Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Nghệ thuật thua một tên ngốc quá nhiều tiền


"Bạn đang lo lắng về nơi yên nghỉ sau cùng? Muốn đảm bảo rằng ngay cả khi lìa đời, bạn vẫn có thể nằm xuống trong sự sang trọng tuyệt đối? "

Đừng lo lắng nữa—hãy để Graves & Sons lo liệu! Được thành lập vào năm 1800 bởi cụ tổ Harmiton Graves, gia tộc chúng tôi tự hào cung cấp những khu nghĩa trang đẳng cấp nhất dành cho giới thượng lưu. Với châm ngôn:

"Death is inevitable. Dignity is a choice."
(Cái chết là điều tất yếu. Phẩm giá là một lựa chọn.) 

Chúng tôi cam kết mang đến cho bạn một nơi an nghỉ xứng đáng—bởi lẽ, đẳng cấp thực sự không kết thúc ngay cả khi trái tim ngừng đập."

— Trích từ một quảng cáo cũ của Graves & Sons (23 tháng 12 năm 1905)* 
Ký giả: Nathaniel Holloway
Tờ báo: Nhật báo Renigard – Tòa soạn báo Holloway, thủ đô Renigard.

--- 

"Nathaniel Hollowa... y..."

Edmund Graves chậm rãi đặt tờ báo xuống chiếc bàn tròn bằng kính, ánh sáng từ đèn chùm phía trên phản chiếu lên bề mặt trong suốt, tạo nên những vệt lấp lánh mờ ảo. Bộ lễ phục Chủ Nhật của anh không hề có lấy một nếp nhăn—một frock coat đen tuyền được cắt may chính xác đến từng đường kim mũi chỉ, hàng khuy bạc sáng bóng phản chiếu ánh nến dịu dàng trong phòng. Cổ tay áo được cài bằng khuy măng sét bạc, chạm khắc tinh xảo như một lời tuyên bố thầm lặng rằng ngay cả những chi tiết nhỏ nhất trên người anh cũng phải đạt đến độ hoàn mỹ tuyệt đối. 

Chiếc cravat lụa đen được thắt chặt một cách chuẩn xác, tạo nên một sự cân đối hoàn mỹ với áo gilet xám chì bên trong. Quần đen được ủi nếp thẳng tắp, đôi giày Oxford da sáng bóng không dính một hạt bụi. Găng tay da cừu được đặt ngay ngắn trên bàn, như thể chúng cũng phải tuân theo một trật tự nghiêm ngặt nào đó trong thế giới của Edmund. 

Giọng anh kéo dài khi đọc cái tên trên tờ báo, chất chứa một sự chán chường đặc trưng—một kiểu mệt mỏi chỉ có thể xuất hiện ở những người đã chứng kiến quá nhiều sự vô nghĩa của thế gian. Nhật báo Renigard, một ấn phẩm sáng Chủ Nhật của tòa soạn Holloway, được giao đến tận cửa mỗi tuần bởi những cậu bé giao báo. Một dịch vụ tốn chưa đầy hai xu. Một cái giá rẻ mạt để đổi lấy thông tin. 

Và như quý vị có thể nhận ra, cái họ Graves xuất hiện trên bài báo không phải là sự trùng hợp. Edmund không chỉ là một độc giả tình cờ. Không may thay cho anh, anh chính là người thừa kế đời thứ mười ba của gia tộc  Graves - một trong bốn dòng họ hiếm hoi vẫn giữ được quyền lực tại Renigard, thành phố nơi các gia tộc nổi lên và sụp đổ nhanh hơn tốc độ người ta lật một trang báo. 

Nhưng tất nhiên, Graves không phải là một gia tộc tầm thường. 

--- 

Gia Tộc Graves: Đế Chế Được Xây Dựng Trên Cái Chết

Harmiton Graves, người đã đưa gia tộc này lên đỉnh cao, không kiếm tiền từ đất đai, chính trị hay những cuộc hôn nhân chiến lược như bao quý tộc khác. Không, ông ta chọn một lĩnh vực mà không ai có thể thoát khỏi: 

Cái chết.

Ở Renigard, người ta có thể sống một cuộc đời xa hoa hay nghèo khổ, là quý tộc hay thường dân, là bậc đế vương hay một kẻ vô danh tiểu tốt. Nhưng cuối cùng, ai cũng phải nằm xuống. Graves & Sons chỉ đơn giản là biến điều tất yếu đó thành một ngành kinh doanh hái ra tiền. 

Bạn muốn một ngôi mộ xa hoa bằng đá cẩm thạch, chạm khắc bởi những nghệ nhân bậc thầy? 
Graves có thể lo liệu. 

Bạn muốn một hầm mộ gia tộc tráng lệ với cột đá Corinth, phù điêu tỉ mỉ, và mái vòm dát vàng? 
Chỉ cần sẵn sàng chi trả, Graves sẽ xây dựng cho bạn một kiệt tác khiến người đời sau phải cúi đầu ngưỡng mộ. 

Bạn muốn mộ phần của mình nằm trong khu vực "dành riêng cho quý tộc" để đảm bảo rằng ngay cả khi đã chết, bạn vẫn không phải nằm chung với đám nhà giàu mới nổi đáng ghét? 
Graves sẽ đảm bảo điều đó—với một mức giá phù hợp, tất nhiên. 

Trong suốt hơn một thế kỷ, gia tộc Graves đã tự biến mình thành những người cai quản cái chết, kiểm soát không gian nơi người ta sẽ an nghỉ vĩnh hằng. Họ không chỉ chôn người chết—họ bán sự trường tồn, bán danh dự, bán một thứ ảo ảnh rằng ngay cả khi trái tim ngừng đập, địa vị của một người vẫn sẽ được bảo toàn. 

Đối với Edmund, cái chết không phải là sự kết thúc. 
Không, nó là một thị trường. Một ngành công nghiệp. 
Một cỗ máy vận hành trơn tru, nơi từng cái chết đều là một cơ hội sinh lời. 

Và anh là người thừa kế của di sản ấy. 

Không phải anh lựa chọn cái nghiệp này. Nhưng xét cho cùng, ai lại đi từ chối một gia tài kếch xù chỉ vì lương tâm cơ chứ?

Nếu cụ tổ Harmiton Graves là người đặt nền móng cho Graves & Sons, thì hai bậc thân sinh của Edmund—Henry và Rosamund Graves—lại là những kẻ đã nâng gia tộc này lên tầm huy hoàng trong giới thượng lưu Redigard. Dù Edmund không phải kiểu người dễ dàng thừa nhận công lao của người khác, anh vẫn dành cho họ một sự kính trọng nhất định—dĩ nhiên, trong chừng mực mà trái tim chật hẹp của anh có thể chứa đựng.

Không có họ, Edmund sẽ không thể được sinh ra trong Gravesend —một tòa trang viên uy nghi, tráng lệ và đầy tính mỉa mai. "Gravesend"— Điểm cuối của ngôi mộ. Một cái tên không thể hoàn hảo hơn cho dòng họ chuyên kinh doanh cái chết. Nó vừa trang nhã, vừa đầy ẩn ý, như một lời nhắc nhở cho tất cả những kẻ khoác lác về quyền lực và địa vị rằng, cuối cùng, họ vẫn sẽ nằm xuống một trong những tác phẩm tinh xảo của gia tộc Graves mà thôi.

Nhờ sự cần mẫn của những thế hệ đi trước, Edmund Graves có thể ung dung tận hưởng buổi sáng Chủ nhật theo phong cách của một quý ông thực thụ: khoác trên người bộ lễ phục được cắt may hoàn hảo, nằm dài trên chiếc ghế bành da thật với một ly rượu hảo hạng trên tay, và không phải động tay vào bất cứ việc gì nếu anh không muốn.

Dĩ nhiên, tiền bạc chưa bao giờ là vấn đề với Edmund. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không có những nỗi phiền muộn của riêng mình. Và một trong số đó—một trong những điều khó chịu nhất vào sáng Chủ nhật—chính là bài quảng cáo về nghĩa trang gia đình anh trên tuần san của "Nhật Báo Renigard".

Bài viết được chấp bút bởi không ai khác ngoài Nathaniel Holloway —công tử nhà Holloway, người thừa kế của tòa soạn báo lớn nhất Redigard, đồng thời là... "bạn thân" của Edmund.

Tất nhiên, chữ "bạn" ở đây cần được hiểu theo nghĩa rộng nhất có thể.

Nathaniel Holloway.

Một cái tên không xa lạ, nhưng mỗi lần nghe đến, Edmund đều cảm thấy bản thân vừa mất đi vài phút tuổi thọ. 

Dĩ nhiên, không ai khác ngoài anh mới có thể nghĩ ra một biệt danh phù hợp cho người bạn thuở nhỏ của mình: "Nate"—hay theo từ điển cá nhân đầy châm chọc của Edmund, đó là viết tắt của "Nuisance And Tiresome Errand-boy." (Tên phiền phức và kẻ chạy vặt đáng bực mình.) Một danh hiệu không chỉ đúng, mà còn phản ánh hoàn hảo bản chất của Nathaniel đến mức đáng ngạc nhiên. 

Nate là kiểu người thích thọc mũi vào chuyện của người khác rồi tự gọi đó là "trách nhiệm của một nhà báo thực thụ." Nếu có một người trên đời có thể biến việc tò mò vô duyên thành một lý tưởng cao đẹp, thì người đó chắc chắn là Nathaniel Holloway. Và như một hệ quả tất yếu, nhờ vào cái sự tọc mạch vô phương cứu chữa ấy, anh ta lúc nào cũng có cách moi ra những thông tin mà Edmund cần—chỉ có điều, đổi lại là một cơn đau đầu không hồi kết từ những bài diễn văn đạo đức mà Edmund chẳng bao giờ yêu cầu. 

Nếu trí nhớ của Edmund còn hoạt động tốt—mà chắc chắn là tốt hơn Nate nghĩ—thì hai người gặp nhau lần đầu vào năm sáu tuổi, tại đám tang của ông nội Nate. Một buổi lễ được tổ chức ngay tại nghĩa trang trung tâm thành phố, tất nhiên, dưới sự quản lý của gia tộc Graves. Vì cả hai gia đình đều thuộc tầng lớp quý tộc lâu đời của Renigard, bố mẹ Edmund đã lịch sự mời Nathaniel đến điền trang Gravesend để chơi cùng con trai họ. 

Và như thế, một thứ gì đó đại loại như tình bạn được hình thành. 

Không đủ gắn bó để trở thành tri kỷ, nhưng cũng chẳng đủ xa lạ để chỉ đơn thuần là người dưng. Nếu xã hội gọi đó là tình bạn, Edmund sẽ không tranh cãi—chỉ là nếu hỏi quan điểm cá nhân của anh, câu trả lời sẽ đơn giản hơn nhiều: 

"Cậu ta giống như một chứng bệnh mãn tính—không đến mức chết người, nhưng dai dẳng và phiền nhiễu đến khó chịu."

Phiền nhiễu đến mức mà giờ đây, vào một buổi sáng chủ nhật đáng ra phải yên bình, Edmund phát hiện cái tên của mình được in trên Nhật báo Renigard —trong một bài quảng cáo về Graves & Sons, do chính "người bạn" đáng kính của anh chắp bút. 

Tuyệt vời. 

Một cách tuyệt vọng. 

Edmund đặt tờ báo xuống chiếc bàn mặt kính phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, đứng dậy khỏi chiếc ghế bành da yêu thích. Anh chỉnh lại hàng cúc áo trên bộ frock coat đen tuyền hoàn mỹ, cặp khuy măng sét bạc khắc họa tiết tinh xảo lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo của buổi sáng sớm. Chiếc quần âu được ủi phẳng đến mức có thể làm tổn thương lòng tự trọng của bất kỳ kẻ nào không hiểu gì về thời trang. Sau khi đảm bảo mọi thứ trên người vẫn duy trì được sự hoàn hảo tuyệt đối, anh rời thư viện, băng qua hành lang kính rộng lớn, nơi tấm thảm nhung đỏ chạy dọc theo sàn gỗ được đặt một cái tên không thể  "Graves"hơn: 

Đại sảnh Everrest.

Một cách chơi chữ từ  Ever Rest —"nghỉ ngơi mãi mãi." Một lời nhắc nhở đầy thanh lịch về sự vĩnh hằng của những người đã khuất. 

Edmund sẽ chẳng lấy làm ngạc nhiên nếu như từng viên gạch trong điền trang này đều mang một ý nghĩa gợi nhắc về cái chết. Gia tộc Graves tôn thờ cái chết—chỉ trừ cái chết của chính họ. 

"Reng! Reng!"

Tiếng chuông điện thoại vang lên khi Edmund vừa đặt bước chân cuối cùng ra khỏi hành lang. 

Thông thường, việc nghe điện thoại sẽ do ông quản gia già Alphus đảm nhiệm—một con người tận tụy đến mức Edmund không loại trừ khả năng ông sẽ trút hơi thở cuối cùng ngay trong khi phục vụ anh. Nhưng giờ đây, Alphus lại đang xin nghỉ phép để dưỡng bệnh, và với việc những cô hầu còn lại dường như vẫn chưa thể hoàn toàn làm chủ một thiết bị tân tiến như điện thoại, Edmund, người thừa kế danh giá của gia tộc Graves, rốt cuộc lại trở thành kẻ duy nhất có khả năng xử lý tình huống này. 

Anh dừng bước, liếc nhìn chiếc máy điện thoại cổ điển màu đen đặt trên bàn, ánh mắt không khác gì nhìn một vật thể nhiễm dịch bệnh thời Trung Cổ. 

Rồi thở dài. 

"Nếu đây là Nate, cậu ta tốt nhất nên cầu nguyện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro