Chương 56: Điều mà thế giới yêu thích nhất
[10. Cuộc sống lặp lại (Reprise - "Hôm Nay Chúng Ta" chủ đề của Hee Tae) | Roh Haeil]
Cuối cùng, OST này đã không thể leo cao hơn, khép lại hành trình với vị trí thứ 10. Tuy nhiên, bài hát không chỉ dừng lại ở thành tích đứng thứ 10.
Như đã nói trước đó, có rất nhiều mỹ từ dành cho bài hát này.
Một ca khúc hay hơn cả bản OST chính.
Bài hát đánh bại sản phẩm của ca sĩ Billboard.
Không chỉ vậy, mọi người còn thêm bài này vào playlist của họ và xem nó như một ca khúc hạng nhất. Thậm chí, những người trước đây không mấy quan tâm đến OST cũng bắt đầu chú ý đến người đứng sau bài hát.
Đó là lần đầu tiên cái tên Roh Haeil được nhận biết.
Nhưng "nhận biết" không đơn giản chỉ là biết đến sự tồn tại của ai đó.
Giống như cách diễn viên Lee Jeong Min, người vào vai Hee Tae trong [Từ Hôm Nay Chúng Ta], vụt sáng thành ngôi sao, được mời tham gia nhiều chương trình giải trí, cái tên Roh Haeil – một tân binh trong giới âm nhạc – cũng nhận được sự quan tâm lớn.
Không còn bị coi là một tân binh may mắn lọt top 10 nhờ hát OST hay, giờ đây, Roh Haeil được công nhận là một ca sĩ thực thụ.
Đặc biệt, sau khi diễn viên Lee Jeong Min xuất hiện trên các show giải trí và tiết lộ hậu trường về bài hát chủ đề của Hee Tae, danh tiếng của Roh Haeil ngày càng lan rộng.
[Lee Jeong Min, diễn viên vai Hee Tae: "Tôi thực sự biết ơn Roh Haeil vì đã hát bài hát chủ đề của Hee Tae..."]
[OST đẳng cấp biến vai phụ thành vai chính]
[Phỏng vấn | Đạo diễn âm nhạc Park Jeong Ho: "Bản biến tấu chủ đề của Hee Tae trong Từ Hôm Nay Chúng Ta thực sự có một nhạc sĩ khác đứng sau..."]
Thêm vào đó, làng giải trí luôn có khả năng thổi phồng những sự việc nhỏ nhặt thành sự kiện lớn.
Một tân binh với thành tích vượt qua cả OST chính của bộ phim, bài nhạc dance sôi động của idol nổi tiếng, và bản ballad của ca sĩ kỳ cựu – không lý nào lại bị bỏ qua.
Lời mời phỏng vấn, xuất hiện trên tạp chí, và tham gia chương trình truyền hình ùn ùn kéo đến.
"Lên sóng truyền hình à..."
Halo khoanh tay, trầm ngâm.
Dạo này cậu bận rộn với việc xử lý âm nhạc cũ và sáng tác mới.
Nhưng không phải là không thể sắp xếp thời gian.
Suốt đêm qua, cậu vật lộn với nguồn cảm hứng, miệt mài làm việc trên phần mềm MIDI, và mọi thứ đang diễn ra suôn sẻ. Album thứ tư của HALO, vốn đã hoàn chỉnh, giờ lại đang được tái tạo.
Halo hắng giọng, giữ gìn cổ họng để không làm tổn thương dây thanh.
Vì cơ thể vẫn đang tuổi trưởng thành, cậu phải đặc biệt cẩn thận với thanh quản nhạy cảm của mình.
Halo vươn vai, xương cốt cậu kêu răng rắc sau một đêm làm việc căng thẳng.
Nhìn vào gương, cậu thấy gương mặt hốc hác của mình.
Đáng lẽ, cậu nên ngủ thêm để phát triển chiều cao. Nhưng cảm giác hối hận chỉ thoáng qua.
Sau khi tắm, lau tóc bằng khăn, cậu mở lại hộp thư để xem các lời mời hợp tác.
Ba mẹ đã tuyên bố không can thiệp vào sự nghiệp âm nhạc và truyền hình của cậu. Với sự chấp thuận từ pháp nhân, Halo chỉ cần làm điều cậu muốn.
Ngồi xuống ghế sofa, cậu lướt qua danh sách mời hợp tác.
"Hmm..."
Phần lớn là talk show, phỏng vấn và những thứ tương tự chủ yếu tạo nên nội dung.
Không tệ. Trước khi cận kề cái chết, mình cũng đã tham gia talk show, không chỉ một hai lần. Phỏng vấn ư, mấy câu hỏi cũng sẽ chỉ quanh quẩn như vậy thôi.
Halo gật gù khi nhớ lại những cuộc phỏng vấn hồi còn là tân binh.
"Nhưng không phải bây giờ."
Nếu phỏng vấn về bản phối lại của Hee Tae, cũng được thôi, nhưng cậu cảm thấy như thế sẽ làm phân tán sự chú ý.
Nếu phải phỏng vấn, cậu muốn một buổi trò chuyện hoàn toàn tập trung vào mình. Tiến hành sau khi album và các ca khúc được phát hành cũng chưa muộn.
Thật ra, các chương trình giải trí khác cũng vậy.
Halo thích tận hưởng thời gian cùng mọi người, nhưng âm nhạc luôn là ưu tiên hàng đầu. Nơi nào có âm nhạc, nơi nào cậu có thể tạo ra và thưởng thức âm nhạc, đó mới là lý do để cậu xuất hiện trên sóng truyền hình. Không có âm nhạc, cậu cũng chẳng quan tâm.
Ngay lúc này, cậu cũng nghĩ như thế.
Nếu tham gia chương trình, cậu muốn đó là một chương trình liên quan đến âm nhạc. Dù không đủ sức khỏe để tổ chức concert lớn, nhưng một mini concert hoặc chương trình busking – những thứ cậu yêu thích – thì sao?
Chắc chắn là có thể.
"Ôi trời, thậm chí chương trình Drawing Book của Lee Hwan Hee cũng mời con."
"Mẹ biết chương trình đó à?"
"Tất nhiên là biết. Mẹ xem chương trình đó mà."
Halo nghiêng đầu.
Nghe tên chương trình, cậu nghĩ đây là một chương trình vẽ tranh nên không mấy bận tâm. Cậu tự hỏi tại sao mẹ mình lại xem mấy thứ như vậy.
Halo không để ý nên mẹ cậu giải thích: 'Con biết điều đó mà'.
" Có phải là tuần trước không? Hwang Ryong Pil có xuất hiện đó. PD bên đó chọn khách mời giỏi lắm. Mẹ nghĩ ngay đến việc họ có mắt nhìn người, và đúng là như vậy."
Hwang Ryong Pil là nghệ sĩ hát bài 'Emergency'.
Ông ấy đến để vẽ tranh sao?
Halo nghiêng đầu ngờ vực. Mẹ cậu nhanh chóng mở TV để giải thích. Video dừng ở giữa, như thể bà đang xem dang dở.
Một nhóm nhạc với các nhạc công và giọng ca chính xuất hiện trên màn hình.
"!"
Ngay lập tức, Halo nhận ra đây không phải chương trình vẽ tranh như cậu nghĩ.
"Mẹ chiếu từ đầu nhé?"
"Không cần đâu ạ."
Cô liếc nhìn Halo rồi nhấn nút play.
Dù video và âm nhạc bắt đầu từ đoạn giữa, Halo vẫn dễ dàng chìm đắm. Cậu ôm chiếc gối và tập trung xem chương trình.
Một buổi mini concert trong studio, khán giả hòa nhịp đầy hào hứng. Xen giữa các màn trình diễn là những cuộc trò chuyện ngắn.
- Chúng ta có thể nghe thử một tác phẩm nháp của thầy được không?
- Chỉ là bản nháp nên có thể không hoàn chỉnh, nhưng tôi sẽ thử. Haha.
- Đây là vinh dự cho chúng tôi, thưa thầy!
Đúng như Halo mong muốn, chương trình tập trung hoàn toàn vào âm nhạc và nghệ sĩ.
Phần talk show tuy không nằm trong dự định của cậu, nhưng điều đó chẳng sao cả.
Ngay khi nhìn thấy sân khấu live và khán giả, Halo đã bị thôi thúc mãnh liệt rằng cậu muốn tham gia.
Như mọi khi, chỉ cần một lý do thôi cũng đủ để cậu hành động.
#
Drawing Book của Lee Hwan Hee là một chương trình âm nhạc đã được khán giả yêu mến trong thời gian dài.
Có nhiều lý do khiến chương trình này được yêu thích: sự dẫn dắt khéo léo của MC, độ bền bỉ qua năm tháng, và cách tổ chức nội dung, .v.v.
Tuy nhiên, hơn hết, nó đã trở thành một chương trình dài tập được người xem yêu thích vì mời các nghệ sĩ thuộc nhiều thể loại khác nhau, những người không dễ thấy trên bất kỳ chương trình âm nhạc nào làm khách mời.
Từ các ban nhạc indie ít được công chúng biết đến, những nghệ sĩ độc lập không thuộc các công ty lớn, đến các nghệ sĩ và idol nổi tiếng, chương trình đã chào đón gần như mọi nhạc sĩ hoạt động tại Hàn Quốc.
Họ trình diễn live trên sân khấu và trò chuyện về âm nhạc cùng Lee Hwan Hee.
Cấu trúc của chương trình chỉ đơn giản như vậy, nhưng lại vô cùng hấp dẫn. Những màn biểu diễn live làm khán giả mãn nhãn, giúp họ khám phá thêm các nghệ sĩ mới. Ngược lại, các nghệ sĩ có cơ hội phô diễn tài năng và quảng bá tên tuổi của mình.
Tuy nhiên, sân khấu live này cũng giống như một con dao hai lưỡi.
Nếu biểu diễn tốt, họ sẽ tỏa sáng, nhưng nếu ngược lại, mọi thiếu sót sẽ phơi bày trước mắt công chúng.
Ngoài ra, chương trình còn nổi tiếng vì những bức ảnh "thảm họa" lan truyền trên mạng.
Dù đội ngũ sản xuất luôn phủ nhận rằng họ không cố ý, một số bức ảnh "kỳ lạ" trên internet lại xuất phát từ Drawing Book của Lee Hwan Hee.
Vì thế, khi một nhân viên đến đón tân binh tại sảnh của đài truyền hình, họ đã rất bất ngờ khi thấy cậu thiếu niên chỉ khoác mỗi chiếc hoodie và đeo cây guitar acoustic trên lưng.
"Xin chào."
"Xin chào. à... Roh Haeil phải không?"
"Dạ vâng, em là Roh Haeil."
Dù đã biết trước cậu chỉ mới 17 tuổi, nhưng khi trực tiếp nhìn thấy, nhân viên vẫn không khỏi bất ngờ.
Cậu thiếu niên đúng tuổi 17, khuôn mặt hoàn toàn không trang điểm, với dáng vẻ giản dị nhưng lại mang theo một sức hút kỳ lạ.
Nhân viên lặng lẽ quan sát cậu. Nụ cười nhẹ nhàng trên môi dường như không phù hợp với hình ảnh một người từng thể hiện ca khúc đầy nội lực ấy.
Cậu bước theo nhân viên với dáng vẻ ngây thơ.
Dù không tỏ vẻ choáng ngợp trước môi trường showbiz, ánh mắt cậu vẫn ánh lên sự tò mò khi nhìn quanh.
"Đây là lần đầu tiên em lên sóng phải không?"
"Chắc vậy..."
Cậu đột nhiên cười.
Nhân viên phụ trách nghĩ rằng chắc cậu là kiểu người hay cười, nên tiếp tục giải thích về các vị trí camera và cách di chuyển trong chương trình, để cậu không bối rối.
"Roh Haeil, cậu chỉ cần nhìn vào thầy Lee Hwan Hee khi nói chuyện. Đôi khi liếc nhìn camera cũng tốt, nhưng..."
Đứng trước mặt họ, vẫn là một tân binh, chưa từng qua đào tạo chuyên nghiệp của bất kỳ công ty giải trí nào.
Nhân viên không kỳ vọng nhiều vào khả năng xử lý trước ống kính của cậu.
Thế nhưng, thái độ bình tĩnh, không chút căng thẳng của Roh Haeil lại khiến họ thở phào nhẹ nhõm.
Chương trình này vốn nổi tiếng là thách thức, không ít nghệ sĩ kỳ cựu vẫn cảm thấy bối rối khi đứng trước lượng máy quay dày đặc và không khí trường quay đông đúc.
"Em cứ thoải mái, không cần nói nhiều nếu không muốn. Gượng ép chỉ khiến mọi thứ không tự nhiên. Thầy Lee rất giỏi trong việc dẫn dắt người khác."
"Dạ, em hiểu rồi ạ."
"À, thêm nữa, lát nữa khán giả sẽ vào kín cả khu vực này. Em đừng quá lo lắng nếu thấy đông người nhé."
Khi nhân viên hậu trường (FD) chỉ cho cậu thiếu niên thấy hàng ghế khán giả rộng lớn, cậu chỉ gật đầu nhẹ, ánh mắt thoáng chút suy tư khi nhìn xuống khu vực sân khấu.
Sau đó, FD dẫn cậu đến phòng chờ, nơi chưa có ai khác. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến mức người nhân viên không mảy may cảm thấy gì bất thường, cho đến khi bị PD hỏi:
"Cậu nhóc thế nào?"
"Cậu nhóc thế nào á?"
Sau đó FD nhớ ra rằng cậu bé đang im lặng và thong thả nhìn quanh trường quay một cách kỳ lạ.
"Giờ nghĩ lại tôi thấy thật kỳ lạ."
"Tại sao?"
"Cậu ấy tiếp thu rất tốt."
Không bị lạc hướng giữa những hướng dẫn lộn xộn. Không hề bối rối trước vô số lời giải thích. Dù không rõ cậu có hiểu hết hay không, nhưng không có chút dấu hiệu sợ hãi nào trước truyền hình, và thậm chí... không đặt ra bất kỳ câu hỏi nào.
Phải nói thế nào nhỉ.
"Cảm giác như cậu ấy... quen thuộc với việc này vậy."
"Ý là có năng khiếu truyền hình à?"
"Không hẳn thế."
Thật ra, có những người sinh ra đã hợp với máy quay. Nhưng thái độ của cậu ấy... vượt xa điều đó.
Cậu thiếu niên dường như thực sự quen thuộc với tất cả.
Từ việc hướng ánh mắt tự nhiên về phía máy quay trước cả khi được hướng dẫn, đến cách quan sát đội hình dàn nhạc và kiểm tra sân khấu. Nếu nói cậu ấy là một ca sĩ kỳ cựu, chắc cũng chẳng ai thắc mắc.
"Được rồi, bắt đầu thôi. Đi nào."
FD gật đầu đồng ý.
#
Halo hít một hơi thật sâu.
Sân khấu tối tăm không ánh đèn.
Khán giả không thể nhìn thấy cậu, nhưng từng chuyển động và nhịp thở của họ, cậu đều cảm nhận rõ ràng.
Cậu hít một hơi thật sâu và từ từ thở ra.
Không biết đó là khói băng khô hay hơi thở của cậu, làn khói mờ đục bao phủ trước mắt, tạo nên một cảm giác dễ chịu lạ thường. Cậu như thể vừa quay về quê nhà của chính mình.
'Thật thú vị.'
Cậu lơ đãng nhìn xung quanh trong khi cầm micro.
Cậu thậm chí còn không nhận ra rằng các nhân viên đang nhìn mình với vẻ lo lắng.
'Cậu ấy không lo lắng sao?'
'Đột nhiên thế?'
'À, cũng có khi người đang ổn lại bất ngờ đổ bệnh.'
Halo cảm nhận được nhịp thở căng thẳng của những người xung quanh.
Phải rồi, mọi sân khấu đều bắt đầu như thế.
Khán giả lúc nào cũng háo hức và hồi hộp hơn cả nghệ sĩ.
Và cậu luôn thích thú khi có thể quét sạch bầu không khí căng thẳng ấy chỉ trong chốc lát.
FD không nói gì, nhưng biết rằng tiết mục tiếp theo sẽ có sự xuất hiện của một ca sĩ nổi tiếng. Nhiều khán giả ở đây chắc chắn không đến vì Halo.
Halo khẽ nhếch môi cười.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Họ chờ đợi ai không phải vấn đề, vì chẳng mấy chốc, họ sẽ chỉ tập trung vào cậu mà thôi.
Rốt cuộc, điều mà thế giới yêu thích nhất, chẳng phải chính là cậu trên sân khấu sao?
Halo nhắm mắt lại và từ từ mở lời.
Giọng hát ngọt ngào của cậu, qua chiếc micro chất lượng cao, lan tỏa khắp không gian.
Đồng thời, như thể có ai đó bị cậu nắm giữ hơi thở.
:
Trong số khán giả, hẳn có người biết rằng ca sĩ hát nhạc phim "Từ hôm nay chúng ta" sẽ xuất hiện hôm nay. Nhưng phần lớn đến đây để mong chờ sân khấu của Shin Joo-hyuk.
Thế nhưng, ngay tại khoảnh khắc này.
Không ai còn nghĩ đến bất kỳ cái tên nào khác ngoài "Roh Haeil."
Từ khi giọng hát của cậu vang lên, mọi người như bị mê hoặc, chìm đắm không chỉ vào bài hát mà còn vào toàn bộ sân khấu.
Dù không sở hữu ngoại hình hào nhoáng, cậu vẫn khiến khán giả không thể rời mắt.
Bởi trước cả khi họ nhận ra, cậu đã hoàn toàn làm chủ sân khấu.
Cậu trai ấy, với những nốt cao mà người khác phải cố hết sức mới chạm tới, lại ngân lên nhẹ nhàng tựa như không. Chứng kiến sự ngỡ ngàng hiện rõ trên gương mặt khán giả, cậu nhoẻn miệng cười, như thể đã đoán trước tất cả.
"Thật sao, cậu ấy là tân binh à?"
Đạo diễn quay phim, không rời mắt khỏi cậu, quay lại từng khoảnh khắc.
Không phải ai cũng có thể chiếm lĩnh không chỉ hơi thở của khán giả mà còn cả ống kính máy quay.
"Wow!"
Người dẫn chương trình, Lee Hwan-hee, tiến lại gần Halo. Với bộ vest gọn gàng và mái tóc vuốt ngược lịch lãm, ông trông như một nhân viên văn phòng. Nhưng ánh mắt ông, dán chặt vào Halo, lại tràn ngập kinh ngạc và phấn khích.
Ông thốt lên một tiếng cảm thán đầy nhiệt huyết, vỗ tay không ngừng, và mãi chưa nói nổi lời mời cậu ngồi xuống.
"Đúng là hoàn toàn bị mê hoặc rồi."
PD lẩm bẩm.
Như anh ấy đã nói, Lee Hwan-hee dường như đã "phải lòng" nghệ sĩ mang tên "Roh Haeil."
Ngay cả trong lúc giới thiệu hay trò chuyện, ánh mắt ông nhìn Roh Haeil đầy vẻ mê mẩn, y hệt như bình luận của các khán giả: "Như muốn nuốt chửng luôn khách mời vậy!"
Điều thú vị nhất là, dù lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng, cậu thiếu niên ấy lại tỏ ra hoàn toàn quen thuộc với những ánh nhìn như thế.
Khung cảnh ấy, thay vì là cuộc trò chuyện giữa người dẫn chương trình và một tân binh, lại giống như một nghệ sĩ nổi tiếng đang đối diện với fan hâm mộ cuồng nhiệt nhất của mình.
Và quả thật, chẳng khó để hiểu điều đó.
Lee Hwan-hee có thể nhìn thấy phần nào tiềm năng của các nghệ sĩ. Cả một đạo diễn đã theo dõi sự trưởng thành của những nghệ sĩ mới trong suốt thời gian dài cũng tin tưởng vào cậu bé, nhưng không biết Lee Hwan-hee nhìn nhận cậu bé như thế nào.
Dĩ nhiên, vì anh không phải là Lee Hwan-hee, nên không thể biết được suy nghĩ của thầy, nhưng đạo diễn chắc chắn rằng cậu bé sẽ nhanh chóng vươn lên dẫn đầu.
Một cách thật kỳ lạ, cuộc trò chuyện diễn ra rất suôn sẻ.
Thực ra, thay vì là cuộc trò chuyện, thì phần lớn là lời khen. Những lời khen có thể khiến một nghệ sĩ mới cảm thấy nặng nề, nhưng cậu bé, giống như thể không để ý đến ánh mắt của mọi người, gật đầu nhẹ nhàng hay thêm vào những lời đồng tình, như thể điều đó là điều hiển nhiên.
Không chỉ khả năng hát, mà cả thái độ và cách nói chuyện của cậu bé không hề ngớ ngẩn, khiến không ai nghĩ cậu là một tân binh.
Sau một khoảng thời gian dài vui vẻ trò chuyện về âm nhạc với cậu bé, Lee Hwan-hee nhìn thấy thời gian còn lại trên chương trình từ biên tập viên, và thực sự cảm thấy tiếc nuối.
Nếu có thể, anh muốn giữ cậu lại để trò chuyện suốt cả ngày.
Rõ ràng, ông đã bị chinh phục bởi đứa trẻ tên "Roh Haeil."
Tuy nhiên, ông đành kìm nén sự tiếc nuối, và với phong thái chuyên nghiệp, dẫn dắt chương trình tới phần cuối cùng.
"Nghe nói cậu đang làm việc cho album mới?"
"Vâng, tôi đang trong quá trình hoàn thiện album."
"Cậu có thể chia sẻ một chút về album được không?"
Halo gật đầu với câu hỏi đó.
"Tôi đã thử một hướng đi mới. Tôi tin mọi người sẽ thích nó."
"Ồ!"
Lee Hwan-hee nghĩ rằng khi cậu nói về thử nghiệm mới, có lẽ cậu đang nói đến một thể loại nhạc mới, và ông cảm thấy rất ấn tượng với sự tự tin của nghệ sĩ, mỉm cười hài lòng.
"Thật xin lỗi, nhưng nếu không phiền, tôi có thể nghe thử không? Nếu cậu có bản MR, có thể đưa cho tôi ngay được không?"
"Vì tôi làm vội vào đêm qua nên không có MR ngay bây giờ, nhưng tôi sẽ hát một đoạn cho ông nghe."
Halo mỉm cười, cầm cây đàn guitar acoustic lên, còn Lee Hwan-hee cười tươi theo và bỗng ngừng lại, nghiêng đầu vì một từ lạ.
"Đêm qua?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro