Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Phong lưu cả buổi, bé dâm đãng vừa về nhà đã thèm muốn baba

Quý học đệ ngọ nguậy luồn tay vào trong chăn, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại của cậu. Tay hắn giống như lướt sóng lướt lên eo thon thả, rồi dừng lại trên bụng phẳng lì, giả vờ nói mớ: "Đại Cầu, đừng nghịch nữa, lông của ngươi mềm như nhung vậy, sờ thích quá..."

Lâm Ngạn Nhiên ngơ ngác, ngây thơ tin lời, chẳng hề hay biết mình đang bị trêu đùa. Còn Sở Vĩnh Kỳ gian xảo, chẳng bỏ lỡ cơ hội, liền ghé sát mặt lại, cắn nhẹ vào má cậu – mềm mềm, xinh xinh, đến mức khiến người ta chẳng nỡ buông.

"Học trưởng... Học đệ..." Lâm Ngạn Nhiên đỏ mặt, giọng run run, cuối cùng không nhịn được nữa mà cố lay hai người kia dậy. Nhưng hiển nhiên, chẳng ai chịu nhúc nhích. Người thì vẫn cắn nhẹ trên má cậu, người thì cứ sờ soạng không ngừng. Ngón tay Quý Thuần Khanh trượt đến nơi nhạy cảm, khẽ gẩy lên hạt "cherry" nhỏ, cứng cáp, khóe môi nhếch lên, trong lòng không khỏi cười thầm đầy tinh quái. Lâm học trưởng quả nhiên trời sinh dâm đãng, chỉ giả vờ sờ vài cái đã kêu rên giống như đang mời chịch.

Dưới lớp áo mềm mại, Sở Vĩnh Kỳ bất ngờ áp sát hơn, hơi thở nóng ấm phả qua vải, rồi khẽ cắn nhẹ lên một điểm nhạy cảm khiến Lâm Ngạn Nhiên giật mình, cơ thể khẽ run rẩy. Cảm giác vừa tê vừa buốt ấy lan ra, hòa quyện cùng ngón tay nghịch ngợm của Quý Thuần Khanh đang di chuyển đầy ác ý, không chút kiêng dè.

Lâm Ngạn Nhiên cắn môi, gương mặt đỏ ửng, cảm giác ngứa ngáy và khó chịu dâng lên mãnh liệt, vừa như muốn trốn tránh, vừa không nỡ. Mỗi lần đầu ngón tay của Quý học đệ lướt qua, cậu lại không kìm được khẽ rên lên, giọng đầy bất lực và hoảng loạn. Sự đùa giỡn xấu xa của hai người kia khiến cậu chỉ biết bấu chặt lấy tấm chăn, trong lòng âm thầm mong muốn ai đó giúp xoa dịu cảm giác cuộn trào đang lan tỏa khắp cơ thể.

Lâm Ngạn Nhiên không kìm được cảm xúc dâng trào, đôi mắt ngân ngấn nước, những tiếng nấc nghẹn ngào bật ra giữa cơn hỗn loạn cảm giác. Cậu cắn môi, gương mặt đỏ bừng như quả cà chua chín mọng, vừa thẹn thùng vừa bất lực.

Ý nghĩ xấu hổ quẩn quanh trong đầu nhưng cơ thể lại không chịu nghe lời, những ngón tay run rẩy vươn ra, như muốn xoa dịu ngọn lửa đang thiêu đốt bên trong.

Hai bờ vai khẽ run rẩy, đầu ti nhạy cảm vẫn tê rần bởi dấu vết nghịch ngợm của Sở Vĩnh Kỳ, sưng đỏ lên như phản ánh cảm giác mãnh liệt khó lòng trốn tránh. Tâm trí Lâm Ngạn Nhiên rối bời, xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng, chỉ biết trốn trong cơn mơ hồ xen lẫn ngọt ngào đau đớn, nơi bản thân cậu lần đầu đối mặt với những khao khát tưởng như bị che giấu thật sâu.

"Ưm... không đủ... muốn thêm nữa..." Lâm Ngạn Nhiên thầm thì, giọng nhỏ đến mức chính cậu cũng chẳng biết là nói cho bản thân hay cho hai người bên cạnh nghe. Hơi thở đứt quãng, cơ thể cậu không ngừng run rẩy, làn da mẫn cảm dường như phản ứng mãnh liệt với từng va chạm nhỏ nhất.

Những ngày qua, sự dây dưa mãnh liệt khiến cơ thể cậu như được khơi dậy, nhạy bén hơn từng chút một. Giờ đây, chỉ một cú chạm khẽ, một cái vuốt ve vô tình cũng khiến dòng cảm xúc cuộn trào như muốn nhấn chìm tất cả lý trí.

"Thật sự... không chịu nổi nữa..." Đôi mắt ươn ướt, gương mặt đỏ bừng như trái đào chín, Lâm Ngạn Nhiên bấu chặt lấy tấm chăn, cảm giác bứt rứt như hàng nghìn con sóng vỗ vào tâm trí. Mỗi lần cơn khoái cảm dâng lên, cậu lại cắn môi, không biết là để kiềm chế hay để vùi mình sâu hơn trong cảm giác ngọt ngào tội lỗi.

Cả hai con sói đói như đang chờ đợi, giả vờ ngủ nhưng thực tế lại đang lắng nghe từng âm thanh, từng hơi thở êm tai của thiếu niên. Những âm thanh nhỏ bé đó, những tiếng thở mơ hồ, như một tín hiệu không lời, báo hiệu rằng khoảnh khắc sắp đến. Cả hai đều biết, đã đến lúc ra tay.

Thiếu niên nằm bên cạnh, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cơ thể cậu lại không thể ngừng lại. Tay cậu run rẩy, di chuyển nhẹ nhàng trên làn da mịn màng của mình, dường như không thể cưỡng lại sự thôi thúc. Những tiếng thở nức nở khẽ vang lên, tuy nhỏ nhưng lại không thể che giấu được sự khao khát đang dâng trào.

"Muốn sao?" Sở Vĩnh Kỳ mở mắt, hôn lên mắt cậu, đầy sủng nịnh.

"Muốn...muốn..." Lâm Ngạn Nhiên gấp tới không chịu nổi, bắt lấy cánh tay Sở Vĩnh Kỳ đưa tới mông mình: "Học trưởng mau tới..."

Sở Vĩnh Kỳ hôn lên đôi môi run rẩy của cậu, hai tay tách chân cậu, ngón tay chà sát lỗ dâm nhỏ trêu đùa. Lâm Ngạn Nhiên bất mãn, cầu xin: "Học trưởng đừng như thế, mau vào được không? Muốn được cặc lớn của học trưởng đâm vào, được không?"

Còn chưa nghe được câu trả lời của Sở Vĩnh Kỳ, Quý Thuần Khanh không biết từ khi nào đã vòng tới phía trước cậu, nhanh chóng lấy ngón tay đâm vào cúc huyệt sớm đã chảy dâm thủy của cậu: "Tiểu học trưởng thực sự quá dâm đãng, Sở học trưởng mau xem, lỗ đít nhỏ này của anh ấy cũng chảy dâm thủy như đàn bà thèm khát cặc lớn, không biết những năm qua đã trưởng thành như nào, đã nuốt qua bao nhiêu con cặc mà có thể dâm đến vậy."

"Ha...ha..." Lâm Ngạn Nhiên bị ngón tay có chút dài đâm tới lắc lư, huyệt dâm vô cùng có quy luật co rút lại, Lâm Ngạn Nhiên chìm vào khoái cảm ôm lấy đầu Quý Thuần Khanh, đè ở trên ngực mình nũng nịu. Muốn Quý Thuần Khanh nhanh chóng hút lấy đầu vú dâm đãng của cậu.

"Ưm...Khanh...dùng sức mút...nha..." Lâm Ngạn Nhiên nhìn học đệ giống như trẻ sơ sinh không ngừng liếm mút như đang thực sự khát sữa mà cổ vũ. Bị cướp mất sự chú ý, Sở Vĩnh Kỳ nhanh chóng bắt lấy cằm nhỏ của cậu, ép cậu cùng hắn hôn môi.

Quý Thuần Khanh im lặng đùa nghịch nhũ tiêm nho nhỏ, mạnh mẽ liếm hút, thỉnh thoảng dùng răng  nanh cắn khẽ hai cái, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua chóp đỉnh. Hắn biết rất rõ đầu vú là điểm nhạy cảm của Lâm Ngạn Nhiên, đặc biệt là trước khi bắn tinh, liếm mút nơi này có thể làm cậu sung sướng tới mức mất đi thần trí.

"Ừm~ Thật thích, đầu bên kia rất trống trải, học trưởng đừng để nó trống vắng được không?" Lâm Ngạn Nhiên kề sát ngực kia tới trước mặt Sở Vĩnh Kỳ, đầu vũ bị mút mát tới sưng đỏ, phía trên còn lưu lại thủy quang của Quý Thuần Khanh.

"A...không được, muốn bắn...muốn bắn...nha!" Lâm Ngạn Nhiên đầu vú bị hai bên mạnh mẽ tấn công mà thất thần gầm nhẹ, hai tay chế trụ bả vai học đệ, nắm lấy tóc hắn, kéo hắn lên, cúi đầu nuốt lấy đầu lưỡi đỏ như máu cùng nhau giao lưu trong khoang miệng, cuối cùng cặc nhỏ tinh xảo không chịu được mà tiết ra.

Sở Vĩnh Kỳ cũng định làm hoà thượng, trực tiếp đem cặc lớn bỏ vào trong huyệt dâm vừa ấm vừa khít, anh giống như cỗ máy địt chuyên nghiệp, mỗi cú thúc đều chạm tới điểm dâm mà cậu thích nhất, mỗi lần như vậy đều cố ý nán lại một cú bồi, cứ như vậy địt cho cậu không thể đứng vững, chỉ có thể dựa vào Quý Thuần Khanh, chổng đít chịu địt.

"Sở học trưởng đừng nhanh như vậy, ư đừng mà, em thực sự không chịu nổi như vậy mà..." 

Tốc độ mỗi lần càng nhanh, khoái cảm dâng trào khiến cho gậy nhỏ của cậu vừa bắn qua một lần nhanh chóng gượng dậy, giống như món đồ chơi mềm dẻo không ngừng quất vào bụng Quý Thuần Khanh, vừa quất vừa để lại dâm dịch rò rỉ từng chút từng chút một.

Quý Thuần Khanh cũng không cảm thấy có gì bất tiện, đổi tư thế khiến cho vật nhỏ kia được hắn nuốt sâu vào cổ họng, Quý nhị thiếu gia lần đầu tiên phục vụ tiểu tình nhân cũng không có gì không quen.

Hắn có thể cảm nhận được đối phương thực sự thích hắn làm như vậy bởi mỗi lần hắn xiết chặt cổ họng liền có thể nghe thấy tiếng kêu nhỏ râm ran cùng tiếng hừ hừ từ cổ họng của anh họ.

Một ngày vừa mới bắt đầu cũng đã lại kết thúc trên giường ngủ, Lâm Ngạn Nhiên một lần nữa bị quần đến mệt tả tơi. Hai mí mắt cậu nặng trĩu, không còn sức lực để mở ra, cơ thể bị hai tên yêu tinh vắt cực khô đi sâu vào giấc ngủ.

Lâm Ngạn Nhiên tỉnh dậy trong cơn đói, chỉ vừa cử động một chút đã cảm thấy một cơn đau nhói khiến cậu không thể tiếp tục. Mặt cậu tái đi, nhắm chặt mắt rồi lại nằm xuống, không muốn cử động thêm. Cậu cảm giác được cái bụng nhỏ của cậu đang hơi nhô nhô lên cao, bên trong hình như còn cắm thêm một vật cản gì đó, cảm giác rất khó nói.

"Cuối cùng cũng chịu dậy rồi?" Quý Thuần Khanh vòng qua đầu giường tới ôm cậu, môi dán lên má cậu thơm một cái thật to.

"Quý học đệ...cái này...bên dưới còn cắm cái gì?" Lâm Ngạn Nhiên lo sợ hỏi.

"Đừng lo, chỉ là một cái dương cụ giả mà thôi."

"Dương cụ giả?" Lâm Ngạn Nhiên hét to. Cậu thực sự không tin bọn họ không còn tính người mà nhét cái thứ dâm dục kia vào người cậu, thật muốn bỏ ra thật nhanh, "Mau bỏ ra được không?" Quý Thuần Khanh không trả lời, cánh tay đang ôm có chút run rẩy.

"Làm sao vậy, em ốm sao?" Hắn lắc đầu, cái gì cũng không nói, hai mắt đỏ ngầu nhìn cậu, ánh mắt mang theo tư vị tình dục.

Lâm Ngạn Nhiên bắt được ánh mắt ấy liền khiếp sợ: "Không được...anh không thể chịu được nữa, còn làm nữa sẽ thụ thương, không muốn..."

Quý Thuần Khanh cũng không có động tác tiếp theo, mặc cậu tự nói một mình, hắn cũng chính là đang kiềm chế bản thân không đụng vào cậu, vừa rồi còn làm nũng với hắn, hắn sợ hắn sẽ làm cậu tới hỏng mất.

"Bỏ đi. Yên tâm, em sẽ không làm anh, nhưng mà để anh một mình có chút tĩnh mịch, chi bằng dùng cái này ngoạn đi?" Quý Thuần Khanh lắc lắc điều khiển trong tay, đầu Lâm Ngạn Nhiên chỉ biết lần này không xong rồi.

"Aaa~" Cặc giả cắm sâu bên trong cậu với tần suất khá mạnh rung động, một lần, một lần liền chạm vào cúc tâm khiến cậu giật nảy người.

"Không...không được nữa, sẽ hỏng mất...aaa~"

"Đã bôi thuốc rất tốt, không thể hỏng nổi, vậy được rồi, hôm nay anh cùng nó chơi tạm vậy, tới ngày mai khỏe hẳn chúng ta lại cùng tới, mau nghỉ ngơi đi." Đặt một nụ hôn lên môi cậu, Quý Thuần Khanh dặn dò nghỉ ngơi rồi cũng đi mất.

Lâm Ngạn Nhiên trong lòng không ngừng chửi bới. Nghỉ ngơi cái rắm nhà cậu, đến cái rắm cậu đánh còn thơm hơn câu này, cái gì mà nghỉ ngơi? Còn cái dương cụ giả này không mau rút ra cho tôi nghỉ ngơi hả?

Lâm Ngạn Nhiên thực sự tức chết mà. Ngón tay hơi run rẩy men theo bụng xuống cúc huyệt, mà cậu bây giờ chính là muốn rút cái chết tiệt này ra.

"Aaaaaaaa" Cái thứ bên trong cậu ngày càng rung lắc mạnh mẽ hơn, mỗi lần đều hướng vị trí dâm đãng nhất mà ngoáy tưng bừng, muốn đoạt cái mạng cậu rồi.

"Huhu...không được...không được...aaa..." Lâm Ngạn Nhiên giống như phát điên vì khoái cảm, cả người co lại giống như thỏ con không ngừng run rẩy.

Quý Thuần Khanh cùng Sở Vĩnh Kỳ hưởng thụ màn đặc sắc trên màn hình theo dõi vừa rồi thì mới thỏa mãn, cuối cùng cũng chịu mang cái dương vật bên trong ra ngoài, rửa sạch cho cậu một lượt rồi cả ba cùng lên giường ngủ một giấc.

Sáng hôm sau Lâm Vãn Trình đích thân tới đón cậu, dù sao cũng có giao kèo trước, cả hai bên không nói gì mà thỏa thuận, một bên mang người, một bên chấp thuận mang người, kèm theo vài lời dặn dò đối với cậu, mà Lâm Ngạn Nhiên lại không hề biết gì về giao kèo giữa bọn họ, chăm chỉ đánh cờ cùng Chu gia gia.

Lâm Vãn Trình nhẹ nhàng ôm cậu trở về phòng, cẩn thận kiểm tra vùng huyệt nhỏ, cảm thấy mọi thứ vẫn an toàn. Dù vậy, anh vẫn bôi thêm một lớp thuốc mỏng, rồi đắp chăn ấm cho cậu, sau đó lặng lẽ rời đi. Khi Lâm Ngạn Nhiên tỉnh lại vào buổi tối, cậu không còn cảm thấy đau đớn mà thay vào đó là cảm giác sảng khoái không thể tả.

Vặn vẹo người một hồi lâu cũng không cảm thấy khó chịu, Lâm Ngạn Nhiên nhảy cẫng lên hoan hô thầm lặng, quả nhiên anh đây vẫn V.I.P pro như vậy, bị lăn bán sống bán chết vẫn còn có thể bẻ gãy sừng trâu. Ha ha ha...

Cậu không hề hay biết rằng, thứ thuốc mà họ bôi lên người cậu lại vô cùng hiệu quả, chỉ cần bôi vài lần là có thể kéo dài tác dụng nhiều ngày. Đặc biệt, đó là loại thuốc mà nhà tiến sĩ y dược học kiêm anh trai lâu ngày không thấy bóng của cậu vừa mới tự tay chế tạo, vội vã mang đến cho em trai mình. Quả thật, đúng là một người anh tốt.

Lâm Ngạn Nhiên đói bụng liền đi xuống nhà đánh chén một bữa no nê, mang rất nhiều đồ ăn vặt ra ghế nằm chơi. Bởi vì cậu biết ở đây còn có người hầu, Lâm Vãn Trình sẽ không dám làm gì quá đáng.

Sau khi hoàn thành công việc, Lâm Vãn Trình xuống nhà, ngồi cạnh cậu xem chương trình thực tế. Một tay "vô tình" đùa nghịch trên đùi của Lâm Ngạn Nhiên, tay kia thoải mái gác lên thành ghế, chăm chú theo dõi màn hình. Lâm Ngạn Nhiên không thể chịu nổi nữa, bực bội quắc mắt: "Biến thái!"

Lâm Vãn Trình thi thoảng sẽ nhéo vào bắp đùi của cậu, nhưng Lâm Ngạn Nhiên không hề bận tâm, tiếp tục bỏ bỏng ngô vào miệng, không để ý đến hành động làm phiền nọ. Lâm Vãn Trình nhìn cậu, không thể kìm nén cảm xúc, cái miệng nhỏ nhắn nhai nhai ấy như muốn cuốn hết tâm trí hắn, còn bắp đùi trắng nõn mềm mại khiến hắn không ngừng vuốt ve. Đột nhiên, Lâm Vãn Trình cảm thấy mình thật may mắn khi vào một ngày nào đó, đã vô tình tìm được một "bảo bối" quý giá như vậy.

Lâm Vãn Trình làm càng mà trộm đưa tay vào xoa nhẹ đầu vú con trai, Lâm Ngạn Nhiên như bị điện giật, thực muốn hô lên, hắn lại nhắc nhở nhẹ rằng trong nhà vẫn còn có người, Lâm Ngạn Nhiên chỉ dám trừng mắt cũng chẳng thể cản nổi gia chủ Lâm gia có dã tâm làm biến thái nọ.

Lâm Ngạn Nhiên cắn môi cố không thèm để ý tới hắn. Cậu hiện giờ trong trạng thái vừa xem chương trình giải trí vừa bị cha xoa nắn vú nhỏ. Đầu vú nhỏ thi thoảng cũng bị hắn ác ý cào nhẹ qua khiến cậu phải cắn chặt răng không phát ra tiếng.

"Tiểu bảo bối, có muốn ta mạnh mẽ địt con không?" Lâm Vãn Trình thở nhẹ vào tai cậu, giọng nói trầm ấm như thôi thúc cậu làm chuyện xấu. Lâm Ngạn Nhiên bất giác đáp một tiếng.

"Rất ngoan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro