Chương 5.1
Chương 5: Chớp mắt bảy năm trôi
Tháng năm đã là cuối mùa, hoa viên tường vi trắng đã muốn nở rộ, hương hoa sắc mi theo gió mùa xuân nhè nhẹ loan toả đầy sân thấm sâu vào ruột gan.
Xa xa nhìn lại, thiên hạ bảy tuổi đang đứng khoanh tay, cẩn thận nhìn đoá hoa tường vi trắng đến xuất thần.
Giang Thương chậm rãi đi đến bên người nàng, chỉ nhìn thấy một nửa người bên trái của nàng, khoé miệng Giang Thương hơi hơi gợi lên, bên trái mặt nàng là bộ dáng hoàn hảo, không có ấn ký độc màu xanh, đáng yêu như vậy thật làm người thích.
"Dao nhi, thực thích hoa tường vi trắng này sao?" Thanh âm hoà ái hiền lành vang lên.
Tiêu Dao bảy tuổi theo bản năng gật đầu, nàng nhìn Bạch Tường Vy lâm vào suy nghĩ, khi xoay sang, trên má phải theo thái dương đi xuống là ấn ký độc màu xanh chói mắt.
Giang Thương hơi hơi nhíu mi, mỗi lần nhìn đến ấn ký này đều làm cho hắn thực áy náy, đã qua bảy năm, giải dược lại vẫn không thể nghiên cứu chế tạo ra.
Mắt thấy người đến là cốc chủ gia gia, người yêu thương chính mình nhất, Tiêu Dao ngọt ngào kêu:" Gia gia, hôm nay ngươi không ra cốc sao?"
Ngày thường vào lúc này, thần y Giang Thương đều đến thôn xóm phụ cận để hái dược.
Giang Thương từ ái sờ sờ đầu Tiêu Dao nói:" Hôm nay trong cốc hội có người tiến đến, gia gia muốn ở chỗ này chờ họ."
"Nha?"
Tròng mắt tròn linh động xoay chuyển, chà xát bàn tay, như là tùy thời chuẩn bị làm đau ai, nàng tặc tặc cười nói:
" Đại nhân vật nào mà lại cần cốc chủ gia gia tự mình nghênh đón?"
Tiêu Dao tính toán, đại nhân vật tiến vào cầu y, nhất định sẽ mang không ít hậu lễ, đồ ăn ngon hảo ngoạn khẳng định nhiều!
Giang Thương không khỏi bị bộ dáng đáng yêu của Tiêu Dao chọc cười, sủng nịch cười nói:" Ngươi là quỷ linh tinh, hôm nay chỉ sợ không chiếm được chỗ tốt rồi! Cũng không phải là đại nhân vật gì, chỉ là một tiểu hài tử so với ngươi lớn hơn ba tuổi thôi!
Tiêu Dao bĩu môi, hơi thất vọng nói:
" Xem ra cha mẹ hắn nhất định thực tài giỏi, bằng không gia gia sẽ không tự mình nghênh đón hắn! Là tới trong cốc học tập hay là xem bệnh?"
Giang Thương hơi hơi nhíu mi, thở dài nói:
" Cả hai chắc đều có! Aiii, là cái đứa nhỏ không hoà hợp với người khác."
Tiêu Dao trừng mắt nhìn hắn, mờ mịt nói:
" Không hợp với người khác? Chẳng lẽ giống ta cùng nhau có bộ dạng xấu xí, cho nên mọi người không thích hắn?"
Giang Thương nghe vậy trong mắt hiện lên một tia đau lòng, cười khổ nói:
" Dao nhi, gia gia đã nói cho ngươi bao nhiêu lần là không cho nói chính mình xấu, gia gia đang nghiên cứu chế tạo ra giải dược, ngươi không biết mình có bao nhiêu xinh đẹp đâu!"
"Xinh đẹp? Ha ha..."
Tiêu Dao che miệng cười trộm, nhỏ giọng thì thầm nói:
" Gia gia ngươi đã quên? Dao nhi là nam hài, nên nói là anh tuấn!"
Giang Thương vỗ vỗ cái trán, giật mình nói:
" Đúng đúng đúng, là anh tuấn, khi gia gia nghiên cứu chế tạo giải dược xong, Dao nhi tất nhiên là người anh tuấn nhất trong cốc! Đến lúc đó, nhóm xú tiểu tử kia cũng không dám nói ngươi xấu!"
Cả hai ông cháu đều cười vui vẻ, đột nhiên Tiêu Dao gục đầu xuống, rầu rĩ không vui nổi.
"Làm sao vậy?" Giang Thương có chút ngạc nhiên.
Tiêu Dao không có ngẩng đầu, kéo kéo ống tay áo Giang Thương, uỷ khuất nói:
" Gia gia nguơi lại đã quên, chờ ta trở thành anh tuấn, ta sẽ không thể ở lại trong cốc, bọn họ cũng không được nói ta xấu!"
Giang Thương hơi hơi sửng sốt, nét mặt già nua đột nhiên suy sụp xuống, cảm thán nói:
" Xem ra gia gia thật là...Già đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro