Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Kwak Soo Hwan, người đã đến phòng thí nghiệm tầng 34 và nhìn chằm chằm vào bên trong phòng thí nghiệm. Bắt đầu từ cột trung tâm, bên trái là bàn của các nhà nghiên cứu, bên phải là nơi quản lý vắc-xin và virus. Tất nhiên, những gì anh nhìn thấy từ bên ngoài chỉ là nơi có cột trung tâm ở giữa giống như được sử dụng làm sảnh trong phòng thí nghiệm.
Kwak Soo Hwan khoanh tay dựa lưng vào tường và chờ Seok-hwa đi ra. Khi anh giơ cổ tay lên và nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay bị nứt, đó là thời gian để ăn tối. Mặc dù ăn ít như nước tiểu chuột, nhưng Seok-hwa không bỏ bữa và ăn đầy đủ.

[Mở cửa]

Tiến sĩ Kim, người cùng xuất hiện với Seok-hwa, đã giật mình khi nhìn thấy Kwak Soo Hwan. Anh ấy cười với khuôn mặt gượng gạo rồi nhanh chóng đi ra phía trước.
"Tiến sĩ Seok, bây giờ anh đang định đi ăn cơm à?" Kwak Soo Hwan đã giả vờ cầm thìa.
"Không, tôi nghĩ tôi phải đi ra ngoài một chút."
"Đi đâu?"
Mặc dù chỉ mới được đưa đến Seoul vài ngày nhưng đây là lần đầu tiên Seok Hwa bày tỏ ý định sẽ trực tiếp ra ngoài. Thêm vào đó, bây giờ anh thấy anh ấy đang đeo khẩu súng lục Holster bên trong áo khoác. Đó là khẩu súng lục 18C được cấp cho các tiến sĩ. Không chỉ vậy, anh ấy còn đeo ba lô trên lưng.
"Tại sao lại mang súng? Lẽ nào anh định ra khỏi khu vực xanh à?"
"Vâng, có lẽ phải như vậy".
"Hiện trường là trách nhiệm của chúng tôi. Nếu có gì sai bảo thì cứ nói đi."
"Tôi nghĩ tôi nên tận mắt nhìn thấy nó. Đi chung đi."
Seok Hwa bắt đầu đi bộ trước.
Nếu tiến sĩ bảo thì phải đi chứ. Kwak Soo Hwan cuối cùng cũng đã đi theo sau Seok Hwa. Trong lúc đi thang máy đến bãi đậu xe, Seok Hwa cũng chào hỏi nhẹ nhàng với một số người quen.

"Hướng này."
Thiếu tá Kwak nắm lấy cánh tay của Seok Hwa và dẫn anh ta đến chiếc xe jeep của mình.
"Nghe nói việc tiêm thuốc ức chế ham muốn tình dục, tiến sĩ Seok đã loại bỏ tác dụng phụ?"
Vì nắm chặt một cách dữ tợn nên Seokhwa đã có ấn tượng tinh tế.
"Chúng tôi chỉ nghiên cứu để loại bỏ tác dụng phụ khi nhận được yêu cầu."
Seok Hwa leo lên ghế hành khách và thở dài. Kwak Soo Hwan cũng cầm tay lái khi nhìn thấy anh ấy thắt chặt dây an toàn.
"Vậy tôi nên đưa anh đi đâu?"
"Nơi mà Thiếu tá Kwak Soo Hwan đi trộm rượu, à không, khu vực đỏ mà cậu ấy đi lấy rượu."
"...Gì cơ?"
"Đó là nhà của tiến sĩ Oh Yang Seok."
Seok Hwa thản nhiên lấy chăn ra khỏi ba lô đặt trên đùi. Sau đó ôm lấy cơ thể mình và nhắm mắt lại.
"Đến nơi thì gọi tôi dậy nhé."

'Ý anh là gì khi yêu cầu tôi đột nhập vào khu vực màu đỏ '13' và sau đó đánh thức anh dậy.' Kwak Soo-hwan đã đập nhẹ vào vô lăng trước khi anh khởi động xe.
"Nghe này, tiến sĩ Hàu."
Seok-hwa chỉ nhắm mắt lại.
"Anh không biết vì sao khu vực đỏ lại là màu đỏ à? Đây là khu vực nguy hiểm nhất. Việc chăm sóc cơ thể của tôi không khó, nhưng tôi không biết sẽ phải vất vả thế nào để đưa tiến sĩ Hàu một người yếu đuối như vậy đi cùng mình?"
Seok Hwa mở mắt và nhìn Kwak Soo Hwan.
"Xuống đi."
Kwak Soo Hwan cũng trả lời lại với khuôn mặt vô cảm.
"... ... ."
"Tôi nói xuống đi mà. Nếu anh nói cho tôi biết những gì anh cần, tôi sẽ đi một mình."
"Dù có nhìn cậu cũng không biết nên không được đâu."
Kwak Soo Hwan nhếch môi.
"Tại sao, vì đầu tôi nhìn giống như đầu đá à?"
"Thiếu tá Kwak Soo Hwan. Tôi không có hứng thú để đấu khẩu với thiếu tá."
"Bởi vậy mới bảo xuống đi."
Seok-hwa lấy chai nước lọc từ trong ba lô ra và uống nước một cách chậm rãi.
"Khi tôi xem nhật ký nghiên cứu của tiến sĩ Oh Yang Seok, tôi nghĩ rằng có vấn đề gì đó xảy ra vào thời điểm đó. Trong nhật ký có một phần quan trọng bị thiếu, nhưng tôi biết ông ấy. Ông ấy đã mang những tài liệu bí mật về nhà riêng của mình. Khu vực màu đỏ đó vốn dĩ là khu vực màu xanh lá cây, nhưng tôi nghe nói lần này đã biến thành khu vực nguy hiểm."
"À, bây giờ tiến sĩ định đóng vai trò trong lực lượng hiến binh à?"
Seok-hwa dụi mắt bằng mu bàn tay như thể mệt mỏi.
"Được rồi. Tôi sẽ đi cùng với người khác."
Anh nắm chặt tay Seok-hwa khi cố tháo dây an toàn.
"Nếu anh đồng hành cùng người khác thì tôi sẽ đi Youngchang à?"
"Vậy thì đi đi. Tôi không phải là người sẽ hối hận vì chuyện này."
Seok Hwa nói từng chữ một cách mạnh mẽ. Kwak Soo Hwan vừa cười vừa thở dài.
"Có một mối đe dọa đáng sợ. Tôi sẽ đi nhưng tôi không chịu trách nhiệm nếu một bên cơ thể của tiến sĩ Seok bay mất đâu."
Seok Hwa nắm chặt bao súng có súng lục trong tay.
"Đi đi. Khi nào đến khu vực đỏ hãy gọi tôi dậy nhé."
Sau đó, anh duỗi thẳng người ra một cách vô tâm.

***

Từ Yeouido đến khu vực màu đỏ nơi có nhà của tiến sĩ Oh Yang Seok chỉ cần 30 phút là đủ.

Đó là những người lính canh giữ khu vực màu đỏ, và cho dù Adam có nhảy cẫng lên thì cũng không thể vượt qua ranh giới đó. Chính tại đây, nơi Adam bắt đầu biến đổi lần thứ 7. Đó là lý do tại sao nó nhanh chóng chuyển từ màu xanh sang màu đỏ.
Trước khi bước vào khu vực, Kwak Soo Hwan, người đã đến trạm kiểm soát và dừng chiếc xe jeep. Hạ cửa sổ xuống để xuất trình chứng minh thư và một lính gác đã nhận ra Kwak Soo Hwan.
"Thiếu tá Kwak, có khi nào anh lại đến cướp rượu nữa không?"
Người lính bất ngờ xuất hiện với khuôn mặt thương tiếc.
"Làm ơn đi mà. Ngày hôm đó chúng tôi cũng không phát hiện ra thiếu tá Kwak đi vào khu vực màu đỏ nên đã bị mắng rất nhiều. Hãy cứu chúng tôi với."
Kwak Soo Hwan đã nhét chứng minh thư vào bên trong đồng phục.
"Nếu tôi lại đến cướp thì lén vào, đưa chứng minh thư ra trước làm gì? Ồn ào quá, dọn dây thép gai đi."
"Nhưng mà người ngồi bên cạnh là...?"
Biểu hiện của sự tuyệt vọng. Rốt cuộc anh ta đang nhìn anh với ánh mắt như thể nghĩ rằng anh đã giết ai đó và bỏ rơi họ.
"Chưa có chết đâu?"
"Dù vậy Thiếu tá Kwak, khu vực màu đỏ cũng phải xác nhận thân phận người đồng hành của mình."
Anh liếc nhìn Seok Hwa đang ngủ với mở miệng hơi há hốc. Phải ngủ ngon chứ. Mặc dù anh đã rủ cậu ấy đến khu vực màu đỏ nhưng mà chưa gì đã thấy mệt mỏi rồi. Anh đã rất ngạc nhiên khi thấy anh ấy như vậy suốt thời gian qua.
"Người yêu của tôi."

Anh xoa má Seok Hwa bằng bàn tay đang đeo găng tay da của mình. Vì anh ấy không mở mắt nên anh vỗ nhẹ vào má anh ấy.
"Em yêu à, em yêu à dậy đi. Đến khu vực màu đỏ hẹn họ nào."
Cốc cốc cốc cốc, vì liên tục chạm vào nên Seok Hwa đã lén mở mắt ra. Anh dơ tay lên xoa xoa phần trán vì anh dựa vào cửa sổ nên cảm thấy đau nhức.
"Đến nơi rồi à?"
Sau đó, anh ấy lấy một thanh sô cô la có lượng calo cao trong ba lô ra và bắt đầu nhai nhồm nhoàm.
"Tiến sĩ Seok. Hãy nói địa chỉ nhà của Oh Yang Seok ở đâu, có các chú quân nhân ở đây đang đợi kìa."
Seok Hwa súc miệng bằng nước lọc đã nhìn chằm chằm vào phía trước tối đen kia.
Vì tình trạng thảm họa quốc gia không bị thu hồi nên phải tiết kiệm điện, chỉ có khu vực Green, Blue và Indigo là nơi duy nhất có đèn cả ngày lẫn đêm. Không biết có phải do trăng lưỡi liềm mọc lên không nhưng tối đến mức không thể đi lại nếu không có đèn pin. Seok Hwa ngay lập tức hé môi.
"....Được rồi."

Kwak Soo-hwan rất ngạc nhiên như thể đang tự hỏi anh là tiến sĩ gì vậy. Anh đã ngăn chặn Seok Hwa đang tháo dây an toàn và đạp ga.
"Làm gì vậy... ...!"
Lốp xe Jeep bị quay tròn do chạy với tốc độ đột ngột.
"Không dọn dây thép gai mà làm gì vậy hả!"
Khi anh hét lên, chiếc xe jeep đang phát ra âm thanh của động cơ quá nóng bắt đầu chạy về phía trước. Chiếc xe lao qua hàng rào dây thép gai vừa mới mở ra và trên thân xe bắt đầu phát ra tiếng cảnh báo.

[Bíp-Emergency, Emergency, bạn đang tiến vào khu vực màu đỏ 13. Hãy quay xe lại. Emergency, Emergency, Emergency.]

"Ai mà không biết chứ."
Kwak Soo Hwan đã tắt thông báo khẩn cấp trên thiết bị định vị và đạp mạnh chân ga một lần nữa. Nhìn sang bên cạnh, Seok Hwa đang nắm chặt dây an toàn bằng hai tay.
"Đừng lo."
".....vâng "
Cứ tưởng là anh ấy sẽ nói một lời gì đó nhưng anh chỉ nói 'vâng'. Kwak Soo Hwan cười lớn.
"Ngày tôi vào để lấy rượu, Adam ở đây gần như đã bị tiêu diệt hết."
Như lời họ nói, không biết chừng Adam vẫn còn sót lại nên chỉ định là khu vực màu đỏ.
"Vì vậy, tôi nghĩ tiến sĩ Seok thật may mắn. Tôi là người duy nhất trong Rainbow City có trình độ như vậy."
"Tiến sĩ Oh Yang Seok, không phải là do Thiếu tá Kwak Soo Hwan đã giết đấy chứ?"
Seok Hwa hỏi một cách điềm tĩnh.
"Ai nói thế? Lại có con chó nào lại tung tin đồn nhảm nữa à? Cũng đúng, tôi là người bạn nhậu duy nhất của ông già đó nên mới có tin đồn kỳ lạ như vậy, nhưng ngoài cái đó ra còn tin đồn nhảm nào nữa không? Tôi đã nắm lấy gáy của tiến sĩ Seok và ném vào bát canh. Anh cũng biết đó là tin đồn nhảm đúng không?"
"Vâng, tôi biết. Những tin đồn còn lại là sự thật."
"Gì cơ?"
"Thiếu tá Kwak Soo Hwan, đã đưa cơ quan sinh dục đang cương cứng đến miệng tôi."
Theo phản xạ anh chặn mình để không đạp phanh và nhấn ga mạnh hơn.
"Hãy nói thẳng ra. Tôi đã đưa nó ra nhưng không chạm vào nó."
"Tại sao cậu lại đem nó vào miệng tôi?"
Đèn pha là ngọn đèn duy nhất thắp sáng con đường tối tăm. Kwak Soo Hwan nhìn lại Seok Hwa với khuôn mặt khó hiểu. Seok Hwa chỉ gấp chăn lại và bỏ vào ba lô. Mặc dù bên trong xe hơi tối nhưng có thể dễ dàng nhận ra rằng nó vô cảm.
Sau khi kéo chiếc balo lại Seok Hwa đã khởi động lại thiết bị định vị mà Kwak Soo Hwan đã tắt. Sau đó, anh bắt đầu chỉ đường đến địa chỉ nhà của tiến sĩ Oh Yang Seok. Khi có chỉ thị rẽ phải ở phía trước 200m, Kwak Soo Hwan đã quay tay lái về hướng đó.
"Có vẻ như anh không nhất thiết phải nghe câu trả lời."
"Vâng."
Như anh đã nói, Seok Hwa không tò mò lắm. Anh chỉ nghĩ rằng vì lý do gì đó mà cậu ấy đã cương cứng và không muốn xử lý bằng tay.
"Tiến sĩ Seok, anh cương lên được không."
"... ... được chứ."
"Vì nó khô như đá nên tôi muốn làm việc ban đêm cho đàng hoàng."
"Đá đâu có khô? Nó cũng có độ ẩm nữa."
"À ~ Vậy nên anh đã gom những viên đá quý đó lại và bỏ vào tất của người khác à?"
"Sao cậu lại đưa tất cho tôi?"
Dường như đây không phải là cuộc đối thoại đáng để chia sẻ khi chạy trong khu vực nguy hiểm, nhưng không có luật nào cấm điều này.
"Có một kẻ ngốc nào đó trời lạnh muốn chết nhưng lại đi chân trần trên cát nên lòng trắc ẩn nỗi dậy chăng?"
Đột nhiên nhìn xuống thì thấy anh đang mang giày thể thao, nhưng vẫn không nhìn thấy tất.
"Anh có ác cảm gì với đôi tất không?"
"Chân tôi rất nóng."
Nếu chân bị nóng thì đầu sẽ đau ngay lập tức nên dù có lạnh đi chăng nữa anh cũng hầu như không mang tất.

[ Điểm đến đã gần đến.]

Nghe thấy âm thanh hướng dẫn Kwak Soo Hwan đã bật đèn pha lên và chiếu sáng khu vực xung quanh rộng hơn và sáng hơn. Lái xe chậm rãi và nhìn xung quanh những ngôi nhà nằm gần nhau.
"Anh có biết chính xác là nhà nào không?"
"Tôi đã đến thăm vài lần.
Tiến sĩ Oh Yang Seok đã yêu quý Seok Hwa theo cách riêng của mình. Trước khi đi xuống đảo Jeju, thỉnh thoảng họ cũng mời anh đến nhà và chiêu đã bữa tối. Người vợ hiền lành và con trai của ông là Oh Cheong Woon, là tiền bối Seok Hwa.
"Ở đằng kia, là ngôi nhà có vườn."
Seok Hwa đã giơ ngón trỏ lên và chỉ vào ngôi nhà ở hướng chéo. Ngôi nhà có hàng rào thấp bao quanh cao tới bắp chân, nhưng điều kỳ lạ là cửa sổ và cửa ra vào có gắn thanh sắt. Vì chỉ định khu vực màu đỏ chưa được bao lâu nên thiết bị đã được cài đặt từ khi nó là khu vực an toàn. Tất nhiên cũng có những ngôi nhà được chuẩn bị sẵn nên không có gì lạ cả.
Khi Seok Hwa tháo dây an toàn và đeo ba lô, cơ thể ngồi ở ghế phụ văng ra phía trước nhiều hơn.
"Trước tiên cứ ở trong xe nhé?"
"Tại sao. Sợ rằng tiến sĩ Seok sẽ gây phiền toái cho tôi nếu Adam xông vào à?"
"Không, tôi không muốn chết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro