Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1.1: Cách để gia đình tôi sống sót

Franz, em trai tôi đã làm hỏng vài việc ở ký túc xá học viện.
Franz trở về nhà, nhưng thời gian uống trà của gia đình nhanh chóng thay đổi thành bầu không khí nặng nề.

"Không có gì đặt biệt đâu ạ. Chỉ là con nhớ nhà và cũng nhớ Hertz nữa ạ."

Franz năm nay 15 tuổi, đang cố gắng bình tĩnh như thể không có chuyện gì xảy ra. Nhưng em ấy lại không chạm mắt với bất kỳ ai trong gia đình.
Mẹ tôi cười khổ và cố gắng thay đổi bầu không khí lạnh lẽo này.

"Đúng vậy, xa nhà lâu như thế đương nhiên là nhớ rồi. Đúng không, phu quân."

Tuy nhiên, những nếp nhắn trên trán hầu tước Vesta càng muốn dính vào nhau.

"Ta không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng việc rời khỏi ký túc xá như thế này là không tốt. Mau trở về đi."

Hầu tước Vesta, cha của chúng tôi, nói với tông giọng lạnh lùng.
Lúc này, có lẽ chỉ có tôi là người duy nhìn thấy ánh mắt lung lay mạnh mẽ của Franz.
Franz cố gắng giữ bình tĩnh và mở miệng một cách khó khăn.

"Cha, con sẽ về lại đó trong khoảng thời gian tới. Con rất lo cho sức khỏe của Hertz. Ngoài ra, vì con đã về nhà, nên con muốn làm vài việc..."

Với cái nhìn không có sự lựa chọn của ngài Hầu tước.

"Đừng lo lắng vì quản gia đang chăm sóc con mèo đó rất tốt. Ta sẽ gửi lời nhắn đến học việc Krati."

Cha tôi đứng dậy như thể không còn gì để nói nữa.

"A, cha ơi! Con ở lại một chút thôi. Làm ơn."

Bất chấp lời van xin của Franz, cha tôi quay người một cách lạnh lùng.
Lúc đó tôi đã nhìn thấy. Bàn tay nắm chặt, cổ tay mỏng manh như một cành cây bị che khuất dưới tay áo đồng phục của Franz, khi em ấy đứng dậy theo cha. Cổ tay của em tôi có vết bầm tím.
Franz nhận ra ánh mắt của tôi và vội vàng hạ tay áo xuống để che giấu vết thương.
Tay Franz run rẩy.
Nếu tôi im lặng, Franz sẽ quay trở lại ký túc xa học viện Krati.
Và mọi chuyện sẽ diễn ra theo đúng nguyên tác và gia đình tôi sẽ...

"Franz, em cởi áo ra một chút được không?"

Tôi đặt tách trà xuống và nói với Franz với khuôn mặt thân thiện của một người chị.

"Chị? Sao em phải cởi áo?"

Franz dùng hai tay ôm ngực và lùi lại phía sau.
Tôi cầm tách trà lên và nháy mắt với những người hầu đang chờ ở phía cửa.
Họ nhanh chóng tiến đến Franz.

"Xin lỗi, thiếu gia."

Sau khi cúi đầu trước Franz thì họ bắt đầu cởi áo đồng phục ký túc xá của học viện Krati ra.

"Cởi cả áo sơ mi ra."

"A, không, đừng vậy mà!"

Bất chấp tiếng la hét của Franz, những người hầu tiếp tục cởi áo sơ mi của Franz.
Vợ chồng hầu tước Vesta kinh ngạc khi nhìn thấy cơ thể của Franz.
Bởi vì, cơ thể Franz đầy vết thương và vết bầm tím.
Có những vết bầm tím như đã xuất hiện vào ngày hôm trước, cũng có những vết bầm đã chuyển thành đen.
Đây là việc mà các học viên cùng học viện đã làm.

"FRANZ!"

Mẹ hét lên.
Có lẽ bây giờ là thời gian Franz bị bắt nạt nghiêm trọng nhất ở ký túc xá học viện.
Mẹ bị sốc bởi vết thươn của em ấy và bắt đầu khóc.

"Những vết thương đó là gì? Là ai đã làm ra?"

Hầu tước tức giận lớn tiếng.

"Nói cho ta biết chúng là những đứa con của gia tộc nào!"

Nhưng Franz chỉ lắc đầu và không nói gì cả.

"Dám làm cho con trai ta trông như thế này. Ta sẽ đến Krati ngay lập tức."

Franz quỳ xuống van xin trước sự đe dọa của hầu tước Vesta.

"Xin, xin đừng làm thế. Cha ơi, con xin cha."

Sự van xin của Franz làm trán của cha nhăn lại.

"Con thật sự... Tại sao con không sử dụng [Shuette]. Nếu sử dụng [Shuette] thì đã không có chuyện như thế này."

Franz cúi đầu như một tội nhân và không nói gì.

"Dừng lại đi, phu quân! Đứa trẻ đã bị tổn thương như thế này...."

Mẹ ôm lấy cơ thể yếu ớt của Franz và khóc.
Đứa trẻ kế nhiệm gia tộc Vesta không ngờ lại bị những học viên bắt nạt.
Bố tôi thở dài và bắt đầu hút một điếu thuốc, thứ ông đã cai trong một thời gian.
Ngay lúc này, nếu không có tôi thì cha mẹ sẽ không phát hiện các vết thương trên cơ thể Franz.
Như thể không có chuyện gì xảy ra, Franz sẽ dành đêm nay ở lại nhà.
Và em ấy sẽ phải kiểm soát cảm xúc của bản thân và trở lại học viện Krati.
Ít nhất đây là tương lai mà tôi biết. Nhưng nó không nên xảy ra như vậy.
Vì Franz, vì gia đình tôi, và vì bản thân tôi.
Tôi nắm lấy khoảnh khắc diễn ra theo nguyên tác và sẽ cố gắng can thiệp vào nó.
Tim tôi đập mạnh vì sợ hãi về tương lai.

"Cha mẹ, con có điều này muốn nói với hai người."

Khi tôi lên tiếng, ánh mắt của cha mẹ hướng về phía tôi.
Tôi đứng dậy, nhặt áo đồng phục trên sàn nhà và đắp lên Franz.
Cơ thể đầy vết thương của Franz khiến lòng tôi đau nhói.

"Con không nghĩ em ấy hợp với cuộc sống ở học viện Krati."

Tôi hít sâu và truyền đạt ý kiến của mình một cách rõ ràng.

"Cha biết đấy, Franz có khuynh hướng của một học giả. Không phải khuynh hướng trở thành hiệp sĩ."

"Kayla, ta biết con định nói gì."

Cha tôi thở dài và cố gắng không nghe lời tôi.

"Nhưng Franz là người thừa kế gia tộc chúng ta. Học viện Krati là cơ quan giáo dục hoàng gia do đế quốc quản lý. Và người kế vị gia tộc phải lấy bằng tốt nghiệp thì mới được công nhận kế thừa tước vị."

Tôi biết rằng cha sẽ nói như thế. Nhưng tôi cũng không có ý định rút lui.

"Trong thời gian qua, hiệp sĩ hoàng gia đã tạo ra rất nhiều nữ hiệp sĩ. Gia tộc Vesta của chúng ta cũng vậy. Nếu vậy thì con cũng có thể làm được."

Đây là một quyết định bốc đồng. Nhưng không phải là không có hiệp sĩ nữ từ gia tộc Vesta.
Tôi nhắc cha nhớ lại những điều đó.

"Kayla, nếu muốn trở thành kỵ sĩ thì phải được huấn luyện từ khi còn nhỏ. Nhưng mà con chưa từng cầm kiếm bao giờ đúng không?"

Như cha đã nói, tôi, Kayla Vesta, chưa bao giờ học kiếm thuật trong 17 năm qua. Tôi chưa bao giờ cầm một thanh kiếm trong khoảng thời gian dài.

"Kayla Vesta đã từng như vậy"

Nhưng là Kayla trong cuộc sống này.

"Franz, nói với cha rằng, em muốn trở thành một hiệp sĩ hay một nhà nghiên cứu?"

Ánh mắt dữ dội của cha hướng về phía Franz. Franz, một người nhút nhát với ánh nhìn đó, đã mất hết tinh thần.
Tôi huýt vào hông Franz và nói nhỏ.

"Franz, hãy nhớ lại những gì chị đã nới với em."

Kể từ khi đến thế giới này, tôi đã kể cho Franz nghe một câu chuyện trong khoảng 3 năm.

"Em thực sự muốn trở thành một kỵ sĩ theo ý của cha sao?"
"Cũng sẽ có lúc phải giết người."
"Em ghét sử dụng bạo lực mà."

Bản chất của Franz rất thánh thiện.
Tôi liên tục đánh vào bản chất của Franz, những điều mà em ấy muốn.
Khát vọng của Franz, đã được kể rõ trong nguyên tác.

"Em thích nhìn thấy chim trong rừng mà. Ước mơ của em là được quan sát các loài chim hoang dã."
"Em nói em muốn dành cả ngày để đọc và nghiên cứu rất nhiều thứ mà."
"Em nói em muốn sống hòa bình mà."

Môi Franz run rẩy một chút.

"Hãy sống một cuộc sống mà em muốn."

Franz chưa bao giờ làm trái ý của cha mẹ. Franz là một đứa trẻ ngoan.
Franz yêu gia đình và cảm thấy như được ban thưởng trong việc giúp đỡ những người yếu đuối.
Vậy nên Franz đã rút lui.
Trong nguyên tác, Franz không thể chống lại bọn xấu và chỉ có thể chịu đựng.

"Thưa cha, con..."

Ánh mắt của cha mẹ hướng về Franz.

"Như, như chị đã nói, con muốn trở thành học giả... Con không thể làm được việc phải tấn công người khác."

"....Franz."

Một lời nói này cần rất nhiều dũng khí đối với Franz, người chưa bao giờ chống lại cha mình.
Tôi mỉm cười và Franz trông vừa run rẩy vừa nhẹ nhõm.
Bởi vì cuối cùng Franz cũng đối mặt được với cha mẹ mình.
Thực tế, cho đến trước khi Franz trở về nhà, tôi vẫn không dám thay đổi vận mệnh hoặc tương lai.
Việc thì thầm những lời nói ngọt ngào với Franz trong ba năm chỉ vì đứa trẻ thật đáng thương.
Tôi muốn cho Franz biết rằng vẫn có nhiều cuộc sống khác vì tôi cảm thấy tiếc cho Franz, người không phù hợp với yêu cầu của gia đình.
Chỉ đến đó thôi.
Nhưng khi nhìn thấy những vết bầm xanh tím trên cơ thể Franz, tôi đã thay đổi suy nghĩ.
Nếu thời gian trôi qua như trong nguyên tác mà tôi biết thì Franz sẽ bị nhục nhã hơn.
Và bao gồm cả tôi và gia đình tôi sẽ đi trên con đường diệt vong.

"Và một lần nữa, con muốn trở thành hiệp sĩ, thưa cha."

Tôi truyền đạt rõ ràng lời nói đến cha.

"Cho đến bây giờ, đã bao giờ con cầu xin cha mẹ điều gì chưa?"

Cha và mẹ đã không thể trả lời câu hỏi của tôi.
Ngay cả trong ký ức của Kayla Vesta mà tôi có, Kayla vẫn là con cả. Lúc nào cũng trưởng thành và có tinh thần trách nhiệm cao.
Người chị gái ngoan ngoãn, lúc nào cũng nhường cho em trai. Điều đó khiến hai chị em trở nên yếu đuối.

"Ta không biết là con muốn trở thành hiệp sĩ đến thế. Nhưng Kayla, lễ trưởng thành của con đã kết thúc và sẽ rất khó để thay đổi lần nữa."

Nét mặt của cha tôi bối rối.

Ở thế giới này, lễ trưởng thành sẽ được tổ chức vào năm 16 tuổi, cho dù đã tốt nghiệp học viện hay không.
Đặt biệt trong xã hội quý tộc, những đứa trẻ quý tộc phải quyết định hướng đi trước 16 tuổi.

"Đừng lo thưa cha. Con có thể làm được. Nhân tiện nói về chuyện này, con nghĩ tốt hơn hết là nên thay đổi trước khi Franz tổ chức lễ trưởng thành."

Franz cũng nên thay đổi con đường, trở thành học giả trước 16 tuổi.
Cha tôi lo lắng, và mẹ tôi đã đứng ra giúp tôi.

"Phu quân, ông có thể làm theo những điều bọn trẻ muốn không? Hơn bất cứ điều gì, bây giờ em không thể gửi Franz đến nơi như vậy được. Em không muốn để đứa con đáng thương của em đi."

Franz ôm chặt lấy mẹ đang rơi nước mắt.

"Vậy chúng ta sẽ gửi Kayla đến học viện Krati. Điều đó sẽ ổn chứ?"

Mẹ tôi lắc đầu một lần nữa.

"Em không muốn Kayla đến học viện đó. Nếu Kayla muốn trở thành một hiệp sĩ, con bé có thể tham gia vào đội hiệp sĩ của gia đình em. Em không muốn gửi những đứa con của mình đến nơi nguy hiểm như vậy."

"Nhưng để có thể kế vị, thì nhất định phải có bằng tốt nghiệp Krati."

"Các cháu của ông có thể đi. Cháu trai của anh cũng có dòng máu Vesta, nó có thể đáp ứng được điều kiện đó."

Mẹ đột nhiên lớn tiếng và sự khó chịu xuất hiện trên gương mặt cha.

"Không được."

Hiện tại, ngài hầu tước đang có mối quan hệ tồi tệ với người em trai Norix Vesta.
Cha quay người lại thở dài và ném thuốc lên thảm.
Ngay lập tức người hầu chạy đến và quét tàn thuốc lá rơi trên thảm
Tôi phải đưa ra quyết định trong khi cha mẹ đang cãi nhau về việc sẽ gửi ai đến học viện Krati.

"Con sẽ đến học viện Krati. Hãy để con đi."

"Kayla, không!"

Mẹ tôi hét lên vì quyết định của tôi.

"Con có thể làm tốt, thưa cha mẹ. Thay vào đó, hãy đưa con [Shuette] mà Franz đang giữ."

[Shuette] là thanh kiếm của gia tộc Vesta, được truyền từ đời này sang đời khác, và chỉ có người kế nhiệm gia tộc mới có thể có được.
Việc giữ thanh kiếm đó đồng nghĩa với việc tôi sẽ trở thành gia chủ tiếp theo của Vesta.

"Con... không phải con đã có [Shitzro] rồi sao?"

[Shitzro] Tấm khiên của tinh linh.
[Shitzro] là một trong hai báu vật của gia tộc Vesta, cùng với [Shuette].
Nếu Franz đã quyết định thay đổi hướng đi thì không nên giữ [Shuette].
Những gì mà Franz phải có là....

"Vậy chúng ta có thể giao [Shitzro] cho Franz được không? Người sở hữu [Shitzro] không nhất thiết phải giữ kiếm."

Tôi mỉm cười với cha và giả vờ thoải mái.
Thực ra tôi cũng không muốn trở thành hiệp sĩ.
Tôi không hứng thú vị trí gia chủ của gia tộc Vesta, và cũng không thèm muốn [Shuette].
Mục tiêu của tôi là phải để Franz có được [Shitzro].
Để thay đổi tương lai, Franz nhất định phải sở hữu [Shitzro].

"Không một đứa con nào làm như ý ta cả."

Ngài hầu tước thở dài.
Khi nhìn vào tình trạng lúc này của Franz, cũng khó có thể từ chối đề nghị của tôi.
Từ bây giờ tôi phải từ từ cướp đi những vai trò mà Franz đang nắm giữ.
Từ vai trò người kế nhiệm gia tộc đến học viện Krati.
Đây là những điều dành cho Franz và cũng dành cho gia đình tôi.
Để trách thảm kịch sẽ xảy ra trong tương lai, tôi sẽ giấu Franz đi.
Cho đến khi Franz sử dụng [Shitzro] một cách thuần thục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro