Chương 3
Thánh Chữ Thập Công Học là một học viện dành cho nam sinh. Nếu có nữ sinh trà trộn vào, họ sẽ bị chuyển sang Vạn Thánh Học Viện ngay lập tức. Nếu thật sự bị phát hiện và chuyển đi, thì nhiệm vụ lần này của hắn cũng coi như thất bại hoàn toàn. Dụ Lăng Xuyên sợ đến mức tái mặt, vội vàng phủ nhận liên tục: “Sao có thể chứ? Tôi đương nhiên không phải con gái!”
Tạ Thanh Sầm cúi người xuống, dịu dàng dùng khăn giấy lau đi hơi nước đọng ở khóe mắt Dụ Lăng Xuyên, nhẹ giọng an ủi: “Tiểu Dụ, đừng sợ. Dù có là con gái thì cũng không sao... Tôi sẽ khiến em thoải mái.”
Dụ Lăng Xuyên hoảng loạn sắp phát điên. Cậu tự hỏi Tạ Thanh Sầm có nghe hiểu tiếng người không vậy? Cậu dốc hết sức đẩy người trước mặt ra, cố gắng giải thích rõ ràng: “ Tôi thật sự không phải! Ngươi đừng có nói bậy!”
“Ừ ừ, không đúng, không đúng.” Tạ Thanh Sầm thuận miệng phụ họa, không tiếp tục tranh cãi với cậu. Dụ Lăng Xuyên vừa thở phào nhẹ nhõm thì bỗng cảm thấy một luồng lạnh buốt ập đến nơi đầu ngực. Giây tiếp theo, cậu chấn động toàn thân bởi vì nơi đó bị đối phương ngậm lấy, tinh tế mút vào, còn nhẹ nhàng liếm láp…
Tạ Thanh Sầm như mất đi sự kiểm soát, dồn Dụ Lăng Xuyên sát vào ngực mình, dùng đầu lưỡi quẹo nhẹ nhàng lướt qua vùng da mềm mại một cách nồng nàn. Màu hồng nhạt quanh vú nhanh chóng chuyển thành sắc đỏ rực rỡ, tươi đẹp đến mức như sắp tiết ra nước bọt. Đáng thương, đầu vú cũng bị hút thành một vòng lớn, căng phồng đứng thẳng và rung lên không ngừng.
"Tiểu Dụ, vú của em lớn lên thật đẹp, khó trách lại muốn che giấu đi."
Giọng nói của Tạ Thanh Sầm mang theo chút lạnh lẽo, tựa như dòng suối băng chảy trong khe núi, nhưng lời hắn thốt ra lại đầy ám muội, sắc bén như một bài thơ. Dụ Lăng Xuyên cảm giác như trong tai mình có một luồng khí lạnh chạy dọc, căng đầy đến mức bỗng chốc vỡ tung, khiến cả nửa đầu hắn tê rần. Cậu luống cuống đưa tay che tai, lại dùng khuỷu tay ôm lấy ngực mình như một con thú nhỏ hoảng sợ, cuống quýt bò về phía mép giường.
Mà Tạ Thanh Sầm không nhẹ không nặng mà bắt được mắt cá chân của hắn, giọng nói vẫn rất nhẹ, nhưng lại mang theo một tia mất mát khó nói: "Tiểu Dụ mỗi lần nhìn thấy tôi đều vội vàng rời đi, tôi cũng sẽ rất khổ sở."
Hắn siết chặt ngón tay, không tốn chút sức nào mà kéo người về trước mặt mình. Dụ Lăng Xuyên hoảng sợ lùi về phía trước để tránh đi, luống cuống vặn vẹo eo, bỗng nhiên nhận ra giữa hai chân có chút lạnh lẽo.
A.
Cậu hình như không mặc quần lót.
Cảm nhận được điều này, động tác của Dụ Lăng Xuyên lập tức cứng đờ. Hơi thở của Tạ Thanh Sầm cũng ngừng lại trong chốc lát, như thể bị cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc.
Tiểu Dụ quỳ rạp trên giường, vòng eo hạ xuống, nhưng cặp mông trắng nõn lại cao vút lên. Lớp da non mịn phủ một tầng mồ hôi mỏng. Hai đầu gối khẽ tách sang hai bên, chống xuống giường không quá vững vàng, để lộ ra khung cảnh giữa hai chân mà không hề che đậy—
Mềm mại nam tính, dương vật rũ rượi trên người, phía sau lại hé lộ những điều khiến người ngoài ý muốn. Nó phô bày một màu hồng nhạt, căng tròn và chen chúc giữa hai chân, lấp lánh ánh nước. Miếng thịt dâm đãng phồng lên thành một đường cong duyên dáng, không ngừng rỉ ra chất lỏng trong suốt, làm ướt đẫm vạt áo dính vào đùi.
Tạ Thanh Sầm không kìm được mà đưa tay lên, những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng luồn vào khe thịt ấy. Nơi đó nóng ẩm, ướt át, mềm mại cắn lấy ngón tay hắn. Hai cánh thịt non bị lòng bàn tay ép xuống một chút, lập tức phun ra dòng nước, phát ra âm thanh "òm ọp" vang dội.
Dụ Lăng Xuyên như thể bị bóp chặt sau gáy, ngẩn ngơ trợn to mắt. Khi Tạ Thanh Sầm khẽ động ngón tay, kéo ra một sợi chất lỏng trong suốt, rồi hỏi cậu: “Đây là cái gì?”. Thì cậu lại không hề làm theo suy đoán của chính mình mà quay người đè lên Tạ Thanh Sầm để cho đối phương biết sự lợi hại của mình.
Bởi vì vào khoảnh khắc này, não cậu đã bị một từ duy nhất lấp đầy.
Xong đời.
Tạ Thanh Sầm hiểu ra, gật gật đầu, tự hỏi tự đáp: “Hóa ra là như vậy, Tiểu Dụ là người song tính nha.”
Hắn cúi đầu, giữ chặt phần thịt non trên đùi Dụ Lăng Xuyên, rồi nhẹ nhàng liếm một cái lên khe thịt. Chất lỏng trong suốt trên bề mặt thịt non bị đầu lưỡi hắn quét sạch, nhưng càng nhiều dịch thể mất kiểm soát trào ra, bắn đầy lên mặt hắn.
Dụ Lăng Xuyên chậm chạp mới phản ứng lại, hoảng hốt khép chặt hai chân, vô tình kẹp luôn cả đầu Tạ Thanh Sầm vào giữa, như thể muốn ép người kia ngạt thở ngay trong lòng mình. Tạ Thanh Sầm đương nhiên cầu còn không được, chẳng những không rút đầu ra mà còn tham lam mút sâu một ngụm, khiến đối phương run rẩy không ngừng mà trào ra từng đợt.
Dụ Lăng Xuyên chỉ muốn chết quách đi cho rồi. Tư thế này thực sự quá mức xấu hổ, chẳng khác nào cậu tự dâng nơi đó lên trước mặt Tạ Thanh Sầm, thậm chí còn ngoan ngoãn hạ thấp eo xuống, tạo điều kiện cho đối phương thưởng thức trọn vẹn nhất.
“Ô ô……”
Cậu cảm nhận được thứ kia như con rắn trong miệng cậu vậy. Tùy ý hoành hành đầu lưỡi, thật sự muốn ôm mặt khóc ròng.
Sao lại như thế này! Sao cậu lại ngu ngốc đến vậy! Cứu mạng với, làm ơn!
Dụ Lăng Xuyên nước mắt lưng tròng ôm chặt gối đầu, hai cánh môi trên phiến thịt non bị mút đến run rẩy không ngừng, âm hộ nhỏ nhắn căng mọng bắn đầy nước, trông lấp lánh và hồng hào vô cùng. Một mùi hương ngọt ngào nồng nàn từ nơi đó lan tỏa ra, dần dần khuếch tán.
Hắn sắp bị chính sự ngu ngốc của mình làm cho tức chết. Nhiệm vụ thì làm rối tinh rối mù không nói, nơi đó còn bị người ta ăn sạch sẽ triệt để.
Nhưng mà… nhưng mà…
Sao lại có chút cảm giác thoải mái là thế nào…
Dụ Lăng Xuyên vùi mặt vào gối khóc nức nở, bị khoái cảm xa lạ làm cho mất hết sức lực: "Đừng làm nữa... Sắp bị liếm hỏng rồi..."
"Vậy tôi nhẹ một chút, sẽ không làm hỏng, ngoan."
Tạ Thanh Sầm dịu dàng dỗ dành, thả lỏng động tác, dùng đầu lưỡi linh hoạt đều đặn liếm láp khe thịt. Tiếng khóc của Dụ Lăng Xuyên chẳng mấy chốc đã thay đổi, vừa khóc vừa thở dốc, giữa chừng lẫn lộn một hai tiếng thét chói tai, âm cuối nũng nịu như muốn lôi cả linh hồn nhỏ bé ra ngoài. May mà Tạ Thanh Sầm giữ được chừng mực, nếu không không biết sẽ gây ra bao nhiêu chuyện nữa.
Dụ Lăng Xuyên chỉ biết vùi đầu vào gối khóc thút thít, hoàn toàn không chú ý đến thần thái của Tạ Thanh Sầm lúc này. Sự hưng phấn tột độ khiến tròng mắt đối phương từ màu xanh nhạt chuyển sang màu thiên thanh, đồng tử cũng biến thành hai đường dọc sắc bén, giống như một kẻ săn mồi ẩn nấp trong đêm chuẩn bị phục kích con mồi. Nếu Dụ Lăng Xuyên nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, chắc chắn sẽ hoảng sợ đến choáng váng.
"Ô a a a ——! Đừng, đừng liếm chỗ đó... ách... ô..."
Dụ Lăng Xuyên mở to đôi mắt đẫm lệ, hai đùi run rẩy không kiểm soát, còn nơi mềm mại bên dưới thì kịch liệt co rút, rõ ràng là đã lên đến cao trào. Nước của hắn nhiều đến mức khó tin, làm ướt đẫm vạt áo trước của Tạ Thanh Sầm, chẳng khác gì mưa nhân tạo.
"Tiểu Dụ mẫn cảm thật đấy, bình thường có tự mình lén lút làm chỗ này không?"
"Cút đi, ai, ai lại giống như ngươi... biến thái..." Dụ Lăng Xuyên khóc đến thở dốc, khoái cảm từ cao trào mang lại khiến cả người cậu run rẩy, những ngón tay nắm chặt ga giường trắng bệch: "Đã, đã bảo đừng liếm nữa mà, hu hu hu..."
Tạ Thanh Sầm ngoan ngoãn "Ừm" một tiếng, nghe lời rời đi. Dụ Lăng Xuyên cảm nhận được môi lưỡi hắn rời khỏi cơ thể mình, vừa thở phào nhẹ nhõm, liền cảm thấy một cảm giác trống rỗng khó hiểu trùm lên bụng dưới.
...Hình như cậu hư mất rồi.
Vậy mà, vậy mà còn muốn được liếm nữa.
Dường như đọc được suy nghĩ của cậu, một đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào nơi mềm mại, chậm rãi và không thể cưỡng lại mà dò xét vào trong. Như thể gặp phải một chướng ngại vật, đối phương do dự vài giây, nhưng không tiếp tục tiến sâu hơn, mà chỉ mơn trớn thịt mềm mại bên trong môi âm hộ nhỏ bé.
Cảm giác bị dị vật xâm nhập thật sự quá kỳ lạ, Dụ Lăng Xuyên vô thức mở to mắt, đầu ngón chân cũng căng thẳng. Khoái cảm tê dại dần dần tích tụ giữa hai cánh môi, khiến Dụ Lăng Xuyên không thể kiểm soát mà cắn chặt răng, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ. Nhưng rất nhanh, đầu lưỡi kia chậm rãi liếm lên trên, quấn lấy đầu âm vật căng tròn và nhô cao.
"A!"
Dụ Lăng Xuyên mất kiểm soát hét lên một tiếng, mắt cậu gần như lộ cả lòng trắng. Nơi nhạy cảm và non nớt kia chưa bao giờ chịu đựng sự đối đãi như vậy, nhanh chóng sung huyết phồng lên, cứng rắn nhô ra khỏi khe thịt, giống như một quả trái cây căng mọng. Đôi mắt đẫm lệ của cậu mờ mịt lắc đầu, khóc lóc van xin: "Chỗ đó... không được chạm vào... không được... không... A!!"
Tạ Thanh Sầm không chỉ chạm vào, mà còn liếm, còn muốn mút, còn muốn cắn. Miếng thịt hồng hào mềm mại chẳng mấy chốc đã bị liếm đến đỏ ửng, còn hằn thêm một hai vết răng mờ.
"Ách, ách... A..."
Dụ Lăng Xuyên há to miệng, thở hổn hển như thiếu oxy, cổ họng không thể phát ra tiếng nào. Cậu kiệt sức ngã xuống giường, hoảng hốt tưởng tượng bụng dưới mình biến thành nước, lắc lư trong bụng rồi trào hết ra ngoài từ miệng huyệt.
Khoái cảm tột độ khiến bụng dưới cậu tê dại đến chết đi sống lại, và rất nhanh sau đó, cậu đón nhận cơn cao trào thứ hai. Cơn sóng triều mãnh liệt ập đến, dữ dội hơn lần trước rất nhiều. Cậu co giật như một con cá mắc cạn, chiếc lưỡi hồng hào vô thức thè ra ngoài, khoái cảm kinh hoàng khiến cậu gần như mất hết cảm giác.
--Cũng liền không nghe thấy tiếng cửa truyền đến âm thanh vỡ vụn.
Một người đàn ông trẻ tuổi thuộc dòng dõi vương tộc mặc lễ phục đen tuyền xông vào, cây quyền trượng đầu sư tử bằng đồng đỏ trong tay bị nắm chặt đến gần như nứt ra, trên mặt lộ rõ sát khí không hề che giấu. Tạ Thanh Sầm ngồi trên giường, ôm Dụ Lăng Xuyên đang sảng khoái đến mất hết ý thức, mặt không chút biểu cảm quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt hắn.
【Tác giả có lời muốn nói:】
Lần đầu tiên Tu La Tràng sắp khai mạc!
Cảm ơn mọi người đã để lại tin nhắn và tặng quà, thật sự rất vui ///// Cùng với đó, hôm nay là thứ Hai, mong mọi người có thể tặng phiếu phiếu cho Tiểu Dụ. Nếu lên được trang đầu, sẽ đăng thêm 10.000 chữ nhé! ٩(ˊᗜˋ*)و
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro