Chương 36
Edit by Náppu
#
Sau khi Cố Quân Nam rời đi thật lâu, Biện Thần cơ hồ vẫn luôn duy trì khát khao nhàn nhạt kia, cánh môi hé mở, khô khốc nằm trên làn da trắng, bộ dáng lộ ra trong bóng tối của Biện Thần như là muốn nắm lấy được tất cả trong tay.
Sau một lúc lâu, Biện Thần bị tiếng còi xe kịch liệt băng qua kéo về hiện thực, nhìn về phía chiếc đồng hồ đơn giản lại sang trọng trên cổ tay, phát hiện đã là rạng sáng sáu giờ...
Khó trách trời đã bắt đầu sáng...
Biện Thần khẽ nhíu mày, bất mãn chính mình cứ như vậy thất thần ba giờ đồng hồ, tựa như một tên ngu xuẩn chỉ số thông minh thấp, bị bệnh rối loạn nhịp tim rồi quên mất luôn cả chính mình.
Y chậm rãi khởi động xe, muốn trở lại biệt thự nghỉ ngơi một chút, dọc theo đường đi xe chạy không quá nhanh, khắp nơi đều là đường phố an tĩnh, vạn vật là bộ dáng vừa mới thức dậy.
Thời khắc tốt đẹp như vậy, luôn gợi lên những chỗ ấm áp sâu trong đáy lòng mỗi người, Biện Thần lại một bộ dáng vô cảm, hết thảy đều nhàm chán ghê tởm...
Nhưng vừa nhớ tới lão nam nhân làm y thất thần ban nãy, Biện Thần cảm thấy đáy lòng có chỗ nào đó không giống...
Không thể phủ nhận, đây là trò chơi đầu tiên làm cho y cảm thấy hứng thú trong thời gian dài như vậy.
Việc đem vật nào đó hèn mọn dưới tầng chót xã hội chơi đùa dưới đầu ngón tay, y đã làm quá nhiều. Nhưng không có ai oán hận y, y cho bọn họ hết thảy thứ họ muốn, quyền lợi, địa vị, lực lượng, trao đổi này với y mà nói chỉ như một món đồ chơi, nhưng với đại đa số người thực sự quá mức ‘tốt đẹp’, không phải sao?
Biện Thần cũng không rõ ràng lắm từ khi nào y bắt đầu hoàn toàn đối với thế giới mất đi hứng thú, đại khái là nhân sinh quá hoàn mỹ.
Từ nhỏ đã được người nhà phủng trong tay, cho thứ tốt nhất, tiếp thu nền giáo dục nghiêm khắc nhất, sau đó bước lên con đường người nhà đã trải tốt cho y, đi so với bất luận kẻ nào đều phải xa hơn! Cao hơn!
Hết thảy tựa hồ đều là đương nhiên.
Không ai có thể cự tuyệt y, không ai có thể đánh bại y, bởi vì bản thân y không có nhược điểm. Người không yêu không hận, không có cảm tình, là đáng sợ nhất...
Người nhà của Biện Thần tựa hồ cũng phát hiện y cơ hồ đạm mạc tình cảm đến đáng sợ, giống như ai cũng không để bụng, trên thực tế cũng thật sự là như vậy.
Dần dà, bác sĩ tâm lý của y cũng nơm nớp lo sợ nói y tìm một sở thích nào đó, ngăn cảm lại tâm lý... Vặn vẹo...
Y rất đáng sợ sao? Sắc mặt bác sĩ tâm lý kia cẩn thận sợ chết thật là khó coi!
Sau đó...
Sau đó vị bác sĩ tâm lý kia liền không còn tồn tại trên thế giới này.
Thời điểm Biện Thần mười chín tuổi, bỗng nhiên thích một loại trò chơi ác liệt, đầu tiên là đem mấy người đó phủng nịnh nâng lên cao, sau đó hung hăng đẩy người nọ ngã xuống, y sẽ hưởng thụ toàn bộ quá trình, mỗi người đều không thể vượt quá một tháng, mà người trong nhà chỉ cần y không làm ra chuyện lớn gì, sẽ không quản y.
Đương nhiên, hiện tại, đại khái là bọn họ muốn quản, cũng quản không được.
Trong lúc Biện Thần đang tìm một nhân vật để khống chế, lại phát hiện một người là lão đại của một bang phái, y chỉ việc một tay nâng đỡ Long Hổ Sẽ, rồi hết thảy đều có thể nhẹ nhàng thu phục.
Lần này bác sĩ tâm lý mới tới nói y chưa bao giờ thất bại qua, đường đi quá hoàn mỹ, cho nên đối với cái gì cũng nhấc không nổi hứng thú, yêu cầu y hung hăng té ngã một lần!
Ngoài ý muốn cảm thấy bác sĩ tâm lý lần này không chán ghét, nhưng vẫn là khinh miệt lắc đầu.
Biện Thần y sao có thể thua?
Chuyện này không có khả năng.
Thẳng đến ngày đó y gặp Cố Quân Nam.
Người kia lần đầu gặp đã giống một con mèo đen hoang, lần thứ hai gặp thì thành thục, lần nữa gặp lại ôn hòa thản nhiên... Mỗi một lần đều cho y cảm giác bất đồng, làm y nhịn không được muốn đi thăm dò.
Không nghĩ tới bên cạnh lão nam nhân kia còn có hai người bảo hộ kín đến không có kẽ hở, việc này làm Biện Thần có chút ngoài ý muốn, lại càng thêm để bụng. Vì thế y từng bước tiếp cận Cố Quân Nam, dùng hình tượng vãn bối ôn hòa không giống chính mình, từng bước đến gần.
Chỉ là có trở ngại rất lớn, chính y cũng không rõ ràng lắm, rõ ràng đang rất tốt, vì cái gì Cố Quân Nam bỗng nhiên trở nên xa cách, y rất tốt không phải sao?
Sau này Biện Thần nhận được tin tức từ thủ hạ đưa tin về lịch trình mỗi ngày của Cố Quân Nam, vẫn như cũ chế tạo thời điểm tình cờ gặp mặt, hôm nay cũng vậy, y biết Cố Quân Nam muốn đi Hán Đường trộm đồ vật, lại có người gọi điện thoại báo cục cảnh sát đến Hán Đường bắt trộm, y liền biết là người của Thanh bang, sợ chậm trễ làm Cố Quân Nam xảy ra chuyện, tự mình dẫn đội đến kiềm chế Lăng Phi, cho hắn một chút thời giam chạy thoát.
Biện Thân không hề nghĩ ngợi gọi một cuộc điện thoại đến cục cảnh sát, tự mình lấy thẻ thị sát, lấy một chiếc xe cảnh sát đi tới công ty Hán Đường. Ở dưới lầu chờ Cố Quân Nam tự mình đi ra.
Ngoài ý muốn chính là Biện Thần vừa quét mắt qua đã nhận ra người đang cúi đầu kia, mũ cảnh sát che đi phân nửa khuôn mặt, là Cố Quân Nam.
Y thậm chí cảm thấy một thân cảnh phục của Cố Quân Nam, mang lại một phen hương vị!
Vốn Biện Thần muốn chậm rãi để người kia tự mình chui vào bẫy rập, lần đầu tiên không chờ nổi muốn hắn trở thành vật thuộc về chính mình! Trở thành đồ vật của y!!
Nhớ tới Cố Quân Nam vừa mới hướng mình cười, trong lòng dâng lên cảm giác no đủ, Biện Thần híp hai mắt, chán ghét loại cảm giác không thể khống chế này, lại chờ mong loại cảm giác này chỉ thuộc về chính mình. Mâu thuẫn hỗn loạn, giống như là biến thái muốn thâm nhập chiếm hữu!
Biện Thần cảm thấy đã đến lúc tiến hành bước tiếp theo, làm cho lão nam nhân kia ngoan ngoãn ngốc ở bên người y...
Khó có được, trên gương mặt tinh xảo thâm thúy lộ ra một tia chờ mong, trong giây lát lướt qua.
Bên phía Hán Đường, công nhân WC tìm được một cảnh sát bị đánh hôn mê, Lăng Phi quỷ dị cười cười, toàn bộ đáy mắt là ham muốn chinh phục dọa người...
Mà bên này, Cố Quân Nam đỡ lấy tay phải bị cắt qua, đem tài khoản lấy được cùng mang theo ổ cứng chứa virus giao cho phía trên, nghe được lại là tin tức Cố Trạch bị trọng thương, hôn mê nằm viện!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro