9. Thục Nữ Phường
Mẹ , ăn nho đi .." Duệ Nhi mau chóng đem tới một chùm nho đút cho nàng ăn
Ngự Thiên Dung nhìn khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn, thực tự nhiên hiện lên ôn nhu: "Duệ Nhi thực ngoan."
"Mẹ, tay người rất nhanh sẽ tốt, Tịch thúc thúc rất lợi hại, lần trước Khương bà bà sinh bệnh, uống một chén dược của Tịch thúc thúc là tốt rồi!"
"Ân, mẹ biết, chờ tay mẹ tốt lên, liền tặng Duệ Nhi một phần lễ vật tốt ."
" Dạ được , mẹ ăn thêm mấy trái nữa ..."
...
Sớm một chút qua đi, Duệ Nhi bị nha hoàn mang về tiểu viện của mình bắt đầu học tập, Ngự Thiên Dung đi cửa hàng để lo việc kinh doanh .
Trên đường lớn náo nhiệt thỉnh thoảng truyền đến từng đợt âm thanh huyên náo, Tịch Băng Toàn đi theo sau Ngự Thiên Dung, nàng luôn thích đi dạo những nơi vắng vẻ , hắn nhìn bóng dáng của nàng, thường xuyên cảm thấy nàng tựa như người ở một thế giới khác, khó có thể dung nhập vào thế giới huyên náo này...
Loại ý tưởng này, có đôi khi làm cho chính hắn cũng thấy buồn cười, nàng rõ ràng đứng ngay trước hắn , hắn lại cảm thấy cách nàng rất xa, rất xa... Nhớ tới bọn sát thủ kia , Tịch Băng Toàn nhíu mày, thấp giọng nói: "Phu nhân, thân phận những sát thủ kia có muốn đi điều tra không?"
Ngự Thiên Dung thậm chí đầu cũng không quay lại, chính là ôn nhu cười: "Ngươi cảm thấy nên làm thế nào thì cứ làm thế đó đi!"
"Phu nhân —— "
Ngự Thiên Dung dừng lại cước bộ, quay lại nhìn hắn thản nhiên nói, "Băng Toàn, ta hy vọng ngươi nhớ kỹ một chút, ngươi trên danh nghĩa là hộ vệ của ta, nhưng là, ngươi không phụ thuộc, không cần mọi chuyện đều phải trưng cầu ý kiến của ta, ngươi hẳn là một nam nhân độc lập , nên làm cái gì, nghĩ muốn làm sao, liền cứ buông tay đi làm."
Tịch Băng Toàn hơi sửng sốt, lập tức gật đầu: "Vâng, ta đã biết phải làm gì." Nàng xem như tín nhiệm mình hay là lười biếng không muốn quản ? Bình thường đều là chủ nhân phân phó cấp dưới làm việc! Nào có toàn quyền buông tay.
Bất quá chủ tử trước mặt hắn chính là thích buông tay đều cho thủ hạ đi làm việc, nhất là thích cho hắn làm
rất nhiều việc cho mình , tiền đặt cọc trong cửa hàng và quản sự đều do hắn quản , tuy rằng nàng "Mua" mạng của hắn , bất quá, bọn họ cũng có hiệp nghị kỳ hạn, nàng thật sự không lo lắng mình sẽ đem gia sản của nàng rời đi ? Hay là nàng nghĩ mình vì ân huệ của nàng sẽ đối với nàng trung thành, tận tâm?
Đi theo nàng đã hơn hai tháng, vẫn như trước không có nhìn thấu nàng a, này cũng là một trong nguyên nhân vì sao đến nay hắn không có rời đi! Có lẽ ngày nào đó nhìn thấu, hắn sẽ không còn thấy thú vị, sau đó rời đi nàng!
...
Đi đến một cửa hàng quần áo trang sức cao nhã, tấm biển ngang cửa hàng được viết ba chữ to "Thục Nữ Phường". Chưởng quầy vừa thấy nàng liền đi tiến đến nhiệt tình tiếp đón: "Phu nhân, Tịch công tử, các ngươi tới rồi."
Nhìn nhân viên trong cửa hàng đều nhiệt tình tiếp đón khách , Ngự Thiên Dung vừa lòng gật đầu: "Ân, tốt lắm, Dương lão bản, xem ra sinh ý không sai."
Ngự Thiên Dung đã mời hai thợ may theo ý của mình , làm cho bọn họ căn cứ kiểu quần áo mình chế tác, bởi vì tay không thể cử động, chỉ có thể miêu tả hình thức quần áo , cũng may hai sư phó kia đều có kinh nghiệm, lại có vẻ linh hoạt, cho nên mẫu mã vẽ ra, sửa chữa thêm cũng là vừa lòng, xong cho Dương lão bản tiếp nhận sản xuất, tiêu thụ...
Mấy tháng qua, Thục Nữ Phường đã khai được bùng nổ , Thục Nữ Phường, , tự nhiên là thế giới của các cô nương , thử hỏi cổ đại có mấy nữ tử không nói mình hiền thục? Nơi này hình thức lại mới mẻ độc đáo, như thế nào có thể không có nguồn tiêu thụ ! Hơn nữa đối tượng các nàng phục vụ đều là tầng lớp trung lưu, thượng lưu, nên kiếm được cũng nhiều.
Đều quan trọng nhất là quần áo trong cửa hàng đều là số lượng có hạn, sẽ không làm nhiều, mỗi một kiểu dáng chỉ làm một bộ cho mỗi màu, quần áo cùng màu giống nhau về kiểu dáng , đây là tạo cảm giác độc đáo, làm cho người tiêu thụ cảm thấy thứ mình mua là duy nhất, đặc biệt! Thỏa mãn lòng hư vinh của các nàng, giá cao một chút lại có đáng gì? Dù sao các phu nhân và đại tiểu thư chính là có tiền nhiều nhàn rỗi.
"Nhờ phúc phu nhân, gần nhất sinh ý càng ngày càng tốt."
"Phải không? Tháng trước lợi nhuận bao nhiêu?"
Dương lão bản lập tức lấy đến quyển sách, lật đến lợi nhuận của tháng: "Phu nhân thỉnh xem, trừ bỏ phí tổn cùng tiền hàng tháng của mọi người, dư lại năm trăm lượng."
Ngự Thiên Dung lướt nhẹ khoản này, mắt lộ ra tán thưởng: "Công của Dương lão bản không thể không kể, năm trăm lượng tiền thu vào này, ngươi lưu lại năm mươi lượng chia hoa hồng cho mọi người đi, sau đó xuất ra một trăm năm mươi lượng dùng để mở rộng mặt tiền cửa hàng, hai gian phòng bên trong cũng không cần buôn bán, chỉ để sân sau làm việc vặt . Còn lại ba trăm lượng đưa cho Băng Toàn."
"Vâng, phu nhân, ta đây thay những người khác cám ơn phu nhân ban cho."
Ngự Thiên Dung nhìn quần áo treo trên giá, bỗng nhiên lại nói: "Tháng này, ngươi chuyển lời cho hai vị sư phó, nói ta cho bọn họ cơ hội tự do sáng tác, để bọn họ đều tự thiết kế mấy bộ kiểu dáng mới, nếu bán tốt, chia hoa hồng cho bọn họ thêm hai mươi phần trăm ."
Dương lão bản nghe vậy ngẩn ra: "Phu nhân, này —— không có sự chỉ đạo của phu nhân , có thể hay không rất mạo hiểm?"
"Ta xem bọn họ tâm tư cũng không sai, liền cho cơ hội bọn họ thử xem đi! Với lại, cho dù không có kiểu dáng mới, cửa hàng chúng ta không phải còn có nhiều quần áo bán sao."
"Vâng, vậy theo ý phu nhân mà làm."
"Kia hết thảy mọi chuyện đều tuỳ thuộc vào Dương lão bản." Ngự Thiên Dung dứt lời xoay người định rời đi.
Dương lão bản lại kêu nàng: "Phu nhân, còn có một chuyện muốn bẩm báo cùng người ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro