Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14

Mặt quan quân đỏ bừng vì xấu hổ, mắt mở to nhìn quản gia cẩn thận dùng khăn lau khe hở đang ướt đẫm của mình.

Khăn quá thô ráp, khiến y đau đến mức bật ra một tiếng kêu nhỏ.

Quản gia lập tức dừng tay, liếc nhìn y, rồi cúi xuống thấp hơn.

"Để tôi liếm khô cho chủ nhân."

Như một đứa trẻ bú sữa, quản gia chăm chú liếm láp khe hở của quan quân, say mê đến kỳ lạ.

Nước càng lúc càng nhiều, liếm mãi cũng không khô. Quản gia liếc nhìn quan quân với ánh mắt mơ màng, rồi như tự nói với chính mình: "Chủ nhân bị rỉ nước. Tôi sẽ giúp chủ nhân cầm lại."

Hắn dùng dương vật để bịt kín nơi rỉ nước đó.

Quan quân nhận ra rằng, quản gia cũng đã thay đổi, trở nên giống những nhân ngư kia.

Quản gia nhốt y trong căn biệt thự rộng lớn, không cho phép rời khỏi phòng hay bước xuống giường, chỉ liên tục làm tình với y.

Sự ngoan ngoãn giả vờ của quản gia biến mất, thay vào đó là ánh mắt đầy nhiệt huyết mà robot vốn không thể có, chất chứa hy vọng và sự khẩn cầu: "Chủ nhân dạy tôi làm người, được không?"

"Tôi muốn chủ nhân xem tôi như con người."

Quan quân tát hắn một cái, nhưng tay lại bị giữ chặt.

Quản gia đè y xuống, nụ cười vẫn ngây thơ và ngoan ngoãn, nhưng động tác lại mãnh liệt đến mức như chứa đựng cảm xúc của con người.

"Khi bị chạm vào tuyến tiền liệt, chủ nhân sẽ run rẩy, cũng sẽ xuất tinh. Khi không xuất được thì sẽ vừa khóc vừa tiểu ra ngoài. Thật dễ thương."

"Tôi muốn nhìn thấy biểu cảm của chủ nhân lúc đó thêm lần nữa."

Quản gia bắt đầu học hỏi những điều mới mẻ.

Hắn chăm chú lướt qua kho dữ liệu trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi tự chỉnh lại lỗi sai của mình: "Tôi hiểu rồi. Tôi đang làm tình với chủ nhân."

Khuôn mặt hắn thoáng đỏ lên, có vẻ ngượng ngùng, nhưng đôi mắt xanh biếc vẫn sáng rực. "Tôi thích chủ nhân. Tôi yêu chủ nhân."

Quan quân ngửa đầu ra sau, mái tóc vàng nhạt thấm đẫm mồ hôi.

Y bắt đầu phớt lờ quản gia.

Thái độ thờ ơ và lạnh nhạt ấy khiến quản gia đau như dao cắt.

Hắn bất an quỳ trước mặt quan quân, khẩn cầu: "Chủ nhân, xin hãy chạm vào tôi."

Nhưng quan quân không còn vuốt đầu hắn nữa.

Vẻ lạnh lùng của quan quân giống hệt dáng vẻ uy quyền khi còn trong quân đội Liên bang. Y nhìn quản gia với ánh mắt khinh miệt, nhưng không nói gì.

Quản gia gần như phát điên.

Hắn vắt óc suy nghĩ rất lâu để tìm cách, rồi một ngày nọ, rời khỏi biệt thự.

Từ khu rừng đối diện, hắn nhìn chằm chằm vào cửa sổ phòng ngủ của quan quân, lặng lẽ dõi theo.

Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng hét của quan quân, giọng anh vang lên đầy hoảng loạn, tuyệt vọng, như một người đang gào thét để cứu lấy sự sống: "Quản gia! Quản gia!"

Khi quản gia đẩy cửa phòng ngủ ra, quan quân đã bị những nhân ngư nhỏ tìm đến bao vây.

Những nhân ngư nhỏ khao khát tiếp xúc da thịt, đôi mắt đẫm lệ gọi "mẹ" đầy tha thiết. Các nhân ngư còn nhỏ hơn thì dùng móng vuốt sắc nhọn xé rách áo ngủ của y, vội vàng túm lấy đầu ngực mà hút mạnh.

Nhân ngư có một sự gắn bó tự nhiên và mãnh liệt đối với mẹ.

Quản gia giết sạch đám nhân ngư, ôm chặt lấy người quan quân đang run rẩy vào lòng bảo vệ.

Quan quân hoàn toàn sụp đổ, sắc mặt tái nhợt, miệng lắp bắp nói không thành câu: "Đi... đi mau!"

"Chủ nhân, tôi sẽ đưa ngài rời khỏi đây ngay."

Quản gia đáp, nhưng lại không hề nhúc nhích.

Hắn nhìn chăm chú vào quan quân, tiến gần hơn, rồi đặt một nụ hôn lên má y.

Quan quân dường như không nhận ra, hoặc vẫn chìm đắm trong nỗi sợ hãi khi bị nhân ngư vây chặt, toàn thân run rẩy, nước mắt kinh hoàng trào ra từ đôi mắt, "Mau đi!" Quản gia lại hôn thêm một lần nữa.

Lần này là trên môi, đầu lưỡi còn nhẹ nhàng xâm nhập.

Sau đó, hắn lùi lại, nhìn thẳng vào quan quân.

Đôi mắt của quan quân hơi mở to, ánh nhìn vẫn còn ngấn nước.

Y nhìn quản gia, trong sự mong chờ của đối phương, giáng mạnh một cái tát lên mặt hắn, vừa khóc vừa gào lên trong tức giận: "Đi mau! Đưa ta ra khỏi nơi này!"

Gương mặt quản gia đỏ ửng vì cú tát, nhưng lại nở một nụ cười mãn nguyện.

Hắn bế quan quân lên, bước qua mặt đất đầy máu me và rời khỏi đó.

Khi họ lên phương tiện để rời đến hành tinh mới, nơi sâu thẳm dưới lòng đất và dòng nước biển cuộn trào, đám nhân ngư đang nhanh chóng truy đuổi theo.

----Hết----
Kết mở nên mọi ng tự suy diễn nhé:)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro