Chương 11
"Ta- ta muốn... mang đồ ăn nhẹ đến phòng của Dahlia."
"Nếu ngài kéo sợi dây, thần sẽ mang nó đến cho ngài. Có món ăn nhẹ nào mà ngài muốn không ạ?
Người hầu ở đây khác hẳn với người hầu tại nhà Công tước Bouser về khoản này.
Không giống như những người hầu ở nhà Công tước Bouser, nơi họ chỉ hoàn thành công việc của mình rồi lặn mất, người của Công tước Averine sẽ đối đãi bạn một cách nồng nhiệt.
'Ta nghe nói rằng bầu không khí của căn nhà này cũng giống như người chủ, đúng là vậy. Không giống như ngôi nhà ảm đạm và lạnh lùng của nhà Brouser, căn nhà của Averine dường như có gì đó rất đỗi thân thuộc và nhẹ nhàng hơn các căn nhà khác.'
Rudrick thành thật thừa nhận sự khác biệt giữa hai nhà.
"Bởi vì Dahlia đang ngủ nên... một bữa ăn nhẹ kèm với đậu Hà Lan là tuyệt nhất."
"Đậu Hà Lan?"
Người hầu gái chớp mắt và nghiêng đầu bối rối.
"Ôi tiểu thư! Gần đây cô ấy đang cố gắng tìm kiếm một thứ thức ăn có đậu Hà Lan ăn kèm. Tôi chắc rằng cô ấy đã đó chuyện gì xảy ra nên mới vậy... thưa, ngài có muốn vào không?"
Vì lòng tốt quá mức của người giúp việc, Rudrick đã cố gắng từ chối, nhưng cậu đã bước vào bếp mà không nhận ra điều đó, chỉ vì bị thu hút bởi một bầu không khí xa lạ.
Tự lẩm bẩm một mình rồi người hầu gái mở cửa bếp cho Rudrick.
Trong một thoáng, ánh mắt của những người hầu trong bếp đều dồn về phía của Rudrick.
"Ồ, Tiểu công tước Bouser? Ngài đang làm gì ở đây vậy ạ?..."
"Ngài ấy có mặt ở đây để lấy một vài đồ ăn nhẹ. Bessie, cô có món tráng miệng với đậu Hà Lan ở đó không?"
"Đợi một lát. Chắc hẳn phải có thứ gì đó vừa được nướng lên."
Không có nhiều người có mặt ở trong bếp vì đã khá lâu kể từ sau bữa trưa, nhưng vẫn có một số người đang bận làm nguyên liệu cho bữa tối.
Trong khi Rudrick đang tò mò ngó nhìn quanh bếp thì có người bắt chuyện với cậu.
"Ồ, tiểu thư có lẽ rất giỏi ăn đậu Hà Lan. Ngài ấy thật đáng ngưỡng mộ."
Rudrick ngước lên nhìn người vừa nói chuyện với mình. Đó ấy là một phụ nữ trung niên mặc một chiếc tạp dề lốm đốm.
"Ta biết. Dahlia thích đậu Hà Lan."
"Chúa ơi thật chứ. Cô chủ nhỏ thường để lại rất nhiều đậu trong mỗi món ăn đến mức đầu bếp phải đau đầu vì chỉ còn đậu trên đĩa".
"Chà, ta không thể tin nổi việc bí mật trộn đậu Hà Lan vào thức ăn của bạn ta khó đến như vậy."
"Khi nào cô ấy mới hết kén chọn thức ăn đây?"
Khuôn mặt của những người hầu bếp khi nói điều đó tràn đầy tình cảm, vì vậy Rudrick mỉm cười khi nói với họ.
Đó là bởi vì cậu ấy cảm thấy không thoải mái với những gì họ nói.
'Dahlia không thể ăn đậu Hà Lan...?
Nhưng rõ ràng Dahlia đã nói là,
"Bởi vì tớ thích đậu Hà Lan."
Vậy điều đó có ẩn ý gì? Có phải khẩu vị của cô ấy thường xuyên thay đổi không?
Có thể là, họ đang hồi tưởng lại quá khứ. Dahlia có thể ghét đậu khi còn nhỏ.
"Nhưng bây giờ, mình không chắc..."
Rudrick tự lầm bầm một mình, cảm thấy tim mình đập nhanh một cách kỳ lạ.
Và cảm giác đó còn tồi tệ hơn khi gặp Nữ công tước Averine.
"Ồ, cháu đang đi đâu vậy?"
Rudrick đang trên đường trở lại phòng của Dahlia với chiếc 'Bánh nhân đậu đen đặc biệt' mà người hầu gái vừa khoe khoang.
Giữa trưa, người hầu gái nói: "Thưa, ngài có muốn thần mang lên phòng không?" nhưng Rudrick từ chối, vì trái tim đang đập hồi hộp của cậu ấy không thể giữ bình tĩnh và muốn ra nhanh chóng khỏi đó.
"Được rồi, nếu mình cảm thấy không ổn, mình có thể hỏi Dahlia. Cô ấy chắc chắn sẽ thành thật.'
Trên đường vội vã bước đi với sự lo lắng như vậy, Rudrick đã gặp Nữ công tước Averine.
Một nụ cười dịu dàng nở trên khuôn mặt thon thả của bà ấy, trông rất giống Dahlia. Nữ công tước, nhìn Rudrick với chiếc bánh nhân mà cậu ấy đang cầm.
"Dạ-ạ... Con sẽ ăn nó với Dahlia."
"Phải không? Tại sao cháu không gọi người hầu?
"Dahlia đang ngủ nên con sợ sẽ đánh thức bạn ấy. Con muốn tự mình mang nó lên..."
"Cháu ngoan quá."
Sau đó, Nữ công tước nhẹ nhàng xoa đầu cậu ấy, và cậu ấy nhanh chóng đỏ mặt.
"Đây có phải là bánh nhân không?"
"Vâng ạ, đó là một loại bánh nhân đặc biệt làm từ đậu đen."
"Đậu đen..."
Nữ công tước nghiêng đầu nói.
"Hình như vị giác của Dahlia bắt đầu thay đổi sau lần trước thì phải?"
"Gì cơ ạ?"
"Dahlia ghét đậu Hà Lan."
Nữ công tước, người đã nói vậy, đang thầm nghĩ về điều gì khác và không nhìn thấy biểu hiện của Rudrick. Ngay sau đó, cô mỉm cười và gật đầu.
"Nó đã được một thời gian dài rồi, nhưng... nếu con bé bắt đầu thích đậu Hà Lan thì đó là một điều tốt."
"..."
"Hãy tận hưởng bữa ăn của cháu nhé."
Trước sự im lặng của Rudrick, Nữ công tước vỗ nhẹ vào lưng cậu ấy và rời đi.
Rudrick thẫn thờ nhìn theo bóng lưng bà ấy khuất dần.
Trong đầu cậu nảy ra rất nhiều câu hỏi độc đoán. Từ những gì cậu vừa nghe được trong bếp, đến những lời nói đầy tính xác minh của Nữ công tước, rằng" đã được một thời gian dài."
Tuy nhiên, nghi vấn lớn nhất trong đầu cậu là
"Tại sao Dahlia lại nói dối?"
Và câu hỏi đã không vượt ngoài dự đoán..
Vài ngày trước, với ánh mắt lo lắng của Dahlia khi nhìn Rudrick, những lời cô ấy nói hiện lên trong tâm trí của cậu ấy.
'Nếu cậu không thích nó, cậu có thể không ăn cũng được.'
'Vậy thì chúng ta sẽ đổi đĩa cho nhau?'
Những lời nói quẩn quanh trong tâm trí của Rudrick càng trở nên tồi tệ hơn, cậu cảm thấy hoa mắt và buồn nôn.
Rudrick giơ tay ra và ấn mạnh vào gần trái tim đang đập thình thịch. Cậu khẽ thì thầm
"Buồn nôn quá."
Điều đầu tiên Rudrick làm là phủ nhận sự thật rằng cậu đã nhắm mắt làm ngơ những gì xảy ra từ trước đến nay.
Không phải là cô ấy thích nó, phải có khó khăn gì đó nên cô ấy mới không nói ra.
Nhưng cuối cùng, Rudrick vẫn phải thừa nhận một điều.
'Dahlia thực sự ghét đậu Hà Lan.'
Khi Rudrick bước vào phòng với tâm trạng rối bời, Dahlia đã thức dậy.
Dalia, người đang buồn chán khi vừa mới thức dậy mà không biết phải làm gì, nhìn thấy Rudrick bước vào cửa và khuôn mặt cô ấy trở nên rạng rỡ. Nhìn vào khuôn mặt của Dahlia, Rudrick cảm thấy trái tim mình đang run rẩy, bình tĩnh lại.
'Thật vô ích.'
Dalia có vẻ thích cậu ấy nên ngay cả khi có một chút hiểu lầm, mối quan hệ trong tương lai của họ sẽ không khác trước đây.
Sự ảo tưởng về Rudrick, người đã tự tẩy não mình như vậy, đã sớm tan vỡ.
Đó là bởi vì Dahlia, người đang cười thật tươi với chiếc bánh nhân mà Rudrick mang đến, đã nhìn thấy những hạt đậu đen trong đó và nhanh chóng có vẻ mặt tối sầm lại.
Nhưng vẻ mặt của cô ấy chỉ thoáng qua như một ảo ảnh, nhưng cậu ấy đã không ngó lơ chi tiết ngắn ngủi đó, và Rudrick nhanh chóng cứng người lại.
Nhưng Dahlia dường như không phát hiện ra điều đó.
'Thành thật mà nói, tớ không thích đậu Hà Lan'
Thay vì nói thế, cô ấy lại mỉm vười với cậu, giả vờ rất thích đậu Hà Lan và bắt đầu ăn một cách ngon lành.
"Làm thế nào mà cậu lại nghĩ đến việc mang một cái gì đó đến như thế này? Cảm ơn cậu nha."
Khi cô cảm ơn cậu ấy, cậu cảm thấy bình tĩnh lạ thường thay vì sự phấn khích thường thấy và cậu ấy không thể nói một lời nào.
Có lẽ kể từ đó trở đi.
Rudrick bắt đầu chăm chú quan sát Dahlia một cách cẩn thận.
Dahlia bình thường không khác gì Dahlia mà Rudrick biết.
Một người thành thật với cảm xúc của mình hơn bất kỳ ai khác, đủ tốt bụng để đồng cảm và tôn trọng trái tim của người khác, và cũng không ngần ngại chia sẻ tình yêu với những người lớn lên trong tình yêu thương.
Nhưng đã có lúc cô đã nói dối.
Đó là khi Rudrick đang do dự về một điều gì đó.
'Mình nên làm gì?'
Dahlia có thói quen hỏi cậu ấy trước khi chọn bất cứ thứ gì.
Lúc đầu, cậu ấy thấy rằng điều đó thật khó khăn, vì Rudrick hiếm khi tự mình chọn thứ gì đó.
Ngay cả khi cậu ấy đã quyết định, điều cậu ấy muốn chưa bao giờ trở thành sự thật. Cậu ấy chỉ phải tuân lệnh theo ý muốn của cha mình, giống như một con rối.
Nên ngay cả khi Dahlia chờ đợi cậu ấy tự đưa ra lựa chọn cho mình, Rudrick cuối cùng cũng có thể tự mình làm điều đó.
Vì cậu cứ đắn đo không biết nên chọn cái gì và tự hỏi liệu lựa chọn của mình có thực sự ổn hay không.
Tuy nhiên, mặc dù Rudrick luôn do dự như vậy trong một thời gian dài, Dalia vẫn không nản lòng mà tiếp tục chờ đợi cậu.
Cô ấy bình tĩnh nhìn cậu vì cô đã hiểu ra, và chẳng mấy chốc cô ấy đã chọn một phương án mà Rudrick rất bất ngờ.
'Nó thực sự rất kỳ diệu.'
'Và tất cả những gì mà Dalia chọn cho tôi đều là những thứ mà tôi thích, vì vậy tôi nghĩ rằng Dahlia có thể cũng có sở thích tương tự như tôi.'
"Nhưng không phải thế."
Dahlia không phải tự nhiên mà biết cậu ấy thích gì.
Ruddrick, người đã theo dõi Dahlia một thời gian dài, đã sớm nhận ra.
Đầu tiên, cô ấy hỏi Rudrick về quyết định của cậu ấy, sau đó cô ấy quan sát phản ứng của cậu ấy để chọn điều cậu ấy thực sự muốn.
Như thể cô ấy đã tự chọn nó để cậu ấy không phải cảm thấy gánh nặng.
Đó là lý do tại sao cậu ấy thích ở bên Dahlia.
'Bởi vì tất cả chúng đều hợp với mình.'
Nó bắt đầu từ khi nào?
Khi nhìn Dahlia, cô ấy có vẻ khá quen với việc tự mình xoay chuyển. Ngay từ đầu đã thích một người có hành động như vậy.
Cậu ấy ngừng suy nghĩ về nó lúc này và chỉ nhìn cô ấy ăn, nhưng một lúc sau Rudrick phải buộc mình đặt câu hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro