Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

'Cậu đánh giá cao tớ quá.'

Tôi có nên nói với cậu ấy điều này hay ngược lại?

Nghĩ lại thì, ngay từ đầu Rudrick cũng đã như vậy.

Cậu ấy luôn nói rằng tôi rất tuyệt nhưng lại tự hạ thấp mình một cách kỳ lạ. Cậu ấy nghĩ sẽ  khó khăn cho tôi khi ở bên cậu ấy vì sự thiếu tự tin của cậu.

Và dù đã quyết định làm bạn với tôi nhưng suy nghĩ của cậu ấy vẫn vậy, không có gì thay đổi cả.

"Uừm, nhưng Dahlia có lẽ sẽ khó chịu vào lần tới nên... cậu không cần phải làm điều đó vì tớ đâu..."

Ngay cả bây giờ, cậu ấy vẫn đang có dấu hiệu bồn chồn. Giống như một người không nhận được sự niềm nở xứng đáng, cậu ấy liếc nhìn tôi mà với biểu cảm không muốn từ chối hay chấp nhận.

Tôi nhìn cậu ấy, thở dài và nói.

"Rudrick."

"Hửm?"

"Tớ không phải là người tuyệt vời như vậy đâu."

Rudrick có vẻ bối rối trước lời nhận xét đột ngột của tôi.

Sau khi nhìn vào cậu ấy một lúc, tôi nhanh chóng quyết định.

Dù sao thì tôi cũng định kể cho cậu ấy nghe mọi chuyện đã xảy ra.

Tôi tiếp tục với vẻ mặt nghiêm nghị hơn bao giờ hết.

"Thật sự. Tớ là một đứa không dễ ngã như những gì cậu nghĩ về tớ đâu. Cậu có biết nhịp ba của tuyệt vọng không?

"Không..."

"Tone điếc, điếc phách và nhảy tệ."

Tôi tự hào chỉ vào mình.

"Tớ có cả ba thứ đó."

Đôi mắt của Rudrick nhìn chằm chằm vào tôi có vẻ bối rối. Có vẻ như cậu ấy không thể hiểu được những gì tôi đang nói.

"Cậu nghĩ thế là hết à? Tớ có khả năng ma thuật tuyệt vời và không thể vung kiếm. Có gì liên quan à? Tớ đã nói trước với cậu rằng tớ sẽ trở thành kị sĩ vào một ngày nào đó, nhưng tớ đã bỏ cuộc sau hai vòng luyện tập."

"..."

"Điều đó có nghĩa là tớ thông minh ư? Không, tất cả các gia sư dạy tớ đều nói thế này, 'Tiểu thư đôi lúc hơi mất trí'."

"Tớ hiểu rồi..."

"Tớ hơi chậm, tớ hờn dỗi, tớ có rất nhiều ác cảm, ồ? Và..."

Bây giờ Rudrick trông có vẻ cam chịu. Tôi nhịn cười trước cảnh tượng đó. Rồi tôi bình tĩnh nói tiếp.

"...Có rất nhiều thứ tớ sợ. Tớ cũng không biết."

Rudrick cẩn thận gọi tên tôi, đề phòng tôi lại nghiêm nghị như lúc này. Nhưng tôi đã không trả lời và hỏi một câu hỏi khác.

"Cậu biết đấy, cậu có nhớ lần đầu tiên tớ nói dối không?"

Rudrick, đang định mở miệng nói với tôi, cứng người lại.

Bị đóng băng trong giây lát, Rudrick nhanh chóng thả lỏng và cười gượng giụ, trả lời, 'Có'.

Nhưng nhìn phản ứng của Rudrick, tôi cười cay đắng.

Vâng, không bao giờ có thể quên được nó. Đó là nguyên nhân chính khiến sự hiểu lầm giữa Rudrick và tôi ngày càng tăng, và bắt đầu tai nạn.

Vì vậy, nó không phải là một chủ đề dễ gì để nói.

"Thực tế thì..."

Có một điều tôi chưa nói với cậu ấy.

"Tớ nhanh chóng phát hiện ra rằng cậu đã biết việc nói dối."

"...Hử?"

"Mẹ tớ hỏi rằng tớ bắt đầu thích đậu từ khi nào?"

"..."

Rudrick im lặng nhìn tôi.

Ánh mắt hướng về phía tôi có cảm giác như cậu ấy đang lo lắng vì một lý do nào đó hơn là cảm thấy bị phản bội, vậy nên tôi đã mỉm cười với Rudrick. Sau đó, tôi giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó.

Bắt đầu từ câu chuyện tình cờ của Rudrick, trong lúc ăn tối với ba mẹ tôi, mẹ tôi đã nói rằng bà ấy thấy Rudrick mang đồ ăn vặt đến cho tôi.

Trong tất cả mọi thứ, món ăn nhẹ là bánh đậu đen và câu chuyện về mẹ tôi, người đã bắt đầu thấy lạ với món bánh đậu đen vào bữa tối.

"Khi chúng ta bí mật đổi đĩa, mẹ tớ đã theo dõi cả hai."

"Phu nhân công tước?"

"Vâng, tớ hơi xấu hổ khi khoe khoang rằng chúng ta sẽ không bị bắt."

Rudrick lắc đầu và nói "xin lỗi" mà không có lý do.

Rudrick gãi đôi má hơi ửng hồng của mình trong khi nói, "Tớ hơi xấu hổ."

Tôi cười và nói với cậu ấy.

"Dù sao thì... đó là lúc tớ phát hiện ra. Ồ, cậu đã biết tớ nói dối!

Tôi hít một hơi.

"Tớ đã cố gắng xin lỗi ngay lập tức. Thực ra, trước đây tớ đã cảm thấy có gì đó khác lạ, nhưng tớ thất vọng vì không biết nguyên nhân. Nhưng khi tớ biết cậu đã nhận ra vụ nói dối, tớ đã do dự vì  nghĩ rằng cậu chắc hẳn là rất giận tớ.

"..."

"Tớ định xin lỗi, nhưng khi tớ đứng trước mặt cậu..."

Khi tôi nhìn về phía trước, làm mờ lời nói của mình, Rudrick đang nhìn xuống. Miệng tôi đột nhiên cảm thấy khô khốc. Tôi do dự một lúc, rồi thốt ra những lời tôi đã giấu kín.

Tôi không thể nói ra khỏi miệng được.

Cơ thể Rudrick nao núng.

"Tớ sợ. Nếu cậu tức giận hơn tớ nghĩ rất nhiều, nếu tớ xin lỗi và cậu không chấp nhận thì phải làm sao đây?

"..."

"...Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu thực sự, rất tức giận với tớ?"

Bầu không khí trở nên im lặng. Rudrick cũng không nói gì. Có một sự im lặng khó xử và tôi lẩm bẩm một chút xấu hổ.

"Rất thảm hại, đúng không?"

Rudrick không ngẩng đầu lên. Nhưng câu trả lời đến ngay lập tức.

"Không phải."

"Hử?"

"Tớ... tớ cũng..."

Bàn tay của Rudrick, siết chặt và hơi run.

Tôi đã lo lắng rằng cậu ấy có thể lại khóc mà không nói lời nào, nhưng thật may, Rudrick trông khá hơn trước, chỉ cắn môi.

Tuy nhiên, tôi vẫn đưa tay ra và nghĩ, 'Nếu cậu ấy cắn môi mình quá mạnh, nó sẽ đau.' Sau đó, tôi nắm lấy bàn tay trắng bệch của Ruddrick.

"Tớ biết, đó là lý do tại sao tớ nói điều này."

"Cậu nói gì vậy? Chẳng phải chúng ta khá giống nhau sao?"

"..."

Rudrick nhìn tôi.

"Chúng ta đã rất sợ hãi và phải vật lộn."

"..."

"Chúng ta có thể giải quyết nó nếu chúng ta nói ra. Tớ thấy tiếc vì mọi chuyện đã đi quá xa chỉ vì một chút hiểu lầm."

"... Vâng."

Tôi đối mặt với Rudrick, người lặng lẽ gật đầu. Đột nhiên, bàn tay nhỏ bé của cậu ấy ngừng run.

Tôi tiếp tục với một nụ cười.

"Vậy chúng ta hãy cùng nhau làm quen nhé."

"..."

"Cậu đang thiếu sót nhiều thứ, và tớ cũng vậy."

"..."

"Hãy lấp đầy nó cùng nhau. Bất cứ khi nào có sự hiểu lầm giữa chúng ta xảy ra, hãy kể cho nhau nghe và chúng ta sẽ trở nên tốt hơn trước đây.

Nói rồi, tôi gãi má.

Tôi tự hỏi liệu mình có hơi sến quá không, cách tôi bày cậu ấy, tôi tự hỏi liệu Rudrick có hiểu rõ không, vì vậy tôi cứ liếc nhìn cậu ấy.

Nhưng Rudrick im lặng một cách kỳ lạ. Không hiểu sao cứ như người bị bán tâm đi nơi khác vậy.

Rudrick, vẫn đang suy nghĩ về điều gì đó, lẩm bẩm một mình.

"Nó giống như một câu đố."

Tôi ngơ ngác mở miệng.

"Cái gì?"

"Gì? À...! Nó, nó..."

Rudrick rõ ràng là đang xấu hổ vì không biết mình đang tự lẩm bẩm, vội vàng tránh ánh mắt của tôi giả vờ như không nói gì.

Nhưng khi tôi nhìn qua khuôn mặt của cậu ấy, cuối cùng cậu ấy đã khóc và thú nhận.

"Mỗi mảnh ghép đều có một hình dạng khác nhau."

"..."

"Nhưng nếu cậu đặt chúng lại với nhau từng cái một, tất cả chúng đều vừa vặn một cách tuyệt vời. Nên là, tớ đang muốn cậu đặt nó lại với nhau và... Tớ đột nhiên nghĩ ra một câu đố..."

"..."

Rudrick, đang giải thích chậm rãi, càng rơm rớm nước mắt khi sự im lặng kéo dài.

Tôi nhìn chằm chằm vào Rudrick, người đang có vẻ mặt nghiêm túc, nhắm mắt lại như thể, 'Đáng lẽ tớ không nên nói điều đó.'

"Cậu, cậu...!"

Tôi không thể chịu được và cười phá lên.

"Hahaha! Cái gì? Tớ không biết cậu có thể nói những lời như vậy?

"Gì cơ?"

"Cậu biết cách nói những lời lãng mạn như vậy à. Cậu chơi khá đấy, phải không, Công tước Bouser? Hửm?"

"D-, Dahlia!"

Ngay lập tức, mặt Rudrick đỏ bừng.

Khi tôi nhìn má cậu đỏ rực đến tận mang tai của, tôi lại trêu chọc cậu ấy rằng: "Nếu tớ chọc vào má cậu, nó có thể nổ tung đấy," và Rudrick vội vã quay đi, lấy hai tay che mặt.

Sau khi cười một lúc lâu, tôi cười cười lại gần Rudrick. Cậu ấy hơi ngập ngừng. Cậu ấy nhìn tôi rồi cẩn thận hạ tay xuống.

"Được rồi."

Tôi hỏi với một nụ cười.

"Cậu có muốn để tôi làm mảnh ghép của cậu không?"

Tôi không cần nói thì Rudrick đã gục ngã vì xấu hổ.

* * *

Chúng tôi cười và nói chuyện suốt hôm đó, và cuối cùng ngủ trên một chiếc giường.

Lúc đầu, cậu ấy định quay về trước khi quá muộn, nhưng Rudrick và tôi đột nhiên cảm thấy thoải mái, nên ngồi trên giường một lúc và trò chuyện, chúng tôi cứ thế ngủ thiếp đi.

"A, nhìn bọn trẻ kìa."

Và chính mẹ tôi là người đầu tiên tìm thấy chúng tôi.

Tuy nhiên, mẹ tôi bắt đầu lo lắng tột độ vì cha tôi đi công tác đột xuất, vội vã trở về nhà.

Người chồng đột ngột đi xa và đứa con gái đang phải chống chọi với bệnh tật. Mẹ tôi, người không tài nào chợp mắt được, đã chạy vào phòng tôi ngay khi trời vừa sáng.

Khi mẹ tôi mở cửa, bà nhìn thấy con gái mình đang ngủ gật trong khi nắm tay đứa con trai của bạn mình với vẻ mặt bình yên.

Khuôn mặt đầy lo lắng của mẹ tôi khi bước vào phòng trở nên tan biến. Và tôi vừa thức dậy và chúng tôi đã giao tiếp bằng mắt trong giây lát. Tôi nghĩ đến bản thân mình.

'Hỏng rồi...!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro