Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 87

Nhưng dù có sốc đến mức nào, cô ta cũng không nên đánh mất sự bình tĩnh.

Đó không phải là cách làm cảm xúc của cô ta dao động trong giây phút nóng nảy và mất lý trí.

Đánh mắt sang nơi khác và cư xử cho tốt vào. Dù sao thì anh cũng chỉ đang rơi vào lưới tình với một con búp bê chỉ biết nhảy múa mà thôi.

Có thể là do mắt anh đã bị che mờ bởi cuộc tình sét đánh thật ngắn ngủi nhưng đầy mê hoặc. Sự hứng thú với một con búp bê chỉ biết làm ấm cái giường lạnh lẽo của anh sẽ không thể kéo dài được lâu.

Khi tâm trí đac vững vàng hơn, Flaya nhanh chóng đáp trả.

"Đúng vậy, hẳn là em đã nhầm lẫn gì rồi. Em rất hổ thẹn khi đã xúc phạm Công tước Phu nhân."

Nhìn tấm lưng duyên dáng đang dời đi của Flaya, Izek chợt nhớ đến một ngày nọ trong khoảng sáu năm về trước.

Năm anh tham gia giải đấu võ sĩ ở độ tuổi 17, thời điểm anh quyết định tham dự mà chẳng vì lý do gì, thời điểm anh nhận vòng nguyệt quế mà chẳng vì lý do gì, thời điểm anh trao nó cho em gái mình mà chẳng vì lý do gì, và khoảnh khắc anh gật đầu khi Flaya hỏi rằng liệu anh có thể đưa nó cho cô ta nếu lần sau anh lại giành chức vô địch nữa hay không, cùng chẳng vì lý do gì cả.

Anh cứ nghĩ rằng sau khi giành được vị trí vô địch trong giải đấu danh giá nhất châu lụcthì sẽ có thứ gì đó thay đổi.

Tuy nhiên, ngay cả khi giành được danh hiệu nhà vô địch trẻ tuổi nhất trong lịch sử, anh vẫn không thể nào thoát khỏi sự chán nản luôn bủa vây lấy mình.

Những tiếng hô hào vang dội của khán giả, niềm tự hào hiện rõ trên gương mặt của cha anh và em gái.

Nếu lần này anh cũng giành được vị trí vô địch...

"Ra là ngài ở đây."

Izek nhìn vị Hồng y đang đặt tay lên vai anh không chút do dự.

Càng nhìn càng thấy hắn ta khác xa với Rudbeckia.

Không có bất kì một điều luật nào quy định rằng anh chị em ruột phải có nét tương đồng, nhưng nhìn xem, ngay cả một điểm chung cũng không có. Anh không chắc đó có phải là do người phương Nam nên mới vậy hay không...

"Ruby..."

"Con bé đang ra ngoài để hít thở không khí trong lành và sẽ sớm quay lại thôi. Có vẻ như em rể đây không thích những sự kiện như này lắm nhỉ?"

"Ta không ghét, nhưng cũng không thể thích."

"Tệ quá. Ta đã mong rằng mình sẽ có cơ hội mời ngài đến một yến tiệc ở phương Nam vào một ngày nào đó."

"Thật tò mò, không biết yến tiệc của phương Nam là như thế nào."

"Ngài có nghĩ là em gái ta thích chúng không? Hãy đến tham dự và tận hưởng vào một ngày nào đó."

Cesare nở nụ cười nhã nhặn, vỗ nhẹ vào vai anh và tiến về phía bàn tiệc.

Bàn tiệc cách đó không xa nên Izek cũng lặng lẽ theo sau.

Ngay sau đó, một điều bất ngờ đập thẳng vào mắt anh.

Ngoài các loại thịt, trên bàn là hàng loạt những món hải sản của phương Bắc, và các đĩa trang trí toàn hình rùa cũng chứa đầy ắp các món thịt rùa xa hoa.

Anh nheo mắt và ra hiệu cho người hầu đứng gần đó.

"Vâng, thưa ngài?"

"Bỏ hết những món này ra khỏi đây và phục vụ cho bàn khác đi."

"Sao ạ? Nhưng..."

"Có cần ta nhắc lại không?"

Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của anh, người hầu vội vàng cúi đầu.

Dù đây là yến tiệc của Hoàng gia, thì đối phương cũng là Công trước Omerta.

Vì anh là đứa cháu trai thân yêu của Quốc Vương, vậy nên sẽ chẳng sao cả ngay cả khi hạ nhân đó nghe theo lời nói cáu kỉnh của anh.

Cesare quan sát mọi việc bằng ánh mắt thích thú, mở lời bằng cách nâng ly lên.

"Ta nên cảm ơn em rể."

"Sao?"

"Ta nghĩ rằng ngài đã hết lòng chăm sóc cho em gái ta. Có vẻ ngài cũng đã biết hết rồi nên ta mới nói như vậy."

Giọng điệu có chút ẩn ý.

Một cách nói bí ẩn.

Izek vô thức hỏi ngược lại.

"Ý ngài là gì?"

"Chà, ta cũng không biết phải nói như nào. Ta có nên kể cho ngài biết việc con bé là một đứa trẻ yếu ớt hay không đây?"

Một cảm xúc chua xót hiện trên khuôn mặt trắng sứ của hắn.

Khi Izek nhìn chòng chọc vào hắn, Cesare chậm rãi nói tiếp, xoay ly rượu với vẻ do dự.

"Ngài có biết là em gái ta đã không được cha công nhận trong suốt một thời gian dài khi con bé còn là một đứa nhỏ hay không?"

Izek lờ mờ biết được việc cả Romagna đã rối tung lên vì xuất thân của Rudbeckia từ rất lâu về trước.

Tuy nhiên, việc Giáo hoàng phủ nhận sự tồn tại của con gái mình lại là một tin thật chua chát.

Tròng mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ rực của Izek ánh lên sự u buồn.

"Trông ngài có vẻ ngạc nhiên. Cũng dễ hiểu thôi, bây giờ con bé xinh đẹp và mạnh mẽ là thế, nhưng khi còn là một đứa bé thì lại không phải như vậy. Em gái ta đã không được gia tộc công nhận và ghi vào phả hệ cho tới khi con bé tròn 4 tuổi. Trong suốt thời gian đó, em gái ta đã bị coi là một đứa trẻ mồ côi."

"...Ta không biết chuyện này."

"Đương nhiên là ngài không biết rồi. Những điều này chỉ có gia tộc ta biết thôi. Ta vẫn chẳng thể nguôi ngoai nỗi buồn vì bản thân đã không có đủ sức mạnh khi còn nhỏ."

"Có chuyện gì đã xảy ra?"

"Ngài đã làm gì khi lên 13 tuổi?"

Anh có nên nói rằng mình đã phát điên khi thấy người mẹ thân yêu đã treo cổ ở trong hoa viên hay không?

 Izek không đáp lại.

Cesare dường như cũng không mong muốn anh đưa ra câu trả lời.

"Khi đó, Cha ta chỉ là một Hồng y đầy tham vọng, và trưởng nam là ta phải đi theo Người và học hỏi mọi thứ. Em gái ta đã lớn lên như một đứa trẻ mồ côi trong tu viện Borgian."

"..."

"Rồi một ngày nọ, ta bất ngờ đến gặp con bé. Ngài có hình dung được con bé đang làm gì vào lúc đó hay không?"

Khi cúi thấp đầu xuống, đôi mắt của Cesare loé lên một cách điên cuồng.

Bộ dạng thống khổ của hắn rất rõ ràng, khiến Izek chậm rãi chớp mắt.

Vết sẹo ghim sâu vào thân hình gầy yếu cứ lởn vởn trong tâm trí anh.

"...Có vẻ là ngoài sức tưởng tượng của ta."

"Tốt hơn hết là ngài nên dừng suy nghĩ. Các giáo sĩ thật sự rất tàn nhẫn."

"...."

"Đừng hỏi ta đã làm gì. Dù sao thì, hôm đó ta đã đưa Ruby về nhà mẹ ruột của mình. Ta cũng đã thuyết phục Cha để cho con bé được đi học.... Phải mất một thời gian dài, em gái ta mới biết cách mỉm cười khi nhìn vào mắt người khác."

Một gợn sóng nhẹ trào dâng trong con ngươi đỏ rực của anh. Một sự xao động.

Những lời nói đó làm anh kích động. Anh không thể làm gì.

Đó là sự thật. Ngay cả khi chuyện đó chỉ là một phần rất nhỏ của sự thật đằng sau tất cả, thì cũng thật là đau đớn.

Lúc này, Cesare cũng đã uống hết rượu và nở một nụ cười cứng nhắc với người em rể đang ngây ra của mình.

"Ta nghĩ rằng em gái ta thực sự đã ổn trong một thời gian dài, đến mức con bé có thể đã quên hết những chuyện đã xảy ra trong thời thơ ấu. Nhưng đó chỉ là hình tượng mà con bé dùng để che giấu mà thôi."

"Che giấu..."

"Ba năm trước, em gái ta lâm bệnh nặng. Sau khi vật vã chịu đựng trong suốt 15 ngày ròng rã, việc đầu tiên khi con bé mở mắt chính là trốn vào trong tủ."

"..."

"Chỉ có Chúa mới biết được những ký ức nào đã bủa vây em ta trong suốt thời gian ngã bệnh. Không phải là quá tàn nhẫn hay sao? Hiện tại thì con bé đã khá hơn nhiều rồi, nhưng ta lo rằng vẫn còn một chút di chứng. Thật tốt khi em rể của ta là một người đàn ông tốt, và quan hệ vợ chồng cũng đã được xác lập. Đức Thánh Cha của chúng ta có thể sẽ không hài lòng, nhưng ta thì ngược lại."

***

Tôi rời khỏi bàn tiệc với lý do để vào nhà vệ sinh và tiến về phía ban công gần nhất.

Tôi cần phải bình tĩnh trong lúc hít thở.

Có lẽ là vì quá căng thẳng trong lúc khiêu vũ nên tôi lại cảm thấy buồn nôn.

Khỉ thật, đáng lẽ mình nên nhắm mắt lại và giẫm lên chân hắn ta một cái.

"Ơ..."

"Ư..."

Tôi lại chạm mặt ai đó.

Những nhân vật đang trò chuyện thân mật ngoài ban công yên tĩnh không ai khác lại chính là Alphonso và một vị Hồng y tóc nâu.

Hai người đàn ông ngập ngừng, khẽ cười với tôi.

"Bài nhảy tuyệt vời lắm, thưa Phu nhân."

"Phu nhân Rudbeckia. Rất vinh dự vì gặp lại người."

"Rất vui khi được gặp ngài, ưm..."

"Tôi là Hồng y Rocroa."

Hồng y Rocroa, người tự giới thiệu bản thân bằng một nụ cười, trông khá trẻ.

Đương nhiên, anh ta làm sao trẻ được bằng Cesare, người mới 26 xuân xanh, nhưng ít nhất, trông anh ta cũng khoảng 30 tuổi.

Bên cạnh đó, anh ta có vẻ hơi hao hao giống Alphonso. Là họ hàng sao?

"Nàng ra đây để hít thở không khí trong lành sao?"

"Ta nghĩ rằng mình đã cắt ngang cuộc trò chuyện của hai vị."

"À không, ta chỉ đang chào hỏi chú của mình thôi."

Biết ngay mà, họ là thân thích của nhau. Đó đúng là sự thật, nếu không thì Alphonso sẽ chẳng nhận được sự yêu mến của một Hồng y Romagna đâu.

Đột nhiên, một suy nghĩ vụt qua đầu tôi.

Alphonso là thành viên của Lực lượng Đồng minh trong nguyên tác, và vào thời điểm đó, có một vài kẻ phản bội ở Vantican đã đánh cắp Chén Thánh và giao cho Lực lượng Đồng minh.

Chén Thánh là vật có tầm quan trọng rất lớn đối với gia tộc của tôi, bởi tất cả đều bất lực và sụp đổ dần sau khi Chén Thánh bị đánh cắp.

Liệu Hồng y Rocroa có nằm trong một trong số những kẻ phản bội?

Thật tuyệt nếu như tôi có thể biết chính xác ai là người đã tuồn thông tin ra ngoài, nhưng trớ trêu thay, có vẻ như danh tính cụ thể về kẻ phản bội không được miêu tả rõ ràng.

Hoặc có thể là do tôi không nhớ?

"Ôi chao, chú của ngài ấy ư?"

"Vâng, thật đáng tiếc, tôi là chú của một đứa cháu trai tội nghiệp chẳng thể hoàn thành tốt chuyện đại sự."

Lúc này, tôi thấy hơi ngạc nhiên vì không biết có phải vị Hồng y này có phải là đang châm biếm hay không, nhưng anh ra mỉm cười vô cùng rạng rỡ, còn Alphonso thì thở dài nhưng lại trông có vẻ rất vui.

"Điên mất thôi. Chú định bao giờ mới quên đi chuyện này?"

"Sao nào? Con thấy xấu hổ sao? Thật mừng vì con thấy thế. Thật hổ thẹn cho gia tộc Vishelier khi đã vuột mất một thiên thần như vậy."

"Chẳng biết nên nói gì nữa."

Chính Cha và anh trai của tôi đã buộc tôi phải làm vậy.

Tuy nhiên, tôi cũng rất cảm tạ thái độ bình tĩnh và vui vẻ của cả hai người, như thể họ không quan tâm đến chuyện đó.

"Vậy thì thưa Phu nhân Rudbeckia, tôi sẽ cầu nguyện cho chồng Người sẽ giành được chức vô địch."

"Đừng để bị lừa. Lời cầu nguyện của chú ta nhuốm đầy mùi tội lỗi. Thật ngạc nhiên làm sao khi chú ấy vẫn được giữ lại tới tận hôm nay."

"Này, con..."

Sau khi thấy hai vị đó trở lại sảnh tiệc với nụ cười trên môi, tôi thả mình trên chiếc ghế dài nhỏ cạnh bồn hoa được trang trí đẹp mắt và hít thở một lúc.

Đột nhiên, tôi nhớ đến yến tiệc Hoàng gia đầu tiên mà tôi tham dự khi vừa đặt chân đến đây.

So với thời điểm đó, thì mọi chuyện giờ đã khác.

Nếu không có Cesare thì tôi đã có thể thoải mái tận hưởng rồi.

Dù sao thì, tôi vẫn phải hành xử đúng mực.

Tôi phải tìm hiểu ra mưu đồ của hắn ta bằng cách cố gắng làm hắn ta hài lòng nhất có thể.

Hắn ta khó lường đến nỗi ngay khi tôi phạm phải một sai lầm nhỏ, toà tháp nỗ lực mà tôi dày công xây dựng từ trước đến nay sẽ lập tức sụp đổ chỉ trong chốc lát.

Thật khó để có thể tồn tại.

"...Phu nhân!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro