Chương 10.1
Chương 10: Chính thái Hoả Diệu.
Tiêu Dao nhìn hoa tường vi trắng trong tay, hơi hơi do dự là nên đem chúng nó chôn xuống để mùa xuân năm sau nở hoa, hay là đem chúng nó đặt ở trong phòng thưởng thức, nhận hảo ý của Hoa Lạc Ly.
Trầm tư một lát, cuối cùng nàng cầm hoa tường vi trắng trong tay để vào bình hoa bằng ngọc lưu ly, để nó ở trên chiếc bàn trà phía trước giường.
Tuy rằng miệng vừa mới nói Hoa Lạc Ly hái hoa là không phải, nhưng là lại không thể thừa nhận, thật sự thích phần lễ này vật này của hắn, lẳng lặng nhìn hoa tường vi trắng trước giường, khoé miệng Tiêu Dao giơ lên nụ cười có một chút ngọt ngào.
Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng động, truyền đến một âm thanh đầy tiếng trẻ con "Sư đệ, ngươi ở trong này sao?"
Nghe tiếng, mâu trung Tiêu Dao hiện lên một tia kinh ngạc, vội đi ra mở cửa phòng.
Trước cửa là một tiểu nam hài bảy tuổi, tiểu nam hài ánh mắt rất lớn, giống như viên minh châu chiếu sáng đến chói mắt, một nửa tóc dài được bới cao, nhìn có vẻ rất có tinh thần, một nửa còn lại thì rối tung ở trên đầu vai, hắn có khuôn mặt rất nhỏ, lại không mất tao nhã, một thân quần áo nhất kiện xanh biếc, đầy sức sống.
"Hoả Diệu, ngươi như thế nào đã trở lại?" Tiêu Dao vẻ mặt ngạc nhiên nhìn đối phương.
Hoả Diệu không có trả lời, mà là dùng sức ôm cổ Tiêu Dao.
"Uy, ngươi làm gì vậy! Muốn bóp chết ta sao!" Tiêu Dao bị hắn ôm đến thở không nổi, lớn tiếng giận dữ hét.
"Ô..." Bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm nức nở, Tiêu Dao thu hồi tay vốn định đẩy hắn ra, lấy tay vỗ vỗ lưng hắn an ủi, nghi hoặc hỏi:" Hoả Diệu, rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi không phải đã xuất sư về nhà rồi sao?"
"Sư đệ, ta rất nhớ ngươi a!" Hoả Diệu buông tay đang ôm Tiêu Dao ra, tội nghiệp nhìn Tiêu Dao.
Nhìn cặp mắt to kia không hề có nước mắt, Tiêu Dao buồn bực bĩu môi, chính mình luôn luôn bị hắn giả khóc lừa đến! Tiêu Dao nhíu mi chất vấn nói:" Rốt cuộc sao lại thế này?"
Hoả Diệu thu hồi bộ dáng giả khóc uỷ khuất, nhe răng cười nói:" Ta tuyệt đối không muốn về nhà! Nhà của ta rất buồn, sau khi trở về, khẳng định một điểm tự do đều không có!"
"Tiêu Dao nhíu mi nói:" Đừng nói cho ta, ngươi là đi được nửa đường thì lộn trở lại?"
Hoả Diệu dùng sức gật đầu, vẻ mặt kích động nói:" Người hiểu ta chỉ có Tiêu Dao!"
Tiêu Dao nghe vậy thì hai mắt giận trừng ra, buồn bực nói:" Cha nương ngươi ngày đêm ngóng trông ngươi về, ngươi làm sao có thể đi được nửa đường thì trở lại, làm cho bọn họ thất vọng!"
Hoả Diệu này chỉ so với mình lớn hơn mấy tháng là con trai độc nhất ở trong nhà, cha hắn tuổi đã rất lớn, xem là lão tử, cho nên coi hắn là bảo bối vạn phần, nhưng là hắn từ nhỏ thân thể hư nhược nhiều bệnh, khi còn nhỏ thiếu chút nữa chết non, cha mẹ hắn mới vạn phần không muốn đưa hắn vào Thần Y cốc, hi vọng hắn ở trong cốc đem thân thể dưỡng hảo, học một ít y thuật bảo hộ chính mình.
Hàng năm cha mẹ hắn đều đến Thần Y cốc vấn an hắn, mỗi lần đều muốn đưa hắn trở về, nhưng là hắn mỗi lần đều không muốn trở về, luôn ra sức khước từ nói là mình phải học thành quy.
Thượng Nguyệt gia gia nói hắn, đã không còn gì có thể dạy cho hắn, về sau hắn chỉ cần về nhà nhìn xem nhiều sách y liền khá, xem như đã muốn xuất sư.
Kỳ thật trong Thần Y cốc muốn học thứ khác vẫn còn rất nhiều, gia gia thúc giục hắn xuất sư, kỳ thật nguyên nhân lớn nhất chính là bởi vì cha mẹ hắn luôn đi làm phiền gia gia, bọn họ coi con mình chính là bảo bối, cho nên không nghĩ dùng biện pháp cứng rắn đem hắn buộc trở về, chỉ phải dùng biện pháp nhẹ là nhờ gia gia xuống tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro