Chương 3.2
Lục Xà Nữ không khỏi cười lên tiếng, trêu tức nói:"Mập Thiềm Thừ, ngươi nếu một lần nữa không quản được miệng mà xen vào, sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh thành ngốc tử!"
Mập Thiềm Thừ ai oán liếc mắt Lục Xà Nữ một cái rồi lại uỷ khuất cúi đầu, không dám nói thêm cái gì.
Giang Thương biết mình đánh không lại năm người họ, nhíu mi nhìn về phía Kiềm Hạt, trầm giọng nói: "Các ngươi là đến tìm lão phu phiền toái nhưng đứa nhỏ này vô tội không quan hệ, mặc kệ các ngươi đối phó lão phu như thế nào, cho lão phu đem đứa nhỏ này đến chân núi an bài thoả đáng sau đó lão phu đến lãnh giáo."
Đời trước Thần Y cốc có quy định, Thần Y cốc tuyệt đối không thể cho nữ tử bước vào nửa bước, trong Thần Y cốc gieo trồng rất nhiều dược liệu hi hữu. Họ cho rằng thân nữ tử có huyết tinh (nguyệt sự) sẽ hoà vào một ít vào dược liệu quý giá, có khả năng sẽ làm cho những dược liệu này mất đi công hiệu.
Cho nên hôm nay Giang Thương mới ăn mặc mộc mạc, tưởng đi tìm một đôi lão phu thê dưới chân núi dưỡng đứa nhỏ này, lão phu thê này từng được Giang Thương đi qua chữa bệnh, bởi vì quá khứ nam tử kia là đương sai công công ở bên người hoàng thượng, sau khi tiên đế qua đời, hắn đi ra khỏi cung cùng một cung nữ đi ẩn cư.
Tuy biết mình trị thế nào cũng sẽ không sinh ra được con nối dòng nhưng đôi lão phu thê này vẫn mơ có một đứa nhỏ, cho nên Giang Thương quyết định đem đứa nhỏ trong lòng đưa cho lão phu thê kia, Giang Thương có thể kết luận bọn họ sẽ đối xử tốt với đứa nhỏ, lại không nghĩ rằng hôm nay sẽ lại gặp Ngũ Độc Tán Nhân chặn lại.
Kiềm Hạt cười nhẹ, vẫn như cũ cung kính dối trá nói:"Ta nói rồi lần này tiến đến muốn tặng cho tiền bối một phần hậu lễ, cũng không có ý tứ thương tổn tiền bối."
Giang Thương hết sức nhíu mi, Lục Xà Nữ giống như xà bàn linh mẫn rất nhanh túm lấy đứa trẻ sơ sinh trong lòng Giang Thương ôm qua, Giang Thương muốn tiến lên đoạt lại đứa nhỏ, lại bị Trường Ngô Công và Biển Thạch Sùng ra tay ngăn cản, đưa lên giữa trời.
"Kiềm Hạt, nếu ngươi dám làm đứa nhỏ tổn thương nửa phần, lão phu sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Giang Thương mắt trợn lên, giãy dụa không thoát, chỉ có thể căm giận quát.
Nhìn người ở trước mắt từng vững như Thái Sơn thần y Giang Thương nay lại hoảng thành như vậy, MậpThiềm Thừ cười đến bất diệc nhạc hồ*, loại cảm giác thắng lợi này vẫn đều làm cho hắn thích nhất, làm cho người cao cao tại thượng lộ ra bộ dáng thác loạn kích động, thật là việc thích thú nhất.
(*Bất diệc nhạc hồ: Làm việc gì đó rất vui, mải mê đến nỗi quên cả trời đất.)
Lục Xà Nữ ôm đứa trẻ sơ sinh, lắc lắc thân hình như rắn nước đi đến bên cạnh Kiềm Hạt, Kiềm Hạt thản nhiên nhìn về đứa trẻ sơ sinh trong tay nàng, ánh mắt chống lại hai mắt trẻ sơ sinh, Kiềm Hạt không khỏi nhíu mi, ánh mắt đứa nhỏ này vì sao làm cho chính mình có một loại cảm giác giống như đã từng gặp.
Trong mắt hiện lên một thân hồng y, dung nhan mắt phượng xinh đẹp, Kiềm Hạt đem ánh mắt ly khai đứa nhỏ, âm thanh lạnh lùng nói: "Không cần tìm người thử độc, đứa nhỏ này đối với Giang Thương rất trọng yếu, hay là dùng đứa nhỏ này thử độc.
Lục Xà Nữ do dự một chút, theo giữa thắt lưng lấy ra một cái lục sắc hà bao, từ trong đó lấy ra một viên thuốc màu đen, khi mặt trời chiếu vào, giữa viên thuốc mơ hồ xuất hiện màu lục, màu xám, cùng màu đỏ, màu vàng nâu bốn loại màu lưu quang.
"Ngươi muốn làm gì!" Giang Thương bạo ngược quát.
Kiềm Hạt cười nhẹ, ánh mắt ý bảo Lục Xà Nữ lấy viên thuốc kia cho đứa trẻ sơ sinh ăn. Lục Xà Nữ nhìn bộ dáng đáng yêu của đứa trẻ sơ sinh trong lòng, cảm thấy có chút không nỡ, lại bị ánh mắt Kiềm Hạt nghiêm khắc, không thể không đem viên thuốc mạnh mẽ nhét vào trong miệng đứa trẻ sơ sinh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn của đứa trẻ sơ sinh đột nhiên trở nên có chút vặn vẹo, trên mặt xuất hiện các màu sắc phân biệt, màu đen, màu xanh, màu xám, cùng màu đỏ, màu vàng nâu năm loại màu sắc, tựa hồ các loại màu sắc ở trên mặt chảy xuôi ở trong các mạch máu, chảy xuôi đồng thời mang đến đau nhức, một đứa trẻ sơ sinh không thể có khả năng chịu đựng loại đau đớn này.
Đứa trẻ sơ sinh khóc rống lên, có lẽ sau khi cảm thụ loại đau đớn này, đứa nhỏ sẽ không cảm thấy các loại đau khác có bao nhiêu đau, sẽ không dễ dàng khóc.
Tiếng khóc của đứa nhỏ một phen một phen lại lớn hơn, một tiếng mộttiếng khóc lại làm tâm Giang Thương đau, giọng nói của Giang Thương khàn khàn trầm thấp:" Các ngươi vì sao ác độc như vậy đối đứa nhỏ mới được sinh ra không lâu!"
Kiềm Hạt vẫn như cũ cười nho nhã, hắn tao nhã nói: "Mấy năm nay chúng ta sở luyện chế độc, tiền bối có thể thoải mái giải trừ, điều này làm cho chúng ta cảm thấy thực hổ thẹn. Cho nên năm người chúng ta bỏ ra không ít thời gian luyện chế viên thuốc này, muốn thử xem tiền bối hay không vẫn như cũ có thể thoải mái giải được độc! Phần lễ gặp mặt này không biết ngài có vừa lòng?"
"Súc sinh!" Giang Thương tuôn ra lời nói thô tục, mắt hung trợn trừng nhìn Kiềm Hạt, nếu là ánh mắt có thể giết người thì có lẽ Kiềm Hạt đã muốn chết trăm lần.
Kiềm Hạt dùng ánh mắt ra lệnh cho hai người Trường Ngô Công và Biển Thạch Sùng buông ra Giang Thương, Lục Xà Nữ trả đứa nhỏ lại cho Giang Thương, liền biến mắt mất ở trên sơn đạo, theo đó trên tàn cây liễu xà độc cũng đang dần dần tiêu thất
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro