Chương 2
Tái sinh trong cuốn tiểu thuyết khiến tôi trưởng thành rất nhanh.
Tôi đã lo lắng về việc trải qua thời thơ ấu nhàm chán của mình như thế nào vì đây là kiếp thứ hai trong đời tôi. Đáng ngạc nhiên, cuộc sống của em bé rất bận rộn. Tôi phải học lại từ đầu cách giữ cho tay và chân cử động theo ý muốn, cách ngồi xuống, đứng lên, đi lại, v.v...
Không giống như kiếp trước, tôi lớn lên trong tâm trí người lớn và tôi vô cùng ngạc nhiên trước sự thay đổi của cơ thể mình.
Chắc chắn cho đến ngày hôm qua, những cánh tay ngắn như xúc xích của tôi dài ra một chút từ ngày này qua ngày khác, và khi tôi mọc một hoặc hai chiếc răng trên nướu răng mỏng của mình, tôi thực sự như muốn cắn bất cứ thứ gì giống như một con chó. Tuy nhiên, lý do tôi có thể lớn lên an toàn như vậy là nhờ vào sự giúp đỡ của cha mẹ tôi.
Cha mẹ mới của tôi là những người tốt. Đương nhiên, giống như con gái của một quý tộc cấp cao, tôi chủ yếu được nuôi dưỡng bởi vú nuôi. Tuy nhiên, cha mẹ tôi vô cùng quan tâm tôi vì bản thân chính là con gái đầu lòng và họ thường xuyên dành thời gian cho tôi.
Cha tôi là một người nhỏ bé và cộc cằn, nhưng tính tình lại rất thân thiện, còn mẹ tôi là một người tao nhã và chu đáo, đủ để làm gương cho bất kỳ người vợ quyền quý nào.
Giống như tướng phu thê vậy.
Đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in. Khi lần đầu tiên tôi mở mắt ra, tôi bị thu hút bởi một vẻ đẹp đầy hào quang. Tôi cảm thấy vui sướng biết bao khi biết họ là cha mẹ mình!
'Di truyền là điều tuyệt vời nhất.'
Tôi chảy nước miếng với một nụ cười không biết xấu hổ. Theo như lời vú nuôi nói, tôi mang trong mình vẻ đẹp di truyền từ cha mẹ, vậy nên tôi không thể ngủ được vì đang mong chờ vẻ đẹp trong tương lai của mình. Tôi mỉm cười bất cứ khi nào tôi nhìn thấy cha mẹ bởi vì tôi cảm thấy hạnh phúc vì tôi rất thích mỹ nam và mỹ nữ.
Mẹ tôi chọc vào má tôi, thắc mắc: "Trẻ con hay khóc lắm".
Và đây là những gì bà ấy nói tiếp theo.
"A, nó trông giống như mông của chúng ta vậy."
"......"
"Con biết gì không? Mông của cha con rất săn chắc đấy.
"......."
Mình không muốn biết điều đó......
Sau khi tôi được sinh ra thì mới biết được bí mật to lớn của cha tôi, và tôi đã đổ rất nhiều mồ hôi lạnh. Vú nuôi, người đại diện cho trái tim tôi, bảo: "Thưa phu nhân, đứa bé có thể nghe thấy người đấy ạ." Vú nuôi nói với mẹ tôi nhưng bà không nói gì và chỉ mỉm cười.
Người mẹ thanh lịch và xinh đẹp dường như có chút kỳ lạ, khác với vẻ ngoài của bà ấy. Không, nói chính xác là không chỉ ít mà là rất nhiều. Không lâu sau tôi phát hiện ra rằng, thật ra mẹ tôi hài hước hơn tôi tưởng. Một hôm mẹ tôi vào với khuôn mặt rạng rỡ khi tôi đang chơi với cha tôi.
Cha nhìn tôi vội cười rạng rỡ dù bận rộn. Khi nhìn thấy cha, tôi tưởng mình sắp chết đến nơi vì nhớ đến "cặp mông săn chắc" của ông ấy nhưng tôi vẫn ôm chặt và làm nũng với cha. Mẹ tôi mỉm cười khi nhìn thấy sự tương tác thân thiện giữa chồng và con gái, đột nhiên đưa ra một đề nghị:
"Không phải đã đến lúc quyết định đặt biệt danh cho con bé sao?"
Mắt cha ngay lập tức sáng lên.
"Tốt đấy. Vậy em đã nghĩ ra cái tên nào hợp chưa?"
Cha và mẹ tôi là một cặp vợ chồng hiếm khi sử dụng kính ngữ với nhau. Người ta nói rằng trước khi kế vị chức Công tước, cha tôi đã có thói quen tôn vinh lẫn nhau bằng cách tuyên thệ với mẹ tôi - công chúa của một quốc gia đồng minh.
Đó là một cặp đôi thực sự đáng yêu, nên nếu thấy họ đang nói chuyện, bạn sẽ bất giác mỉm cười...vì vui lây.
"...Darling."
.....Và tôi không phản ứng lại.
"Bởi vì tên con là Dahlia, nên biệt danh có nên trở thành Darling không?"
Tôi đã đánh rơi núm vú giả mà tôi đang cắn.
'Làm thế nào mà Dahlia lại trở thành Darling được?!'
Đột nhiên tôi quay về phía cha tôi, tôi tự hỏi cha đã suy nghĩ gì vậy? Nghe nói rằng mẹ tôi có một tính cách vui tươi khi bà còn độc thân, nhưng tôi nghĩ bà là một cô gái có tính cách xấu xa, thích trêu chọc người khác bất chấp tính cách của bà.
Mẹ tôi nói với cha tôi với nụ cười đáng yêu vô tội vạ.
"Hãy gọi con bé như vậy đi."
' Còn ý kiến của con thì sao, cha mẹ!!!'
Mẹ nhìn tôi trong sự vật lộn phản đối và mỉm cười.
"Ồ, con gái chúng ta chắc cũng đang hạnh phúc lắm. Con bé đã phản ứng rất đồng tình khi nghe thấy cái tên đó."
Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi muốn khóc ngay lập tức, nhưng tôi cảm thấy rất thoải mái sau khi ăn thức ăn cho trẻ và đồ ăn nhẹ cách đây không lâu.
Cuối cùng, tôi lắc người đến mức chiếc nôi phát ra tiếng kêu lạch cạch, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dừng lại khi nghe thấy mẹ tôi nói một lần nữa.
"Kìa, Dahlia đang giục anh đấy."
Tôi không nghĩ rằng tôi có thể giao tiếp với mẹ tôi. Tôi đành phải nhìn cha tôi như chỗ dựa cuối cùng vậy. Có thể cha biết rằng tôi không thích cái biệt danh ngớ ngẩn đó.
Cha, cha không thấy sao? Từ khuôn mặt, đôi mắt ngước lên của tôi đến nắm tay đang run rẩy đó! Cha tôi nhìn xuống tôi giống như ông đã hiểu ra trước ánh mắt tha thiết đó. Cha đối mặt với tôi một lúc, rồi mở miệng như bị ma nhập.
"Da.... Da.... Da..."
"....."
"...Darling.."
Cha tôi nhắm mắt lại và nói, "...... Chúng ta sẽ gọi tên cho con sau."
Mẹ tôi che miệng như thể bà đang buồn.
"Chắc chắn rồi." Sau đó, cha viện đủ mọi lý do như thể muốn thoát khỏi tình huống này một cách nhanh chóng, rồi cha tôi nói, 'Vì ta đang bận, ta sẽ gọi tên con sau...'
Mẹ tôi che miệng và nhìn bóng lưng cha tôi. Đột nhiên, có một tiếng cười ác độc phát ra từ miệng mẹ tôi. Mẹ tôi, người đã chăm sóc tôi, nói với niềm vui chân thành.
"Không phải cha của con rất dễ thương sao?"
Tôi nhìn mẹ với đôi mắt nhòe đi. "Thật ác."
——
'Tôi ... tôi có thể hòa đồng được không?'
– Trái ngược với những lo lắng của tôi, tôi đã có thể thích nghi nhanh chóng giữa cha mẹ dị thường của tôi.
Tôi cũng càng lúc càng giống mẹ như thể tôi thực sự là con gái trong cái gia đình này.
Đó là bởi cái gì tôi cũng nghe theo mẹ, bao gồm cả việc chế giễu và trêu chọc người cha ngây thơ của tôi.
Tôi và mẹ rất hợp nhau.
Tôi hay đòi cha đặt biệt danh và tỏ ra dễ thương, cũng như câu hỏi khó nhất đối với cha mẹ là 'Em bé sinh ra từ đâu?', tôi cũng từng hỏi câu tương tự khiến cha toát mồ hôi hột.
Tất nhiên, mỗi lần mẹ tôi nói trước mặt cha tôi, 'Hôm nay chúng ta có nên để con bé thành một đứa con trai không?' Tôi thường giúp đỡ việc trêu chọc của mẹ. Và cũng vì thế mà cha tôi tái mặt rồi trốn đi là chuyện thường tình.
Có nhiều ngày khó khăn, nhưng về cơ bản, chúng tôi là một gia đình hòa thuận. Tôi ước hòa bình này kéo dài.
Nhưng Chúa cũng không đứng về phía tôi.
"Charles đang đến thủ đô."
"...Công tước xứ Bouser?"
"Và, chuyện quái gì đang xảy ra vậy..."
Khi tôi đang ăn một chiếc bánh một cách ngon lành vào lúc này, tôi đột nhiên cứng người lại.
Nói chính xác, sau khi nghe thấy từ "Bouser", tôi đang nhìn bố mẹ mình và đặt nĩa xuống.
Ngay cả mẹ tôi cũng ít khi tăm tối.
Bình thường tôi sẽ lo lắng cho mẹ và hỏi mẹ chuyện gì đang xảy ra, nhưng bây giờ tôi không còn tâm trí và chỉ biết cắn môi lắng nghe câu chuyện này.
Công tước Bouser.
Cha của nam chính 'Rudrick Bouser'.
Sự thật rằng đây là thế giới trong tiểu thuyết và sự thật rằng tôi là nhân vật phụ trong tiểu thuyết đã dần khiến tôi trở nên nghẹt thở.
Việc Công tước Bouser đến là dấu hiệu cho cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa tôi và nam chính sắp diễn ra.
"Công tước Bouser có đi cùng vợ mình không?"
"Không, Charles một mình mang theo con trai."
Ngoài ra, tôi biết lý do tại sao khuôn mặt của cha mẹ tôi tối sầm lại.
Nam chính bình thường trong tiểu thuyết có quá khứ không mấy tốt đẹp. Mặt khác, thật tốt khi cho nam chính xác suất rơi vào tay nữ chính, và những câu chuyện giải cứu cũng là khoảnh khắc yêu thích nhất của độc giả.
Và nam chính của [The Silver Lady], 'Rudric Bouser' cũng không nằm ngoài quy luật này.
Cho dù tham chiến hay hành động như một Công tước khi còn nhỏ, đã có vô số điều bất hạnh xảy đến với anh ta, nhưng điều đầu tiên trong số đó, "một gia đình hỗn độn," sắp bắt đầu.
Anh ấy sẽ không...
"Họ sẽ gây ra cuộc chiến ác liệt khác."
Liệu bất hạnh này có xảy ra khi Công tước Bouser đang ngoại tình?
Không giống như bố mẹ tôi kết hôn khi đang hẹn hò, Công tước và Nữ công tước xứ Bouser kết hôn theo yêu cầu của gia đình họ.
Nó thường được gọi là "hôn nhân chính trị". Một cái gì đó phổ biến trong giới quý tộc.
Ở kiếp trước, quan hệ mẹ con là phổ biến, nhưng ở đây rất ít trường hợp.
Có lẽ đó là lý do tại sao Nữ công tước xứ Bouser thường ghen tị với mẹ tôi, người bạn thân nhất của bà.
"Nếu anh ấy cũng đối xử tử tế với mình..."
Công tước Bouser máu lạnh và tàn nhẫn, xứng đáng với cái tên "Công tước lạnh lùng của phương Bắc".
Tính cách của ông vẫn không thay đổi trước mặt vợ.
Nữ công tước biết bản chất của công tước và vẫn kết hôn với ông ta, nên bà không phàn nàn gì về điều đó. Hơn thế nữa, Công tước, người giữ việc công tư như gươm giáo, rất tôn trọng Nữ công tước, vì vậy hai người rất hoà hợp với nhau.
....nếu Công tước không...... ngoại tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro