Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Nếu đó thực sự là an ủi, anh nghĩ rằng Kwak Soo Hwan là một người có mặt tình cảm hơn anh nghĩ. Anh ta dường như khác với những người lính khác của Shelter mà anh đã thấy trước khi đi xuống đảo Jeju.
Quân nhân nói rằng họ không phải là con người, nhưng họ đã phải giết những người từng là con người một cách thẳng thắn. Đó là lý do tại sao một số binh lính bị PTSD (rối loạn căng thẳng sau chấn thương). Cũng có những người lính đã giải ngũ mà không thể chịu đựng được. Việc xuất ngũ không khác gì việc rút khỏi khu vực Green, vì vậy có rất nhiều người đang khóc và ăn mù tạt khi làm việc trong quân đội.
Seok Hwa nâng ly thay vì kiểm tra nhật ký của tiến sĩ Oh Yang Seok. Anh lè lưỡi ra và nếm thử nhưng vẫn không thể quen được vị lạ.
"Ai đang xem ai là chó chứ."
Kwak Soo Hwan đến gần và chỉ vào Seok Hwa đang liếm rượu bằng lưỡi.
"Thiếu tá Kwak Soo Hwan, xin hãy uống hết đi ạ. Đối với tôi nhiêu đây là đủ rồi."
Seok Hwa đã đưa ly ra nhưng Kwak Soo Hwan chỉ uống rượu trong chai của mình. Anh ấy ngồi trên bàn của Seok Hwa và nhìn xuống cuốn nhật ký được xếp thành hàng.
"Tôi đã cho phép cậu vào, nhưng... ... ."
Trong khi nói chuyện, anh nhai kỹ bánh sandwich đậu nành còn sót lại như thể đã hết nhiên liệu.
"Ngay cả khi tôi cho phép, nếu hệ thống điều khiển trung tâm không cho phép... ... thì tôi cũng không thể vào được."
Ngay cả những người lính của nơi trú ẩn cũng không thể tùy tiện ra vào phòng thí nghiệm nơi có dữ liệu quan trọng. Tuy nhiên, Kwak Soo Hwan là một trong những người lính được phép ra vào.
"Anh đang nói vòng vo rằng thiếu tá được đối xử như cấp trên à?"
Nếu uống như vậy thì sẽ say ngay lập tức... Chưa gì đã hết một nửa rượu whisky.
"Chưa bao giờ. Tôi chỉ tò mò thôi."
"Điều đó có nghĩa là tôi là một nhân tài tuyệt vời, hãy ăn cái bánh sandwich protein nhạt nhẽo không ngon đó đi."
"Lúc nãy tôi có nói chuyện điện thoại với đội thu hồi Adam, họ nói rằng đó thực sự là Adam... ... ."
"Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều bị đối xử như thế này."
Kwak Soo Hwan giơ ngón trỏ lên và xoay vòng quanh thái dương.
Seok Hwa sau đó đã nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, và đã định nói điều gì đó. Không chắc là bản thân không thể nghe nhầm, nhưng vì anh chưa thể nắm bắt hoàn toàn nội dung nên anh đã không nói ra.
"Tôi chắc chắn rằng con trai của Oh Yang Seok là Adam, nhưng trong lúc đó anh đã nói điều gì đó. Vì vậy tiến sĩ Seok đã giữ điều đó trong lòng và bây giờ cũng đang cảm thấy khó chịu."
Đúng không? Anh mỉm cười khi nói như vậy.
"Là người quen biết à?"
"Tôi chỉ ăn cơm với tiến sĩ vài lần và không thân thiết lắm".
"Tiến sĩ Soek thích đá hơn con người."
"Đâu có đâu ạ?"
Anh cứ tưởng câu trả lời là đúng nhưng anh ấy thích con người hơn đá.
Kwak Soo-hwan nhìn vào nhật ký của Oh Yang-seok đang xếp hàng một cách vội vàng thì quay mắt ra. Anh đã giết anh ta vì anh chắc chắn đó là Adam, nhưng anh cũng có cảm giác khó chịu. Cho dù Adam có bị chính tay mình giết và chất đầy thi thể thì vẫn còn lại sau khi lấp đầy Shelter, nhưng không có ai sử dụng thành thạo tiếng nói của con người. Gì chứ, nếu ngay cả điều đó cũng là do virus Adam đột biến lần nữa thì sau này sẽ có chuyện rất bàng hoàng xảy ra. Sẽ rất khó để phân biệt người và Adam.
"Nếu người quen mà chết ngay trước mắt thì tâm trạng sẽ rất buồn. Vậy nên hãy uống hết một ly rồi quên đi."

Trước sự an ủi bất ngờ, Seok Hwa chỉ nắm chặt chiếc cốc bằng hai tay. Vào một ngày yên tĩnh, chất lỏng trong cốc tròn sủi bọt như biển đảo Jeju. Phải đến lúc đó thì tay anh mới bắt đầu run lên.
Sợ hả ta? Sợ rồi. Nhìn thấy tiền bối chết trước mắt như vậy có buồn không nhỉ? Tôi đã rất buồn. Tuy nhiên, chỉ là tôi không thể hiện nhiều cảm xúc trên khuôn mặt vô cảm.
"Thiếu tá."
"Hả?"
"Tôi có thể ngất xỉu đó."
Kwak Soo Hwan, người dùng mu bàn tay quệt vết rượi chảy ra từ miệng, nghiêng đầu một cách khó hiểu.
"Gan của tôi không giỏi giải độc rượu."
Vì vậy, anh ấy không nói thêm rằng mình không uống rượu, nhưng anh hiểu ý nghĩa của Seok Hwa.
"Tiến sĩ Seok cuộc sống chắc chán lắm."
Seok Hwa nhẹ nhàng nhìn xuống chiếc cốc đựng rượu màu hổ phách. Khi anh nói chuyện với Kwak Soo Hwan, tay anh đã ngừng run.
"Thì đó. Cuộc sống của tôi không thú vị lắm."
Seok Hwa đã uống ừng ực rượu trong đó. Anh đã uống không ngừng nghỉ và chỉ còn vị cay đọng lại trên môi và lưỡi. Lần cuối cùng anh uống rượu là khi mẹ qua đời. Dù vậy uống như thế này cũng không tệ như anh nghĩ.
"Không sao chứ?"
Kwak Soo Hwan nhìn Seok Hwa với ánh mắt ngạc nhiên.
"Ổn hơn tôi nghĩ."
Ngoại trừ cảm giác cổ họng đang sôi sùng sục thì cũng không sao.
Kwak Soo Hwan đưa khuôn mặt đến gần và xem xét tình trạng của Seok Hwa. Chắc không chết đâu ha? Ánh mắt đó giống như vậy.
"Thiếu tá Kwak."
"Sao vậy? Muốn ói hả?"
"Không."
Anh lắc đầu một cái và thấy hơi chóng mặt. Seok Hwa thở sâu và thở ra một hơi nóng bỏng.
"May quá. Có vẻ như thuốc thử nghiệm lâm sàng 3 đã có hiệu quả. Thiếu tá, cậu có nghe nói đến cây kế chưa? Nó có thành phần thuốc rất hiệu quả. Tôi cũng muốn thử uống một ly rượu, vì vậy đã chiết xuất sillimarin từ hạt cây kế và làm một loại thuốc tái tạo tế bào gan. Nếu uống nhiều rượu whisky như vậy mà vẫn tỉnh táo thì có lẽ sẽ thành công."
Seok Hwa đang tuôn ra những lời nói nhanh gấp 1,5 lần bình thường. Tuy nhiên, không giống như lời nói, khuôn mặt cũng dần đỏ bừng và đôi mắt anh bắt đầu buồn ngủ. Anh không biết nó là gì, nhưng rõ ràng là thuốc do Seok Hwa làm không có tác dụng gì. Cơ thể ngồi trên ghế cũng đang dần giãn ra như kẹo dẻo tan chảy vậy.
"Tiến sĩ Seok, Không sao chứ?"
Seok Hwa khó khăn lắm mới đứng dậy, kéo ghế đến bàn và cầm bút. Và trong một tay, anh ta cầm một cái hộp được viết là [Thử nghiệm lâm sàng dùng để tăng cường gan lần 3] và bắt đầu viết gì đó.
Anh tự hỏi rốt cuộc anh ấy đang làm gì, nhưng thay vì viết gì đó, cây bút lăn đi và Seok Hwa bị gục xuống bàn.
[Khoảng 150ml rượu whisky, chịu đựng được khoảng 5 phút.... .]
Giống như tin nhắn cuối cùng vậy.

***

Không biết có thật là đã chết hay không, tôi đưa ngón trỏ ra và đưa lên mũi Seok Hwa, dùng khăn lạnh lau sạch trán và khuôn mặt đang sốt. Tuy nhiên, do nhiệt độ không giảm nên cuối cùng nút áo sơ mi của Seok Hwa đã được cởi ra.
Dù anh ấy có đi tìm đá dưới ánh nắng gay gắt như vậy nhưng mà không bị cháy da chút nào.
Cảm giác của làn da chạm vào đầu ngón tay anh cực kỳ mịn màng. Anh nhẹ nhàng hạ tay xuống và đi xuống tận rốn rồi nắm chặt nắm đấm.
Khi nhìn thấy ở bờ biển Sehwa, tôi đã nghĩ đó là sở thích của tôi, nhưng vì là kẻ ngốc nên tôi chỉ đưa tất cho anh ấy. Nhưng thiên tài thay thế vị trí của nhà nghiên cứu trưởng... ... nếu gây rắc rối với anh ấy thì chỉ có thêm những việc đau đầu thôi.
Anh vào phòng tắm, nhúng khăn vào nước lạnh rồi bước ra. Anh định nhấc cánh tay lên và nhét khăn vào nách nhưng lại bật cười. Chạm vào phần mềm mại bằng tay và nhét khăn vào.
Trước cái lạnh đột ngột, Seok Hwa cau mày và lấy khăn ra. Kwak Soo Hwan đã nắm lấy cánh tay của Seok Hwa và chặn anh ta lại. Cứ như vậy, anh đang đợi nhiệt độ giảm xuống, phải đến lúc đó Seok Hwa mới mở mắt ra.
"Anh có tỉnh táo không? Muốn uống nước không?"
Khi anh bỏ tay ra và đi lấy nước thì sau lưng có một cái gì đó bay đến và đánh vào anh. Đó là chiếc khăn ướt được gắn vào nách của Seok Hwa.
"Hiện tại anh đang bị sốt rất nặng."
Kwak Soo Hwan gãi lông mày một cách lúng túng khi nói. Seok Hwa đang nằm nhìn lên trần nhà vừa vặn vẹo vừa bắt đầu cởi đồ.
Cởi áo sơ mi ra. Cùng với chiếc quần, quần lót cũng bị kéo xuống. Quá trình cởi bỏ cũng chậm đến mức anh cảm thấy như đang quan sát một con vật lột da trong thời gian thực. Seok Hwa, người ngay lập tức trần trụi, dang rộng tay chân ra. Kwak Soo Hwan không đời nào biết rằng đó là một trong những thói quen ngủ của Seok Hwa.
Kwak Soo Hwan dùng tay ấn chặt trán và quay lại. Anh không thể đến phòng của Seok Hwa nên đã đưa anh ấy đến phòng của mình.
"Nhìn này. Ai mới thực sự là chó chứ."
Tuy nhiên, thật khó để bỏ lại Seok Hwa đó và đi ra ngoài vì sáng mai khi trở về dường như nó sẽ biến mất.
Seok Hwa rõ ràng lớn tuổi hơn bản thân anh nhưng anh trông có vẻ bất an. Chắc do thể lực của anh ấy thấp quá. Hay là do khi giết Oh Chung Woon khuôn mặt trắng bệch vô cảm đó vẫn đọng lại trong mắt.
Kwak Soo Hwan lại đến gần Seok Hwa và nhúng nước lạnh vào hai cái khăn. Trải khăn ra, che thân trên và thân dưới lại, kéo ghế ngồi xuống.
Đột nhiên anh thèm thuốc lá một cách mãnh liệt. Không có điếu thuốc nào trong tay nên chỉ uống rượu whisky liên tục.
Đột nhiên, đèn ngủ nhấp nháy và thông báo rằng có sự bất thường trong việc cung cấp điện. Mặc dù được coi là nơi trú ẩn an toàn và giàu có nhất, nhưng việc mất điện không phải là việc xảy ra trong một hai ngày.
"Cuộc đời tôi cũng chẳng thú vị gì cả, tiến sĩ Đá."
Khăn tắm nhanh chóng nóng lên với nhiệt độ khủng khiếp.

***

Gia đình của Seok Hwa là người gốc Jeju. Người ta nói rằng tất cả ông bà cố đều là người đảo Jeju và bà của anh đã kết hôn với ông xuất thân từ đảo Jeju.

'Ngày hôm đó thật sự rất kinh khủng khiếp. Những thủy thủ trên đất liền đang đổ xô đến bằng thuyền của họ đến cảng Jeju và quân đội đã bắn cảnh cáo để yêu cầu họ quay về. Nhưng những người đó đến đây để sống liệu họ có quay về không? Quân đội đã bắn chết tất cả những người đó khi đến lúc nắm quyền kiểm soát. Cũng như nhiều người đã chết như Adam và những người khoẻ mạnh cũng đã chết. Biển xanh đã chuyển sang màu đỏ rực.'
Tình hình thảm họa cấp 1 quốc gia được tuyên bố là năm Adam xuất hiện, tất cả các tàu thuyền và hàng hải trên đảo như đảo Jeju và đảo Ulleung đều rơi vào tình trạng tê liệt tạm thời dưới sự kiểm soát của quân đội.
Đó là một nỗ lực tuyệt vọng để bảo vệ các khu vực không lây lan virus, nhưng những người đến hòn đảo này để sinh tồn cũng đã hy sinh một cách tuyệt vọng. Bà anh thường nói rằng họ thật may mắn.
Mẹ của Seok Hwa là đứa con gái quý giá mà ông bà đã nhìn thấy lần cuối. Phải vào lồng ấp do sinh non, nhưng bệnh viện đã mất chức năng trước đây từ lâu. Ông bà đã nỗ lực hết mình để cứu sống đứa trẻ sắp chết, nhưng không biết có phải vì điều đó hay không nhưng mẹ anh vẫn luôn ốm yếu cho đến khi qua đời. Tất cả mọi người đều nói rằng việc cô ấy sinh ra Seok Hwa là một kỳ tích.

"... ...Kết quả theo dõi. Học sinh Seok Hwa dường như không có cảm xúc. Tôi không biết từ khi nào mà những người đặc biệt bắt đầu được sinh ra? Những người khác với những người bình thường... ...Cái này. Học sinh Seok Hwa đã đạt được thành tích xuất sắc nên tôi đã gửi nó đến lớp S do trung tâm nghiên cứu điều hành, và ở đó cũng có rất nhiều ý kiến giống tôi. Học sinh Seok Hwa chắc là thiếu cảm xúc... ... ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro