Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Rudrick đang cúi đầu xem thực đơn mà mẹ cậu đưa cho nên rất khó để nhìn rõ nét mặt của cậu. Tuy nhiên, đối với tôi, có vẻ như cậu ấy đang gặp rắc rối và do dự không biết nên gọi món nào.

Nhìn cảnh đó, tôi nuốt nước bọt và thở dài.

'Tớ biết cậu sẽ như thế này mà.'

Với tốc độ này, có lẽ cậu ấy sẽ chọn hết cái thực đơn này mất.

Ngay cả sau khi hai bà mẹ bấm chuông và gọi trà thảo dược.

Hai người đã nhàn nhã chờ đợi chúng tôi, nhưng với Rudrick, sự chờ đợi này chắc chắn là dài vô tận.

Cậu ấy sẽ lo lắng đến mức không thể nói rằng cậu không thích món ăn mà cậu đã chọn.

Chắc chắn là như vậy.

"M-Mẹ ơi!"

Với tâm thế vững vàng, tôi nhanh chóng mở miệng trước khi Rudrick lên tiếng.

"Hôm nay con thực sự không muốn ăn bánh ngọt, con có thể uống một chút trà và trái cây được không?"

Mẹ tôi nhìn tôi đầy băn khoăn về lời nói của tôi.

"Trước đây con ăn rất nhiều đồ ngọt mà."

"Con nghĩ mình đã ăn quá nhiều món tráng miệng trước đó nên bây giờ không thể ăn thêm nữa."

"Chà... được rồi."

Mặc dù mẹ tôi đã gật đầu nhưng dường như bà vẫn nửa tin nửa ngờ. Bà ấy thắc mắc tại sao đứa trẻ từng chỉ ăn tráng miệng trong ba bữa lại đột nhiên không muốn ăn.

Thực sự như mẹ đã nghĩ, tôi đã lên kế hoạch ăn tráng miệng ở đây và ăn tráng miệng nữa khi về nhà.

Nhưng hôm nay mục đích của tôi không phải là ăn tráng miệng.

"Vậy con có muốn thêm sữa và mật ong vào trà không?"

Vậy mà mẹ vẫn hỏi với giọng điệu lo lắng, còn tôi thì lắc đầu quầy quậy.

"Không, chỉ cần bình thường là được. Rudrick, nếu khó chọn quá thì chọn cái giống với của tớ đi?"

Rất tự nhiên, tôi hỏi Rudrick để cậu ấy có thể chọn cùng thực đơn với tôi.

Rudrick không muốn cho người khác biết sở thích của mình, vì vậy tôi thậm chí không thể tiến tới và cho họ biết rằng cậu ấy ghét đồ ngọt.

Tôi không thể bí mật giới thiệu thực đơn vì tôi không ngồi cạnh cậu ấy như mọi khi, vì vậy tôi để cậu ấy chọn thực đơn sau tôi.

Tôi tự hỏi liệu Rudrick có thể ăn trái cây tươi và trà đen đắng không. Không giống như đồ ngọt, Rudrick rất giỏi ăn đồ đắng.

Tôi liếc nhìn Rudrick và hỏi xem cậu ấy có ổn không. Như thường lệ, hy vọng rằng cậu sẽ gật đầu bẽn lẽn với khuôn mặt rạng rỡ.

'...?'

Nhưng Rudrick trông khác rất nhiều so với những gì tôi mong đợi.

Rudrick đang thẫn thờ nhìn tôi.

Rudrick, cắn môi và nhìn tôi với đôi mắt run rẩy, dường như bị sốc trước hành động của tôi, và anh ấy không thể nói chuyện trong một lúc.

Ngay sau đó, Rudrick chậm rãi mở miệng.

"Tại sao..."

Giọng nói của Rudrick không khỏi run run. Vào lúc đó, trực giác của tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Và linh cảm đó của tôi đã không sai.

"Tại sao cậu lại nói dối?"

* * *

Khi tôi nghe những lời đó của Rudrick, tôi đã mất một lúc và cuối cùng cũng nhận ra.

Chiếc muỗng cà phê trên tay tôi đã rơi xuống sàn, nhưng tôi hỏi lại với giọng run run mà không cần suy nghĩ.

"Nói dối sao...?"

Có rất nhiều lời bào chữa.

Như mẹ tôi đã nói, tôi thực sự đã ăn rất nhiều món tráng miệng trước khi đến đây.

Và dù là một cửa hàng đồ tráng miệng nổi tiếng nhưng hôm nay không ăn ở đây cũng không có gì phải thất vọng.

Trái cây và trà đen cũng vậy.

Mặc dù tôi không thích vị đắng của trà đen, nhưng đó không phải là thứ tôi không ăn được.

Nói đúng hơn, chỉ cần Rudrick không sao, tôi sẵn sàng cùng cậu ấy ăn một cách ngon lành.

Đó không phải là điều quan trọng đối với tôi.

'Dành thời gian vui vẻ với Rudrick. Mình đã nghĩ rằng cần nhường nhịn một chút cho điều đó.'

Tôi chỉ có thể nói nó như vậy.

'Mình nên làm gì đây?'

Tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng.

"Đó là sự thật... Tớ đã ăn rất nhiều món tráng miệng như thế này ở nhà nên hiện tại tớ không thể ăn được nữa. Đúng không? Mẹ?"

"Đúng nhỉ...?

Tôi cười ngượng và thọt vào eo mẹ. Sau đó, người mẹ xấu hổ của tôi, giống như tôi, gật đầu một cách lo lắng.

Nhưng cái cớ tuyệt vọng của tôi không có tác dụng.

"Cậu có thể ăn đồ ngọt bao nhiêu tùy thích."

"..."

"Cậu nói rằng cậu đã ăn bánh cả ngày. Đó có phải là một lời nói dối?

Tôi đã nói điều đó sao...?

Tôi tuyệt vọng nhớ lại khi nói điều đó, nhưng tôi không thể nhớ bất cứ điều gì như thể ai đó đã xóa nó trong đầu tôi.

Tôi đã nói điều đó trong khi Rudrick không thể ăn tráng miệng, khi tôi ăn phần của cậu ấy? Hay tôi đã nói về tất cả những gì tôi cho là không bình thường?

Nhưng đó không phải là điều quan trọng. Tôi cố gắng mỉm cười và xoa dịu Rudrick.

"Tớ chỉ, tớ chỉ nói. Tôi là người bình thường nên đôi khi tớ chỉ đùa chút vì..."

"Vậy còn đậu thì sao?"

Tôi cứng người lại.

"Cậu đã nói là cậu ghét nó mà."

" ..."

Rudrick nhìn tôi một cách khó hiểu.

Tôi không thể đối mặt với Rudrick và cúi gằm xuống bàn. Đôi bàn tay siết chặt của tôi run lên một chút đến tái nhợt.

'...Mình phải nói cho cậu ấy biết.'

Không phải là không có bất kỳ từ nào tôi đã chuẩn bị? Lúc đó, tôi nói rằng cậu ấy có vẻ ghét điều đó, vì vậy tôi muốn giúp cậu ấy.

Không, không phải vậy, tôi phải xin lỗi trước.

Tôi phải xin lỗi vì tôi đã nói dối. Tôi nghĩ mình không nên làm ầm ĩ lên. Nếu nó khó chịu, tôi sẽ không làm điều đó một lần nữa.

Quyết tâm, tôi định ngẩng đầu lên nói lại, và tôi chợt dừng lại.

Trước khi tôi kịp nhận ra, mắt Rudrick đã đẫm lệ.

"Cậu tại sao ... cậu lại làm điều đó?"

"..."

"Có phải cậu đang làm vì tớ trong khi lại che giấu điều cậu không muốn không?"

"Rudrick, tớ..."

Khi tôi cố gắng nói nhanh chóng, Rudrick lắc đầu và tiếp tục.

"Tớ biết, vì tớ thật ngu muội và thiếu sót."

"..."

"Tớ biết..."

Rudrick dừng lại một lúc. Cậu cúi đầu cắn môi đến tái nhợt, hai tay suýt chút nữa vươn ra ngoài mà không hề hay biết.

Nhưng Rudrick còn nhanh hơn thế.

"Tớ không vui tí nào."

"Rudrick..."

"Những điều Dahlia làm cho tớ khiến tớ cảm thấy khó khăn."

"..."

"Nghĩ đến việc Dahlia đang cố gắng bảo vệ tớ, tớ không thể chịu đựng được. Bởi vì tớ đang làm khó cậu nên tớ không chịu nổi... Tớ ghét bản thân mình rất nhiều.

Những gì Rudrick nghĩ về tôi, khi tôi nghe lần đầu tiên, khiến tôi sững sờ.

Tôi không biết rằng Rudrick đã nghĩ như vậy. Tôi vốn chỉ nghĩ sự suy xét một chiều của mình không thoải mái, không ngờ lại khiến cậu ấy lo lắng như vậy.

Tôi đã cố gắng để nhanh chóng xin lỗi.

"Tớ thật sự thật sự rất tiếc. Tớ thậm chí còn không biết điều đó..."

"Dahlia."

Nhưng chính giọng điệu bình tĩnh của Rudrick đã ngăn tôi lại.

"Tớ có một điều muốn hỏi."

Rudrick hướng lên và nhìn tôi. Khuôn mặt của cậu ấy, vốn được che giấu, đã lộ ra dưới ánh sáng rực rỡ.

Khuôn mặt tái nhợt, đẫm nước mắt của cậu ấy, chợt mỉm cười.

Giống như khi cậu ấy nói 'Cảm ơn' với tôi, với vẻ mặt buồn bã.

"Cậu có thực sự cảm thấy hạnh phúc khi ở bên tớ không...?"

Rudrick đang hỏi.

Tôi chỉ mơ hồ nhìn vào mặt cậu ấy.

"..."

Tôi vui ư? Tất nhiên là có.

Nếu ngay từ đầu nó không vui thì tôi đã không ở bên Rudrick cho đến tận bây giờ.

Nhưng khi tôi tìm thấy ánh sáng nghi ngờ trong đôi mắt đã mất niềm tin đó, tôi đã mất đi sức mạnh để trả lời.

"Cậu có tin tớ không?"

Nếu cậu ấy biết tôi đã nói dối cậu từ trước đến nay, liệu cậu ấy có tin lời "vui mừng" của tôi khi bây giờ đã nhận ra rằng tôi đã chỉn chu từng bước cho cậu?

Có lẽ cậu sẽ nghi ngờ nó. Cậu ấy sẽ tiếp tục nghi ngờ liệu tôi có thực sự hạnh phúc khi ở bên cậu ấy không, và liệu tôi có đang nói dối 'một lần nữa' hay không.

Nhưng tôi vẫn phải nói chuyện với cậu ấy.

Cho dù cậu ấy không tin lời tôi nói, hay dù cho cậu ấy không tin tôi cả đời, tôi cũng phải nói cho cậu ấy biết tình cảm chân thành của mình.

Đó là niềm vui, và tôi cũng thích được ở bên cậu.

"Con xin lỗi vì đã cho mọi người thấy những thứ xấu xí. Con sẽ ra ngoài một lúc.

Khi tôi tỉnh lại một cách muộn màng, Rudrick đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.

Khi cậu ấy đứng dậy, Phu nhân công tước, người đang nhìn chúng tôi với vẻ bối rối, cũng đứng dậy. Nhưng tôi là người đã di chuyển trước đó.

"Rudrick!"

Tôi đứng dậy và định chặn Rudrick bước ra ngoài.

Hãy nói chuyện nhiều hơn một chút.

"..."

"Cậu vẫn chưa nghe câu trả lời của tớ. Đúng không?"

Tuy nhiên, sự từ chối của Rudrick càng trở nên khó khăn hơn.

"Tớ xin lỗi. Tớ nghĩ rằng thật rắc rối để nói chuyện ngay bây giờ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro