Chương 86
Ánh mắt như một con báo lướt từ chiếc vương miện trên đầu tôi xuống đến đôi giày lấp ló dưới tà váy.
Sau đó, hắn ta nhanh chóng ngước mắt lên và nhìn tôi thật kỹ.
"Ta đã nghĩ em không phù hợp để mặc lên những trang phục dành cho những người phụ nữ trưởng thành, nhưng trông em lộng lẫy đến khó tin đấy. Là do sức mạnh của tình yêu đầu sao?"
Chất giọng trầm thấp cùng nụ cưới mỉa mai trong bầu không khí vui tươi của hắn ta làm tôi lạnh sống lưng.
Không còn gì có thể đáng sợ hơn bàn tay đang ôm lấy cơ thể tôi, nhưng tôi vẫn thản nhiên mỉm cười như thường lệ.
Tôi phải cẩn trọng, nếu như hắn ta phát hiện ra dù chỉ là một chút ý định của tôi...
"Làm sao mà bằng anh được chứ, Anh trai."
"Ý em là trông ta cũng đẹp?"
"Thỉnh thoảng, chẳng hạn như ngay bây giờ đây. Làm gì có ai khác xứng đáng sánh vai với anh chứ? Em đã mong chờ ngày hôm nay từ rất lâu rồi. Cha thế nào rồi? Enzo thì sao?"
"Cha bận bịu bên tình nhân mới rồi. Julia thì đang mang thai."
Hắn ta nắm lấy eo tôi, nâng bổng tôi lên và đặt xuống một cách dễ dàng trong khi vẫn hoà mình với giai điệu.
Chiếc đèn chùm rực rỡ đang quay tròn ngay phía bên trên tôi.
"Enzo đã bị Cha cho một trận nhừ tử vì nó đã gây rắc rối khi tham gia cuộc chiến tại Trại Rimini."
"A... Nghe có vẻ đúng với anh ấy."
"Thằng bé đã phải trốn ở nhà mẹ ta trong thời gian gần đây. Một người đàn ông như vậy lại là chỉ huy Quân đội Giáo hoàng. Ta tự hỏi đến khi nào thì cha con họ mới có thể xích gần nhau hơn, hừm."
Những cảm xúc u ám và đắng chát loé lên bên trong đôi mắt màu ngọc bích của hắn.
Tôi nhớ lại về người mẹ của Cesare và Enzo ở Cortizan.
Tôi chỉ thỉnh thoảng được gặp bà ấy vì bà rất hiếm khi xuất hiện trong các buổi gặp gỡ công khai và chỉ lặng lẽ ở trong ngôi nhà của riêng mình, nhưng tôi nhớ có lần tôi đã không tin rằng bà ấy chính là mẹ ruột của Cesare.
"Thật lòng mà nói, Anh xứng đáng với vị trí chỉ huy hơn tất cả mọi người. Tuy nhiên, em không thích những lúc anh phải đến những nơi đầy rẫy nguy hiểm."
Khoé miệng người đàn ông này kẽ nhếch lên sau nụ cười, ánh mắt sắc bén đủ để cắt tôi thành hai nửa.
"Ôi em gái yêu quý. Dạo này Cha lúc nào cũng nóng nảy một cách bất chợt. Còn Enzo cũng vẫn chỉ là Enzo, nhưng đến cả em cũng đã gây ra một bê bối lớn đấy."
Đúng, tôi đã trải qua mọi chuyện một cách vô cùng khó nhọc. Là do tôi đã khiến cuộc hôn nhân này kéo dài mãi mãi.
Khi tôi định hé miệng để đáp lại, tiếng nhạc đã kết thúc.
Cesare nói lời cuối cùng với giọng điệu đáng sợ khi kéo tôi vào lòng.
"Hai ta sẽ nói về vấn đề đó sau, vì vậy hãy cùng xem hết đống lộn xộn này."
***
Lễ hội đấu sĩ được tổ chức trong bốn ngày.
Ngày đầu tiên là ngày chào đón các vị khách đặc biệt đến từ các quốc gia khác cùng các tuyển thủ, và giải đấu sẽ diễn ra trong hai ngày tiếp theo.
Ngày cuối cùng là ngày lễ hội kết thúc.
Bởi là ngày đầu tiên tổ chức yến tiệc nên đây chính là nơi tuyệt vời để đánh giá kỹ năng, cũng như là giao lưu, tương tác với những chính khách cấp cao của Romagna, các phái đoàn từ các nước ngoại giao, cũng như những nhân tài đã trở thành tuyển thủ từ các quốc gia khác.
Đối với những nam thanh nữ tú, họ mơ ước sẽ tìm thấy những cuộc tình ngọt ngào cho riêng mình.
Như thường lệ, ngày đầu tiên luôn là ngày náo nhiệt nhất.
Cảm giác hồi hộp và phấn khích sẽ hoàn toàn giảm xuống ngay sau khi lễ hội kết thúc, và tất cả những mong ước cũng sẽ lan toả theo muôn vàn cách khác nhau, lấp kín cả sảnh tiệc tráng lệ.
Nhưng Izek chẳng hề bận tâm đến những thứ đó.
Anh đứa dựa vào cây cột dát vàng, châm một điếu xì gà trong khi đang nhấm nháp ly rượu của mình và nhìn thẳng vào vũ trường.
Một số người tiếp cận để bắt chuyện với anh, nhưng người đàn ông này nhanh chóng tránh đi. Anh tỏ ra vô cùng đáng sợ, dừng như không cho phép bất kì một ai có thể đến gần anh.
Trông anh như một bức điêu khắc tuyệt đẹp. Một bức tượng mãn nhãn. Một tác phẩm chỉ có thể chiêm ngưỡng và đánh giá từ xa.
"So với những tiếng xấu được lan truyền, Đức Hồng y có vẻ là một người hoà nhã đến đáng ngạc nhiên."
Ivan lẩm bẩm với một cánh tay quàng qua vai anh khi trở về sau một lượt khiêu vũ.
Izek không quay đầu nhìn lại, đáp lời.
"Chắc là vậy."
"Ta vẫn không hiểu tại sao ngài lại yêu cầu bọn ta làm điều đó. Ai đó đã nói điều gì kì lạ với ngài sao?"
"Ngài đang muốn nói điều gì?"
"...Không có gì, tại sao ngài không thả lỏng tâm trí ra thay vì cứ ủ rũ như thế này? Mọi người sẽ nghi ngờ ngài là loại bám váy vợ đấy? Nếu ngài vẫn nhạy cảm như mọi khi, thì dù ngài có thiện cảm với Đức Hồng y tới đâu, ngài vẫn sẽ bực bội mà thôi. Đồ ngu ngốc ạ."
Hôm nay Ivan có vẻ rất phấn khích, vì ngài ấy lảm nhảm liên tục.
Có lẽ là do được khiêu vũ cùng Ellenia vào trước đó.
Bỏ qua những suy nghĩ kì lạ, Izek lại tập trung chú ý đến cặp anh em đang khiêu vũ cùng nhau một lần nữa.
Trông Rudbeckia thật hạnh phúc khi xoay người, trong lúc nắm tay anh trai mình.
Thật không ngờ, đúng như Ivan đã nói. Không chỉ Hồng y Valentino, mà còn cả biểu cảm của Rudbeckia nữa.
Từ lúc hội ngộ đến giờ, không ngờ rằng họ lại gần gũi với nhau đến vậy.
Với người anh trai đã bán cô đi vài lần trước đó.
Tất nhiên, ý chí của Giáo Hoàng luôn là tuyệt đối, là điều quan trọng hơn tất thảy suy nghĩ của mọi người trong cuộc hôn phối của cô.
Kể cả là vì vậy thì Izek vẫn không thể dành cho Cesare một cái nhìn thiện cảm.
Chỉ vì Rudbeckia, nên anh mới thể hiện sự lịch thiệp một cách hoàn hảo, không hề giống với anh của mọi khi.
Vì anh không muốn làm cô lo lắng mỗi khi nhìn thấy anh.
Anh nhớ lại những gì đã xảy ra trong chuồng ngựa ngày hôm đó, khi mà đầu cô bắt đầu rung lên.
Liệu Cesare có phải là kẻ đã khiến cô ấy trở nên như vậy, hoặc là một kẻ đứng ngoài quan sát, hay hắn cũng chẳng khác gì cô, cũng chỉ là một nạn nhân của một câu chuyện đầy bí ẩn và phức tạp này?
Anh cứ đinh ninh rằng mình có thể đọc hết được câu chuyện ẩn phía sau khi tận mắt chứng kiến, nhưng sau cùng thì anh lại nghĩ, mình nên chờ đợi và quan sát thêm lâu hơn một chút nữa.
Từ lúc gặp nhau đến giờ, Cesare và Rudbeckia trông có vẻ như là một cặp anh em ruột thịt.
Đặc biệt, cô không hề tỏ ra sợ sệt hay bối rối chút nào.
Izek sẽ nhận ra ngay lập tức nếu như cô ấy có những biểu cảm đó, dù chỉ là một chút thôi.
Vì vậy, anh nên cảm thấy yên tâm hay sao?
Ngay sau đó, suy nghĩ của anh về việc Rudbeckia đã thực sự che giấu thói quen ăn uống kỳ lạ của mình một cách hoàn hảo đã lập tức hiện ra trong tâm trí.
Thói quen mà Ellenia nói rằng nàng sẽ chẳng bao giờ biết được nếu như mẹ anh không mắc phải.
Anh cứ đinh ninh rằng cô ấy chẳng giỏi che đậy bất cứ điều gì.
Về một khía cạnh nào đó, trông cô thật sự vụng về, nhưng nhìn sang một khía cạnh khác, cô ấy lại giống như một mảnh ghép bí ẩn, thoắt ẩn thoắt hiện sau một lớp màn che.
Không phải là anh chưa từng có ý định ôm cô vào trong lòng mình và hỏi về tất cả mọi chuyện một cách thật chi tiết.
Anh muốn hỏi cô rằng, là ai đã kiến cô thành ra như vậy, như mỗi lần anh nhìn sâu vào đôi mắt trong veo như mặt hồ lấp lánh của cô, và cả những khi anh chạm tay lên vết sẹo khắc sâu trên cơ thể mịn màng ấy.
Rốt cuộc thì trước khi đến bên anh, cô đã phải trải qua những chuyện quái quỷ gì rồi?
Nhưng anh không thể làm vậy. Bất cứ khi nào anh định hỏi về những chuyện trong quá khứ của cô, cô sẽ lập tức chuyển chủ đề, và đôi mắt biêng biếc của cô nhuốm đầy vẻ sầu bi.
Anh bất lực trước điều ấy.
Anh chẳng thể biết được điều gì khiến cô phải lo lắng, cũng như cuộc sống trong quá khứ của cô ra sao, nhưng việc thúc giục cô kể ra toàn bộ câu chuyện với anh là điều không thể.
Hơn nữa, có lẽ cô cũng chẳng muốn nói với anh, ngay cả khi anh hỏi về điều ấy...
Không, anh chắc chắn rằng, cô sẽ chẳng bao giờ mở lòng với anh.
Đằng sau nụ cười ngây thơ của cô là một bí mật sâu kín, giống như chiếc rương cấm được trang trí bắt mắt.
Anh phải tìm ra cách khác.
Nhấm nháp ly rượu trên tay, Izek quay đi.
Anh biết rằng Công tước Vishelier xứ Rembrandt đang ở đây.
Anh đã quan sát xung quanh như một cậu thiếu niên tràn đầy sự hiếu kì kể từ lúc đứng một mình.
Nhưng hãy suy nghĩ kỹ xem, làm gì có người chồng nào muốn nói chuyện với hôn phu cũ của vợ mình về chính cô ấy chứ?
"Trông họ không giống anh em ruột hay sao?"
"..."
"Uống rượu một mình như vậy thì được gì chứ? Đây là rượu mà, phải không?"
Cô ta lại định giật lấy cái ly trong tay và uống nó? Dù anh chưa bao giờ đưa đồ uống cho cô ta.
Izek liếc Flaya một cái, không trả lời.
Đôi mắt tím của cô ta ánh lên nét ranh mãnh, cùng với nụ cười nhẹ trên môi.
Gương mặt này, anh đã quen thuộc từ rất lâu về trước.
Từ lúc em gái anh còn là một đứa trẻ chập chững biết đi, và trước cả khi mẹ anh qua đời.
Có lẽ đó là lý do.
"Đừng lo, hôm nay em sẽ không giật lấy ly của ngài đâu. Sao ngài lại ở đây một mình thế này? Nhiều người muốn khiêu vũ với ngài lắm đó. Ngài không thấy mình đang đối xử tệ với họ sao?"
"... Em trai của em đâu?"
"Hả? Sao tự nhiên ngài lại nhắc đến Lorenzo?"
"Thật bực mình khi ta không nhìn thấy mặt em trai của em vào những ngày gần đây.."
"Ngài đang nói gì vậy?"
Tiếng cười của cô ta xen lẫn chút bối rối, như thể cô ta đang hoảng loạn.
Izek chỉ nhìn xuống cô ta với gương mặt vô cảm.
"Nếu ngài muốn gặp em trai em, ngài có thể đến tìm thằng bé bất cứ khi nào ngài muốn. Dù sao thì em cũng ghen tị với vợ ngài lắm đấy, giá như em có một người anh trai đáng tin cậy đến vậy. Nhưng họ thực sự không hề giống nhau."
"Em để ý ngài ấy?"
"Hừm, ngài ấy điển trai đấy, nhưng không phải là kiểu em thích. Hơn nữa, một người quá đỗi thân thiết với em gái như thế kia..."
"Vậy thì bỏ đi."
"Sao..."
"Ta nói rằng em hãy bỏ đi. Đừng có chen vào chuyện của vợ ta."
Giọng điệu hoàn toàn bình tĩnh. Mọt giọng nói điềm đạm và trầm lặng, như thể anh đang nói về thời tiết hôm nay.
Một nếp nhăn xuất hiện trên khuôn mặt mịn như sứ của Flaya.
"Tự nhiên ngài đề cập tới chuyện gì vậy... Là tiệc trà, phải không? Em sẽ kể với ngài về chuyện ấy. Em không biết Phu nhân đã nói gì với ngài, nhưng..."
"Đã có rất nhiều người xì xào những lời không hay. Ta không biết vì sao mọi người lại không thể hiểu được những gì ta cố gắng nói ra."
Con ngươi đỏ rực lấp lánh cùng nụ cười lạnh lẽo bí hiểm.
Mọi chuyện lại trở nên ngột ngạt hơn khi những đường nét vốn đã lạnh buốt trên gương mặt anh lại nhuốm đầy sự khinh khỉnh.
Flaya khẽ cắn đôi môi đang hé mở của mình trong khi nỗ lực che giấu sự sợ hãi.
"Em có thể đoán ra ngài đang hiểu lầm điều gì, nhưng trước hết, em muốn nói với ngài rằng Phu nhân..."
"Liệu em có học được sự nhanh nhạy từ cha mẹ mình và khả năng hiểu biết được rằng khi nào em có thể tham gia và khi nào em không thể không?"
"Sao cơ?"
"Em nghĩ mình có quyền gì mà lại dạy bảo vợ ta đến thế?"
"...."
"Thậm chí còn tự cho mình cái quyền để nói ra những thứ em nghĩ."
Quyền.
Một từ ngữ lạ lẫm đâm thẳng vào tai cô ta.
Cảm giác nhục nhã đến thấu xương râm ran sau gáy cũng khiến cô ta cảm thấy thật lạ.
Flaya đanh mặt lại, trừng mắt nhìn Izek.
Anh biết rằng mình phải giữ bình tĩnh, bới đối phương đang mất kiểm soát vì sốc, chứ không phải vì sợ hãi.
"Ngài nói quá rồi đấy. Tại sao ngài lại thay đổi nhiều đến vậy? Làm gì có người đàn ông nào lại không thích nghe về những chuyện riêng tư của vợ mình chứ?"
Một sự khiêu khích thật nông cạn.
Thay vào đó, người nói ra những điều này cảm thấy khá tổn thương.
"Vậy thì em nghĩ rằng ta là một người phụ nữ trong suốt thời gian qua?"
Cô ta không ngờ anh lại như vậy.
Flaya cố gắng bình tĩnh và mỉm cười trước phản ứng đáng sợ hơn trước của anh. Sự vô cảm của anh làm cô ta phát chán lên được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro