Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

[ Vào cuối mùa xuân 202x, dịch bệnh bùng phát tại một thành phố nhỏ ở châu Âu.
Mùa hè cùng năm, dịch bệnh bùng phát nhanh chóng trên khắp châu Âu, Bắc Nam Mỹ, Châu Á và Châu Phi.
Vào cuối mùa hè cùng năm, vắc-xin đã được phát triển nhưng virus đã biến đổi.]

Phụ đề hiện lên trên màn hình cùng với âm thanh bàn phím tự động. Tiếp đó, giọng nói mượt mà của phát thanh viên bắt đầu vang lên.

[ Do liên tục phát triển vacxin và đột biến virut. Năm 202x, giảm 10 phần ba dân số thế giới chỉ trong vòng hai năm kể từ khi dịch bệnh bùng phát. Một năm sau, dân số đó lại giảm đi 10 phần 3 và liên tục xuất hiện các quốc gia mất chính phủ. Tất cả an ninh và luật pháp đều sụp đổ, tình trạng khẩn cấp đã được tuyên bố trên toàn thế giới, và sự hợp nhất quốc gia được hình thành với sứ mệnh bảo vệ nhân loại. Thế giới bị chia cắt bởi khoảng 200 quốc gia, bây giờ chỉ còn lại 3 quốc gia. Bảo tồn loài người, sự thịnh vượng mới của loài người, đó là sứ mệnh của chúng ta.]

"Dù sao thì thế giới đã được thống nhất thành ba, nhưng trái lại nó đã thay đổi theo chủ nghĩa dân tộc hơn."
Trung tá Jang, người đã nghe phát sóng trên TV và loa nhiều lần trong một ngày, đã phàn nàn. Trong khi di chuyển từ ngôi nhà tranh ở đảo Jeju đến trung tâm an toàn thành phố Jeju, tiến sĩ đã đi theo một cách nhẹ nhàng hơn so với dự kiến.

"Tiến sĩ, như anh biết, chúng tôi cần một tiến sĩ."
Tiến sĩ chỉ ngoan ngoan ngồi nghe không nói một lời nào.
"Đó không phải là điều chúng ta cần từ tiến sĩ Dol hay sao? Hay anh định sẽ dạy cho chúng tôi kỹ thuật ném đá và giết bọn chúng?"
Trung tá Jang thở dài và nắm lấy cánh tay của Kwak Soo Hwan và kéo về phía cửa. Và sau đó anh ta đã lặng lẽ hăm dọa.
"Cậu hãy tự lo và đưa lên Seoul đi. Bây giờ có trường hợp khẩn cấp ở Suwon nên tôi phải đi ngay, cậu hiểu chưa?"
Trung tá Jang thô bạo buông cánh tay, cúi chào tiến sĩ rồi ra khỏi phòng.

Trung tâm an toàn thành phố Jeju là một khách sạn hạng nhất đã được cải tạo lại và biến thành nhà an toàn. Tấm thảm được sử dụng trong khách sạn và vẫn cảm nhận được sự mềm mại của nó.
Tiến sĩ vẫn đi chân đất và tất chứa đầy đá được đặt trên bàn. Tiến sĩ ngồi trên ghế cạnh bàn lấy viên đá trong tất ra và lọc chúng ra lần nữa.
Kwak Soo Hwan kéo ghế đối diện và ngồi phịch xuống.
"Anh nói anh là tiến sĩ mà. Thật sao?"
"..."
"Có phải vì anh giỏi về đá nên gọi là tiến sĩ đá không? Cái gì, có cách để loại bỏ bọn khốn đó trên đá à?"
Tiến sĩ phát hiện ra viên đá có đính những tinh thể lấp lánh đã cầm nó lên và chiếu sáng vào đèn huỳnh quang. Thật đặc biệt khi bên trong đá có thuỷ tinh.
Kwak Soo Hwan đã giật viên đá đó và ném nó sang một bên phòng.
"Thật không dễ chịu chút nào khi bị đối xử như một hòn đá. Phải đưa anh lên Seoul thì tôi mới tránh được cuộc sống ở Youngchang được, hợp tác chút đi."

Tiến sĩ Kwak Soo Hwan đi nhặt đá do Kwak Soo-hwan ném và cứ thế mở cửa bước ra ngoài. Kwak Soo Hwan bước đi nhanh chóng và dùng tay ấn chặt cửa để chặn lại.
"Anh định đi đâu vậy."
Tiến sĩ thở dài một cách uể oải không biết có phải là không muốn dùng sức hay không mà đã quay trở lại vị trí. Tiến sĩ chỉ bỏ những viên đá còn lại vào túi và ngồi yên không nhúc nhích.
Kwak Soo Hwan đã nhìn chằm chằm vào tiến sĩ, không biết anh ấy đang thở hay nháy mắt bao nhiêu lần trong một phút. Khác với chân trần bị đóng băng, khuôn mặt trắng bệch. Anh chỉ nghĩ rằng nếu mình lên Seoul, anh sẽ phải tiêm thuốc ngay lập tức.
"Đầu anh có ổn không vậy?"
"Ổn hơn cậu."
Đúng rồi. Trong khoảnh khắc Kwak Soo Hwan nhăn mặt và ngay lập tức cười như thể vô lý. Anh cứ tưởng là một người thông minh nhưng mà cách nói chuyện của anh ta cũng rất bình thường.
"Cậu là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp của Học viện Quân sự Hàn Quốc nhưng không phù hợp với hệ thống quản lý nên cậu đã nhiều lần gây ra sự cố, bị kỷ luật và vào tù... và lý do cậu lặp đi lặp lại việc đưa tôi đến Seoul... là để không bị đi tù."
Câu nói tiếp theo rất mới mẻ đến mức anh tự hỏi liệu một đứa trẻ 6 tuổi nói ngôn ngữ này một cách trôi chảy sẽ như thế nào.
"Và tôi không phải là tiến sĩ đá. Tôi là nhà nghiên cứu đột biến và virus biến đổi."
Vỗ tay, Kwak Soo Hwan đã vỗ tay.
"Tốt lắm, nhà nghiên cứu. Tôi không quan tâm anh có nghiên cứu gì hay không, hãy đi Seoul đi".
Tiến sĩ mở to mắt đọc bảng tên dính máu ở ngực.
"Kwak.......Soo-hwan ssi?"
"Cứ thoải mái gọi tôi là thiếu tá Kwak cũng được."
Tiến sĩ gấp đôi tất đã tháo hết đá và đưa cho Kwak Soo Hwan.
"Cảm ơn vì đôi tất. Tôi sẽ đi Seoul. Nếu thiếu tá Kwak Soo Hwan không phải là người dẫn dắt tôi."
Lời nói đó có nghĩa là ngay lập tức quay trở lại Youngchang.
Kwak Soo Hwan vắt chéo chân sang một bên và đặt tay chống cằm lên bàn. Anh đã nghĩ có nên làm anh ấy ngất xỉu thật không nhưng khi thấy cái mõm còn sống như thế thì rõ ràng là lúc tỉnh dậy sẽ càng đau đầu hơn.
"Tại sao?"
"Chắc cậu đến để bảo vệ tôi, nhưng dường như cậu không quan tâm lắm đến việc đó lắm."
"Đúng rồi, tôi chỉ cần không đi đến cái chuồng khỉ gió đó là được. Tiến sĩ không biết Youngchang là nơi như thế nào đúng không? Những thằng khốn ở đó la hét cả ngày làm người khác không thể ngủ được, và những con giòi còn tụ lại với nhau to hơn cả khuôn mặt của tiến sĩ. Lần đầu tiên thì vui thôi. Không có nhân quyền và luật pháp cho quân nhân sao? Aristotle nói rằng chỉ có một quốc gia bình đẳng trước pháp luật là ổn định. Nhưng mà với tiến sĩ thì không biết đây có phải là quốc gia hay không nhưng mà với chúng tôi thì không phải đâu, anh biết không?"

Tiến sĩ cũng nhìn Kwak Soo Hwan, người đang thổi kèn trước mắt.
Mặc dù vóc dáng được điêu khác trong bộ quân phục nhếch nhác cho thấy anh thiên về vóc dáng hơn là trí não, nhưng khi nhìn thấy nhân quyền và lôi kéo cả danh ngôn cổ đại, anh tự hỏi liệu đó có phải là một người có cảm giác thấp kém tự ti về bộ não hay không.

Khi vắc-xin được phát triển, virus đã biến đổi để tồn tại và nhân loại cũng vậy. Nhân loại cũng đang trong quá trình tiến hóa để tồn tại trong sự sụt giảm dân số nghiêm trọng.
Tuy chỉ là một số rất ít nhưng dị nhân có khả năng hơn con người đã được sinh ra, và cơ thể hoặc não được đặc biệt hóa.
Tuy nhiên, không biết có phải vì sự tiến hóa hoàn toàn không thành công hay không nhưng nếu một bên xuất sắc thì ngược lại một bên kém hơn người bình thường. Chỉ riêng bản thân tiến sĩ, thể lực của anh ấy đã xuống đáy thay vì có được bộ não. Ngoài ra, những người đột biến thường có triệu chứng ám ảnh mạnh mẽ với một cái gì đó.

Dù sinh ra và lớn lên ở đảo Jeju nhưng không phải là anh chưa thử đi ra đất liền. Chỉ một lần ra đất liền là khi anh 20 tuổi, anh đã phải khổ sở vì say xe và đau đầu đến mức muốn chết. Sau đó, việc quay trở lại đảo Jeju là một nỗi sợ hãi. Vì vậy, anh chỉ có thể quay trở lại đảo Jeju vào khoảng nửa cuối 20 khi mẹ qua đời, và cho đến bây giờ thậm chí anh còn không dám vào đất liền.
"Tại sao một người nói về nhân quyền lại trở thành một người lính?"
"Họ nói là sẽ cho tôi ăn thỏa thích. Lúc tôi đăng ký vào trường sỹ quan lục quân, có khoảng 100 bạn cùng khóa luôn đó? Chà, ngày xưa họ từng lag một nhóm ưu tú? Nhưng bây giờ những đứa xuất thân từ quân đội đều phải hứng chịu đạn. Thay vì ăn thỏa thích thì từng đồng nghiệp của tôi lần lượt biến mất. Hơn 100 người đã chết hết, hiện tại bao gồm cả tôi, giờ chỉ còn lại 4 người nữa thôi."
Kwak Soo-hwan, người đang dang rộng bốn ngón tay, đã lướt qua khuôn mặt của tiến sĩ ở phía trước. Dù có hành động khó chịu nhưng tiến sĩ vẫn chớp mắt một lần.
"Vậy nên hãy nghe lời đi, tiến sĩ? Việc giam giữ nhân tài như tôi ở Youngchang là tổn thất mang tính quốc gia nên anh sẽ cùng tôi đến Seoul?"
Kwak Soo Hwan nhếch khóe miệng cười nhưng không nhìn thấy nụ cười trong mắt. Như anh đã nói, nếu anh là một trong bốn người còn sống sót thì việc gửi đến Yeongchang cũng giống như mất đi sức mạnh của quân đội. Tiến sĩ không thích Kwak Soo Hwan, nhưng anh ấy không cảm thấy cần phải cố chấp hơn nữa.
"Được thôi. Thay vào đó, trên đường lên Seoul có lẽ sẽ phải gây mê."
Hot, Kwak Soo Hwan bật cười.
"Những loại thuốc đắt tiền không phải là để tiến sĩ có thể ngủ ngon. Đi nhặt đá ở đảo Jeju và chỉ được tiếp đãi VIP nên anh không thể nắm bắt được thực tế sao?"
"Tôi biết. Nhưng mà không biết chừng đang đi có thể chết nên tôi nhờ cậu đấy."
"Khi đi máy bay, nếu không ngủ thì chắc anh chết mất nhỉ? Vậy thì có nhất thiết phải gây mê khi ngủ không?"
Kwak Soo Hwan đã vẫy tay hướng lên trên. Tiến sĩ nhẹ nhàng đứng dậy trước tín hiệu kêu gọi đứng dậy.
Kwak Soo-hwan nắm lấy bắp tay của tiến sĩ và kéo vào tường, dựng sát vào tường. Ấn vào ngực của tiến sĩ bằng bàn tay lớn và cúi đầu xuống. Với tư thế giống như sắp hạ môi xuống ngay lập tức, tiến sĩ nhìn anh với ánh mắt khó chịu.
"Hãy nín thở đi."
"...nín thở"
"Ừ, hít một hơi thật lớn."
Anh nhìn Kwak Soo Hwan, người trả lời nhẹ nhàng như thể hãy yên tâm, hít một hơi rồi kiềm chế. Cùng lúc đó, bàn tay chạm vào ngực đã dồn rất nhiều sức lực, ngay khi cảm thấy áp lực muốn đứt hơi thì tiến sĩ đã bất tỉnh.

***

Vào lúc 10 giờ tối cùng ngày, tòa nhà Shelter 63 ở Yeouido.

"Thằng khốn nạn! Mình điên mất thôi. Tại cậu mà dây thần kinh của tôi cháy hết cả lên đó."
"Có ai biết đâu. Tôi có biết anh ta yếu đuối đến vậy đâu?"
"Các cậu chỉ có thân hình là thép, còn đầu thì là đồ đần độn! Thay vào đó, đầu của tiến sĩ, không, không phải đầu, mà là cái gì đó, bộ não của tiến sĩ là thiên tài, nhưng cơ thể là thuỷ tinh đó!"
"Ý anh là sao? Tôi khác với thằng ngốc Soo Hwan đấy, Trung tá. Bỏ tôi ra đi."
Ba người lính mặc quân phục màu đen và áo choàng đen bao quanh tiến sĩ đang nằm trên giường và nhắm hai mắt.
Mỗi khi Trung tá Jang ở một nơi tốt, nhìn thoáng qua lớp vải lót màu đỏ của áo choàng. Quân phục giống nhau nhưng dây đeo trên vai biểu thị cho cấp bậc. Trang phục màu xanh lá cây là trung tá, màu bạc là các thiếu tá.
"Chaeyoon à, nhờ cô đó. Hôm nay đừng cãi nhau với thiếu tá Kwak nữa nhé?"
Trung tá Jang đã nhờ cô ấy một việc nhưng đó không phải là nhờ vả.
"Tôi gây sự khi nào chứ. Là do cậu ta cả."
"Hơi ồn ào rồi đó."
Kwak Soo Hwan nhìn xuống tiến sĩ và nói chuyện.

"Nhìn này, thằng nhóc đó lúc nào cũng gây chuyện trước mà!"
Ngay khi Lee Chae-yoon chỉ tay, Kwak Soo-hwan đã vuốt tóc xuống một cách thô bạo.
"Trước tiên hãy chờ một chút. Tim cũng không có vấn đề gì."
Kwak Soo Hwan cau mày và khoanh tay nhìn xuống tiến sĩ. Anh cũng không thể dự đoán được rằng anh ta sẽ bất tỉnh lâu như vậy. Anh nghĩ rằng anh ta sẽ thức dậy trong khoảng một giờ, nhưng anh đã không tỉnh ngay cả khi rời khỏi máy bay quân sự và di chuyển bằng trực thăng.

"Tôi chỉ có thể mong tiến sĩ đứng dậy và không thể nhớ được những hành động của cậu, cậu biết không?"
Lee Chae Yoon vừa cười tươi vừa giả vờ cắt cổ Kwak Soo Hwan: "Anh nói anh ta thông minh mà, chắc chắn nhớ hết rồi".
"Đó là lý do tôi nói là tôi sẽ đến đón anh ấy mà, vì vậy hãy đưa tên khốn đó vào tù đi."
"Ra ngoài đi."
"Tại sao? Tôi đã nói điều gì đó mà mình không thể nói à?"
"Tôi đã nói đàng hoàng rồi mà, ra ngoài đi. Ngay khi tiến sĩ thức dậy mà nhìn thấy bộ mặt của cậu thì lại ngất xỉu đó."
"Muốn chết hả?!"
Trung tá Jang gần như không thể ngăn Lee Chae-yoon đang cố gắng nâng chiếc ghế gấp và ném nó đi. Trung tá Jang đã cố gắng hết sức để ngăn chặn nhưng việc chiến thắng sức mạnh của Lee Chae Yoon là không thể. Kwak Soo Hwan dùng tay nắm lấy chiếc ghế đang bay và cũng vứt nó đi. Đó thậm chí còn không phải là một trận bóng chày, mà là chiếc ghế bay trên giường của tiến sĩ thay vì bóng. Trung tá Jang, người đang nhấn vào mục tiêu dừng lại! Hét lớn.
"Dừng lại đi! Này, Thiếu tá Lee! Thằng nhóc này, cậu cũng dừng lại đi!"
"Ôi trời! Tôi không phải là Lý Tiểu Long!" ( Thiếu tá Lee và Lý Tiểu Long phát âm gần giống nhau)
Lee Chae-yoon lần này đã ném chiếc ghế về phía tường. Kwak Soo Hwan đột nhiên bắt đầu cười khúc khích.
Trong bảo tàng tòa nhà 63 tầng cũng có tài liệu video của các diễn viên đã từng trải qua một thời trong quá khứ, ở đó cũng có nội dung liên quan đến Lý Tiểu Long. Ngày hôm đó, biệt danh của Lee Chae Yoon đã trở thành Lee So Ryong và bây giờ chỉ cần gọi cô ấy là thiếu tá Lee thôi cũng đủ phấn khích rồi.
"Đồ điên, tôi gọi cô là Lý Tiểu Long hồi nào?! Đã nói là thiếu tá Lee mà! Và tôi đã nói liên tục rất nhiều lần. Trước mặt tôi thì không sao nhưng trước mặt cấp trên khác thì không được. Từ bây giờ cũng phải cẩn thận. Có rất nhiều người đã để mắt lên xem rồi."

Mặc dù tức giận là do Trung tá Jang gây ra, nhưng Lee Chae Yoon vừa mạnh mẽ vừa nhìn chằm chằm vào Kwak Soo Hwan. Trung tá Jang chặn ngang giữa hai người và đứng mở miệng lại.
"Được rồi, Chae Yoon à, cô hãy đến nơi mà thiếu tá Yang yêu cầu hỗ trợ, thiếu tá Kwak đừng rời khỏi đây và ở lại cho đến khi tiến sĩ tỉnh lại. Hãy cầu nguyện cho đến khi đôi tay của cậu thành đôi chân đi."
"Tôi không thể ở đây sao? Khuôn mặt của tiến sĩ đẹp trai quá. Tôi muốn đi ngắm thêm."
Lee Chae-yoon đưa khuôn mặt của mình đến gần khuôn mặt của tiến sĩ.
"Chae Yoon à...Làm ơn."
Trung tá Jang chỉ vào trán của mình. Đó là tín hiệu cho thấy nếp nhăn đang tăng lên vô số.
"Đùa thôi. Tôi đi đăng ký đây. Và tên khốn đó nói với tiến sĩ là khi tỉnh dậy hãy cho nó vào phòng giam."
"Đó là vấn đề mà tiến sĩ sẽ tự lo liệu và chúng ta hãy đi ra ngoài, này, Thiếu tá Kwak. Làm tốt đúng không, huh?"
Kwak Soo Hwan nhẹ nhàng gật đầu. Ngay sau khi hai người ra ngoài, phòng y tế trong tòa nhà trở nên yên tĩnh và thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng xịt làm mát không khí.
Kwak Soo Hwan nhìn chằm chằm tiến sĩ đang nằm.
Nghĩ lại thì anh đã không hỏi tên. Họ được gọi là nhà nghiên cứu virus biến đổi và đột biến, nhưng anh tự hỏi liệu anh ta thực sự có bộ não đặc biệt hóa hay không, nhưng anh ta là tiến sĩ.
Một tiếng lách cách vang lên từ trong môi của tiến sĩ. Có vẻ như nước bọt đã bị vón cục một cách mờ ám vì khát nước.
Kwak Soo Hwan lần này đã chuyển ánh mắt sang thân dưới của mình. Anh phải tiêm thuốc ức chế nhưng bây giờ ở đây không có trưởng phòng y tế thì biết làm sao.
'Gì chứ? Phải tự giải quyết nó thôi.'
"Hãy tự chăm sóc bản thân nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro