Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 81

Ellenia vô thức nhíu mày lại, vì nàng đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Martha đã nói với Rudbeckia những gì?

Nếu nàng gặng hỏi, câu trả lời sẽ là một lý do rất thuyết phục.

Điều đó còn làm Ellenia khó chịu hơn nữa.

Cảm giác bị kẹt cứng và sự khó chịu vô định cứ âm ỉ trong nàng suốt từ vụ hỗn loạn xảy ra vào hôm qua.

"Ta đã không hề biết rằng em quan tâm tới vợ ta nhiều như thế đấy."

"Anh lại mỉa mai em đấy à?"

"Ta đang kiềm chế để không điên lên đấy. Ruby ra tay với bảo mẫu của em vì điều đó ư? Em nói là phải có gì đó đã tiến triển trong suốt thời gian qua. Em muốn ta tin điều đó à?"

"Về Martha, chắc chắn là em sẽ..."

"Em cũng hứa lên hứa xuống như thế vào lần trước, và bây giờ thì sao nào. Em có biết nàng ấy đã khóc nhiều đến nỗi nào không?"

Izek gằn giọng.

Sự tức giận bị đè nén đang bùng lên dự dội trong đôi mắt đang nheo lại của anh.

Ellenia nhớ đến hình ảnh suy kiệt của Rudbeckia vào đêm hôm qua.

Nàng khẽ cắn môi.

Nếu không có nàng, Martha sẽ bị đánh một trận và bị đuổi ra khỏi nhà trước khi bình minh kịp ló dạng mà không thể thanh minh dù chỉ một lời.

Không, bị đánh là còn may.

Anh trai nàng nhẫn tâm ra tay với cả những người đang thoi thóp trong tay mình.

Nếu Martha không phải là bảo mẫu của nàng, nếu như mối quan hệ của cả hai không quá khăng khít, nếu nàng không có lý do để phẫn uất với Rudbeckia sau khi Martha bị đuổi khỏi dinh thự...

Một bước tiến tuyệt vời, bởi giờ đây nàng đã biết cách làm giảm nhẹ và chịu đựng điều đó.

Thật là buồn cười vì bước tiến này chỉ vì một người mà thôi.

Làm thế nào để thuyết phục được anh đây?

"Đây sẽ là lần cuối, Anh. Hãy để em nhắc nhở lại Martha. Suy cho cùng mọi chuyện cũng là vì em."

Đó không phải là lời nói gió bay.

Tâm trang của Ellenia cũng đã rất tồi tệ vì những nghi hoặc khó chịu cứ ngày một dày vò nàng trong suốt thời gian qua.

Tại sao nàng cứ cảm giác như Martha đang lợi dụng nàng để chạy trốn khỏi cơn thịnh nộ của Izek chứ?

Thật là lố bịch.

Tuy nhiên, những nghi hoặc vô lý đó như đang thôi thúc nàng.

Izek nhìn nàng một cách khó hiểu và buông tiếng thở dài.

"Chết tiệt. Tốt thôi. Ta không muốn Ruby phải dằn vặt chỉ vì một hạ nữ thiển cận. Nhưng đây là lần cuối cùng. Hãy đảm bảo rằng bà ta sẽ không lởn vởn gần Ruby trong thời gian tới."

"Em cũng không muốn điều đó xảy ra, nên xin đừng lo lắng."

"Cảm ơn em. Hãy nói về chuyện khác. Đã có chuyện gì xảy ra ở tiệc trà?"

"Ruby nói gì với anh?"

"Như những gì em nghe thấy."

"Là gì..."

"Nàng ấy không làm gì cả."

Đúng, chính là lời nói này.

Ellenia ngừng lại một chút để lấy lại nhịp thở và trả lời. 

"Nếu anh hoàn toàn tin tưởng chị ấy, anh không cần hỏi em như vậy đâu."

Như thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng, Izek mỉm cười.

Một nụ cười mỉa hiếm hoi.

"Nực cười thật. Đừng có nói vậy với ta, và cũng đừng bụng ta suy bụng người như thế. Ta chỉ muốn biết Flaya đã nói với em những gì."

"..."

"Nếu thực sự không muốn nói thì cũng không cần trả lời lại ta."

Không phải là nàng không muốn nói ra.

Thật khó để mà nói hết một cách nhanh gọn.

Cơn đau đầu lại ập đến, Ellenia xoa xoa thái dương.

"Sao anh không đích thân đến hỏi cô ấy? Cô ấy cũng là bạn anh mà."

"Cô ta là bạn của em, không phải của ta. Chỉ có mấy lũ nhóc các em cứ cố gán ghép với ta thôi."

Izek tặc lưỡi và dùng ngón trỏ ấn vào trán em gái mình.

Ellenia thôi nhìn anh.

"Vậy sao hôm đấy anh phi như bay đến vậy? Ngày xảy ra tai nạn ở thần điện ấy."

"Ta biết tình huống đó đã gây kha khá hiểu lầm, nhưng nếu người khác cũng dính phải đá ma thuật, thì ta cũng sẽ có hành động tương tự như vậy. Lúc đó, ta lo lắng vì có người ở gần cô ấy."

Nàng không cần phải thắc mắc người mà anh nhắc tới là ai nữa.

Bởi nàng chắc chắn suy nghĩ của mình là chính xác.

Ellenia biết rõ về anh trai mình hơn tất cả những người khác.

Có lẽ còn nhiều hơn cả những gì anh tưởng.

Đó có phải là lý do mà nỗi lo lắng quái lạ như vậy lại tồn tại hay không?

Izek thực sự là kẻ ích kỷ.

Khi còn nhỏ, anh có vẻ khá u sầu sau cái chết của mẹ mình, nhưng từ đó về sau, anh trở nên khắc nghiệt như một cơn bão băng giá.

Anh lạnh lùng với chính gia đình của mình, và là một con quái thú với những người bên ngoài.

Anh không để tâm tới những gì khác ngoài đấu kiếm, và thay vì thấu hiểu hoàn cảnh và suy nghĩ của người khác, anh lại buông lời chế nhạo họ.

Anh "dị ứng" với những chủ đề tương tự nhau, đến nỗi biến thành một con quái thú hung dữ bị bỏ đói mỗi khi có kẻ làm đổ bể dự định của anh.

Ellenia không cảm thấy tệ khi lần đầu tiên thấy anh khăng khít với người khác như vậy. Đúng hơn, tình cảm khăng khít ấy là một sự ám ảnh mù quáng dành cho người phụ nữ Nam phương phiền phức.

Nàng lo lắng về những người khác.

Những người ảo tưởng rằng mình chiếm vị trí đặc biệt với anh. Như là...

"Dù sao thì, đừng kể với Ruby tất cả những lời ta vừa nói ra. Gần đây nàng ấy càng ngày càng khá hơn rồi, nhưng nếu em cứ thúc ép thì nàng ấy không chịu nổi đâu."

"Không thể nói nổi. Anh nghĩ em là ai?"

Ánh mắt Izek rất phức tạp. Anh bực bội và càu nhàu làm Ellenia không nói nên lời.

Con người này thực sự còn lương tâm sao?

Thật khó để quen với những hành động ra dáng một con người của anh.

"Là vì ta lo rằng em sẽ cả giận mất khôn. Nếu em nóng nảy và gặng hỏi lý do nàng ấy nôn hết ra mặc cho em đã chuẩn bị tất cả..."

"Sao anh lại nghĩ rằng em bực tức với chị ấy? Sao anh lại cố gắng nhiếc móc em về điều này?"

"Tại sao em lại nói là ta đang nhiếc móc em hả? Ta nói thế vì ta thực sự lo lắng đấy. Kể cả ngày hôm qua cũng vậy, nếu mà Ruby nói với ta tất cả một cách chính xác thì mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi cả rồi. Nàng ấy chỉ nói là mình không làm gì cả, rồi sau đó thì sao nữa?"

Lập luận quá hợp lý. Trên hết, Ellenia đã không nhận ra suy nghĩ thầm kín của Rudbeckia.

Tuy vậy, Izek không muốn đổ vấy cho Rudbeckia, người bị các quý tộc phương Bắc làm cho sợ hãi.

Tệ hơn, cô ấy còn mắc chứng rối loạn ăn uống.

Không hiểu vì sao, anh đã từng nghĩ thân hình gầy yếu của cô chẳng có gì thay đổi.

Cô có vẻ ổn hơn trong những lần gặp anh lúc ban đầu, nhưng cô đã luôn lén lút như vậy suốt thời gian qua sao?

Cô ấy đã nôn sau khi ăn được bao lâu rồi?

Anh nên vờ như không biết hay nên phơi bày chuyện này với cô?

Cô ấy sẽ phản ứng ra sao nếu anh đề cập tới vấn đề này?

Những suy nghĩ ớn lạnh làm ngọn lửa trong anh lại âm ỉ.

Anh không biết bản thân đang tức giận với ai nữa.

Đầu anh quay cuồng. Một cảm giác rối rắm và tục tĩu dấy lên.

Mới gần đây thôi, Rudbeckia đã không còn sợ hãi một cách kì lạ khi đối diện với anh nữa.

Trước đó, cô thường vô thức rụt người lại và không dám nhìn anh.

Vì vậy, hiện giờ mọi thứ đã tiến triển rất tốt.

Cũng rất tuyệt khi mà lại được thấy nụ cười có hồn của cô, như thể cô đã trút bỏ hết gánh nặng trong lòng, chủ động lao vào lòng anh và rồi ngủ quên trên giường anh mỗi buổi đêm với nét mặt bình thản.

Thậm chí, đêm qua cô còn làm ầm lên và đánh anh bằng bàn tay nhỏ bé của mình...

Anh nghĩ những điều đó đã minh chứng cho thấy mối quan hệ này đang dần tốt đẹp hơn, nhưng giờ thì anh nên bắt đầu từ đâu đây?

Anh phải tìm ra cái gốc rễ, nhưng những người xung quanh anh lại là một điều nan giải.

Những người làm cô rơi nước mắt lại là những người anh tin tưởng suốt những năm qua.

Giờ thì, những con quái vật còn đáng tin hơn.

Hạ nữ trưởng và Flaya.

Flaya và Lorenzo...

"Sao tự dưng anh im lặng vậy?"

Anh không trả lời câu hỏi của Ellenia.

Cứ nghĩ đến Flaya, đầu anh lại buốt lạnh một chút.

Cô ta vốn là loại người hai mặt sao?

Cùng với tai nạn trong buổi giao lưu cưỡi ngựa, những lời của Lorenzo hằn sâu vào tâm trí anh trong đêm qua, thôi thúc anh phải làm gì đó. Sự lạnh giá ngày càng tăng cao trong anh.

Thực tập Andymion của anh không phải kiểu người sẽ bị cuốn vào trận ẩu đả. Một người như vậy, gần đây lại ra tay với Lorenzo.

Ngay cả khi anh ép cậu ấy giải thích lý do của cuộc chiến ấy, thì anh cũng chẳng nhận được lời hồi đáp nào.

Tất cả những gì cậu bé đó nói là phải để tự Lorenzo thú nhận rằng cậu ta đã hiểu sai về Phu nhân.

Cảm nhận sai lệch sẽ không còn là tình cảm bồng bột của một cậu thiếu niên. 

Về phần những thực tập, chỉ vì một sự cố mà những tên chiến hữu đần độn bỗng hoá thành những "con heo vàng".

Tệ hơn cả, Lorenzo đã không dám bén mảng đến gần anh, để anh có thể moi ra những câu chữ cậu ta phun ra.

"Anh?"

"... Trong suốt khoảng thời gian trước đó, Ruby đã cầu xin ta tha thứ vì vụ xáo trộn không đáng xảy ra ngay trong khu vườn ta đã xây. Xin lỗi em. Nàng ấy nhờ tôi chuyển lời này đến em."

"Tại sao lại là em?"

"Bởi vì nàng ấy đã ra tay với bảo mẫu của em. Cái quái gì vậy, mọi người hành xử na ná nhau thôi không được sao."

Nàng nghe nói rằng người chồng và người vợ sẽ có một vài điểm tương đồng với nhau, nhưng tại sao nàng lại chẳng thể nhìn ra hình bóng của Ruby trong anh trai nàng vậy?

Ellenia nuốt tiếng thở dài vào trong và siết chặt hai nắm tay. Ruby là một người tốt.

"Em cũng chẳng mong quan hệ giữa em và chị ấy sẽ trở nên khó xử. Em thực sự ghét kiểu tình huống đó."

"Tốt, ta cũng muốn nhờ cậy em một chuyện."

"Nhờ cậy em?"

"Gia tộc dòng dõi thánh thần bên phía đằng vợ của ta sẽ sớm đặt chân tới vùng đất cằn cỗi này."

Đôi mắt Izek loé lên tia châm biếm rồi nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng.

Rất hiếm khi anh mở lời nhờ vả điều gì đó, vậy nên Ellenia đã giữ im lặng để lắng nghe.

"Ta sẽ không có đủ thời gian để quan sát trong suốt trận đấu, vậy nên ta hy vọng em sẽ không rời mắt khỏi họ."

"Khỏi ai cơ?"

"Khỏi vợ ta và những thành viên trong gia tộc của nàng ấy. Hãy để mắt tới nàng, đặc biệt là những lúc nàng ở cùng Hồng y Valentino."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro