Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9:

Ian là người thẳng thắn và tính khí thất thường ngay từ khi còn nhỏ.

Hắn thậm chí còn không quan tâm đến người khác vì hắn luôn thắng dễ dàng.

Tất cả mọi người trừ Annabelle Nadit đều muốn hoà hợp với hắn.

Những người khác khen ngợi Ian, nói hắn đẹp trai, nhưng vợ chồng Công tước biết rõ cái bóng theo sau ánh sáng của con trai họ.

Đó là sự thờ ơ và thẳng thắn không muốn bất cứ điều gì từ người khác.

Dù sở hữu lẽ thường và phẩm cách của một quý tộc nhưng hắn lại lạnh lùng đến mức đôi khi không thừa nhận khuyết điểm của người khác.

Leslie chưa bao giờ quan tâm đến vấn đề này, nhưng bà thường nghĩ nhà Công tước Wade sẽ kết thúc mà không có người thừa kế như Ian.

Tất nhiên, dù con trai bà có sống một mình và chết đi thì đó cũng là điều khó tránh vì đó là lựa chọn của mỗi cá nhân.

Nhưng bà không thể tin được Ian, người luôn khó chịu với mọi việc với cùng một biểu cảm, lại lộ ra vẻ mặt như vậy!

"Mẹ, tại sao người lại đột nhiên quan tâm đến Annabelle? Bình thường người không hề quan tâm cơ mà."

"Ta nghĩ có lẽ con đang có chút mặc cảm tự ti. Ta chỉ nghĩ đó là sự phiền toái cho con đường phía trước của con mà thôi."

"Người biết chính xác ý con mà."

Ian mỉm cười và khoanh tay lại.

"Và một cuộc trò chuyện thú vị? Người định nói chuyện gì với người phụ nữ đã chửi rủa con?"

"Lời chửi thề đó cũng rất dễ thương."

Leslie trêu chọc nói.

"Ta hy vọng Aaron sẽ nghe thấy khi con tắm hôm nay."

"Nó rất quá đáng. Con không thể chịu được."

Ian bồn chồn vuốt tóc.

"Sau cuộc thi kiếm thuật này, sẽ không còn rắc rối nào nữa nên con sẽ cố gắng chịu đựng cho đến lúc đó."

"Hô, vậy sao?"

Leslie từ từ cười nhoẻn qua tách trà.

Thật vui khi thấy con trai mình phát khùng, nhưng bà lại có chút cảm động trước Annabelle.

'Cô muốn thắng, nhưng không muốn người kia bị thương à.'

Leslie sẽ không nghĩ như vậy nếu bà ở vị trí của Annabelle.

Đó là tấm lòng thực sự của Annabelle.

"Ta thích cô ấy."

"Thì sao ạ?"

"Con thì sao?"

"Con không phải kẻ biến thái phấn khích khi bị xúc phạm, và không đời nào có chuyện con thích Annabelle."

Ian nói với vẻ ít hào hứng hơn trong khi Leslie gật đầu.

"Chà, không sao đâu. Ta đâu thể làm gì khác. Chúng ta sẽ đi con đường riêng mà."

"Dạ?"

"Từ khi nào mà chúng ta lại can thiệp vào cuộc sống của nhau như thế chứ? Việc đánh giá một người có thể khác nhau còn gì."

Lờ đi ánh mắt sầu não của Ian, Leslie tiếp tục.

"Hôm nay cô ấy lại mặc bộ đồ tập màu xám. Nghĩ lại thì, ta chưa bao giờ thấy cô ấy mặc bất kỳ bộ đồ nào khác. Trong cuộc thi kiếm thuật cũng vậy, và lần trước ta tình cờ gặp cô ấy..."

Ian không đáp lại lời của Leslie.

Leslie nhìn con trai đang mím chặt miệng và nhận thấy đứa con trai thờ ơ đã gặp Annabelle mỗi ngày nhưng chưa bao giờ nghĩ như vậy.

"Cô ấy nói cô ấy rất ấn tượng bởi thức ăn mặc dù đó chỉ là một bữa đơn giản... và cô ấy chỉ ăn thịt Yeper đông lạnh mỗi ngày."

"..."

"Cha cô ấy, Hầu tước Abedes, hoàn toàn thờ ơ với cô ấy, người mẹ đã chết của cô ấy cũng vậy, nhưng ngay cả anh trai cô ấy cũng nghĩ đến việc lấy cô ấy làm nền tảng để nuôi cái bụng của chính mình..."

Ian không nói gì nữa. Hắn thở dài một lần, nói lời tạm biệt và rời đi.

Mặc dù Leslie nói ngắn gọn nhưng bà nghĩ mình chưa bao giờ thấy Ian có nhiều biểu cảm khác nhau đến vậy.

Có tức giận, vô lý, bối rối, và một số khó chịu.

'Thật thú vị. Không thể tin là những cảm xúc của Ian, thứ từng giống một con búp bê bằng gỗ, lại đang chảy trong cơ thể nó.'

Bà vui vẻ uống trà rồi rung chuông.

Aaron vốn đang đợi ở đâu đó bước vào với vẻ mặt rất phấn khích.

"Công phi Leslie."

Đôi mắt xanh đậm của Aaron mở to tinh nghịch.

"Người có vui không?"

"Ta nghĩ Ian đến vào phút cuối và đã phá hỏng mọi thứ..."

Leslie trả lời với một nụ cười.

"Chà, có vẻ như mọi thứ đã trở nên thú vị hơn rồi, phải. Đây là điều buồn cười nhất từ khi Ian than vãn về việc không thể lộn ngược được."

Rồi bà nói một cách nghiêm túc.

"Sau vụ đó, việc nuôi dạy thằng bé rất dễ dàng, nhưng chẳng vui vẻ gì vì nó giỏi mọi thứ."

"Tôi chân thành chúc mừng người cuối cùng cũng tìm được niềm vui từ con trai mình sau một thời gian dài."

"Theo nghĩa đó, ta muốn tặng cô Annabelle một món quà."

"Quà ạ?"

"Ừ, ta có thể đặt ở Rainfield không? Ta chỉ muốn vứt bộ đồ tập màu xám cũ đó đi."

Leslie nhớ lại Annabelle, người đã ăn uống điên cuồng.

Mái tóc màu tím nhạt gợn sóng, đôi mắt xanh đậm và những nét đặc trưng... Bà nghĩ Annabelle sẽ rất xinh đẹp khi được tút tát.

Vì Leslie cũng là một kiếm sĩ nên tất nhiên bà hoàn toàn có thể hiểu lý do Annabelle không quan tâm đến những thứ đó, nhưng đây chỉ là lòng tham của chính bà mà thôi.

Lần đầu tiên Leslie thấy Annabelle là khi cô 14 tuổi và đấu kiếm với Ian trong trận chung kết.

Thực ra, rất khó để so sánh cả hai từ khi sinh ra.

Ian, người thừa kế của Công tước Wade, đồng thời là con trai của hai kiếm sĩ nổi tiếng càn quét thời đại.

Ngay từ khi còn nhỏ, hắn đã học cách sử dụng kiếm trực tiếp từ cha mình và đội trưởng hiệp sĩ.

Annabelle, đứa con ngoài giá thú, liên tục có một giáo viên khác tại một sân tập đơn giản để học cách dùng kiếm.

Không ai thấy lạ khi Ian đánh bại Annabelle.

Leslie cũng nhìn Annabelle và nghĩ thật tuyệt vời khi giành được hạng hai trong môi trường đó.

Đặc biệt, bà không thích mẹ cô, Caitlyn.

Caitlyn, người đeo đủ loại trang sức và váy đắt tiền, thở dài mà không hề nói mình đã làm tốt trong khi lạnh lùng nhìn xuống Annabelle trẻ tuổi trong bộ đồ tập sờn rách.

Cứ như thể Annabelle chẳng đáng một xu trừ khi cô là số một vậy.

Sau cái chết của Caitlyn, Reid dường như đã kế thừa mọi thứ và đang ngược đãi Annabelle như trước.

Không, bà không thể tin là họ chỉ cho cô ăn thịt Yeper đông lạnh.

Đó là một điều khủng khiếp, vì Leslie ghét việc nhịn đói và ăn những thứ vô vị.

Đó là lý do bà bắt đầu quan tâm đến Annabelle.

"Giờ này ngày mai sẽ rất tuyệt. Ta muốn tìm quần áo rồi lại ăn cùng nhau."

Aaron gãi tai một cách lúng túng trước lời nói đó.

"Dạ, tôi nghĩ ngày mai sẽ hơi khó ạ."

"Tại sao? Đầy đơn rồi à? Vì đây là yêu cầu của ta nên cậu có thể cho ta một giờ không?"

"Không ạ."

Aaron trả lời với vẻ thận trọng khác thường.

"Mai là ngày giỗ của chị tôi ạ."

Leslie kêu lên 'A!' rồi đan chặt hai tay vào nhau.

"Vậy để sau đấy nhé. Dĩ nhiên đó là việc quan trọng rồi."

Rainfield có một cô con gái đã qua đời ngay khi mới sinh ra.

Nếu còn sống, có lẽ cô ấy cũng bằng tuổi Ian.

'Là ngày mai à.'

Leslie nghịch tách trà.

~*~

Ian đã ngậm miệng khi đi tắm.

Để tránh vô tình ngân nga.

Có lẽ giờ mẹ hắn đã để Aaron đi rồi.

Ngoài ra, nếu là Aaron, cậu sẽ là người dạy dàn hợp xướng những lời hắn ngân nga và sau đó cho các hiệp sĩ hát vòng mỗi sáng.

Sau khi tắm xong, hắn nhón chân nhẹ nhàng đi lại, đặc biệt chú ý đến ngưỡng cửa.

'Thật là, cái gì vậy chứ?'

Hắn không quan tâm khi nghe thấy lời xúc phạm kép, nhưng lời của Annabelle cứ quanh quẩn tâm trí hắn.

"A, thật bất ngờ mà."

Mặc áo vào, hắn lo lắng khi thấy một con chim bồ câu đang đậu bên cửa sổ.

"Đi đi!"

Con chim bồ câu ủ rũ nhìn hắn, rồi vỗ cánh bay đi.

Ian nằm trên giường và lại thở dài. Cuối cùng, hắn chưa bao giờ hỏi tại sao cô lại cảnh báo hắn về những nguy hiểm ở Hibiscus.

Hắn đã vướng vào Leslie và quên mất chuyện đó.

"... Điều đó thật xấu hổ vì đối thủ duy nhất của Ian là tôi! Chỉ có Annabelle Nadit mới có thể tổn thương Ian Wade!"

'Thực sự như thế ư? Có trạng thái nào mà ta ghét ai đó đến mức ta không muốn bị người đó thương bởi ai khác ngoài bản thân không?'

Hắn suy nghĩ nghiêm túc rồi chuyển trí tưởng tượng của mình sang một hướng khác.

Người mà Ian Wade ghét nhất dĩ nhiên là Annabelle Nadit.

Nếu hắn không ghét cô thì hắn không bình thường.

Nhưng nếu Annabelle Nadit bị một đối thủ khác làm bị thương và cô bị cuốn vào một cuộc tấn công nào đó và bị thương nặng...

"... Không."

Cô đã bị thương nặng.

Khi hắn đánh nhau với cô, hắn không thể đánh cô nhiều như hắn muốn.

Ví dụ như hắn không thể nhắm vào lưng Annabelle.

'Mình hiểu rồi.'

Ian dễ dàng bị thuyết phục.

'Mọi người phải làm điều ngược lại.'

Tin rằng mình hiểu tâm lý của Annabelle một cách hoàn hảo, Ian thoải mái đi ngủ cho đến khi có thứ gì đó gõ nhẹ vào cửa sổ.

Lại là con chim bồ câu.

"Không, lại con chim bồ câu chết tiệt đó..."

Hắn chán nản mở cửa sổ và cố đuổi nó đi, nhưng con chim bồ câu thò chân ra và nhìn hắn với vẻ thảm hại.

'A.'

Nó không chỉ là một con chim bồ câu bình thường, mà là một con chim đưa thư.

Và chỉ có một người gửi cái này cho hắn.

Hoàng tử Robert.

[ Phải đưa cô Annabelle đến buổi gặp tiếp theo đấy. Thay đổi địa điểm sẽ tốt hơn. Ta sẽ đặt bàn 3 người tại ngôi nhà gạch đỏ. ]

Ian đọc ghi chú nhiều lần.

Con chim bồ câu chọc vào mu bàn tay hắn như thể nó cần một câu trả lời.

Ian cắn môi dưới và viết thư hồi âm.

[ Hẹn gặp ngài sau. Ta không biết liệu ta có thể đưa Annabelle Nadit đi cùng không vì cô ta không nghe lời ta. Ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu ngài nghĩ điều đó là không thể. ]

Sau khi viết thư hồi âm và buộc vào chân bồ câu, hắn bồn chồn nằm trên giường.

Hắn đang có tâm trạng tồi tệ, và điều đó dường như đã xảy ra từ khi Annabelle giải cứu hắn khỏi quá trình hộ tống Tư Tế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro