Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 93

Tôi chẳng biết phải mở lời với cô ấy như nào, vì vậy tôi đã trả lời ngay khi có thể và giả vờ mở túi của mình ra.

Lại một sự im lặng khó xử khác. Ôi trời ơi.

Chắc chắn là việc suy nghĩ những gì mình sẽ nói trong đầu sẽ khác xa với những gì thực sự được nói ra.

Nếu như không biết trước kết quả của trận đấu này, có lẽ tôi cũng sẽ bỏ ra ngoài ngay giữa hiệp một hoặc bối rối như những vai phụ thường được miêu tả trong mỗi phân cảnh.

Tôi không hề biết trong những trò chơi được coi là bình thường của thời trước, những thứ thường được miêu tả là những con quái vật lại đáng sợ đến vậy.

"...Đặc biệt là khi những con Troll xuất hiện, chị đã rất lo rằng mọi việc sẽ đi sai hướng."

Tôi không biết liệu có điều gì đáng ngạc nhiên hơn sau khi đã trải qua một vài ngày với những quái vật trong rừng băng và gặp con rồng, sinh vật đứng ở vị trí cao nhất trong thế giới của quái vật, nhưng những con quái vật chồm lên xung quanh đấu trường trong hôm nay khác hẳn với những gì tôi đã từng gặp.

Dù chúng rất hung dữ, nhưng nó mang lại cảm giác rất lạ so với những con thú ngoài hoang dã.

Đó có lẽ là lý do tại sao tôi mừng thầm trong lòng.

"Em hiểu, nhưng chị không cần lo lắng quá nhiều đâu. Năm Izek giữ chức vô địch còn đang sợ hơn nhiều." 

"Ồ..."

"Không quá lời khi nói rằng giải đấu đang trở nên dễ dàng hơn."

Tôi biết. Vậy những con quái vật đó dễ đối phó hơn nhiều.

Người ta nghi ngờ rằng liệu hôm nay những tuyển thủ còn sống sót có thể đạt tới một nửa số những người tham gia thi đấu hay không.

Tôi lại bắt đầu cảm thấy bối rối vì không biết là do con người ở nơi đây thật sự kỳ lạ, hay chỉ có một mình tôi.

Dù sao thì, tình hình vẫn có vẻ khó xử, nhưng tôi rất biết ơn vì sự nhẫn nại này.

Tôi có thể cảm thấy ánh mắt của cô ấy đang liếc nhìn tôi từ trong gương trong khi tôi đang mỉm cười và vờ bôi thuốc ở bên cạnh.

Cô ấy dường như đang do dự.

Có phải là cô ấy đang nghi ngờ tôi lại vừa nôn mửa? Tôi không biết bây giờ cô ấy còn chú ý đến điều đó không, nhưng...

"Có chuyện gì khác đang xảy ra nữa không?"

Chắc rồi.

"À... Không có gì to tát cả..."

"...Ồ, vậy là không có gì rồi."

Thu lại câu hỏi bất ngờ của mình, Ellenia lắc đầu như thể cô ấy đã hối hận ngay khi vừa mở lời, và cũng không còn hỏi hay nhìn tôi nữa.

Vì vậy, tôi cũng giữ im lặng cho tới khi cô ấy cầm túi của mình và rời khỏi phòng vệ sinh.

***

Vữa tối được tổ chức ngay tại Dinh thự Omerta sau khi trận đấu kết thúc.

Chuyện này không có gì là mới cả vì nó đã nằm trong trí nhớ của tôi, nhưng việc Cesare lưu lại Dinh thự Công tước lại là điều làm tôi rất bực mình.

Không biết là vì lý do gì mà tôi lại có cảm giác như mình đang bị kiểm soát.

Nếu Izek ở đây cùng với tôi thì sẽ khác chứ?

Đột nhiên, tôi lại muốn anh xuất hiện ở đây, nhưng các tuyển thủ đã lọt vào vòng hai giờ đang nghỉ ngơi như thể đang làm quen với mùi đất ở tại Angvan.

Thật trớ trêu làm sao khi mà Cesare lưu lại đây khi mà Izek đang ở trong cung điện.

"Ồ, Ruby."

Trong khi tôi quay lại bàn ăn với nụ cười trên môi, tôi gần như khựng lại khi ngồi xuống bàn.

Chúa ơi, kiểu tổ hợp nực cười gì đây?

Việc Cesare đang nở nụ cười âu yếm với tôi hoàn toàn là một điều ghê tởm. Tôi đã phải ngồi cạnh hắn trong một khoảng thời gian.

Nhưng lý do gì khiến Công tước Omerta lại ngồi ngay đối diện hắn ta vậy?

Tệ hơn nữa, tại sao Alphonso lại ở đây?

Cha chồng tôi, anh trai tôi và vị hôn phu cũ bị biến thành trò cười của cả thế giới này đang làm gì với nhau vậy?

Alphonso tỏ ra bối rối với tôi như thể xin tôi hãy hiểu cho anh ta. Tôi đã cười vì biết mình cần làm vậy.

"Ôi trời, nàng có vẻ ngạc nhiên. Ta có vài điều muốn bàn bạc với Công tước, nhưng bằng cách nào đó, mọi chuyện lại thành ra như này."

Aha, vậy cơ à?

Giờ thì Cha chồng tôi đang tình cờ ngồi đối diện với anh tôi và uống rượu cùng hắn ta.

Tôi bối rối, không biết là do hắn gặp may hay chỉ là sự ngẫu nhiên ngay từ đầu.

"Đây hẳn là lần đầu ngài xem giải đấu. Ngài thấy sao?"

Tôi tự hỏi rốt cuộc là họ muốn gì.

Không chỉ mỗi Alphonso, mà còn cả Cha chồng tôi nữa.

Thậm chí là cả Cesare, có phải chỉ mỗi mình tôi cảm thấy sự kết hợp này là rất kỳ cục hay không?

"Giải đấu tuyệt hơn những gì ta hình dung. Tất cả... Ta chỉ không biết mình sẽ phải làm gì vì đã khá lo lắng."

"Ngài không cần phải lo lắng cho con trai ta. Nếu thằng bé thất bại đến vậy, thế thì Đức Thánh Cha sẽ phải đưa ái nữ trân quý của mình đến nơi nào đây?"

"Ồ không, ta không nghi ngờ quyết định của Cha mình, nhưng thật lòng, ta hơi lo lắng cho em rể của mình."

Cesare đã đáp lại một cách hoàn hảo khi Cha chồng tôi nói những khó khăn đó là điều xứng đáng.

Sau đó, Alphonso bắt đầu bật cười.

Các người say đến mức mất trí rồi sao? Tôi không biết ý đồ của họ, nhưng tôi không muốn bị cuốn theo đâu.

Tôi nên hạn chế trả lời nhiều nhất có thể và tránh nói ra những lời vô ích.

Vì vậy, tôi đã giả vờ cười một cách ngượng nghịu và lấy một cái bánh mì bơ trong giỏ bánh mì.

Sau đó, ngay khi Cesare bắt chuyện với tôi, tôi đã cắn một miếng thật to.

"Dù sao thì, Ruby, em hẳn là rất lo lắng vì mình phải đảm đương vị trí Nữ chủ nhân của một Dinh thự vĩ đại như này."

"...Ưm."

"Đó là một lời khen lớn, thưa Đức Hồng y. Dinh thự này tồi tàn hơn nhiều so với sự xa hoa của giới thượng lưu phương Nam. Nghĩ lại thì, chẳng phải Dinh thự Vishelier của Rembrandt khá là nổi tiếng với kiến trúc độc đáo hay sao?"

Cha chồng lập tức đỡ lời cho tôi, người không thể đưa ra câu trả lời tử tế với cái miệng đang nhồm nhoàm.

Alphonsso phải khiêm tốn lắc đầu với nụ cười hiện trên khuôn mặt.

"Kiến trúc độc đáo sao? Đó chỉ là một kiến trúc cổ đã lỗi thời thôi, vì vậy nó sẽ không có những nét đặc trưng nữa. Tại sao kiến trúc truyền thống lại khó kết hợp với những phong cách khác như vậy chứ?"

"Thật là đáng tiếc."

Trong khi những quý tộc đang tán gẫu với nhau, tôi chật vật nhai và nuốt miệng bánh lớn ở trong miệng, tiếp tục lấy thêm một cái bánh mì bơ khác và xẻ làm đôi.

Sau khi phết một lượng lớn bơ lên chiếc bánh mì thơm phức, tôi nhét nó vào miệng.

Thật khó khăn. Đừng bắt chuyện với tôi, xin đừng bắt chuyện với tôi.

"Nhưng ta đã nghĩ Enzo sẽ đồng hành với ngài trong chuyến thăm này, thật không may, ngài ấy hẳn là đang có công chuyện."

Alphonso có thể đoán được Cesare đang nghiến chặt hàm răng của mình tới mức nào trước sự thật rằng Enzo đang ngồi trên ghế Giáo hoàng Romagna hay không?

Đương nhiên, với sự trơ trẽn của mình, Cesare đáp lại với phong thái ung dung của một kẻ mạnh nhất trên thế giới này.

"Thật không ngờ rằng ta và em trai mình lại hợp nhau đến vậy. Không phải là thằng bé không thể đến đây. Đức Cha không muốn em trai ta gây rối ở nơi này."

"Hả, tại sao?"

"Những gì ngài biết cũng đủ để khiến ngài hiểu được mà, phải không? Nếu thằng bé ở đây, nó sẽ gây rối ở khắp mọi nơi và sẽ bị ném ra giữa sàn đấu mất."

"Hahahahaha, ta đoán là ngài ấy vẫn còn hiếu động lắm."

Họ đã có thời gian vui vẻ với nhau.

Tôi đồng ý với điều đó ở một vài điểm, nhưng ít ra Enzo không phải là một kẻ thần kinh, đa nhân cách, luôn toan tính và hay giả vờ như Cesare.

Loại bẫy gì đây? Tôi im lặng nuốt câu chửi thề xuống, nhai nửa cái bánh mì bơ còn lại, và lần này, tôi đã lấy một cái bánh mì trắng tròn.

"Thật tuyệt nếu như thằng bé có thể tới đây. Đúng không, Ruby?"

"Vâng."

Những lúc như này, tôi cảm thấy thực sự biết ơn lượng đồ ăn khổng lồ này.

Chiếc bánh mì mềm xốp phủ đầy sốt kem chua màu vàng.

Khi tôi nhấp một ngụm rượu và cắn miếng bánh mì mới, ba cặp mắt đang dần dần chuyển sự chú ý vào tôi.

Ngay cả Cesare cũng bắt đầu nhìn tôi như thể nhìn thấy sinh vật lạ.

"Ruby, em... Em hẳn là rất đói."

"Đúng vậy, có vẻ là nàng ấy..."

"Ồ, đúng vậy. Em nghĩ rằng em đã chẳng thể ăn được vì quá lo lắng."

"Con đừng chỉ ăn mỗi bánh mì, hãy ăn thêm cả những món khác. Chúng ta sẽ không dùng những món đó."

Cha chồng, ngài thật là ân cần.

Chỉ là con không muốn nói chuyện với mọi người mà thôi, nên con sẽ không để miệng mình trống không đâu.

Trong khi nở nụ cười, tôi lại giả vờ bẽn lẽn bưng một đĩa bánh đầy ắp khoai tây nghiền và thịt xay lên.

Đó là một loại đồ ăn của phương Bắc, chỉ cần ăn bằng thìa, không cần dùng dao cắt.

Đây là món ăn mà tôi chưa bao giờ dám hạ lệnh bưng lên vì lượng đồ ăn siêu khổng lồ. Là Shepherd's pie phải không nhỉ?

Cha chồng tôi đang định hỏi tôi một câu thì chứng kiến cảnh tôi ngoạm một miếng bánh lớn đậm chất phương Bắc, vậy nên ông lập tức hướng về phía anh trai tôi.

Chà chà.

"Ta đã lo lắng vì không biết ẩm thực phương Bắc có hợp khẩu vị của ngài không."

"Xin đừng lo, ăn uống là sở thích của ta. Ngài đã từng ghé thăm phương Nam chưa?"

"Khi còn trẻ, ta đã đến thăm phương Nam rất nhiều lần. May thay, ta đã đến đúng vào mùa Giáng sinh..."

Tôi không biết mình mới là kẻ điên hay mọi người khác mới là kẻ điên. nhưng hãy vui vẻ với nhau nhiều nhất có thể.

Tất cả mọi người đều vui vẻ, ngoại trừ tôi.

***

"Công nương?"

Trước tiếng gọi cẩn trọng, Ellenia đưa mắt trở lại phía trước.

Nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi khi phải tiếp đã các vị đại sứ, thật là ngu ngốc.

"Xin thứ lỗi. Xin hãy tiếp tục cuộc trò chuyện."

"Cũng không có gì đặc biệt đâu ạ. Công nương đúng là cao quý hệt như những gì tôi được nghe."

"Chắc hẳn các ngài đã nghe những điều về ta khá nhiều."

"Ôi, xin đừng cảm thấy bị xúc phạm, Vẻ đẹp của Công nương Omerta nổi tiếng đến mức cả Hoàng gia Dorias cũng muốn tận mắt chiêm ngưỡng nhan sắc của người vào một ngày nào đó."

Ellenia nhìn chằm chằm vào đoàn đại sứ Dorias đang mỉm cười khiêm tốn.

Nàng không bị xúc phạm quá mức nghiêm trọng. Nàng chỉ nghĩ rằng điều đó quả thực đúng là như vậy.

Nàng đã đến tuổi thành hôn.

Nếu họ không chú ý tới điều đó thì còn đáng ngạc nhiên hơn nữa.

Mọi người cũng vu vơ kháo nhau rằng Hoàng gia Dorias đã nóng lòng muốn làm thân với Brittannia từ lâu.

Tuy vậy, họ cũng hơi ngạc nhiên khi biết gia tộc Omerta và gia tộc Borgian lại liên minh chặt chẽ tới vậy.

Liệu Hoàng gia Dorias có thể thực hiện mục đích của mình nếu như cuộc hôn nhân đó tan vỡ hay không, hay nếu Hoàng gia Dorias và gia tộc Omerta đã gặp nhau sớm hơn? Đó là một hành trình gian khó đối với Hoàng gia Dorias, bên đang giữ thái độ lạnh nhạt với Romagna.

Có lẽ là cha nàng đã tiết lộ một vài bí mật cho bên đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro