Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

"Tôi đang cố gắng suy nghĩ tích cực về mọi thứ."

Mình chỉ cần nghe là được nhỉ?

Tôi nhìn người phụ nữ vừa nói. Khuôn mặt của bà ấy trông quen quen, tôi tự hỏi mình đã gặp bà ấy ở đâu trước đây, và có vẻ như bả là một trong những thành viên trong nhà bếp mà tôi thường lui tới.

Bà ấy tiếp tục với một khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.

"Mọi người đều phạm sai lầm khi làm việc phải không? Sau đó, họ thường nghĩ rằng,  'Tại sao mình lại chán nản và vô dụng như thế này?'"

Mọi người đều đồng loạt gật đầu.

"Đó là một chút suy nghĩ tiêu cực này. Chỉ là... "

Bà ấy vòng tay qua người và nói, không biết xấu hổ.

"Tôi lại phạm sai lầm rồi phải không? Ahh, tôi trông giống như một người mới hoàn toàn vụng về. Nó thật dễ thương mà."

Sự im lặng bao trùm lên đám đông trong giây lát.

Mọi người đồng loạt trợn mắt há hốc mồm, từ đâu đó truyền đến một tiếng răng rắc khe khẽ.

"Bà ta chắc hẳn là điên rồi..."

Mọi người nhanh chóng giải tán mà không cần đến mệnh lệnh của tôi.

Vì nghe tin mọi người đang tụ tập và chơi bời từ đâu đó, trưởng hầu gái đã xuất hiện.

Với tư cách là người quản lý tất cả những người hầu của gia đình Công tước, bà ấy bước vào với vẻ mặt nghiêm khắc và trang nghiêm, dẫn dắt những người hầu chỉ huy.

Khi bà ấy xuất hiện, mọi người đều im bặt và bắt đầu tập trung chú ý.

Tôi cũng không khỏi cảm thấy lo lắng. Bởi vì trưởng hầu gái thường rất nghiêm khắc với bất cứ ai, ngay cả với chủ nhân mà bà ấy đang phục vụ.

Một lúc sau, một số thị nữ do hầu gái trưởng mang chổi đến vung và hét lên.

"Giải tán!! Mỗi người trong số các cô cậu không thể làm việc của riêng mình sao ?!

Họ bỏ chạy mà không nói một lời nào, trong phút chốc, tôi và trưởng hầu gái đã bị bỏ lại một mình trong đoạn hành lang dài trống trải.

Tôi nhìn chằm chằm vào bà ấy, như nín thở.

'Sợ quá...'

Khuôn mặt của hầu gái trưởng cứng đờ một cách đáng sợ.

Nếu là tôi thì cũng đáng để bực bội, tự hỏi tại sao đột nhiên lại có chuyện ầm ĩ như vậy, rồi lại không biết đó là do bản thân. Thậm chí là vì bà ấy không thích tôi, một đứa không giống như  con gái của công tước.

Không, nhưng đây không phải là điều mà tôi đã lên kế hoạch và nêu ra. Nếu đúng như vậy, tôi cũng là nạn nhân của những tin đồn...!

Khi tôi không thể thốt nên lời và bị buộc tội, tôi đã nghe thấy một giọng nói cứng rắn đáng sợ.

"Tiểu thư."

Tôi nhìn bà ấy với đôi mắt run rẩy. Người hầu gái trưởng nhìn xuống tôi với khuôn mặt lạnh lùng và nhanh chóng nói.

"Tiểu thư sinh ra là để được yêu."

Tôi đáp lại với một chút ngưỡng mộ.

"Ta đi đây."

Thế là tôi về phòng và phải nằm ngay trên ghế sofa.

Đó là thực sự  là một ngày mệt mỏi.

Tôi chỉ định hỏi một vài người, nhưng mọi thứ đột nhiên trở nên lộn xộn và tôi có chút hơi xấu hổ. Tuy nhiên, qua quá trình thử thách, tôi đã có thể thu thập được khá nhiều phương pháp hay.

Tôi thẫn thờ nhìn lên trần nhà, thở hổn hển, hóp bụng và ngay lập tức nhảy ra khỏi chỗ ngồi. Bởi vì tôi cảm thấy mình sẽ ngủ ngay nếu cứ tiếp tục nằm như thế này.

"Không thể như thế được."

Làm thế nào mà tôi có được tất cả các thông tin đó? Sẽ rất tốt để sắp xếp lại nó ngay bây giờ.

Tôi lao đến bàn và nhặt một tờ giấy trắng với một cây bút. Sau khi suy nghĩ một hồi, tôi lập tức viết những điều này ra bằng chữ in hoa ở đầu tờ giấy.

[ 8 GIẢI PHÁP NÂNG CAO SỰ TỰ TIN CỦA RUDRICK]

•Danh sách được tổng hợp như sau.

1. Tham gia hoạt động yêu thích của

2. Tìm thứ mà mình yêu thích 

3. Tránh xa những người làm suy yếu mình

4. Kết bạn với người nhìn thấy điểm mạnh của bản thân

5. Nhìn vào gương và tự khen mình

6. Phát triển thói quen nhận lời khen

7. Viết ra những gì mình thích

8. Viết ra những điều tốt đẹp của ngày hôm nay (viết nhật ký)

Sau khi viết ra các phương pháp hợp lý đó, tôi nhìn chằm chằm vào danh sách và suy nghĩ. Tôi biết cách, nhưng tìm ra cách áp dụng nó vào thực tế với Rudrick lại là chuyện khác.

Đầu tiên, #1 và #2 có thể được đặt trên cùng một dòng.

Rudrick nói cậu ấy không chắc mình thích gì. Chúng tôi đã hứa sẽ cùng nhau trải nghiệm nhiều thứ và tìm hiểu những gì cậu ấy thích, nên tôi sẽ không phải chuẩn bị bất cứ điều gì khác.

Tất nhiên, nếu cậu ấy tìm ra những thứ mà bản thân có thể thích, chúng tôi sẽ tự nhiên thực hiện những hoạt động đó.

"Cậu ấy không thích kiếm sao?"

Đột nhiên, "sự tự tin đến từ thanh kiếm" của cha tôi vang vọng bên tai tôi, nhưng tôi lắc đầu và nhìn vào điểm tiếp theo.

'Tránh xa những người làm suy yếu mình.'

Chỉ có một người có thể làm xói mòn lòng tự trọng của Rudrick.

"Công tước Bouser."

Nhưng thật may, hiện tại ông ấy không có ở đây. Nếu có thể, thật tốt nếu nó biến mất mãi mãi, nhưng ông ấy sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với cậu ấy một lần nữa khi cậu ấy trở về phương bắc. Bây giờ tôi chỉ có thể hy vọng rằng Rudrick sẽ không bao giờ đến thủ đô khi ông ấy đang ở đó.

Và tôi mỉm cười tự tin khi thấy điều ngược lại của việc ' Kết bạn với người nhìn thấy điểm mạnh của bản thân '.

Chà, có cần tìm đâu xa?

'Là mình nè.'

Thế là qua một phần!

Những phần còn lại của danh sách, tôi đã viết ra các phương pháp.

Các hoạt động cụ thể và nhất quán nhất mà tôi có thể thực hiện hàng ngày là 'Tự khen mình trước gương' và 'ghi lại những điều tốt đẹp của ngày hôm nay.'

Tôi không đặt gương trong phòng vì cảm thấy không cần thiết, nhưng tôi nghĩ mình nên chuẩn bị một chiếc gương soi toàn thân vào ngày mai. Và cả một cuốn nhật ký nữa.

Nếu tôi đề nghị cậu ấy viết nhật ký cùng nhau, chúng tôi có thể tự nhiên ghi lại "những điều tốt đẹp", phải không?

Tôi ước nó sẽ là một cuốn nhật ký trao đổi. Mặc dù tôi cũng lo lắng về việc liệu mình có thể viết nhật ký sau khi lười biếng và trì hoãn bài tập về nhà vào ngày hôm trước hay không.

Phần còn lại của các mục có thể được thực hành theo thời gian.

'Tôi phải dành cho cậu ấy một lời khen mỗi ngày.'

Tôi muốn Rudrick quen với những lời khen, nhưng tôi cũng không muốn thấy cậu ấy xấu hổ mỗi khi được khen.

Tôi thở dài và cẩn thận gấp tờ giấy mà tôi đã viết ra những kế hoạch của mình và đặt nó vào trong ngăn kéo.

Sau đó, nhìn vào ô cửa sổ tối đen, tôi kìm nén sự phấn khích của mình.

"Tớ muốn gặp cậu càng sớm càng tốt."

Và háo hức chờ đợi ngày thứ ba.

Rudrick cuối cùng đã đến.

***

Đã 3 ngày kể từ khi tôi mở lòng với Rudrick và quyết định trở thành một người bạn thực sự.

Bây giờ Rudrick đang ở đây.

Nhưng không phải vì thế mà Rudrick đến muộn.

Phu nhân công tước và Rudrick thường đến chơi vào khoảng thời gian này. Không, ngược lại, có thể nói chuyến thăm này là một chuyến thăm chóng vánh.

Nhưng tại sao chỉ mới một thời gian ngắn tôi lại quá lo lắng đến vậy?

Tôi đã chờ đợi từng ngày, và ngay khi nghe tin Rudrick sẽ đến, tôi bật dậy và chạy xuống nhà.

Không giống như thường lệ, tôi đang chạy tung tăng với mái tóc đuôi ngựa của mình, nên mẹ tôi nhìn tôi từ xa và nói: 'Con thật giống một con chó con'.

Sau đó, tôi nghĩ liệu đó có phải là một sự xúc phạm hay không, và tôi cũng bỏ cuộc.

Thật ra, có chửi thề hay không cũng không quan trọng. Tôi đã rất phấn khích đến nỗi tôi thậm chí không quan tâm đến những từ tầm thường như vậy.

Tôi đã nhớ Rudrick một thời gian, và cuối cùng cơ hội đã đến để thực hành các phương pháp mà tôi đã dày công nghiên cứu.

Tôi suýt chết vì không ngủ được khi tưởng tượng Rudrick sẽ phản ứng thế nào mỗi ngày.

Dù sao thì tôi cũng xuống sớm hơn thường lệ và đang đợi Rudrick ở cửa, sau đó, một chiếc xe ngựa mang biểu tượng của gia đình Bouser đã đến.

Trước khi cánh cửa kịp mở ra, tôi đã lao đến và hét lên.

"Rudrick!"

Rudrick, người vừa bước ra khỏi xe ngựa, nhìn thấy tôi đột nhiên xuất hiện và mở to mắt ngạc nhiên. Rồi cậu ấy cười:

"Dahlia."

Có lẽ vì buổi trưa đầy nắng nên nụ cười của Rudrick từ bên ngoài rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Khi tôi cau mày đưa tay che bóng, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc và tình cảm ngay bên cạnh.

"Dahlia, con không thể nhìn thấy ta sao?"

Đó là công tước phu nhân vừa bước xuống xe ngựa dưới sự hộ tống của một kị sĩ.

Lúc đó tôi mới sực tỉnh và chỉnh lại tư thế vô tổ chức của mình, vén váy lên và cúi chào lịch sự.

"Xin chào, Phu nhân công tước Bouser. Người có khỏe không ạ?"

"Cảm ơn con. Mặc dù Rudrick hơi thất vọng vì cậu ấy muốn đến sớm hơn."

"M-Mẹ!"

'Ồ, phải không? Chú mèo con dễ thương này."

Khi tôi liếc nhìn Rudrick với một nụ cười, cậu ấy quay đầu đi với đôi má ửng đỏ.

Không cần phải nói, niềm hy vọng của tôi đã tăng cao hơn cả thế.

Mẹ tôi đến gần, bảo:

"Dahlia cũng gọi điện cho Nora vì nó rất nhớ Rudrick. Hai đứa thật tâm đầu ý hợp.

Mặt Rudrick cũng vì vậy mà trở thành một củ khoai lang cháy.

Dù sao thì bầu không khí cũng rất tốt. Những gì khó xử vài ngày trước dường như đã trở thành  một điều xa lạ.

Khi các bà mẹ đang trao đổi những lời chào đơn giản với nhau, tôi lén liếc nhìn Rudrick.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro