13
Người máy quản gia đã gặp trục trặc.
Chỉ vài ngày sau, quan quân nhận ra điều này.
Bọn nhân ngư vẫn đang ở lại Liên bang, phát lệnh truy tìm y. Để lấy lòng chúng, Liên bang còn tăng cường lực lượng truy đuổi.
Gia tộc của y đã sớm thay đổi, không còn ai đáng tin cậy. Y chỉ có thể lẩn trốn.
Ánh mắt y u ám nhìn qua khe rèm cửa, quan sát đội ngũ tìm kiếm ngày một đông trên đường phố, nhưng không thể nghĩ ra cách nào để thoát thân.
Không còn đường trở lại vị trí cũ, giờ đây y chỉ mong bọn nhân ngư kia nhanh chóng rời đi.
Quản gia bước đến bên cạnh, cung kính đưa trà: "Thưa chủ nhân, mời ngài dùng trà."
Y cảm thấy bị quấy rầy, liền nổi cơn thịnh nộ: "Cút đi!"
Sự ân cần, tinh ý trước kia giờ lại trở thành vướng víu, phiền phức. Y bắt đầu chán ghét quản gia.
Tách trà ấm bị hất đổ, làm bẩn ống quần của y. Quản gia lập tức quỳ xuống, kéo ống quần y lên và cúi đầu liếm sạch một giọt nước trên mắt cá chân: "Quần của chủ nhân bị bẩn rồi, cần phải thay."
Đầu lưỡi mềm mại như loài động vật đang liếm da thịt y. Dù đôi chân đã vô dụng, chúng vẫn còn cảm giác, khiến da đầu y tê dại.
Sau đó, quản gia đứng dậy, bế y lên và nhẹ nhàng cởi quần của y ra.
Đôi chân trần yếu ớt, lộ ra hoàn toàn. Vì lối vào sưng đỏ quá mức, y không mặc quần lót, nên cơ thể bại lộ trước mặt quản gia càng làm y tức giận."Ta đã bảo ngươi tránh xa ta ra! Ngươi điếc rồi sao!"
Quản gia không nói một lời, chịu đựng cái tát, rồi quỳ xuống trước mặt y: "Xin lỗi, thưa chủ nhân."
"Ra ngoài!"
Quản gia bị đuổi ra khỏi phòng, vẫn cầm chặt chiếc quần của y với vẻ buồn bã.
Dạo gần đây, chủ nhân ngày càng không hài lòng với hắn. Hắn sợ lắm, sợ rằng mình sẽ bị bỏ rơi.
Cúi đầu nhìn chiếc quần, hắn không nhịn được mà vùi mặt vào, rồi khẽ liếm khu vực ở giữa.
Đây là chiếc quần mà quan quân vừa mặc. Lớp vải đã tiếp xúc trực tiếp với da thịt, còn lưu lại mùi từ lối vào ẩm ướt - chút tanh nồng gây nghiện.
Quản gia biết rằng bản thân đã hỏng mất.
Người máy không thể bị nghiện, nhưng hắn càng ngày càng thích chủ nhân.
Chưa đứng ngoài được bao lâu, hắn nghe thấy tiếng hét của chủ nhân.
Hắn lập tức lao vào. Hai con nhân ngư nhỏ đang bò từ trong phòng tắm ra, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía quan quân, giọng nói non nớt cất lên: "Mẹ! Mẹ!"
Quan quân tái mét mặt, chiếc xe lăn đã lật nhào, đôi chân yếu ớt run rẩy.
Y chỉ vào hai con người cá, hét lớn: "Giết chúng đi!"
Quản gia bước đến, vặn gãy cổ hai con nhân ngư.
(Tội quá)
Sau đó, hắn bế quan quân lên giường, lo lắng hỏi: "Chủ nhân, ngài không sao chứ?"
Quan quân trông không ổn chút nào, ánh mắt vẫn kinh hãi nhìn về phía phòng tắm, một tay bám chặt lấy áo của quản gia, không nói lời nào.
Quản gia lại cảm thấy một loại hạnh phúc khi được phụ thuộc.
Những quả trứng nhân ngư đang lớn bị thả vào hệ thống nước của Liên bang, chúng sẽ lần theo mùi của quan quân để tìm đến y.
Sau khi biết nguyên nhân vì sao những nhân ngư nhỏ xuất hiện ở đây, Quan quân yêu cầu quản gia lập tức đưa mình rời đi. Đến cả việc ngồi xe lăn cũng khiến y cảm thấy chậm chạp, nên quản gia đành bế y trong lòng, quấn chặt để bảo vệ.
Hắn nghe thấy tiếng nghẹn ngào đầy tuyệt vọng của quan quân, những giọt nước mắt còn đọng lại trên hàng mi.
Trong lòng quản gia bỗng trào lên một cảm xúc xa lạ, mềm mại.
Hắn nghĩ rằng, quan quân thật đáng yêu.
Quản gia đưa quan quân chạy trốn sang một hành tinh khác của Liên bang.
Tính khí của quan quân rất tệ, nhưng lòng dạ thì nhát gan.
Có lần, khi ngồi nghỉ bên một đài phun nước ở quảng trường, y bất ngờ bị hàng chục nhân ngư nhỏ từ dưới nước lao lên tóm lấy. May mắn là quản gia kịp thời giải cứu và đưa y chạy thoát, nhưng sự việc đã khiến y hoảng sợ đến mức không dám rời quản gia nửa bước.
Quản gia, với cấu hình hiện đại nhất, dễ dàng giúp quan quân ổn định cuộc sống trên hành tinh mới. Hắn vẫn tiếp tục cung cấp những điều kiện tốt nhất cho quan quân: biệt thự, nội thất, thực phẩm, quần áo.
Quan quân sống một cuộc sống giàu sang tương đương như trước kia.
Nhưng quản gia nhận ra rằng, y vẫn không vui vẻ gì, lúc nào cũng lo lắng, căng thẳng, không dám ra ngoài, thậm chí không muốn gặp người lạ.
Có lần, khi hệ thống của quản gia cần nâng cấp và nghỉ ngơi ba tiếng, hắn tỉnh dậy sau đó và thấy quan quân, vốn dĩ nên đang ngủ, lại đang hoảng loạn đập liên tục vào người mình, cố gắng gọi hắn dậy.
Những giọt nước mắt rơi xuống mặt quản gia, quan quân đang khóc.
Cảm xúc đã dần trở nên quen thuộc lại một lần nữa ùa về trong tâm trí quản gia.
Hắn táo bạo ôm lấy quan quân vào lòng, dịu dàng hỏi: "Chủ nhân, ngài làm sao vậy?"
Thấy hắn tỉnh lại bình thường, quan quân thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không kìm được những tiếng nức nở.
Hình dáng của y lúc đó giống như một con thú cưng mà quản gia đang chăm sóc. Nếu rời xa hắn, quan quân dường như sẽ không thể sống nổi.
Ý nghĩ kỳ lạ này khiến quản gia suy nghĩ mất vài ngày.
Trong một buổi chiều mưa, quan quân đang đọc sách ngoài ban công thì bị ướt sũng.
Sau khi được quản gia đẩy vào nhà, y uể oải ra lệnh: "Lau khô người cho ta."
Như thường lệ, quản gia bế y lên, cởi bỏ quần áo ướt và dùng khăn lau khô cơ thể.
Khi y nhắm mắt, thả lỏng và nghỉ ngơi, thì bất ngờ cảm thấy một hơi nóng ở bên đùi. Y mở mắt ra, thấy quản gia đang chau mày, chăm chú nhìn vào khe mông của mình, rồi nghiêm túc nói: "Chủ nhân, mông của ngài đang rỉ nước, cần phải lau khô."
Quan quân giật mình.
Cơ thể y, từng bị nhân ngư thao túng, đã trở nên đồi bại đến mức không thể kiểm soát. Ngay cả khi không có kích thích, lối vào vẫn tự nhiên ẩm ướt một cách khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro