Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4.2


Tiếp theo chương 4


"Nhiễm Thiên Hồng, trước không cần xúc động, ngươi không ngại thì theo bổn mình chủ trở về, bổn minh chủ sẽ cho ngươi thời gian suy nghĩ, nếu bây giờ các ngươi nhảy xuống đó, thật sự sẽ không có khả năng vãn hồi."


Nhiễm Thiên Hồng nhàn nhạt liếc mắt nhìn vị võ lâm minh chủ kia rồi chuyển mâu nhìn về phía Tiêu Đằng, ôn nhu hỏi:" Tiêu Lang, chúng ta nên theo hắn trở về? Hay là..." Nhiễm Thiên Hồng nhìn mực nước biển sâu nghìn trượng phía dưới Hắc Mộc Nhai nói:" Nhảy xuống đi?"


"Nương tử muốn như thế nào, vi phu đều sẽ nghe lời ngươi." Tiêu Đằng nở nụ cười đến chói mắt.


Phía trên Hắc Mộc Nhai có gió rất lớn, những sợi tóc của Nhiễm Thiên Hồng đều bị thổi loạn, tuy bị thổi loạn nhưng lại tạo nên một vẻ đẹp cho nàng, Nhiễm Thiên Hồng lại cười nói:


" Tiêu Lang, ta không muốn cùng hắn trở về."


 Nàng dừng lại một chút hạ giọng nói:


" Bởi vì hắn có bộ dáng xấu xí, ta không thích cùng người xấu nói chuyện."


Mọi người ở đây đều có nội lực thâm hậu, lỗ tai đương nhiên rất thính, lời kia vừa thốt ra, mấy cái nhân sĩ giang hồ không khỏi cười lên tiếng.


Tiêu Đằng cười sủng nịch, nhéo nhéo mặt Nhiễm Thiên Hồng nói:" Chúng ta đây liền nhảy xuống đi."


Hai người vừa thả người xướng, đột nhiên một đạo bóng đen xuất hiện, Kiềm Hạt xuất hiện ở phía trên Hắc Mộc Nhai, hắn mặc áo nội giáp màu đen đột nhiên bắn ra một cái thiết liên cuống lấy Nhiễm Thiên Hồng đang thao thao rơi xuống nước biển.


Mắt Nhiễm Thiên Hồng thấy tay chính mình cùng Tiêu Đằng đang dần dần buông ra, buồn bực run rẩy quát:" Kiềm Hạt, ngươi buông!"


"Vì để cùng hắn ở một chỗ, ngươi thật sự ngay cả mệnh cũng không cần!" Kiềm Hạt trừng mắt to không thể tin nhìn nàng.


"Chỉ cần ở cùng một chỗ với hắn, mặc kệ lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng không sợ hại, cho nên ngươi cần ngăn cản ta! Buông!" Nhiễm Thiên Hồng vẫn như cũ chặt chẽ cầm lấy tay Tiêu Đằng.


Tiêu Đằng đột nhiên vung tay, đem tay Nhiễm Thiên Hồng bỏ ra, hắn ngửa xuống, đối mặt với Nhiễm Thiên Hồng mỉm cười, vẫn như cũ là nụ cười sủng nịch.


Nhiễm Thiên Hồng ai oán nhìn người kia ngày càng xa, ngược lại hung tợn trừng mắt nhìn Kiềm Hạt phía trên vách núi, âm thanh đầy tức giận quát:" Ngươi ngăn cản không được ta, tựa như năm đó không ngăn cản được ta gả cho hắn đều giống nhau!"


Nhiễm Thiên Hồng dùng hết nội lực cầm lấy thiết liên dính ở bên hông, một đạo hồng quang hiện ra, thiết liên nháy mắt biến thành hai đoạn, hai tay Nhiễm Thiên Hồng chảy ra máu tươi, nhưng nàng vẫn không cảm thấy một tia đau đớn, cũng là nụ cười sáng lạn bởi vì có thể cùng hắn một chỗ.


Nhiễm Thiên Hồng mượn thiết liên ở phía sau dùng lực nhanh chóng nhảy xuống, ôm lấy Tiêu Đằng thật chặt, buồn bực nói:


" Đã nói là không rời xa nhau!"


Tiêu Đằng thương tiếc nhìn hai tay của nàng, cười khổ nói:


" Ngươi vẫn như vậy quật cường làm cho tay say mê!"


"Oành!"


 Tiếng nổ vang lên, hai người nháy mắt hoà vào trong biển, những làn sóng biển thật lớn tham lam cắn nuốt hết thảy, hồi lâu mặt nước biển mới khôi phục yên tĩnh.

Kiềm Hạt bình tĩnh nhìn mặt nước biển, tâm tựa hồ cũng đã muốn chết theo.


Trường Ngô Công, Biển Thạch Sùng. Mập Thiềm Thừ, Lục Xà Nữ mắt thấy giang hồ chính phái đã muốn công kích, Mập Thiềm Thư rống lên:

" Lão đại, ngươi đừng trọng sắc khinh bạn biết không! Chúng ta cũng sắp chết rồi!!"


Kiềm Hạt hơi hơi quay đầu nhìn về phía Mập Thiềm Thừ, chỉ thấy hắn giống như quỷ mị Tu La, nháy mắt như tia chớp hiện ra ở trước mặt bốn người họ đang giao thủ cùng bọn nhân sĩ trước mắt, nhân sĩ chính phái mắt đều chưa thấy rõ người trước mắt cũng đã đi đời nhà ma.


Kiềm Hạt sau khi giết sạch những người cản họ, cũng không có tâm tư giết sạch những người đang có mặt, cũng không khí lực ở lại dây dưa, hắn trầm giọng nói:


" Đi!"


Rất nhiều nhân sĩ chính phái muốn đuổi theo giết nhưng võ lâm minh chủ lại ngăn cản nói:" Đừng truy, trước cứu người."


"Minh chủ, bọn họ là Ngũ Độc Tán Nhân, chỉ cần bị thương tất nhiên liền trúng độc, không có khả năng có thể sống sót." Một lão giả của tiểu bang phái mở miệng nhắc nhở.


Võ lâm minh chủ kì thật đã sớm bị Kiềm Hạt nhanh như tia chớp kia doạ đến,sợ chính mình như thật sự cùng hắn động thủ, chỉ sợ sẽ không chiếm được thượng phong, hiện tại nghe được lão giả này nói, làm cho Đỗ Cuồng có bao nhiêu xấu hổ.


"Khồng cần ngắt lời ta, nếu là có người sống, chẳng phải là lỡ thời gian cứu mạng sao, trước cứu người!"


 Võ Lâm minh chủ uy nghiêm vẫn như cũ, cho dù một ít bang phái lão giả trong lòng đều không muốn nghe lời nói của hắn nhưng vẫn không thể không nghe.


Sau khi Tiêu Đằng và Nhiễm Thiên Hồng nhảy vào Hắc Mộc Nhai, việc này liền bình ổn, cũng không có ai biết được hai người bọn họ còn có một nữ nhi...


Chuối: Chương sau nữ chính chính thức ra sàn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro