Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43

Edit by Náppu

#

Sau khi Cố Quân Nam rời đi, vài người trong quán cũng không dấu vết đi ra theo phương hướng của hắn, ngón tay thon dài trắng nõn của Biện Thần nhẹ nhàng gõ ly trà, đáy mắt sâu thẳm, lắc lắc đầu.

Y biết mấy người kia là bảo hộ Cố Quân Nam, nói bảo hộ chỉ sợ có chút gượng ép, biến thái một chút mà nói chính là giám thị!

Trên cơ bản mỗi một lần y hẹn Cố Quân Nam, đều có người ngoài sáng trong tối ngồi ở phụ cận. Đối với mấy quan hệ của Cố Quân Nam, Biện Thần cũng rõ ràng, những người này đều là người bên cạnh của Cố Quân Nam phái tới, sợ Biện Thần y đào góc tường...

Biện Thần nghiêng đầu nhìn phương hướng Cố Quân Nam rời đi, khóe miệng mang ý cười chính y cũng không phát hiện, đáy lòng có chỗ nào đó rất cổ quái, giống như là chỉ cần nhớ tới vừa nãy còn cùng hắn nói chuyện, lòng bàn tay cũng đều ấm áp.

Biện Thần năm nay hai mươi tuổi, lần đầu tiên gương mặt xám trắng nhiễm một chút ánh cam nhàn nhạt, loại cảm giác không thể khống chế này làm y chán ghét, lại vẫn theo tự nhiên mà hướng tới.

Biện Thần trước nay không biết chính mình đối với Cố Quân Nam là cảm giác ngày càng cường liệt gì, chỉ cảm thấy muốn phải bắt được! Không muốn buông bỏ!

Biện Thần nhìn ra được Cố Quân Nam có hảo cảm với y, không khỏi nghĩ lần sau sẽ mang hắn đi nơi nào đó tâm sự, hoặc đi nghe nhạc hội, xem triển lãm tranh cũng có thể... Như vậy lần sau Cố Quân Nam cũng sẽ dùng cặp mắt đen ướt át kia cười với y đi, thật tốt...

Nói đến cùng, Biện Thần cũng chỉ mới hai mươi tuổi, mới vừa thành niên, tuy rằng trưởng thành từ rất sớm, thế lực sâu đậm, hiểu biết nhân tính, có thể nói y là người máu lạnh đối với người không liên quan, lại luôn cô đơn không hiểu hết nội tâm của chính mình. Y vốn theo thói quen cho rằng đang chơi rất tốt trò chơi này, nhưng cuối cùng cũng không biết thế nào, cũng đem bản thân tiến vào trong đó...

Biện Thần hiện tại nghĩ rất đơn giản, làm bằng hữu của Cố Quân Nam, thường xuyên nhìn hắn tươi cười.

Cho nên y không vội, có rất nhiều thời gian để tiếp tục.

Chỉ là Biện Thần không biết y càng có thời gian, mấy người bên cạnh Cố Quân Nam lại càng không có nhiều kiên nhẫn!

Cố Quân Nam đang vội vàng chạy đến vùng ngoại ô kia, sắc mặt dị thường ngưng trọng, hắn biết Hán Đường sẽ trả thù, sớm muộn cũng sẽ phái người đuổi giết hắn, hoặc sẽ trong tối đem một món tiền kếch xù để treo thưởng đầu của hắn. Nhưng bắt cóc thiên kim của Kim gia... Đây là có chuyện gì?!

Thời điểm Cố Quân Nam đang lái xe, Trình Quyền cũng gọi vài cuộc điện thoại tới, nói hắn chậm rãi lái xe, không cần lo yêu cầu của Hán Đường, y sẽ nghĩ cách, thanh âm vẫn là dễ nghe như vậy, nhưng ngốc ở bên cạnh Trình Quyền lâu rồi, Cố Quân Nam từ một chút âm sắc nhỏ bên tai liền nghe ra Trình Quyền phỏng chừng đang rất tức giận!

Cố Quân Nam ngắt điện thoại, bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt cũng sắc bén lên, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó là được! Hắn đã sớm chết qua một lần, lần này không có gì phải sợ hãi...

Đến bãi đỗ xe bỏ hoang, Cố Quân Nam vừa dừng lại, Cố Trạch đã gọi tới, hắn do dự trong chốc lát, ấn nhận cuộc gọi, cơ hồ là ngay lập tức, bên kia liền truyền đến tiếng hít thở trầm trọng lại cẩn thận, giống như nghe được sát bên tai, làm lỗ tai hắn ù lên, có chút ngứa...

“Ca...” Thanh âm của Cố Trạch trước sau như một trầm thấp tràn ngập từ tính mang theo quyến luyến nồng đậm, làm cho trong lòng Cố Quân Nam run rẩy, khống chế không được nhớ tới hai tuần trước hắn cùng Cố Trạch ở trong bệnh viện làm việc kia... Quả thực so với bất kì lần nào ở đời trước đều làm hắn khắc sâu hơn!

“... Ân.” Thanh âm Cố Quân Nam làm ra vẻ lãnh ngạnh, đáp lại.

“Ca ngươi không cần lại đây, việc bên này ta sẽ xử lý tốt.”

“Không được.” Cố Quân Nam rất bất đắc dĩ, Cố Trạch vẫn như vậy cái gì cũng không muốn cho hắn tiếp xúc.

Đầu kia điện thoại nghe được Cố Quân Nam từ chối dứt khoát như vậy, trầm mặc vài giây, sau đó nói: “Ta đã biết, ca, ta ở chỗ này chờ ngươi. Ta sẽ bảo vệ ngươi!”

Cố Quân Nam không đáp lời, chỉ là lẳng lặng ngắt điện thoại, sau đó hướng tới cửa sắt cao lớn đóng kín của bãi đỗ xe đi đến.

Còn chưa kịp gõ cửa, cửa đã mở. Vừa đi vào cửa lập tức lại đóng lại, đập vào mắt chính là một đống lớn xe hỏng hóc ở trong gara rộng lớn, đi qua lại vài lần trong sân, nhìn thấy một cái kho xe màu xanh, bên trong không có xe bị hỏng, chỉ đứng hai đám người: Một bên là Thanh bang bọn họ, bên kia chỉ đứng vài người, giương cung bạt kiếm, rồi lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cố Quân Nam đến làm cho cuộc đàm phán trở nên gay gắt, người hai bên đều nhìn hắn, trên mặt Cố Quân Nam không có biểu tình, tâm lại có chút co chặt, bởi vì hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trần lão gia tử cũng ở chỗ này!!

Đàm phán là Hán Đường đưa ra, con tin là Trần Nghiên, Kim lão gia tử ở đây cũng là tất nhiên, nhưng lão đại Hán Đường lại không tới, cho nên trên dưới Thanh bang sắc mặt cũng không quá tốt! Này rõ ràng là khinh thường Thanh bang bọn họ!

Trần Kim ngồi trên ghế mây bằng gỗ tím do thủ hạ đưa tới, vuốt ve chiếc nhẫn ban chỉ ở ngón cái, thấy Cố Quân Nam đi tới, đứng bên cạnh lão còn có Cố Trạch cùng Trình Quyền, bộ dáng như có lời muốn nói, nhưng Trần Kim vừa nhấc tay, hai người liền thần sắc cổ quái không nói nữa, gã hướng Cố Quân Nam vẫy tay, kêu hắn đi đến trước mặt gã, không nhìn thấy ánh mắt của hai người Trình Quyền cùng Cố Trạch đang nồng đậm sát khí.

“Kim gia.” Cố Quân Nam cũng không biết lão đại Thanh bang cũng tới, nhưng ngẫm lại thì cũng có tình lý bên trong.

Trần Kim nhìn nam nhân trung niên trước mắt, không biết người này như thế nào lại thu hút hai thủ hạ đối với gã có uy hiếp nhưng lại phi thường hữu dụng kia, nhưng tình huống hiện tại không cho phép, một thủ hạ mà thôi, nào có quan trọng bằng cốt nhục của chính mình?

Cố Quân Nam nhìn màu sắc nơi đáy mắt Trần Kim dần dần chậm rãi lắng đọng, liền biết chính mình phải làm như thế nào, phỏng chừng nếu hắn không chủ động nói ra, Trần Kim cũng sẽ đem hắn trói lại để trao đổi nữ nhi.

“Kim gia, ta tự nguyện đổi về đại tiểu thư.” Cố Quân Nam nói.

Trần Kim nhàn nhạt liếc nhìn Cố Quân Nam một cái, gật đầu nói: “Ân. Ta sẽ mau chóng phái người cứu ngươi ra.”

Mau chóng mà thôi, kỳ thật đại bộ phận đều biết Cố Quân Nam hai lần đều lấy về thứ làm cho kinh tế Hán Đường lung tung rối loạn, đến đó phỏng chừng lập tức mất mạng, nơi nào còn mạng để chờ người tới cứu?

Sắc mặt Cố Trạch xanh mét mím môi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cố Quân Nam, hận không thể tự mình thay hắn đi tìm chết! Y tự trách! Đều do chính mình không đủ cường đại!!

Mà Trình Quyền cũng híp lại con ngươi không biết đang tính kế gì, niết chặt nắm tay làm gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên!

Cảnh tượng cuối cùng Cố Quân Nam thấy chính là Trần lão gia tử vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó hướng mấy cái cán bộ cao cấp Hán Đường bên kia nói: “Người cho các ngươi, mười phút sau nếu không thấy được nữ nhi của ta, đừng trách ta không khách khí!”

Hai mắt Cố Quân Nam bị miếng vải đen bịt kín, sau cổ còn bị vật nặng bỗng nhiên đập tới, mất đi tri giác.

Trần Kim dùng lượng lớn tiền mặt cùng mạng của một thủ hạ đổi mạng cốt nhục chính mình, với gã mà nói đại khái là đáng giá, nhưng gã cũng biết, cách làm của chính mình đối với bang phái không thể nghi ngờ là trí mạng...

......

Biệt thự Hán Đường cũng chính là nơi ở của lão đại Lăng Phi.

Là một nơi được bao phủ bởi một rừng cây nhỏ và bãi cõ trải dài, phong cách kiến trúc châu Âu màu sắc đơn giản, cùng tính tình thô bạo của Lăng Phi không phù hợp, nhưng lại dị thường làm y thoải mái, cho nên thời điểm mua lại nơi này, Lăng Phi chỉ nhìn thoáng qua đã gật đầu.

Giờ phút này Lăng Phi đang nghiêng người ngồi trên bệ cửa sổ, trên tay đùa bỡn một thanh chùy thủ bình thường đến không thể bình thường hơn, lúc y không còn kiên nhẫn để chờ nữa, điện thoại thủ hạ gọi đến làm tâm tình y tốt lên, nói mọi việc đã giải quyết xong, lão nam nhân kia lập tức sẽ được đưa lại đây, Lăng Phi liền nhàn nhạt gợi lên khóe miệng đem chùy thủ ném ra ngoài, đâm thật mạnh vào thân cây cách cửa sổ không xa.

Người đã bị hắn tìm ra, chùy thủ lúc trước lưu lại liền vô dụng.

Khóe miệng Lăng Phi cong lên nụ cười quỷ quyệt, nhớ tới lúc trước lần đầu tiên cùng Cố Quân Nam gặp mặt, y đã cảm thấy máu cả người đều bị thiêu đốt!

Lăng Phi đem Hán Đường từ một tiểu bang phái một bước cường đại, số lần chính mình đánh nhau đều đã đếm không hết! Lại duy nhất người kia làm y không thể quên được, trời sinh giống đực chiếm dục cùng chinh phục làm y không thể quên được cặp mắt sắc bén kiệt ngạo trong bóng đêm kia của Cố Quân Nam, cho nên y vì bang phái treo lên lá cờ trả thù hắn, thuận tiện từ Thanh bang kiếm chút lợi nhuận.

Ghé vào bên người Lăng Phi là Đào Triều, cậu thấy y rốt cuộc đem thanh trùy thủ luôn nhìn không thuận mắt kia ném đi, trong lòng vui vẻ, cọ cọ ngực Lăng Phi, vừa lòng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lăng Phi thấy một chiếc xe màu đen đập vào mắt, mái tóc nâu đỏ bị ánh chiều tà chiếu rọi nhiễm một tầng ánh sáng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hiện vài vết bóng đổ, sườn mặt gần như hoàn mỹ làm cho người khác không dám tùy tiện tiếp cận.

Y vỗ vỗ Đào Triều còn đang nằm đè lên người, ý bảo cậu đứng dậy, Đào Triều vẫn bĩu môi không động đậy, Lăng Phi liền đem cậu bế lên đặt trên giường, chính mình mở cửa ra ngoài nghênh đón thu hoạch thắng lợi, đáy mắt đều là hưng phấn.

Đào Triều trong một khắc Lăng Phi đóng lại cánh cửa kia, cau mày nghĩ gần đây Lăng Phi biến đổi làm cậu có chút không thể khống chế...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro