Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 33

Hóa trang thành phụ nữ chỉ cần thiết một lần, nhưng tôi không thể làm vậy với biệt danh. Nếu Dahlia gọi tôi bằng biệt danh, tôi cũng nên gọi lại cậu ấy như thế...

Thay vì vậy, tôi nghĩ mình thà nhắm mắt chịu đựng sự xấu hổ dù chỉ một lần.

Tôi nghĩ rằng nếu chỉ phải chịu đựng lần này, nếu chỉ cần hoàn thành mục tiêu của Dahlia, nếu chỉ ăn mặc như một người phụ nữ, thì chẳng có điều gì tồi tệ xảy ra cả.

Nhưng tình hình thực sự trở nên rối ren hơn rồi.

Tôi đã sai khi nghĩ rằng trò chơi vẫn sẽ diễn ra như vậy.

Dahlia lạ lùng hơn tôi tưởng.

Cậu ấy đề xuất rằng chúng tôi nên chơi trò chơi "cặp vợ chồng mới cưới" chứ không phải trò chơi thông thường.

Vấn đề là tôi không thể trốn thoát vì bị cuốn vào khung cảnh kỳ quái mà Dahlia lần lượt sắp đặt. Khi tôi tỉnh lại thì đã thấy mình bị ném vào giữa một vở kịch, rồi sau đó...

"Sao mình lại có thể nói như vậy chứ...!"

Tôi không thể vượt qua sự xấu hổ ấy và đã khóc lóc bỏ chạy.

Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra. Khi đến tột cùng của sự xấu hổ, đầu óc tôi trở nên trống rỗng và nước mắt bắt đầu tuôn trào.

Tôi đáng lẽ nên nói là không thể làm được ngay lúc đầu.

Trước khi Dahlia đưa ra một số bối cảnh chưa từng nghe thấy, khi cậu ấy yêu cầu đóng vai những cặp vợ chồng mới cưới, khi cậu ấy bảo tôi hóa trang thành phụ nữ cho vai diễn và đưa một chiếc váy ra.

Không, sớm hơn thế cơ. Ngay trước khi chúng tôi quyết định ai là vợ và ai là chồng.

[Tớ đẹp hơn hay cậu đẹp hơn?]

-Khi Dahlia hỏi.

Nhưng tôi (đang úp mặt vào đầu gối) vẫn không thể nói gì được.

Không thể nào tôi lại đi nói những điều đó được? Những từ ngữ như 'Tất nhiên là cậu đẹp hơn rồi' mà tôi hầu như không thể nói ra dù chỉ ở một mình.

"Mình không thể!"

Tôi nhắm nghiền mắt lại.

"Đó là điều mình muốn nói sau này."

Chắc chắn sau này, khi lớn hơn một chút nữa...

Khi tôi trưởng thành hơn Dahlia, giống như Dahlia hoá trang đàn ông mà tôi nhìn thấy ngày hôm nay, hoặc thậm chí còn cao ráo và đẹp trai hơn Dahlia nhiều...

Tôi muốn nói điều đó sau này.

'Mình có thể nói ra được không nhỉ ...?'

Bằng cách nào đó, tôi có linh cảm rằng sẽ không dễ dàng gì mình lại có thể nói điều đó trong tương lai, hoặc thậm chí là khi trưởng thành. Nhưng tôi không thể thừa nhận điều đó, vì vậy tôi không còn cách nào khác ngoài việc nhìn lên bầu trời...

Hoàng hôn dần buông xuống và bao trùm lấy cả bầu trời. Tôi vẫn đang ngơ ngác nhìn theo dấu vết, mở to mắt.

"A..."

Tôi chỉ định trốn một lúc cho đến khi bình tĩnh lại, nhưng khi thời gian suy nghĩ trở nên dài hơn, lượng thời gian tôi trốn cũng tăng lên đáng kể.

Bây giờ Dahlia có đang tìm tôi không?

Tôi vô thức lo lắng nhưng vẫn cười thầm.

Khi chạy ra, tôi đã tức giận đến mức không muốn gặp cậu ấy, nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghĩ Dahlia đang tìm mình. 

"Phải quay lại thôi."

Đã quá muộn nên tôi không muốn để Dahlia phải lo lắng. Sau khi vỗ chân một hồi, tôi lập tức đứng dậy đến chỗ Dahlia.

Chỉ giá như có một người không cản đường tôi.

"Tiên nữ?"

Jeron Hayward.

Cậu ta là con trai út quý giá của Bá tước Hayward danh tiếng... Không, phải nói cậu ta là cái túi rác của gia đình.

Cha mẹ cậu bé ngày nào cũng phiền lòng khi thấy cậu kém cỏi hơn hai người anh, còn những người anh khác thì càng ra sức hành hạ em mình.

Và bao cát dễ dãi của gia đình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bị kéo đi mà không thể cưỡng lại lời nói của cha mẹ mình, 'Hôm nay chúng ta hãy cùng nhau đến thăm nhà Công tước Averine'.

Cậu phản đối một chút, hỏi tại sao lại là mình mà không phải là những người anh lớn, nhưng lý do cha mẹ cậu nói rất đơn giản.

"Con gái của Công tước cũng bằng tuổi con."

Nói tóm lại, Công nương Averine bằng tuổi cậu nên họ muốn đưa cậu đến gặp cô ấy.

Bên cạnh đó, không chỉ có Công nương Averine. Những vị khách khác cũng ở đó vào thời điểm mà cha mẹ cậu định đến thăm.

"Phu nhân công tước Bouser cũng ở đây."

"Phải không? Thế thì tốt quá. Công tước Bouser không hay trò chuyện với các quý tộc khác, nhưng cũng tốt khi chúng ta tự giới thiệu mình."

"Thế sao? Chỉ là con trai họ cũng đến. Nghe nói cậu bé trạc tuổi Jeron."

"Cùng tuổi với Jeron?"

Đang vui vẻ ăn uống, cậu phải nhận ngay ánh mắt dò xét của cha mẹ mà không biết chuyện gì đang xảy ra.

Jeron không biết phải làm gì.

Tại sao cậu ấy phải theo cha mẹ đi công tác và tại sao cha mẹ cậu ấy cứ gây áp lực lên cậu. Họ nói, 'Jeron của chúng ta rất thân thiện mà nhỉ?' Dù sao thì cậu ấy cũng chỉ đến thăm nhà của một quý tộc khác, nên vì cớ gì cậu ấy lại run rẩy và lo lắng như thế này...

"Là vì Bouser."

Đúng. Tất cả là vì Phu nhân công tước Bouser, đặc biệt là con trai của Công tước Bouser.

Nếu là Công nương Averine, cậu ấy sẽ không sợ hãi như vậy.

Tin đồn về Công nương Averine ở thủ đô rất tốt.

Cô ấy là con gái duy nhất của một gia đình có địa vị cao như vậy, và khác với cậu, người bị hành hạ hàng ngày ở nhà, cô ấy luôn được mọi người yêu mến.

Một số người nói rằng cô ấy giàu tình cảm, có người nói rằng cô ấy tốt bụng và thân thiện, và đa số khác lại nói rằng không có đứa bé nào xinh đẹp và thanh lịch như cô ấy.

Tôi không biết tin đồn nào là đúng, nhưng cũng đúng là càng nghe tin đồn, những tưởng tượng của tôi về công nương càng lớn.

Nhưng Jeron Hayward cũng là một cậu bé bi quan, sớm nhận ra sự khắc nghiệt của thực tế ngay từ khi còn nhỏ.

'Hầy, tất cả chỉ là một hình ảnh ...'

Không chuyện đó đâu khi có xuất thân từ một gia đình Công tước.

Thật dễ dàng để lan truyền những tin đồn tốt trước khi công nương bước vào xã hội, hoặc những người muốn có thiện cảm với Công tước Averine đã tự nguyện lan truyền những tin đồn tốt.

Không có gì tốt trên đời để tin trên thế giới. Cũng giống như các anh trai của Jeron là những người anh trai tốt nhưng luôn luôn coi thường em út.

"Nhưng Công tước Bouser thì khác một chút."

Không giống như Công tước Averine, người được đồn đại là tốt tính ở thủ đô, Công tước Bouser hoàn toàn ngược lại.

Ví dụ, ông nổi tiếng là đáng sợ hơn cả hang ổ của quái vật.

Họ đã nói gì, một gia đình không máu và nước mắt?

Một thế giới luật rừng nơi chỉ những người mạnh mẽ mới có thể sống sót.

Bởi vì bản thân nó, cho dù có gần gũi với dòng máu của Công tước đến đâu, thì người ta vẫn có thể nói rằng Công tước Bowser rất tàn nhẫn và sẽ chặt đầu ai nếu họ có thiếu sót.

Ngay cả vị Công tước vĩ đại đó cũng được cho là tàn nhẫn, vốn là một trong những Công tước vĩ đại nhất lịch sử. Cậu tự hỏi làm thế nào một đứa con trai lớn lên được dưới sự dạy dỗ của một Công tước như vậy?

Jeron nghe nói rằng tiểu Công tước cũng bằng tuổi.

'Họ nói rằng cậu ấy có kỹ năng kiếm thuật tuyệt vời và có thể là một người đàn ông to lớn và trông khá xấu xí. Nghe nói cậu ấy cũng có nhân cách tệ. Đợi đã, nếu mình chống lại cậu ấy thì cậu sẽ rút kiếm trước chứ? Hay cậu ấy sẽ hạ gục đối thủ của mình không thương tiếc?'

Trong đầu Jeron, con trai của Công tước Bouser từ lâu đã biến thành một con quái vật không giống ai trên thế giới.

Cậu ta cảm thấy tiếc cho Công nương Averine, người thường xuyên phải đối mặt với một con quái vật như vậy chỉ vì cậu ấy ở gần gia đình cô ấy.

'Tôi sẽ cứu cậu...!'

Nhưng Jeron Hayward là một cậu bé thực tế và cũng rất bi quan.

Dù đôi lúc hay ảo tưởng, nhưng cậu cũng hiểu rõ hoàn cảnh của mình. Nếu cậu ta phàn nàn rằng mình cảm thấy có lỗi với công nương, cậu ta sẽ ở một vị trí đáng thương hơn.

"Mình nên ngồi yên đó."

Trong xe ngựa trên đường đến Công tước Averine, Jeron đã đưa ra quyết định đó.

Ngủ yên cho đến khi đến nhà Công tước, và sau đó chạy đi trong khi cha mẹ cậu đang bận.

Sau này cậu sẽ bị bố mẹ mắng, nhưng cậu biết một điều.

Dù sao thì làm gì cũng sẽ bị mắng, làm điều mình muốn và bị mắng sẽ khiến cậu ấy ít hối hận hơn.

"À thì, không phải vì mình sợ con trai của Công tước Bouser đâu!"

Tự suy nghĩ, Jeron bắt đầu lên kế hoạch trốn thoát trước khi đến gặp Công tước Averine.

Mà khi xe ngựa đi tới cửa chính, sau khi mở cửa, đi tới trước tòa biệt thự nguy nga tráng lệ, cậu lập tức lên kế hoạch.

Trong khi cha mẹ cậu ấy đang bận nói chuyện với người đến chào họ, cậu đã lẻn ra khỏi đường.

Kết quả là Jeron đã trốn thoát được.

Cậu ta cười khẩy như thể đó không phải là vấn đề lớn vì cậu nghĩ rằng mình có thể dễ dàng trốn thoát. Sau khi rời khỏi biệt thự để không ai có thể tìm thấy mình, cậu quyết định quay lại khi thời điểm thích hợp đến.

Bất kể nó lớn như thế nào, cấu trúc của biệt thự đều giống nhau.

Jeron tin rằng cậu sẽ nhớ mọi thứ bản thân đã trải qua, và cậu ta bước đi một cách đắc thắng...

"Hử?"

Đó là cách cậu ta bị lạc.

Thật kì lạ. Cậu ta rõ ràng đã để lại một dấu ở giữa để dễ tìm đường quay lại, nhưng đến một lúc nào đó cậu lại quay vòng quanh dấu đó.

Và bây giờ, khi cậu đi vòng quanh chính xác cùng một nơi lần thứ mười thì cậu bắt đầu cảm nhận được điều chẳng lành.

'Hỏng rồi!'

Jeron chỉ đang cố gắng đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy cậu ta, nhưng cuối cùng cậu cũng có thể chết một mình.

Không, ngay cả khi cậu sẽ không chết, thì ngay cả cha mẹ cậu ta cũng không thể tìm thấy cậu nếu điều này xảy ra? Cậu nghĩ có nên trở thành người vô gia cư ở đây trong đêm lạnh giá này không?

"Mình không thể!"

Quai hàm của Jeron run lên trước hàng loạt suy nghĩ tiêu cực.

'Không, mình vẫn còn quá trẻ để chết ở đây! Mình vẫn chưa được cha mẹ công nhận và chưa trả thù các anh trai mình. MÌnh còn chưa yêu nữa là...!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro