Chương 9
Kể từ hôm đó trở đi, cha tôi luôn tìm mọi cách để lấy lòng mẹ tôi.
Ngày nào cũng vậy, ông ấy đều bí mật gửi một bó hoa đến phòng mẹ tôi, điều tra về những quý tộc thích mẹ tôi, và kể cả sau đó là nhờ sự giúp đỡ của Nữ công tước xứ Bouser.
"Thưa cha, cha quen biết mẹ được bao lâu rồi ạ?"
"Cũng đã được một khoảng thời gian rồi bởi vì gia đình ta rất thân thiết với nhà Averine."
"Vậy hai người là bạn thời thơ ấu à?"
"Chà, nói đúng ra thì chúng ta không phải mối quan hệ kiểu đó."
May mắn thay, Nữ công tước không thực sự chú tâm đến cha tôi cho lắm nên không có chuyện gì xảy ra.
Người ta nói rằng bà ấy đã chào hỏi mẹ tôi một cách tự nhiên, vì bà ấy cần một tiểu thư quý tộc trẻ bằng tuổi với bà ấy để kể cho bà nghe về chuyện của đế chế, và họ không ngờ rằng mối quan hệ đó lại trở nên thân thiết và sau đó là thành bạn bè.
"Sau đó, ta đã thú nhận trước, ta đã không tiếp cận cô ấy với ý định trong sáng.
"Mẹ của con cũng nhận được sự giúp đỡ của Charles rất nhiều nên không để ý chuyện đó lắm. Cho dù là vậy, cha con vẫn không tinh tế chút nào."
"Vậy là Adelio cũng là một kẻ ngốc. Mẹ của con cũng thầm thích ông ấy nhưng cô ấy lại không biết điều đó."
Sau đó là hàng loạt câu chuyện thú vị hơn.
"Nữ công tước đã kể đủ thứ chuyện mà cha đã làm."
Cha tôi không biết phải làm gì trước những câu chuyện đáng xấu hổ trong quá khứ của mình, mặt ông đỏ bừng đến mức nếu mặt ông nổ tung ngay lập tức thì cũng không có gì là lạ, nhưng tôi tự hỏi liệu câu chuyện có đi đến hồi kết khi người hầu mang thức ăn vào hay không.
Tuy nhiên, không thể thiếu câu chuyện về tình bạn trong bữa ăn.
Mẹ tôi và Nữ công tước, những người đang chìm vào trong hồi ức, vui vẻ trò chuyện về những sự kiện khác diễn ra vào thời điểm đó.
Cha tôi thỉnh thoảng cũng đáp lại và tiếp tục câu chuyện.
Vì vậy, cũng không lấy làm lạ khi chúng tôi bị loại ra khỏi câu chuyện đó.
Lúc đầu, tôi cũng chăm chú lắng nghe những câu chuyện tình yêu hấp dẫn của cha mẹ tôi, nhưng ngay sau đó, câu chuyện chỉ có ba người họ mới biết được tiếp tục, còn lại sự chú tâm của tôi cũng chỉ đến được từng đó.
Kết quả là, tôi bắt đầu chăm chú nhìn vào những món ăn hấp dẫn trước mặt mình, và mải để ý đến điều đó nên tôi đã không nhận ra gương mặt đang nhìn chằm chằm vào tôi.
'Rudick, cậu ấy cũng muốn ăn sao?'
Bằng cách nào đó, tôi bị phân tâm bởi những câu chuyện của bố mẹ mình đến nỗi không mảy may quan tâm đến Rudrick, và tôi đưa mắt sang liếc nhìn cậu ấy, điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ấy cảm thấy bị bỏ rơi.
Nhưng rồi tôi chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ.
'Cậu ấy đang làm gì vậy?'
Không giống như tôi, người đang thưởng thức mùi vị của bữa ăn, Rudrick lại nhìn chằm chằm vào cái đĩa trên bàn.
Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, tự hỏi liệu thức ăn có hợp khẩu vị của Rudrick không, nhưng bít tết trên đĩa của Rudrick đã được cậu ấy chén gần hết.
Ngoại trừ đậu Hà Lan.
"Đậu Hà Lan?"
Lúc này, một ý tưởng bỗng chốc lóe lên và vụt qua, tôi nhìn Rudrick một lần nữa.
Rudrick đang dán mắt vào cái đĩa có những hạt đậu, vẻ mặt trông nghiêm túc lắm như thể những hạt đậu là vấn đề trọng đại vậy.
Không thể tin được khi cậu ấy, một người thường hay nhạy cảm với người khác, lại bị phân tâm đến mức không nhận ra ngay cả khi tôi đang nhìn cậu ấy đến lóe cả con mắt.
Nhưng ngay sau đó, Rudrick cẩn thận dùng nĩa đâm vào những hạt đậu. Sau một lúc lâu vật lộn với những hạt đậu, cậu ấy nhanh chóng đưa chúng vào miệng.
Rudrick, người đã ăn đậu Hà Lan với cái miệng hơi mở, đã nuốt trọn đậu Hà Lan vào bụng mà không thèm nhai chúng. Sau đó, cậu nhìn lại chiếc đĩa với vẻ mặt u ám.
Vẫn còn lại năm hạt đậu trên đĩa.
Nếu Lý Thuấn Thuần* còn lại 12 con tàu
(*Lý Thuấn Thần là nhà quân sự, đô đốc thủy quân, danh tướng kháng Nhật của nhà Triều Tiên trong chiến tranh Nhật Bản – Triều Tiên. Trong đời binh nghiệp của Lý Thuấn Thần, ông đã tham gia chỉ huy ít nhất 23 trận thủy chiến chống lại giặc Oa. Nguồn: Wikipedia)
Thì Rudrick còn lại năm hạt đậu.
Nhìn cậu ấy phải ăn đậu một cách nghiêm túc và khổ sở, tôi thấy ngượng nghịu.
'Cậu ấy ghét đậu Hà Lan.'
Thật buồn nhưng cũng dễ thương khi nhìn cậu ấy ăn những hạt đậu, tôi cũng cố gắng để kìm lại tiếng cười sắp sửa bật ra khỏi miệng.
Tuy nhiên Rudrick có vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Thật khó để nuốt một hạt đậu, nhưng vẫn còn năm hạt nữa.
Khuôn mặt Rudrick đầy đau đớn khi phải vật lộn với những hạt đậu trên đĩa.
Tôi cố gắng quay sang một bên như thể tôi không biết tình thế tiến thoái lưỡng nan của Rudrick.
'Nếu cậu không thích nó, cậu không cần phải ăn nó đâu.'
Không ai ở đây có thể bảo Rudrick không được ăn nó, vì cậu ấy hơi kén ăn.
Cha mẹ tôi chấp nhận vui vẻ ở mức độ nhất định, miễn là không ảnh hưởng đến sức khỏe.
Nhưng tôi không nghĩ Nữ công tước dịu dàng lại là kiểu người khó tính đối với Rudrick.
Ngay cả khi Nữ công tước có mắng cậu ấy nặng nề ra sao, hiển nhiên mẹ tôi sẽ ngăn bà ấy lại.
'Mình có nên là người nói với cậu ấy không nhỉ?'
Tôi đã có một chút mâu thuẫn trong lòng.
Vì tôi muốn cho Rudrick biết sự thật và giảm bớt những rắc rối cho cậu ấy, tôi muốn ngắm cậu ấy lâu hơn một chút vì trông cậu ấy rất dễ thương.
Tuy nhiên, nếu để yên, Rudrick có thể sẽ quay lại ăn năm hạt đậu thay vì ăn những thức ăn khác cho đến khi bữa ăn kết thúc. Đó là một bữa ăn tuyệt vời mà chúng tôi đã chuẩn bị, nhưng thật đáng tiếc nếu cậu ấy không thể thưởng thức nó đúng cách.
Cuối cùng thì tôi đã quyết định nói ra sự thật, vì vậy tôi nghiêng người về phía Rudrick và thì thầm nhẹ nhàng.
"Cậu không cần phải ăn nó nếu cậu không muốn."
Vì không biết rằng tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy, vai cậu ấy có chút rung rung trước giọng nói đột ngột của tôi.
Và ít lâu sau đó, cậu ấy nhận ra những gì tôi đã nói, và nhanh chóng chớp mắt, hơi xấu hổ.
"Àa, c-cái đó..."
Và, hai má của Rudick đang đỏ bừng, dường như không biết phải làm thế nào.
Khi nhìn thấy cậu ấy như vậy, tôi đã ngoảnh mặt về phía cha mẹ tôi vì tôi sợ rằng Nữ công tước có thể bắt gặp tôi.
"Họ đang bận nói chuyện, cậu biết không?"
"Không, à, tớ..."
"Nếu cậu đặt nó sang một cái đĩa bên cạnh, sẽ không ai biết chuyện này đâu. Như thế này này..."
Tôi nhanh chóng chỉ cho cậu ấy kỹ năng kén chọn thức ăn mà tôi thường hay sử dụng, nhưng kì lạ là, mặt Rudrick lại càng đỏ hơn.
Tại sao cậu ấy lại xấu hổ như vậy, cậu ấy thậm chí còn không thể nhìn mặt tôi làm tôi rất bối rối.
Khi quan sát cậu ấy, tôi nhanh chóng đoán ra.
'Phải có lí do nào đó khiến cậu ấy không thể ăn đậu Hà Lan. '
Cậu ấy là một người con trai, và cậu ấy được phép tự hào về điều đó.
Tôi nghĩ cậu ấy đang lo lắng vì cậu ấy có thể gặp rắc rối nếu kén ăn, nhưng cậu ấy hẳn rất lúng túng vì không thể ăn đậu Hà Lan.
Hiển nhiên là sẽ không có điều kiện về việc kén chọn thức ăn.
Mặc dù nhìn cậu ấy đang cố gắng che giấu nó ngay cả trước mặt tôi, cậu ấy có vẻ rất ngượng nghịu vì kén chọn.
Và, đúng như dự đoán của tôi, một Rudrick đang do dự, bắt đầu lắp bắp và viện cớ.
"Tớ, tớ... Không phải là tớ không thích, mà là... có chút..."
Cậu ấy thậm chí không thể nói đúng từ. Tôi nhìn Rudrick với nụ cười trên khóe miệng, và tôi bắt đầu nghe những lời bào chữa tuyệt vọng của cậu ấy.
"À! Không phải là tớ không ăn được đậu mà là tớ thấy nó không hợp với thực đơn ngày hôm nay."
"Vâng vâng! Tớ nghĩ rằng đậu Hà Lan không phù hợp với bữa ăn của tớ ngày hôm nay."
Trông cậu ấy thật dễ thương khi gật đầu một cách ngoan ngoãn, tôi gần như bật cười. Tôi cố nhịn cười và nhẩm từ 'kiên nhẫn'.
"Rudrick thật tuyệt vời. Tớ không thể ăn mọi thứ được như cậu..."
"Dahlia có sao?"
"Phải, tớ ghét ớt chuông."
Trước lời thú nhận đột ngột của tôi, Rudrick mở to hai mắt của mình. Cậu ấy có vẻ khá ngạc nhiên và không nghĩ rằng tôi sẽ nói cho cậu ấy biết bí mật của mình.
Có phần nửa đúng nửa sai khi tôi nói rằng tôi ghét ớt chuông.
Đúng là tôi không thích ớt chuông cho lắm, nhưng không có nghĩa là tôi không ăn được cay như Rudrick.
Tuy nhiên, bạn có nghĩ rằng nếu đối phương bộc lộ điểm yếu của mình trước thì ranh giới sẽ trở nên lỏng lẻo hơn không?
Đúng như dự đoán, Rudrick hồi hộp như vừa nghe được bí mật lớn nào đó, rồi nói với tôi với vẻ mặt nghiêm túc như vừa quyết định.
"Phải trung thực.."
"Sao?"
"Tớ cũng không thể ăn đậu Hà Lan."
Tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười thật tươi.
"Thật nhẹ nhõm! Có thứ mà Rudrick không ăn được như tớ rồi."
"Ừ... Tớ xin lỗi vì đã nói dối cậu."
Không sao đâu Rudick, tôi biết hết mà.
Nhưng nếu cậu ấy biết lòng dạ tôi và những gì tôi đang nghĩ lúc này, Rudrick rất có thể sẽ lại bật khóc, vì vậy tôi giả vờ như không biết gì, và tỏ ra là mình ngây thơ vô đối.
"Không sao đâu. Chà, có lẽ Rudrick cũng biết cách ăn ớt chuông phải không?"
"Sao? à..... tớ có thể."
"Vậy thì chúng ta... "
Tôi liếc về phía bố mẹ và hạ giọng.
"Cậu có muốn đổi đĩa không?"
Rudrick hơi hé môi.
"Hả?"
Khuôn mặt trông như một đứa trẻ ngây thơ chưa từng làm trái lời cha mẹ nên tôi hơi có mâu thuẫn trong lòng.
Nhưng ở độ tuổi của Rudrick, nên suy nghĩ có chừng mực sẽ tốt hơn là chỉ tỏ ra ngoan ngoãn, tử tế.
Được rồi, tôi sẽ nhân cơ hội này để dạy cho cậu ấy biết thế nào là một chút hư hỏng. Tôi cười ranh mãnh và chỉ vào đĩa của Rudrick và đĩa của tôi.
"Rudrick không thể ăn đậu Hà Lan và tớ thì không thể ăn ớt chuông. Nhưng tớ có thể ăn ớt chuông. Cậu nghĩ sao?"
"Điều đó ổn nhưng... "
Rudrick liếc nhìn Nữ công tước một lần nữa. Cậu ấy có vẻ lo lắng khi không biết làm như vậy có ổn không, liệu cậu ấy có bị mắng nếu bị bắt hay không.
Không phải là Rudrick không hiểu.
Khi tôi ở ngoài Bắc, tôi cũng sẽ gặp rắc rối nếu tôi tỏ ra thiếu sót. Có lẽ cậu ấy đang do dự vì sợ rằng điều này sẽ xảy ra lần nữa.
Mặc dù nơi này cũng không phải ở phía Bắc của Quốc gia , mà là nơi ở của công tước Averine, hơn nữa là địa phương nên cho dù trông có chút xấu xí cũng không ai nói cái gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro