Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 96

"Cũng giống như Cha thôi. Về phía Omerta, họ không thể công khai thừa nhận vì có sự tồn tại của Công chúa, nhưng nếu chúng ta thúc ép con bé thì hoàn toàn có thể."

Ha, đúng rồi. Đó chính là âm mưu của những thành viên gia tộc Borgia.

Trừ khi được Giáo hoàng thừa nhận thì không một vị vua của bất kì quốc gia nào có thể tuỳ tiện lên ngôi.

Đó là Thánh quyền mạnh mẽ đã tồn tại từ rất lâu về trước.

Đương nhiên, dù có quyền lực tuyệt đối đến đâu đi nữa, thì thật đáng ngạc nhiên, điều đó chẳng có tác động quá lớn đến quyền kế vị của các gia tộc Hoàng gia khác nếu không có sự biện hộ xác đáng tại Vantican.

Hiện tại, người kế vị cam kết sẽ trung thành với Giáo hoàng, và Vantican sẽ gửi lời chào hỏi tới lễ đăng quang với ý nghĩa chấp thuận.

Nhưng nếu là tình hình hiện tại ở Brittannia...

Nếu Giáo hoàng tuyên bố rằng không thể có một vị vua mang dòng máu bị lai tạp với một người ngoại đạo, thì không sẽ thiếu gì những lời phản bác.

Khá là bất công. Sẽ có nhiều người dân Brittannia đón chờ điều đó.

Không, rất nhiều người là đằng khác. Nếu gia tộc Omerta đồng ý với điều đó, thì kết quả đã được định sẵn.

Đó là lý do vì sao họ đã bàn bạc từ sớm?

Quốc vương Feanol có đoán được điều gì sẽ diễn ra hay không?

"Em có muốn trở thành Vương hậu không, Ruby?"

Thực ra có người khác muốn nghe câu hỏi đó hơn. 

Khi những nhầm lẫn tan biến, tâm trí tôi đã nhanh chóng trở lại.

Nếu điều đó thực sự xảy ra, thì chẳng phải cái kết trong nguyên tác mà tôi đã vô cùng lo lắng, sẽ là một câu chuyện của thế giới khác thú vị sao?

Vụ ám sát Ellenia có vẻ sẽ chẳng bao giờ xảy ra.

Nhưng còn Arien? Điều gì sẽ xảy ra với Arien? Tôi có nên cho điều đó là đúng đắn hay không?

"Em... Em không biết, em chưa bao giờ nghĩ tới điều đó. Em không biết liệu chồng em có đồng ý hay không nữa."

"Đó chồng em. Tất cả những gì em cần làm chỉ là nói ra rằng em muốn trở thành Vương Hậu."

Cesare khịt mũi, lầm bầm.

Tôi tự hỏi liệu hắn ta có nghiêm túc hay không, bởi vì đôi mắt xanh ánh tím của hắn đang dần méo mó.

Tôi thận trọng lựa lời, hơi thở run rẩy.

"Nhưng sau đó... em sẽ chẳng còn cơ hội nào để quay về. Như vậy thì anh có ổn không?"

Cesare không trả lời ngay.

Thay vào đó, hắn ta chỉ đứng nắm lấy tay tôi, im lặng nhìn tôi rất lâu.

Cảm xúc đã hoàn toàn biến mắt trong đôi mắt ấy.

"Em nói đúng, Ngay cả khi Cha thấy hài lòng với điều đó, thì chính ta là người bất ổn."

Cuối cùng, câu trả lời cũng vang lên cùng chất trọng trầm lắng. Nghe gần như khàn khàn.

"Vì vậy, em sẽ không hài lòng với cuộc sống làng chài khi sống trên một hòn đảo đâu."

"Cái đó..."

"Em có muốn trở thành Vương hậu không hả, Ruby? Hãy nói thật đi. Ở đây có hạnh phúc không?"

Những tia lửa nhanh chóng loé lên trong đáy mắt hắn. Khi ngọn lửa xanh bùng cháy, tay tôi đau rát.

Ngoài câu hỏi đột ngột đó, một tình huống khủng khiếp đã làm tôi kinh hãi.

"Gì vậy, sao đột nhiên...?"

"Ta đang hỏi em có hạnh phúc khi em được trở thành Vương hậu bên cạnh hắn ta hay không. Ta không nghĩ rằng em muốn trở về nhà nữa."

Miệng tôi há hốc. Đây không phải là một câu hỏi.

Nếu ánh mắt anh ta có thể giết chết một sinh mạng, thì tôi sẽ bị phân ra thành nhiều mảnh và bị vứt mỗi nơi một ít.

"Điều đó không phải là sự thật. Em chỉ..."

"Em đã làm ngơ trước những gì thần điện cố gắng tiếp cận với em trong suốt quãng thời gian em ở trên mảnh đất này. Tại sao?"

"Đó là vì mọi người trong gia tộc luôn nghi ngờ nên chồng em rất căm ghét và..."

"Không. Nếu em nhớ ta, em sẽ phải tìm đủ mọi cách liên lạc với Thần điện. Em không chỉ phải viết thư mà đã luôn bị theo dõi. Nghiêm túc mà nói, hắn có quyền gì để ngăn cản em? Em có quyền gì mà dám hành động theo những gì em muốn?"

Câu cuối cùng vang lên như một tiếng nổ.

Thay vì tức giận với chính bản thân mình, tôi cảm nhận được rất rõ sự căm ghét của một người không hiện diện ở nơi đây.

Một thoáng nghi hoặc lướt nhanh qua tâm trí tôi.

Hắn đã nổi điên vì ghen tức sao?

Với chồng tôi, người đã có mọi thứ mà hắn khao khát?

Vì hắn là người đã dốc mọi sức lực để chống lại cha mình, là người không có thiên phú bẩm sinh, không có dòng dõi quý tộc hoàn mỹ, không có con đường hiệp sĩ hiên ngang, không có ngai vàng chói lọi, thậm chí không có khả năng đi trái lại với mệnh lệnh của cha mình?

Đó là cảm giác tự ti mà trưởng nam của Giáo hoàng, Cesare de Borgian, đã bí mật chôn giấu.

Có lẽ là do chính mặc cảm tự ti nên hắn mới là người tham vọng đến vậy.

Tuy nhiên, tôi đã không lường được nó lại tệ tới mức này.

Tôi không thể ngờ sự xuất hiện của Izek lại là một hồi chuông nhắc nhở về nỗi mặc cảm tự ti luôn thường trực trong sự lo sợ của hắn.

"Em..."

"...."

"Anh à, hiện tại em đang rất rối. Chồng em rất tốt với em, nhưng..."

Tôi đoán là tôi không nên nói điều đó.

Tôi không nên nói "tốt".

Tuy vậy, vấn đề cốt lõi chính là tôi không biết sự tự ti của Cesare là từ đâu mà ra, hay chính xác là điều gì đã tạo nên Cesare của ngày hôm nay.

Tôi không phải Rudbeckia thực sự để biết được chân tướng, mà chỉ là một người xa lạ đã chiếm lấy thân xác của cô ấy từ ba năm về trước.

"Ta không nên để em đến đây."

Hắn ta cắt lời tôi và gầm nhẹ. Rồi hắn kéo tôi lại gần.

Hệt như một kẻ chiến thắng đã đưa ra quyết định của mình, thật ngột ngạt khi ở ngay sát hắn ta.

"Tốt với em? Đúng vậy, Chúa sẽ tha lỗi cho ta nếu ta không mong cầu điều đó ngay khi ta thấy tất cả những khoảnh khắc giữa em và hắn. Em có muốn làm Vương hậu của hắn không? Có hay không?"

"Ý em là..."

"Ta không muốn làm con rối của Cha nữa. Đừng hiểu lầm ý ta, Ruby. Đây chỉ là một khoảnh khắc trước khi hắn ta bỏ rơi em mà thôi. Nếu biết điều đó, Vương hậu vẫn sẽ ở lại ngôi vị của chính mình. Đến sau cuối, vẫn chỉ là ta và em thôi. Từ bây giờ, em sẽ nhận ra điều đó."

***

"Ồ, ta nhớ rằng mình đã từng bị thương ở đầu khi lăn lộn tại đây từ rất lâu về trước. Có phải là năm lên 9 đúng không nhỉ?"

"Vậy sao...?"

"Nàng không nhớ à? Lúc đó, Công nương đang chơi trốn tìm ở đằng kia kìa."

"Chà, lúc đó em còn trẻ quá."

Nàng ngập ngừng, nhưng thật ra là nàng nhớ.

Một dư ảnh mờ ảo về kỉ niệm xưa cũ. Thời điểm mà sân vườn của gia tộc Omerta có rất nhiều trẻ con nô đùa với nhau.

Gạt đi một chương hồi ức lờ mờ đang sống dậy, Ellenia nhìn chằm chằm vào ngôi nhà thuỷ tinh lấp lánh.

Cặp anh em qua bức tường trong suốt không thấy chuyển động nhiều. Mái tóc vàng óng của cô ấy đang rung lên.

"Họ đang gây gổ với nhau sao?"

"Ta cũng nghĩ vậy."

Ivan giờ tay gãi gãi cái đầu nghiêng nghiêng của mình. Cũng giống như nàng, ngài ấy có vẻ hối hận khi bám theo họ.

"Lúc này..."

"Ellen!"

Đúng lúc Ellen định nói rằng hãy quay trở lại sảnh tiệc.

Ellenia bối rối trước tiếng gọi đột ngột. Đồng thời, nàng tự hỏi rằng tại sao mình lại cảm thấy khó chịu khi cô ta xuất hiện.

"Flay? Tại sao chị lại tới tận đây...?"

"Chị đến tìm em để đi dạo. Chị ngồi lâu quá nên rất đau đầu."

Bên cạnh Flaya, Ngài Camu đang càu nhàu và ấn ấn huyệt thái dương của mình, mái tóc đẫm mồ hôi, hộ tống Flaya với gương mặt cau có như thường lệ.

Ellenia làm ngơ khi anh ta và Ivan trao đổi ánh mắt kì lạ với nhau.

"Em đang chuẩn bị quay trở lại."

"Thật không? Ồ, tuyệt quá. Hồng y Valentino kìa. Ngài ấy ở đây để thăm vườn kính sao?"

"Đi thôi."

Ellenia nhanh chóng nắm tay Flaya và thúc giục cô ta.

Không rõ vì lý do gì, nhưng nàng cảm thấy bối rối vì không biết để Flaya ở đây là đúng hay là không. Chính xác là để cô ta quan sát bọn họ.

"...đợi chút."

Nhưng chẳng hiểu vì sao, Flaya đã khựng lại khi đang định quay về cùng nàng.

Sau đó, cô ta bất động tại chỗ.

Khuôn mặt Ellenia hơi cứng lại với cảm xúc khó chịu dâng trào bên trong mình, nhưng nàng cũng nhanh chóng nhận ra, không phải mỗi Flaya là người duy nhất đơ ra khi nhìn chằm chằm vào một phía.

Camu và Ivan trông cũng hoàn toàn kinh hãi.

Vì vậy, nàng cũng đưa mắt mình hướng và trong nhà kính một lần nữa.

***

Những cú sốc tôi đã trải qua từ trước đến giờ chẳng nhằm nhò gì so với cú sốc ngay bây giờ.

Tôi không biết chính xác đã có gì xảy ra cho đến khi bàn tay hắn ta đột nhiên tóm lấy mặt tôi.

Thật buồn cuời, tôi đã nghĩ là hắn ta sẽ giáng một cú trời đánh vào tôi. Đó là tất cả những gì tôi biết, cho đến khoảnh khắc đó.

Chỉ có duy nhất một người đưa ta lên mặt tôi với ý định khác. 

Tôi quá kiêu ngạo sao? Tôi có phải là một con ngốc không, thậm chí là không cần phải đoán hay sao?

Tôi không biết. Tôi đã phải hiểu thấu bao nhiêu trái tim để có thể tồn tại rồi?

Chẳng lẽ tôi phải nắm được cả những cảm xúc hỗn độn mà chính hắn cũng đang cố đè nén?

Đầu óc tôi trống rỗng. tất cả chỉ là một mảng trắng xoá. Tôi chẳng có cảm xúc gì trong tâm trí cả.

Khoảnh khắc Cesare lùi lại sau khi để lại trên môi tôi một cái chạm nhẹ, chầm chậm và nhẹ nhàng buông tay tôi ra giống hệt như một thước phim quay chậm.

"Sẽ luôn còn ta và em."

Tôi nghĩ hắn đã nói gì đó, nhưng tôi không thể hiểu nổi.

Vạt áo choàng đen bay phấp phới. Tôi không thể cử động cho tới khi hắn quay đi và biến mất hoàn toàn.

Tôi đơ ra như thể bị thứ gì đó cuốn chặt lấy mình,

Như thể có thứ gì đó giật mạnh vai tôi, tôi thậm chí còn nhìn lại.

Ngay lúc đó, tôi không biết điều gì đã khiến tôi nhìn lại vào bức tường sau lưng mình.

Đứng cách bức tường không xa, ngay lúc bốn khuôn mặt xanh mét và đầu kinh hoàng y hệt tôi, một tiếng gầm vang lên trong đầu tôi.

Một âm thanh mà chỉ tôi mới có thể nghe thấy.

Không có cách nào để né tránh được.

Không lý nào mà Cesare không thể nhận ra sự hiện diện của bọn họ. Đây chính là ý của hắn, rằng tôi sẽ nhận ra từ bây giờ.

Nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Ellenia, đôi mắt mở to và tràn ngập sự kinh ngạc, đột nhiên tôi tự hỏi chính bản thân mình rằng liệu Izek có giống như thế không.

Hơn vậy, tôi băn khoăn không biết mình sẽ phải nhìn ra thứ cảm cúc nào.

Hổ thẹn? Bất mãn? Thất vọng? Kinh tởm? Hay tất cả...?

"Đừng nói gì cả."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro