Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

"Nhìn đi. Ba người họ đang bận nói chuyện nên sẽ không thấy hành động của chúng ta đâu. Họ sẽ không biết chúng ta đã bí mật trao đổi đậu Hà Lan với ớt chuông như thế nào mà."

Tôi nói với Rudrick, vỗ ngực tự hào.

"..."

"Họ có thể sẽ phát hiện ra nếu cậu cứ tiếp tục chần chừ như này. Nào, được chứ?"

Tôi càng thúc giục, cậu ấy lại càng bối rối.

Dường như có mâu thuẫn giữa suy nghĩ của Rudrick rằng cậu ấy không nên trái lời cha mẹ mình, rằng cậu ấy cũng không muốn ăn đậu Hà Lan.

Ngay sau đó, Rudrick đã đưa ra quyết định của chính bản thân mình.

Tất nhiên, chiến thắng nghiêng về phe ghét đậu Hà Lan.

"Chà, vậy thì nhanh lên..."

Tay Rudrick run lên khi chúng tôi trao đổi đĩa với nhau.

Sẽ tồi tệ hơn nếu tôi bỏ lỡ nó và làm bể cái đĩa, vì vậy tôi đã tiếp tục và đổi chiếc đĩa của Rudrick và của tôi.

Thoạt nhìn, cha mẹ tôi vẫn đang trò chuyện rất vui vẻ. Tôi nhìn Rudrick với một nụ cười như là chúng tôi đã phạm phải một tội ác hoàn hảo.

"Nó cũng không nhiều lắm đúng không nè?"

Trong chớp mắt, Rudrick nhìn vào chiếc đĩa đã được tráo đổi. Trước khi cậu ấy kịp nhận ra, những hạt đậu đã biến mất, thay vào đó là vài miếng ớt chuông.

Rudrick, người đang chớp mắt trong sự bàng hoàng, nhanh chóng nhìn tôi và cười bẽn lẽn.

"Phải ha."

Sau đó, cậu lại nhấc cái nĩa của mình lên và bắt đầu ăn với khuôn mặt nhẹ nhõm.

Nhìn cậu ấy với ánh mắt tự hào, tôi cũng quay đầu ăn nốt.

Rồi tôi bắt gặp ánh mắt của mẹ tôi.

'Ối!'

Mẹ tôi đã nhìn chúng tôi một lúc rồi.

Mẹ tôi nhìn đĩa của Rudrick và đĩa của tôi và nhanh chóng gật đầu như thể bà rất hài lòng. Nhưng khi nhìn thấy những hạt đậu trên đĩa của tôi, bà ấy nghiêng đầu ngạc nhiên.

Tôi ngượng ngùng cười và khẽ lắc đầu ra ám hiệu bảo bà ấy giả vờ như không biết.

Mẹ tôi nhìn tôi rồi vội mỉm cười quay sang cha tôi.

Rồi như cảm thấy an tâm, tôi lại cầm nĩa ăn lên và bắt đầu ăn đậu Hà Lan một cách tự nhiên.

*****

Nữ Công tước Averine, Claire quay đầu về phía bọn trẻ đang ngồi.

Con gái bà, Dahlia cứ nghĩ rằng việc đổi đĩa đã thành công mà không một ai biết, nhưng từ lúc ba người họ bắt đầu nói chuyện, Claire đã chú tâm đến bọn trẻ.

Lúc hai đứa trẻ đang thì thầm như thể đang âm mưu điều gì đó bí mật, bà nhanh chóng nhận ra bí mật tráo đổi đĩa của bọn trẻ vì có thức ăn chúng không thể ăn.

Claire cười thầm khi bà phát hiện ra hành động ngây ngô của hai đứa trẻ.

'Nếu không muốn ăn thì có thể bỏ đi. Còn hơn là bỏ đi, quyết định đổi đĩa vừa hài hước vừa dễ thương.'

Dù sao đi nữa, bà cũng rất khoan dung với điều đó, vậy nên ngay cả khi Claire nhìn thấy hai chiếc đĩa bị thay đổi, bà không có ý định trách mắng bọn trẻ. Suy cho cùng, sau khi đổi đĩa, mặt mày của Rudrick đã trở nên tươi tỉnh hơn trước.

Nhưng về phía Dahlia, Claire mới cảm thấy khó hiểu.

'Hửm?'

Bà tự hỏi rằng không phải chúng phải đổi thức ăn mà đối phương không thích sao?

Claire nhìn lại đĩa của con gái bà, xem mình có nhìn nhầm không nhưng nó quá rõ ràng. Có năm hạt đậu trên cái đĩa đó.

Trước khi Claire kịp hỏi, bà đã nhìn Dahlia với ánh mắt tò mò.

Dahlia lúc đó kịp nhanh trí cười ngượng ngùng với bà ấy. Và sau đó bắt đầu ăn đậu Hà Lan mà không hề thấy phiền.

Claire nghiêng đầu khi nhìn Dahlia và tự hỏi.

"Không phải Dalia ghét đậu Hà Lan sao?"

Vài ngày sau.

*****

Rudrick bây giờ đang dòm ngó vào nhà bếp.

Dahlia, người đã chơi với cậu ấy một lúc trước, dần mệt mỏi và ngủ thiếp đi.

Dahlia không di chuyển cơ thể của mình, bị lôi cuốn bởi mấy câu đố đến nỗi cô ấy nói như thể một bà cụ non "Tớ già rồi," và nhanh chóng vươn tay ra nằm trên ghế sofa.

"Chúng ta hãy nghỉ ngơi một chút!"

Và sau đó Dahlia ngủ thiếp đi.

Không giống Dahlia, Rudrick vừa giải câu đố vừa nhìn vào khuôn mặt đang ngủ của cô ấy.

Khuôn mặt luôn tự tin và nghịch ngợm, trông giống như một con cừu non khi cô ấy ngủ thiếp đi, và Rudrick tự lẩm bẩm.

"...Đẹp quá!"

Cậu ấy kinh ngạc với chính mình và vội miệng lại.

Xinh đẹp còn có ý nghĩa gì khác nữa? Cậu ấy thậm chí không thể nói câu ấy khi Dahlia thức dậy.

Rudrick thở dài, tự trách vì những lời bốc đồng mà mình vừa nói.

Nhưng tất cả đều có ngụ ý. Dahlia thường nói với Rudrick rằng cậu ấy rất xinh đẹp, nhưng trong mắt cậu ấy, Dahlia còn xinh đẹp gấp vạn lần.

Tính cách hoạt bát và khuôn mặt hay tươi cười của cô ấy đẹp hơn nhiều so với Rudrick.

Tuy nhiên, Rudrick không thể nói ra những lời đó.

'Bởi vì mình rất ngại và không biết liệu Dahlia có cảm thấy ghê tởm hay không.'

'Tốt nhất nên ngừng việc suy nghĩ này lại.'

Rudrick lắc đầu như để rũ bỏ hết mọi gánh nặng trong đầu.

Thay vào đó, cậu ấy để Dahlia đang ngủ ở lại đó và rời khỏi phòng. Nơi cậu ấy đi đến chính là nơi cậu đã từng lui đến trước đây. Đó là phòng ăn.

'Dahlia có vẻ hơi mệt khi chơi với mình. Khi thức dậy, có thể cậu ấy sẽ đói nên tốt nhất là mình nên chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ để ăn khi cô ấy thức dậy.'

Đáng ra nên gọi người hầu mang đồ ăn nhẹ lên cho Dahlia, nhưng Rudrick không muốn phá hỏng giấc ngủ của Dahlia dậy.

Đó là lý do cậu ấy đích thân vào bếp.

Nếu mà nói thì, Rudrick cũng không biết nhà bếp ở dinh thự nhà Averine ở đâu cả.

Nhưng cậu ấy biết mình đang đi đúng hướng vì nghe ai đó bảo rằng nhà bếp ở rất gần đây.

Và suy đoán của Rudrick đã đúng.

"Mình đã tìm thấy nó."

Khi cậu ấy đi theo dấu chân của những người hầu đi tới đi lui trong nhà bếp, có một không gian rộng lớn trông giống như một nhà bếp.

Rudrick đã đến thăm nhà bếp đúng như dự định nhưng cậu lại chần chừ trước nhà bếp mà không bước vào.

Bởi vì cậu ấy đang băn khoăn không biết nên mang đồ ăn vặt gì cho Dahlia.

'Dahlia thích ăn gì nhất nhỉ?'

Cậu ấy muốn mang món ăn mà Dahlia thích. Dahlia có sở trường sở đoản rất rõ ràng về thức ăn, vậy nên khi ăn món cô ấy yêu thích, khuôn mặt cô ấy trở nên rạng rỡ hẳn.

Ngoài ra, cậu ấy còn muốn nhìn thấy Dahlia vui vẻ khi nói "Cảm ơn cậu nha, Rudrick!" khi cậu ấy mang món ăn vặt yêu thích của cô ấy.

Kết quả là, cậu ấy phải suy nghĩ xem Dahlia thích ăn gì, chợt, trong đầu Rudrick nảy ra một ký ức.

"Bởi vì tớ thích đậu Hà Lan."

Đó là những gì Dahlia đã nói trong phòng ăn vài hôm trước.

'Dahlia đã giúp mình rất nhiều khi đó.'

Thực ra, Rudrick không thích đậu Hà Lan cho lắm.

Cậu ấy có thể ăn hầu hết các loại thức ăn nhưng không thể chịu được vị đắng chát lan tỏa trong miệng mỗi khi ăn đậu Hà Lan.

Tuy nhiên, nếu cậu ấy tỏ ra rằng mình thực sự không muốn ăn nó, Rudrick sẽ gặp rắc rối lớn.

Cha cậu ghét việc Rudrick kén chọn cái gì đó. Ông ấy đôi khi nói cậu ấy không đủ tuổi để kén chọn và ông ấy thường nhìn Rudrick một cách thảm hại.

Rudrick cũng nghe lời với cha của mình. Vì cậu ấy cũng không còn là một đứa con nít hôi sữa mẹ, cậu ấy đã chín tuổi, và vẫn là một kẻ ngốc không thể ăn.

Đó là lý do tại sao Rudrick không thể trả lời Dahlia ngay lập tức khi cô hỏi cậu ấy có ghét đậu Hà Lan không.

'Cậu ấy có thể sẽ thất vọng.'

Giống như cha cậu, người luôn không ưa cậu ấy mỗi khi Rudrick không thể ăn đậu Hà Lan. Dahlia rất có thể cũng thấy cậu ấy như vậy.

Khi tưởng tượng ra điều đó, Rudrick trở nên chán nản. Cho đến bây giờ, Dahlia vẫn đối xử rất tốt với Rudrick.

Kể từ lần đầu tiên gặp nhau, Dahlia là người duy nhất lắng nghe cậu ấy nói và an ủi cậu ấy rằng, "Không sao đâu."

Vì vậy, Rudrick không muốn làm Dahlia, người mới gặp cậu thất vọng hơn cả cha cậu ấy.

Nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn nói sự thật vì Dahlia đã thành thật nói ra bí mật của cô ấy.

"Tớ cũng không thể ăn ớt chuông."

Nói rồi, nhìn qua cái đĩa mà cô ấy đang chỉ, đúng là còn sót lại mấy miếng ớt chuông.

Sau đó, Rudrick có một chút xấu hổ trong lòng. Cô ấy tin tưởng và nói thật lòng với cậu ấy nhưng cậu lại nói dối vì sợ Dahlia sẽ thất vọng.

Nhưng cô ấy không hề tỏ ra thất vọng, mà đúng hơn là đưa ra một đề nghị không ngờ.

"Cậu có muốn trao đổi không?"

Đó là đầu tiên Rudrick làm sai điều gì đó.

Ngay từ đầu, Rudrick thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi. Không đủ can đảm để cãi lời cha mẹ, lại còn ăn gian đồ ăn bằng việc đổi lấy đĩa của người khác.

Nhưng Dahlia lại làm điều đó quá dễ dàng.

Thay vào đó, lạ là cậu ấy lại cảm thấy xấu hổ. Dahlia, người đã đổi đĩa bằng những cử chỉ điêu luyện, mỉm cười với vẻ mặt đáng tin cậy.

"Đó không phải là một vấn đề lớn phải không?"

Như lời cô ấy nói, có lẽ mọi thứ mà cậu ấy cảm thấy xấu hổ đều giống như "không phải là vấn đề lớn", vì vậy Rudrick đã suy nghĩ lại một lúc, mặc dù tim cậu ấy vẫn đang đập thình thịch.

'Nó thật tuyệt'.

"Thưa tiểu công tước Bouser, có chuyện gì vậy ạ?"

Rudrick, người đang mải chìm đắm trong suy nghĩ, ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói đột ngột.

Cậu ấy thấy bóng dáng khuôn mặt rất quen và hóa ra đó là người giúp việc trong phòng ngủ của Dahlia.

Cô ấy thỉnh thoảng lui tới phòng Dahlia vài lần, nhưng cô ấy vẫn chưa nói trước đó nên trong giây lát, Rudrick co rụt người lại.

Nhưng cậu ấy cần sự giúp đỡ của ai đó để lấy đồ ăn nhẹ cho Dahlia nên Rudrick đã lấy hết can đảm và nhìn thẳng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro