Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Ở kiếp trước, việc đi chơi với bạn bè quanh trung tâm mua sắm hằng ngày khi tôi còn nhỏ là một phần trong cuộc sống hàng ngày của tôi, nhưng ở thế giới ấy chỉ có những người xung quanh bận rộn hỗ trợ tôi chứ không phải người mà tôi có thể gọi là bạn bè.

Tôi đã nghĩ nếu ở vị trí cũ thì mọi chuyện sẽ khác đi một chút, nhưng Rudrick đã xuất hiện như một phép màu.

Thực ra, khi biết Rudrick là nam chính nguyên tác, tôi đã nghĩ đến việc tránh mặt cậu ấy hơn là trở thành bạn của cậu ấy.

Tuy nhiên, ngay sau lần gặp đầu tiên với cậu ấy và nói chuyện vài lần, tôi đã nghĩ, 'Có lẽ mình đã quá quen thuộc với bối cảnh tiểu thuyết.'

Trên hết, đi chơi với Rudrick khiến tôi cảm thấy vui vẻ sau một thời gian dài. Thay vào đó, tôi sẽ cảm thấy tiếc nếu phải rời xa Rudrick.

"Đó là lý do tại sao tớ tiếp cận cậu. Tớ cố tình cư xử thật tốt vì có mục đích, và cậu cũng trở nên tốt với tớ ".

"..."

"Tớ không thực sự tốt bụng như những gì cậu nghĩ về tớ đâu. Tớ đã rất xấu hổ khi cậu tiếp tục quý tớ. Một khi cậu phát hiện ra tính cách thật thì tớ nghĩ, cậu sẽ hoảng sợ và rời bỏ tớ'.

"...KHÔNG!"

"Cái gì, cậu nói thật sao? Cậu sẽ không thay đổi và hối hận về lời nói của mình chứ?

Rudrick cười khi tôi nói một cách bông đùa.

Rudrick lúc nãy còn ủ rũ giờ lại cười như thế này trước mặt tôi, tôi hạnh phúc, Rudrick cười nhẹ theo sau tôi.

Không khí lúc này đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tôi nhìn chằm chằm vào Rudrick và tiếp tục nói phần còn lại.

"Tớ muốn làm bạn với Rudrick"

"..."

"Vì vậy, tôi muốn tạo ra những kỷ niệm đẹp bằng cách vui vẻ, cười đùa và cãi vã cùng nhau."

Tôi hỏi với một nụ cười.

"Thế nào? Cậu sẽ chấp nhận nó chứ?"

Rudrick không trả lời.

Tôi lặng lẽ chờ đợi không vội vã. Bầu không khí khá tốt, và bây giờ Rudrick chỉ cần miễn cưỡng cho phép điều đó.

Sau đó, chúng tôi sẽ chính thức trở thành bạn bè, và bây giờ tôi có thể buông bỏ những gì tôi đã hy vọng.

Kịch bản đã được sắp xếp hoàn hảo. Nếu Rudrick không khóc.

"Ru, Rudrick?"

Chắc chắn Rudrick đang cười. Nhưng đồng thời, cậu ấy cũng đang khóc.

"Nó quá nhiều."

"Sao...?"

"Không có chuyện đó đâu."

Khuôn mặt của Rudrick dần biến dạng.

Ngay sau đó, Rudrick bắt đầu rơi nước mắt như một đứa con trai mong manh, dễ vỡ.

Cậu ấy không chỉ cắn chặt môi và khóc nức nở để kìm nước mắt, mà đó là một tiếng khóc như thể cậu ấy sắp bật ra những thứ mà cậu ấy đã che giấu trong lòng.

Khi tôi thấy điều đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và cười một chút.

"Thực sự, nó thực sự không là gì nhưng..."

"...Ha."

"Chỉ vì thế thôi...''

"Phụt, Ahaha..."

Đó là một cảnh tượng sẽ trông rất kỳ lạ đối với bất kỳ ai nếu họ nhìn thấy nó.

Một người đang khóc, và một người đang cười vui vẻ trước mặt người đang khóc.

Có lẽ tôi trông giống như một đứa điên, nhưng tôi không thể ngừng cười. Đó là bởi vì Rudrick đã khóc trông như cậu ấy rất buồn, nhưng lại vừa rất dễ thương.

Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được và ôm lấy Rudrick.

Rudrick, nhỏ hơn tôi nhiều, ngã vào vòng tay của tôi. Rudrick hơi giật mình nhưng vẫn vùi mặt vào vòng tay tôi.

Tôi mỉm cười và vỗ lưng Rudrick.

Khi thời gian trôi qua, những giọt nước mắt và tiếng cười vỡ òa đã lắng xuống một lần nữa, tôi nâng cằm lên đỉnh đầu của Rudrick và hỏi cậu ấy một cách nhẹ nhàng.

"Vậy cậu có làm bạn của tớ không?"

"..."

"Cậu đã nói là sẽ làm bất cứ điều gì cho tớ. Đó có phải là nói dối?

"... Dahlia cũng nói dối."

"Cậu không biết sao? 'Khi tớ làm điều đó, nó có thể coi như một sự lãng mạn; nhưng khi những người khác làm điều tương tự, đó mới là vấn đề '.*

(* Từ được sử dụng ở đây là 내로남불, là một tiếng lóng của Hàn Quốc và được coi là một từ thô lỗ.)

"Tớ biết tất cả..."

Có nghĩa là nó thoải mái hơn bây giờ, phải không?

Không giống như những gì tôi đã trải qua, có lẽ tính cách của Rudrick là như vậy, và tôi lại thấy vui vì tôi nghĩ cho đến nay mình không phải là người duy nhất nói dối.

Nhưng, tôi cũng không có ý định bị tổn thương. Tôi cười cười và nắm lấy vai Rudrick và kéo cậu ấy ra khỏi vòng tay của tôi.

"Ồ, tớ không nghĩ theo cách đó, cậu vẫn đang nói về nó à? Cậu không muốn làm bạn với tớ?

"Gì cơ?"

"Tớ xin lỗi. Tớ đã không nhận ra."

"KHÔNG!"

Tôi cười thỏa mãn trước sự bối rối của Rudrick. Vâng, phản ứng mới này. Đó chính là Rudrick.

Nhưng tôi cũng rất phấn khích, tôi đã làm sáng tỏ nó? Đôi mắt của Rudrick đang nhìn vào khuôn mặt tươi cười của tôi bỗng tối sầm lại trong giây lát, và tôi ngoảnh đi chỗ khác giả vờ như mình không biết gì cả.

Rudrick cuối cùng cũng cười phá lên. Tôi cũng cười thành tiếng.

Chúng tôi cùng cười và nhìn nhau.

Bây giờ với vẻ ngoài giống nhau, chúng tôi dường như ngang hàng với nhau trong mắt cả hai.

Đó mới chỉ là sự khởi đầu. Chúng tôi sẽ tiếp tục đấu tranh, cười đùa, tranh luận, làm hòa, nhưng nó vẫn còn là một chặng đường dài, và bây giờ...

"Tớ muốn ở gần hơn với cậu."

Tôi hỏi lại với một nụ cười.

"Còn cậu thì sao?"

Rudrick vui vẻ đáp.

"Tớ cũng vậy."

* * *

Ngày đó, Rudrick và tôi đã nói về rất nhiều điều.

Chúng tôi đã nói về nhau trong tuần qua và nói về việc chúng tôi đã như thế nào, cũng như việc tôi bị bỏng, cuộc tranh cãi ở cửa hàng tráng miệng, và hơn thế nữa, cách chúng tôi cảm thấy thế nào về việc nói dối.

Cuộc trò chuyện bình thường càng trở nên chân thành hơn, và trước khi chúng tôi biết điều đó, cả hai đã thành thật về cảm xúc của mình mà chúng tôi không thể nói với nhau trước đây.

"Vậy là tôi... à không, tớ..."

Mặc dù chúng tôi đã trở thành bạn bè, nhưng Rudrick vẫn dùng kính ngữ khi nói chuyện, đã cố gắng bỏ qua bất cứ khi nào tôi nhắc cậu ấy.

Câu chuyện của Rudrick là điều mà tôi biết rất rõ.

Đó là điều mà Rudrick đã nói với tôi cách đây không lâu trong khi cậu ấy đang khóc.

Tuy nhiên, nếu như lúc đó cậu ít nói thì lần này cậu ấy đã chia sẻ cảm xúc của mình với lời giải thích chi tiết về tình hình lúc đó.

Tôi chăm chú lắng nghe Rudrick, và chỉ sau đó tôi mới bắt đầu kể câu chuyện của mình.

"TỚ..."

Như mọi khi, không dễ để mở miệng nói những lời đầu tiên. Tôi mở đôi môi khô khốc và chậm rãi nói.

"Lúc đầu, tớ nghĩ cậu đang chế nhạo tớ."

Những lời như vậy giống như là vừa càu nhàu vừa bất bình.

Tôi chỉ muốn vui vẻ với cậu ấy, nhưng tôi bắt đầu lo lắng khi cậu ấy luôn luôn ưu tiên tôi.

Tôi nghĩ sẽ không sao, nhưng khi thấy cậu ấy không thể hiện ngay cả những cái cậu ghét, tôi đã nhận ra điều đó thật sai lầm.

Đáp lại, Rudrick bác bỏ, nói: "Tớ nên làm thế khi nào?" Nhưng khi tôi nói "món tráng miệng", cậu ấy lặng lẽ tránh ánh mắt của tôi.

"Chỉ là cậu không muốn nhìn thấy tớ bị thương, nên tớ cũng không muốn cậu bị thương, chúng ta cùng nhau vui vẻ chơi là tốt rồi."

"..."

"Nhưng cậu chưa bao giờ nói cho tớ biết cậu thích gì..."

Thực ra mà nói, khi tôi biết hoàn cảnh của cậu ấy, tôi không thể hiểu được Rudrick.

Tuy nhiên, hiểu nó bằng đầu và cảm nhận nó trực tiếp là khác nhau. Dù cậu ấy có tốt đến đâu, tôi vẫn cảm thấy hơi thất vọng khi thấy Rudrick vẫn cố gắng che giấu cảm xúc của mình.

Và đúng như dự đoán, Rudrick đang ngậm miệng suy nghĩ liệu cậu có điều gì muốn nói không. Rudrick đang mím môi như thể đang do dự, cẩn thận mở miệng.

"...Tớ không biết."

"Cái gì?"

"Vâng...uh, chưa có ai hỏi tớ như Dahlia. Còn gì tuyệt vời hơn và..."

Rudrick ngập ngừng rồi nói tiếp.

"Chà, tớ không cố ý phó mặc tất cả cho Dahlia... Không, tớ không còn gì để nói. Tớ thực sự không biết điều gì là tốt cho cậu, vì vậy không biết liệu tớ có thể đưa ra sự lựa chọn không, nếu có, tớ sợ liệu Dahlia có thích nó không.

Rõ ràng là nội dung lời nói của cậu ấy là vô nghĩa, vì nó dường như được phát ra một cách liều lĩnh mà không cần suy nghĩ.

Dù vậy, Rudrick vẫn không ngừng nói.

Cậu ấy không biết bắt đầu từ đâu và trả lời từ đâu, nhưng cậu ấy vẫn muốn truyền đạt cảm xúc thật của mình nên cậu vẫn tiếp tục nói vụng về.

Và tôi cũng không giỏi trong việc sắp xếp mọi thứ. Có những lúc lời nói được truyền đạt một cách tốt hơn.

Nhưng đôi khi nó lại vụng về hơn những từ lúc nãy. Những lúc này ngựa được giao tiếp tốt hơn.

Khi tôi im lặng lắng nghe cậu ấy, tôi nghe thấy Rudrick kết thúc lời nói của mình,

"Tớ xin lỗi..."

Tôi mỉm cười với Rudrick, người đang chăm chú nhìn tôi, chỉ sau đó tôi mới mở miệng.

"Chà, cậu biết gì không."

"Sao?"

"Không phải cậu chỉ cần tìm ra nó với tớ là được thôi sao?"

Sau khi nghe những gì tôi nói, Rudrick lại gần.

"Cùng nhau?"

"Đúng."

Tôi gật đầu ngắn gọn và rõ ràng.

Tuy nhiên, khuôn mặt của Rudrick trở nên mờ nhạt hơn.

Thực ra thì cậu ấy không còn câu hỏi nào khác nữa, tôi chắc chắn nghĩ rằng cậu ấy hiểu ý tôi.

Tuy nhiên, vẻ mặt cậu vẫn u ám, dường như cậu ấy vẫn còn lo lắng và băn khoăn về nhiều điều.

Và tôi biết vấn đề là gì.

Những lo lắng về việc tại sao tôi lại đột ngột đưa ra một đề nghị như vậy, làm cách nào và những gì chúng tôi làm cùng nhau, và trên hết, liệu tôi có đang tự chuốc lấy rắc rối cho mình hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro