Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Những điều kỳ lạ mà tôi tin

Thế quái nào Ian lại ở đây?

Khi tôi đang lẩm bẩm về chiếc bánh trước sự xuất hiện bất ngờ của hắn, Robert lại hỏi.

"Sao tự dưng cậu lại ở đây?"

"... Việc đó."

Ian do dự một chút.

Chính lúc đó.

"Kính chào muộn, thần là Aaron Rainfield ạ."

Thay vì trang phục tập luyện thường ngày, Aaron đã xuất hiện lịch lãm trong một bộ đồng phục.

Mặc dù vậy, cậu ta không chỉ thay đồ không.

"Vì Hoàng tử tới nên vốn dĩ cha thần sẽ đích thân chào đón ngài, nhưng xin ngài hãy hiểu cho vì ông ấy không có mặt ở thị trấn nên thay vào đó, thần sẽ bày tỏ niềm vinh dự này. Thức ăn thế nào ạ?"

Hoá ra là để chào đón Hoàng tộc và ghi dấu ấn với tư cách người đại diện.

"Nó rất tuyệt, còn cô Annabelle thì sao?"

"Mọi thứ đều rất ngon, nhờ có ngài, thưa Điện hạ. Tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời."

Hoàng tộc chắc hẳn rất vĩ đại, chỉ cần như vậy cũng đủ để Aaron chạy đến chào hỏi từ dinh thự Công tước.

Tôi từ từ chớp mắt trong khi nhấp một ngụm rượu nữa.

Việc Annabelle Nadit, con gái ngoài giá thú của Hầu tước, dùng bữa trong một nhà hàng với Hoàng tử Robert sẽ lan truyền khắp giới quý tộc.

'Mình không quan tâm.'

Tôi không có ý định trở thành thành viên của một gia đình quý tộc nữa.

Đó là mong muốn mà Caitlyn và Reid gần như đã tẩy não tôi để được Hầu tước Abedes công nhận.

Thú thật, tôi không chăm chỉ vì muốn trở thành quý tộc.

Chỉ vì nếu tôi đứng đầu, tôi biết Caitlyn và Reid sẽ vui vẻ yêu thương tôi.

'Dù sao thì mình cũng không thể có được sự yêu thương, và bây giờ mình còn chẳng muốn dây dưa với một người như Reid.'

Đáng buồn thay, khi tôi cùng Reid nghĩ ra kế hoạch làm tổn thương Ian, tôi đã có ý định trở nên thân thiết với anh ta.

Nên tôi đã hào hứng đồng ý với đủ thứ điều tồi tệ.

'Thật ngu ngốc mà.'

'Mày không cần phải được gia đình yêu thương.'

Khi tôi buông bỏ suy nghĩ đó, sự oán giận của tôi với Hầu tước Abedes đã hoàn toàn biến mất, tôi nghĩ rằng mình chỉ nên ăn và sống thật tốt.

Khi tôi đang uống rượu, tôi cảm thấy một ánh mắt nhìn vào má mình.

Đó là Ian.

"Vậy, tại sao cậu lại ở đây?"

Tôi hỏi thẳng vì Robert đã xác nhận rằng Ian thực sự ghét tôi.

Dù đáng bị chỉ trích vì cách hành động và mọi thứ nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi tổn thương.

Hắn đã có biểu cảm thối nát nhất mà tôi từng thấy.

"Việc đó..."

Như mọi khi, tôi vỗ nhẹ vào thanh kiếm sau lưng.

Chúng tôi không cần phải chào nhau và giải thích lý do chúng tôi ở đây.

"Cậu đã mắc công tới rồi thì chúng ta đánh một trận đi!"

Khi Ian và tôi gặp nhau, tất cả những gì chúng tôi có thể làm là đánh nhau.

Tất nhiên, tôi không thực sự định đánh nhau.

Ngay cả khi là tôi, Ian, một quý ông, sẽ không rút kiếm ở một nơi như thế này.

Nên, dĩ nhiên, tôi nghĩ Ian sẽ mắng tôi vì những gì tôi đang làm ở nhà hàng.

"Được thôi."

Tuy nhiên, Ian, người đã đoán trước rằng tôi sẽ thách thức hắn như thế này, lại trả lời nửa vời một cách kỳ lạ.

"Ta sẽ đấu với cô. Đứng dậy đi."

Hử? Tôi là người bắt đầu trước, mà sao hắn lại vui vẻ chấp nhận vậy?

"Tốt thôi. Dù sao thì tôi cũng định đi gặp cậu."

Nhưng tôi đã lừa dối và đứng dậy.

Tất nhiên, tôi không quên rót chỗ rượu còn lại vào miệng.

Đầu tôi quay cuồng vì tôi đã uống quá nhiều rượu ngay lập tức, nhưng tôi kêu lên đầy tự hào.

"Nếu cậu nhìn chằm chằm như vậy, tôi sẽ nghĩ là cậu đang sợ đấy!"

Đương nhiên, tôi cũng có chút sợ vì biết mình sẽ thua, nhưng dù thế nào thì tôi cũng phải đối mặt với nó.

Ít nhất là cho đến cuộc thi kiếm thuật...

"Không được!"

Aaron đã trầm ngâm và ngăn chúng tôi lại.

Tôi luôn nghĩ sở thích của cậu ta là xem các trận đấu của chúng tôi, nhưng khá bất ngờ đấy.

Có lẽ cậu ta đột nhiên trở thành một người theo chủ nghĩa hoà bình khi trở thành chủ nhà hàng tạm thời...

"Hai người có thể ra ngoài rồi đánh không? Đồ ở đây khá đắt tiền."

Không phải, có lẽ cậu ta chỉ đang trở thành một nhà tư bản.

"Được, ra ngoài rồi đánh."

Tôi trả lời nhanh vì tôi không muốn thua trước mặt mọi người.

"Đúng như mong đợi, cô Annabelle."

Aaron giơ ngón cái lên.

"Kiểu gì cô cũng thua, nhưng tôi vẫn sẽ ủng hộ cô."

Đó là một câu nói khiến tôi và Ian đồng thời thấy khó chịu.

Có điều gì đó cho tôi biết đó là cố ý...

"Cảm ơn vì bữa ăn, thưa Hoàng tử."

Dù sao thì, tôi đã chào anh ta một cách lịch sự rồi sải bước ra khỏi nhà hàng.

Ian nhanh chóng bắt kịp.

"Đây không phải nơi thích hợp để gây chiến, nên chúng ta hãy đến sân tập của nhà Công tước."

"Cậu muốn đến đó? Không phải hơi xa à?"

"Cô có thể cưỡi ngựa."

"Nghiêm túc coi."

"Chúng ta có thể đi cùng nhau."

Tôi đành phải trèo lên con ngựa của hắn vì tôi không thể nói không vì mình đã bắt đầu trước.

"Ơ, ơ, ơ, chờ đã."

Sự hiện diện của hắn đằng sau tôi khiến tôi cảm thấy kỳ lạ. Gần như đông cứng, tôi nắm lấy bờm ngựa và siết chặt thắt lưng.

Khi hắn nắm lấy dây cương ngựa, tôi cứng người đến tận xương tuỷ vì có cảm giác như hắn đang ôm tôi.

Tôi phải cố hết sức để không chạm vào cánh tay hoặc lưng hắn. Nếu con ngựa chùn bước một chút, da thịt chúng tôi sẽ chạm vào nhau.

Không, chúng tôi nên gần như vậy khi cưỡi ngựa cùng nhau đi?

Ian còn chẳng nghĩ về điều đó nên tôi có thể cảm thấy cơ bắp của hắn đang căng cứng.

Trong khi đó, nồng độ cồn trong người tăng cao và tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi khi đầu tôi bắt đầu quay cuồng.

~*~

Đây là lần đầu tiên Ian cưỡi ngựa cùng ai đó.

Hắn đặt Annabelle phía trước và nắm lấy dây cương vì hắn từng thấy người khác làm điều đó, nhưng sau đấy hắn lại lo lắng về việc cô chạm nhẹ vào cơ thể hắn.

May mắn thay, hắn thích tính cách thể thao của Annabelle, vì cô có vẻ giữ thăng bằng tốt.

Nhưng cả hai đều rất lo lắng và cố hết sức để không chạm vào nhau.

Ian cứng người đến mức ngay cả vai hắn cũng đau.

Mỗi khi gió thổi, mái tóc tím nhạt của Annabelle bay phấp phới và cù vào má hắn.

Cô cũng đã nói thẳng rằng cô xấu hổ.

"Nếu cậu nghĩ tôi sẽ cảm ơn cậu vì cậu đã cho đi nhờ thì nhầm rồi. Hừ, sau khi cài hết cúc áo, tôi hy vọng cuối cùng chiếc cúc đầu tiên sẽ rơi ra!"

Bộ đồ hắn mặc có rất nhiều cúc.

Mặt khác, cô vẫn mặc bộ đồ tập màu xám như mọi khi.

"Hôm nay cô ấy lại mặc bộ đồ tập màu xám. Nghĩ lại thì, ta chưa bao giờ thấy cô ấy mặc bất kỳ bộ đồ nào khác. Trong cuộc thi kiếm thuật cũng vậy, và lần trước ta tình cờ gặp cô ấy..."

Ian đột nhiên nhớ tới lời của Leslie và cắn môi dưới.

Quần áo là tất cả những gì mọi người cần để làm ấm cơ thể... và quần áo của hắn quá sang trọng để hắn nghĩ như vậy.

Mặc dù hắn không thực sự quan tâm nhưng tủ đồ của hắn vẫn đầy quần áo tốt.

Bình thường hắn không có cảm giác thèm ăn nhưng đồ ăn ngon nhất luôn có sẵn trên bàn ăn ở nhà hắn.

Nên hắn đã sống cuộc sống của mình mà không hề nghĩ đến nó.

Không biết Ian đang nghĩ gì, Annabelle lẩm bẩm và tiếp tục chửi thề.

"Mặc dù đó chỉ là một bữa ăn đơn giản nhưng cô ấy đã vô cùng ấn tượng... Ta nghe nói cô ấy chỉ ăn thịt Yeper đông lạnh mỗi ngày."

Ngay từ cái tên, thịt nghe đã rất khô.

Hắn không biết thịt Yeper đông lạnh là gì, nhưng sự phẫn nộ của Leslie cho thấy nó rất tệ.

Cô thực sự ăn không ngon?

Mặc dù cô không nhỏ đến thế nhưng cô dường như vừa vặn trong vòng tay hắn...

Không, tại sao hắn lại nghĩ như vậy về Annabelle mà không phải ai khác?

Ngay cả khi thế giới chỉ còn lại một người phụ nữ duy nhất và đó là Annabelle, họ cũng sẽ chỉ đánh nhau cho đến cuối cùng.

Cho dù cả hai có bị mắc kẹt trên một hoang đảo thì đó cũng là mối quan hệ sẽ đẩy nhau xuống biển như điên.

Sau khi biết cô đang ở trong vòng tay hắn, sao hắn lại có ý nghĩ điên rồ như vậy?

Cơ thể Annabelle hơi nghiêng đi trong khoảng thời gian hắn giác ngộ về chính mình.

Vội vàng tóm lấy cô, Annabelle nhún vai với một lời chào bữa.

"Không, đây là lần đầu tiên tôi uống quá nhiều..."

"Rượu?"

"Điện hạ đã mua rượu cho tôi."

Nếu nhìn kỹ, hắn có thể thấy chóp tai của Annabelle.

"Vì hôm nay là sinh nhật tôi..."

"... Hôm nay là sinh nhật cô?"

"Phải."

Ian nuốt một tiếng rên rỉ mà không nhận ra.

Robert đã yêu cầu rượu vào ngày sinh nhật của cô, trong khi Ian thì yêu cầu đánh nhau.

Cho dù hắn không thích Annabelle thì đòi đánh nhau trong ngày sinh nhật không phải là hơi quá đáng sao?

Hắn cũng quên mất việc chính cô là người đã bắt đầu cuộc chiến trước và chìm đắm trong suy nghĩ.

Hắn đã đi được bao xa rồi?

Đột nhiên, cơ thể Annabelle ngã ra sau.

Cùng lúc đó, trái tim Ian rơi xuống.

Annabelle hoàn toàn say và nhắm mắt ngủ thiếp đi.

"Này, này, này, này!"

Ian nửa vời giữ lấy cơ thể cô và để cô không bị ngã và nói.

"Này, Annabelle Nadit?"

Annabelle đã ngủ ngon lành.

Trong tình trạng cứng đờ, Ian đã về đến dinh thự Công tước mà ít tiếp xúc cơ thể với cô nhất có thể.

~*~

"Vậy."

Leslie khoanh tay nhìn hành vi thảm hại của con trai mình.

"Con đưa cô ấy tới đây luôn?"

Cơ thể của Annabelle treo trên con ngựa đen của hắn.

Có lẽ khi về đến, cô hẳn đã được đặt lên ngựa, và có lẽ Ian khi xuống đã kéo lê cô như một cái bao tải.

"Dĩ nhiên, nếu cô ấy say đến mức này, lẽ ra con nên đưa cô ấy về nhà riêng của mình mới... không."

Leslie lắc đầu.

"Dù sao thì cô ấy cũng sẽ không ăn gì ngoài thịt Yeper đông lạnh ở đó. Ta rất vui khi con mang cô ấy đến đây."

"Dạ?"

Sau đó, Leslie nói chuyện thoải mái hơn với con trai bà, người có vẻ mặt ngu ngốc nhất từ trước đến giờ.

"Được rồi, con có thể đi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro