nên thoái nhượng, do đó muốn thỏa hiệp! Hắn sẽ không dễ dàng chết! Hắn muốn sống, còn muốn sống thật tốt! Chỉ cần hắn còn sống, sẽ khiến cho Đường Vô Giao hối hận! Làm cậu biết vậy chẳng làm! Làm cậu cũng cảm thấy thẹn khi bại lộ dưới ánh mặt trời bị mọi người làm càn quan sát!

Cố Quân Nam có lẽ cũng không phát hiện, lúc trước Biện Thần đối hắn như vậy, hắn không hề nghĩ tới phải dùng phương pháp đồng dạng đi trả thù Biện Thần, đời trước Cố Trạch phản bội hắn như vậy, hắn cũng không có oán giận muốn trả thù, lúc trước rõ ràng Trình Quyền cố ý muốn Cố Trạch chết đi, làm hắn từ đây không còn thân nhân, hắn cũng không nghĩ muốn cho Trình Quyền trả giá đại giới gì! Càng đừng nói Lăng Phi...

Mấy người kia mỗi người đúng là đã làm những việc này, hoặc làm hắn trầm luân, hoặc làm hắn tan nát cõi lòng, nhưng...

Hắn chỉ trầm mặc...

Có đôi khi trầm mặc có thể che giấu hết thảy tình cảm không dám bại lộ dưới ánh mặt trời, có thể che giấu hết thảy quỷ dị lại như cũ tồn tại dị dạng thoải mái nào đó.

Nhìn Cố Quân Nam trên đài bị làm cho lung tung rối loạn, Lăng Phi cơ hồ nhịn không được muốn đứng lên!

Y nói sao hắn trở về mà một chút tin tức cũng không có! Nguyên lai là bị người bắt đến đây! Hỗn đản!

Cho rằng Lăng Phi y là vật trang trí sao?!

Bởi vì nguyên nhân nào đó, thời điểm kêu giá, những kẻ đang ngo ngoe rục rịch cùng với những kẻ nổi tiếng có đam mê đặc thù đều bị ánh mắt nào đó làm cho áp lực, kinh sợ động cũng không dám động, dẫn tới vài người khác không cảm nhận được uy áp cũng bị không khí quỷ dị này làm cho không dám gọi giá, ở đáy mắt bọn họ, bất luận biến hóa yên lặng nào trong không khí đều có nguyên nhân, bọn họ sẽ không lấy tiền đồ cùng mạng sống của chính mình để đổi lấy một người nam nhân chơi đùa!

Cho nên, lúc người chủ trì nói xong giá quy định, thế nhưng không có ai nói chuyện, không khí lập tức hạ thấp cực điểm, giống như nếu lại càng thấp hơn nữa, toàn bộ hội trường đều có thể đông cứng.

Đường Vô Giao cười càng thêm nghiền ngẫm, hắn đem súng lục lại dùng sức hướng mật huyệt thọc vào, chuyển động tay không màng lực cản của nội bích, cứ như vậy hung hăng dạo qua một vòng, Cố Quân Nam đột nhiên run rẩy lên, đùi kiệt lực khép lại mà không được, cuối cùng từ trong mật huyệt thế nhưng chảy ra một dòng máu, yêu dị theo mông uốn lượn chảy xuống sàn nhà...

Bị xé rách...

“Ai nha, không phải nói ngươi không cần kẹp thật chặt sao?” Đường Vô Giao vuốt ve cánh mông căng chặt của Cố Quân Nam, nếp uốn bị căng đến trong suốt, ngón trỏ của Đường Vô Giao chọc chọc những chỗ thịt non bị đẩy ra ngoài, sau đó nhìn về người phía dưới, nói, “Vốn dĩ ta cũng không muốn đem hắn mang ra, kết quả mọi người đều không có hứng thú, vậy đêm nay cái lão yêu tinh này chính là của ta...”

“Hai trăm vạn.” Sườn mặt Lăng Phi giấu ở trong bóng tối, con ngươi trở nên đỏ sậm khiếp người, một lần mở miệng làm y như là trở thành người tối cao trong đêm nay, khiến không ít người ghé mắt.

Cố Trạch không quay đầu lại nhìn Lăng Phi, chỉ nhăn mày, nâng tay: “Ba trăm vạn.”

“Tốt! Phi thường tốt, ba trăm vạn vạn! Còn có ai ra giá càng cao hơn?” Đường Vô Giao đứng ở trên đài đi nhìn xuống dưới, ánh mắt lại như có như không vẫn luôn nhìn Biện Thần, cậu muốn xem lần này Biện Thần sẽ làm như thế nào!

Cái người mà mọi người xem là thiên chi kiêu tử này, người vẫn luôn đạp cậu dưới chân này, đến tên cậu cũng không nhớ được, sẽ làm như thế nào?

Biện Thần một chút cũng không để ý tầm nhìn của Đường Vô Giao, mà chỉ nhìn chằm chằm vào hư không trên mặt đất, nhìn hai chân Cố Quân Nam mở rộng thành hình chữ ‘M’, ánh mắt dần dần gia tăng, sau đó cũng nâng tay.

“Tốt, thiếu gia bên kia lên bốn trăm vạn! Còn có ai hay không?!”

Trình Quyền lúc này nhìn nhìn di động, vừa vặn thu tay đang nhắn tin với người phía dưới, sau đó bàn tay khớp xương nhỏ dài rõ ràng giơ lên, nói: “Năm trăm vạn!”

Lăng Phi tà nịnh cong cong khóe miệng, nhấc tay nói thẳng: “Một ngàn vạn!” Y đối với giá cả hoàn toàn không thèm để ý, bởi vì y căn bản là không tính toán!

Toàn trường ồ lên, người nào đó cùng chung giới hoặc có chút liên hệ xem như đã nhìn ra, mấy cái người đem hắc đạo đảo loạn cho long trời lở đất này, thuần túy là muốn nương cơ hội này gọi nhịp đi!

Báo giá qua đi, liền không có người nào nói nữa, Cố Trạch liếc mắt nhìn Lăng Phi một cái, mắt đào hoa hiện lên một tia tinh quang, không lại làm bất luận hành động gì, đối với y mà nói, ai đem Cố Quân Nam chụp đi cùng y không quan hệ, y cũng căn bản không tính toán cấp bất cứ thứ gì cho cái ban tổ chức này, người, y sẽ đoạt lấy.

“Tốt! Một ngàn vạn lần thứ nhất!...”

Cùng lúc đó, Từ Cường ngồi dưới đài đỡ kẹp mũi viền vàng dưới hốc mắt, thấu kính phản quang, làm người ta thấy không rõ gã rốt cuộc đang nghĩ đến cái gì, nhưng gã lại nhéo tay trái của Trần Nghiên ngồi bên cạnh, thấp giọng đối nàng nói: “Ngươi kêu nhiều hơn một trăm vạn!”

Trần Nghiên kinh ngạc một chút, khuôn mặt trang điểm tinh xảo có một tia khiếp đảm: “Không... Không tốt lắm đâu...” Nàng cũng nhìn ra được, nếu ai cùng mấy người kia đối nghịch, về sau tuyệt đối là không có ngày lành!

Đường Vô Giao còn nhìn chung quanh mỗi người ở đây, nói: “Đã không còn ai sao? Một ngàn vạn lần thứ hai!...”

Từ Cường đem tay Trần Nghiên siết đến kêu ‘cót két’ rung động, cơ hồ muốn nát: “Ta nói ngươi làm thì làm! Không cần vô nghĩa!”

Trần Nghiên mở to đôi mắt dán lông mi giả, trên tay bị đau, làm nàng đành phải khuất phục, nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn Từ Cường một cái, hướng Đường Vô Giao phía trước, nâng tay, nhỏ giọng nói: “Một ngàn... Một ngàn một trăm vạn!” Vừa dứt lời, Từ Cường liền buông tay nàng ra, cùng những người khác giống nhau, làm bộ cái gì cũng không biết, ánh mắt như xem diễn nhìn Trần Nghiên.

Đường Vô Giao lại càng cảm thấy thú vị!

Càng hỗn loạn càng tốt! Càng phức tạp càng tốt! Càng tan vỡ càng tốt!

Nhân sinh như vậy mới càng có ý tứ không phải sao?

Cuối cùng Đường Vô Giao lại hỏi ba lần, xác định không có người nào tăng giá, liền giải quyết dứt khoát, cho người đem Cố Quân Nam đưa đến phòng Trần Nghiên, còn nói muốn Trần Nghiên trong vòng một ngày phải thanh toán hết.

Sau khi tan cuộc, một ít người mua được sủng vật trực tiếp mang theo sủng vật trở lại trong phòng, một ít đến sòng bạc dưới lầu nghe nhạc.

Còn đối với người có thói quen sinh hoạt trụy lạc, đêm đến, hiện tại mới vừa bắt đầu.

Trần Nghiên gắt gao theo sau Từ Cường đi ra ngoài, tới nơi ít người, Trần Nghiên mới muốn nói lại thôi nhìn Từ Cường, Từ Cường từ trong túi trước ngực lấy ra vải lau kính, gỡ xuống mắt kính, một bên cẩn thận chà lau, một bên nói: “Như thế nào, không quay về nhìn nam nhân ngươi mới vừa mua sao, đi theo ta làm gì?”

“Không phải ngươi...” Trần Nghiên tức khắc có dự cảm không tốt, nàng cười có chút gượng ép, “Không phải Cường ca ngươi kêu ta giúp ngươi mua sao?”

Từ Cường đem mắt kính mang lên, nhàn nhạt nói: “Không phải.”

Khuôn mặt Trần Nghiên nháy mắt trở nên trắng bệch, bắt lấy tay áo chỉnh tề của Từ Cường, khẩn trương nói: “Nhưng... Không phải! Ta... Cường ca không cần nói giỡn! Là ngươi!”

Từ Cường ném ra tay Trần Nghiên, buồn cười nhìn nàng, nói: “Ngươi có thời gian ở nơi này cùng ta nói chuyện tào lao, không bằng trở về nhìn xem người ngươi mua tới hiện tại còn trong phòng hay không, đừng để bị ai nửa đường bắt đi, chậc... Phỏng chừng chính là cho dù ở trong phòng ngươi, ngươi cũng không có thứ đồ kia thỏa mãn hắn. Ngươi vẫn là ngẫm lại ngày mai làm như thế nào để trả tiền...”

“Trả... Trả một ngàn một trăm vạn?!” Tròng trắng mắt Trần Nghiên đều xuất hiện tơ máu, hoảng sợ lần nữa bắt lấy cánh tay Từ Cường, cơ hồ muốn khóc, “Cường ca, ngươi không thể đối với ta như vậy! Ta cái gì cũng không có! Bọn họ... Bọn họ sẽ băm tay của ta! Sẽ đem ta ném xuống biển! Ngươi không thể...”

“Ta có thể.” Ánh mắt Từ Cường nhìn Trần Nghiên không có một tia độ ấm, tựa như đang nhìn một người chết, cuối cùng vỗ vỗ tay áo bị Trần Nghiên kéo nhăn, rời đi.

Trần Nghiên thất hồn lạc phách chậm rãi ngồi dưới đất, cả người run lên giống như người bị bệnh hủi...

Từ Cường ban đầu cũng không tính toán làm như vậy, chỉ là thấy bọn họ lợi hại như vậy, cũng muốn cắm một chân thôi, nhưng gã không muốn làm dơ chân mình, nên khiến cho Trần Nghiên tới làm, dù sao gã cũng không có bất luận tổn thất gì.

Gã chỉ mang Trần Nghiên lên du thuyền, những mặt khác, đều cùng gã ‘không quan hệ’.

Gã mượn tay Trần Nghiên đem Cố Quân Nam mua tới, không trông cậy vào nam nhân kia sẽ thật sự an toàn được đưa đến trong phòng Trần Nghiên, nhưng nếu thật sự đưa đến, không lợi dụng thì gã không phải Từ Cường!

Vì thế Từ Cường chậm rì rì tản bộ hướng phòng Trần Nghiên đi đến, vừa nghĩ nếu Cố Quân Nam không bị đưa đến, gã liền trở về ngủ bù, nhưng nếu đưa đến, trước sẽ chơi cả đêm, lại lợi dụng một chút, nếu mấy người kia thật sự đối cái lão nam nhân này để bụng, đổi một nửa địa bàn của bọn họ đại khái cũng không có vấn đề đi...

Mà Trần Nghiên, tựa như con chó cái bị vứt bỏ, trên trời đột nhiên hạ xuống mưa to xối đi tất cả!

Nàng mơ màng hồ đồ dọc theo cầu thang boong tàu đi xuống dưới, tóc xoăn dính trên người, trong mắt lung tung rối loạn, ở trong đêm tối, bộ dáng làm người ta chán ghét, cuối cùng nàng cũng không biết chính mình đi tới tầng mấy, nhìn thấy một cánh cửa khép hờ liền đi vào...

Giống một cái kho hàng đen như mực chứa đầy đồ vật, dùng vải bố màu trắng vây lấy, nàng sửng sốt một chút, nhẹ nhàng xốc lên một góc, tức khắc trừng lớn hai mắt, cặp mắt kia bị nước mưa nhuộm thành mắt gấu trúc lập tức trừng lên khủng bố dữ tợn, nàng lui về phía sau một bước, sợ hãi vội vàng đi ra ngoài, còn không quên giữ cửa khép hờ như lúc mới tới...

Nàng mới vừa đi không bao lâu, hai thủ vệ mặc đồng phục nhân viên trên du thuyền mang một nam tử đeo một bên dây lưng, đi ngang qua...

Trần Nghiên tránh ở góc tối, hoàn toàn tiêu hóa không được đồ vật vừa nhìn thấy!

Kia lại là một cái rương chưa đấy thuốc nổ!!

Đáy mắt Trần Nghiên chợt lóe qua điên cuồng, ngay sau đó bật dậy, vội vàng trở về phòng chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro